Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Thần - Chương 0181

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0181: Liên thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, trong không khí như bắn ra những tia lửa.

Có thể nói, Lý Dật là Đấu Giả duy nhất có gan nhìn thẳng vào một vị cường giả Đấu Hoàng ở Đế Quốc Thiên Phong, thậm chí là cả ở Đại Lục Đấu Thần này, ánh mắt của hai người không che đậy sát ý của đôi bên, tuy rằng luồng sát ý này không biết từ đâu mà tới.

Một lát sau, Hải Kim khẽ cười, hắn dù gì cũng là người có thân phận, những hành động so đo với kẻ tiểu bổi như Lý Dật là chuyện vô cùng tổn hại sĩ diện.

Hắn lại nhìn về phía Nạp Lan Khánh, nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Khánh a, ngươi nói tìm được hai trợ thủ, ta còn cho rằng là kẻ phế vật nào, không ngờ lại là hai vị đây... Ha ha, con mắt người của ngươi đúng là không tồi a!

Lúc này Nạp Lan Khánh mặt đầy vẻ sửng sốt. Vừa rồi Hải Kim nói mấy câu, hắn lập tức đã đoán ra được thân phận của Lý Dật và Cung Vô Song.

Không vì cái khác, Đấu Thần Điện, Bắc Đấu Tông hai đại Đấu Hoàng và bảy đại Đấu Vương, một đội hình như vậy, lần này đi vào Sơm mạch Nạp Gia để tìm Đấu Hoàng mộ địa, vậy mà lại phải chịu thiệt thòi dưới tay hai người này, thân phận của họ tuy vẫn chưa được công khai, thế nhưng rất nhiều người đã đặt họ ngang hàng với Thiên Phong Thất Hoàng

Đơn giản là vì, chỉ có bản lĩnh như vậy, mới dám làm ra những chuyện vuốt râu hùm này.

Nạp Lan Thiên Triết, Nạp Lan Bá, Nạp Lan Hạ cũng vô cùng sửng sốt.

Chỉ có La Bản lúc này lại có phần suy tư, sau chốc lát đột nhiên cười ha hả, nói:

- Phong Hoàng... Xem ra sự hợp tác của phía ngươi có chút vấn đề a! Chi bằng lần này, ngươi hãy hợp tác với chúng ta đi! Giết chết chúng món đồ của tổ tiên Nạp Lan Gia thuộc về ta, thứ mà tên tiểu quỷ đó lấy trong Đấu Hoàng mộ địa sẽ là của ngươi, thế nào?

Hải Kim nhàn nhạt nói:

- Thôi đi, đại danh của Âm Hoàng như sấm bên tai, người nào hợp tác với người không phải đều chết một cách thê thảm sao? Nếu như ta lựa chọn hợp tác, thì thà hợp tác với tiểu tử kia còn hơn!

La Bàn tối sầm mặt lại, sau chốc lát nhàn nhạt đáp:

- Hải Kim, vậy thì ta hy vọng lát nữa ngươi đừng có hối hận?

- Hối hận?

Hải Kim vỗ tay:

- La Bản, chúng ta đều rõ... Mục đích của mọi người lúc này đều giống nhau, món đồ của Nạp Lan Gia cố nhiên quan trọng thế nhưng Gia chủ Nạp Lan Lan là ai, cũng rất quan trọng... Ha ha, chỉ vì...

Nói tới đây, hắn không nói tiếp, thế nhưng ánh mắt đầy ý vị nhìn một vòng qua đám người của Nạp Lan Gia, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Một lát sau, hắn lại nhàn nhạt nhìn Lý Dật, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, hôm nay chúng ta cũng coi như cùng một trận tuyến, ta sẽ không động thủ với ngươi... Có điều chuyện hôm nay kết thúc, ta chắc chắn sẽ tìm người tính số, người hiểu không?

Dứt lời, hắn không còn nhìn Lý Dật nữa.

Lý Dật khẽ buông lỏng bàn tay đang nắm thành quyền ra, sau chốc lát lại thấp giọng đáp:

- Xem ra hôm nay Hải Kim không chuẩn bị động thủ với chúng ta...

Cung Vô Song khẽ gật đầu, có điều nàng đã từng chịu thua trong tay Hải Kim, lúc này không dám nơi lỏng.

- Có điều...

Lý Dật vẫn thấp giọng nói:

- Cơ hồ tổ tiên Nạp Lan Gia có món đồ gì tốt, khiến những nhân vật như Thất Hoàng cũng phải động lòng a...

Cung Vô Song thoáng ngây người, sau chốc lát thấp giọng đáp:

- Không phải ngươi muốn...

Lý Dật cau mày đáp:

- Có nghĩ hay không tạm thời không nói, tình thế trước mắt cứ phải theo dõi mà tính...

Bên kia, La Bản khổng lồi kéo được Hải Kim chỉ khẽ nhíu mày. Hắn tiện tay vung ra, đã quăng Nạp Lan Hạ về bên cạnh Nạp Lan Thiên Triết, đến lúc đấu khí hắc sắc trên người từ từ thu vào bùng phát ra vài lần, La Bản cuối cùng lạnh lùng lên tiếng:

- Xem ra Phong Hoàng hôm nay nhất định muốn đối đầu với ta rồi sao?

Hải Kim mỉm cười:

- Đối đầu thì đối đầu, không phải lựa chọn của ngươi sao? Chỉ cần Âm Hoàng các hạ lúc này cuốn gói bỏ đi, vậy thì lấy ai mà đối đầu?

La Bản cười lạnh một tiếng, mũi chân cơ hồ khẽ đạp, sau đó thân hình của hắn đột nhiên biến mất.

Hải Kim khẽ 'y' một tiếng, đôi cánh màu lưu ly sau lưng vụt xòe ra, thân hình chếch lên trước.

Chỉ nhìn thấy sau lưng hắn vụt bùng cháy một ngọn lửa hắc sắc, chỉ trong một tấc cơ hồ sắp rơi vào người hắn.

La Bản hừ một tiếng, thân hình đã xuất hiện ở phía đó, hắn đang dùng chính thân pháp quỷ dị như của La Thanh lúc trước. Chỉ có điều, Hải Kim cơ hồ đã đoán biết hắn sẽ làm như vậy, tay phải quăng mạnh ra, một đạo gió lốc đấu khí đã thổi mạnh tới.

Đôi cánh đấu khí hắc sắc sau lưng La Bản đập mạnh, người hắn giống như một vệt lửa lao đến khắp phía, thế nhưng đạo gió lốc đấu khí ấy giống như có mắt, khi hắn không ngừng thay đổi phương hướng, nó giống như tàn ảnh mà thân hình hắn để lại.

Bỗng nhiên, La Bản cười lạnh một tiếng, cơ hồ không còn muốn né tránh, người khựng lại, hữu chưởng giơ cao, sau đó bồ thẳng xuống.

Ầm!

Gió lốc đấu khí bị hắn đánh tan, thế nhưng sắc mặt của La Bản cơ hồ cũng rất khó chịu, sau chốc lát hắn thở ra một hơi, cười lạnh nói:

- Hay cho chiếu Vô Hình Phong Quyển Vân.

Hải Kim cũng nhẹ nhàng cười, đáp:

- Giỏi cho chiêu Âm Phong Trảm.

Chỉ có điều, sau khi cười, ánh mắt của hắn lại càng ý vị:

- Không tồi, có thể nhìn ra, so với lần trước khi động thủ với Âm Hoàng thực lực đã có tiến bộ. Chỉ đáng tiếc... Người có bước tiến không chỉ có mình ngươi!

Lời còn chưa tận, đôi cánh đấu khí đằng sau lưng Hải Kim đã đập vào nhau, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt vụt một cái, giây trước, Hải Kim còn ở đảo trên không lúc này, hắn đã ở ngay trước mặt La Bản, sau đó chém một đạo phong nhận đấu khí xuống.

- Tàn Ảnh Nhận!

La Bản thoáng biến sắc, hai tay vội giơ lên, thế nhưng hắn còn chưa kịp thúc động Đấu kỹ đã bị một luồng sức mạnh lớn đập vào người, đấu khí lan ra khiến hắn phải biến sắc mặt.

Hải Kim lại không dừng lại, đôi cánh sắc lưu ly lại xòe ra, tay phải bắn chỉ, chỉ nghe thấy keng keng keng... vài tiếng, vô số đạo phong nhận đấu khí đã cuồn cuộn lao tới La Bản.

La Bản lúc này đã bị rơi hoàn toàn với thế yếu, cho dù ai cũng không thể ngờ, Âm Hoàng, một trong Thất Hoàng lại chưa đầy một khắc đã bại trong tay của Hải Kim!

Đang lúc mọi người ở đó sây sầm mặt mày, Âm Hoảng vẻ mặt đang sợ hãi lúc này đã trở nên quỷ dị, vị đạo khó hiểu ấy, tại lúc này cơ hồ chỉ xuất hiện ở một loại người!

- Không hay!

Khóe mắt của Lý Dật giần giật, đấu khí huyết sắc trên người đã tràn ra, đôi cánh đấu khí huyết sắc xuất hiện say lưng trông rất lóa mắt, chỉ khẽ vụt một cái, thân hình đã hóa thành một luồng sáng...

Cơ hồ cùng lúc, phong nhận đấu khí trong không trung chợt vòng lại, chém vào phía Nạp Lan Khánh và Nạp Lan Bá đang đứng, còn La Bản nhe răng cười hung ác chợt lắc người một cái, đã bổ tới trước mặt Nạp Lan Khánh khi hắn chưa kịp có phản ứng gì.

- Thì ra Âm Hoàng và Phong Hoàng đã sớm liên thủ rồi!

Câu nói này cùng lúc vang lên trong lòng mọi người, thế nhưng lại chứng tỏ rõ cục diện đã nghiêng về hẳn một bên, hơn nữa, cục thế này lại vô cùng quỷ dị!

- Ù!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu đang tê dại ở đó cơ hồ cùng lúc xuất thủ, tư thế động tác như đã từng tập trăm nghìn lần, họ đánh vào những phần mà Nạp Lan Khánh bắt buộc phải phòng thủ!

Nạp Lan Khánh giận dữ rống một tiếng, đấu khí trên tay phải xoáy tròn rồi oanh tạc bắn ra, đánh thẳng vào trán của La Bản. La Bản nghiêng đầu, bàn tay phải xoay một vòng đầu ngón tay sáng loáng đấu khí cơ hồ chớp mắt đã cắt rách y phục của Nạp Lan Khánh.

Tất cả xảy ra... Chỉ trong nháy mắt...

Thế nhưng đúng lúc này, La Bản lại cau mày lại, hắn vô thức vụt nghiêng người sang bên, lướt qua người Nạp Lan Khánh, đồng thời, một dải đấu khí huyết sắc đã đánh vào vị trí hắn vừa đứng.

Trong tích tắc sau, một thân ảnh huyết sắc đã tóm lấy vai của Nạp Lan Khánh, hai thân hình bốc thăng lên cao, giãn rộng cự ly ra xa.

La Bản cười lạnh một tiếng, cũng không truy kích.

Còn Hải Kim ở không trung song thủ lại vung lên, nhanh chóng kết ra vài ấn ký, sau đó quát một tiếng:

- Thất Sắc Lưu Ly Phong

Xuy~~

Từng đạo cuồng phong quỷ dị thổi vù từ trước mặt hắn, cuối cùng tạo ra mấy trận gió cuồn cuộn lao về phía Lý Dật.

Lý Dật lúc này đã có sức mạnh của cấp Đấu Hoàng, dĩ nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng trên mấy đạo phong nhận ở đằng sau có ấn hàm sức mạnh thế nào.

Hắn thầm kêu khổ một tiếng.

Nếu như cho hắn lựa chọn, cho dù là La Bản hay Hải Kim, hắn đều không muốn đối chọi trực diện, dù gì họ đều là Đấu Hoàng thật sự, còn sức mạnh Đấu Hoàng của bản thân của lúc là được mượn để dùng.

Mà sức mạnh mượn tạm thời sẽ cạn kiệt, lúc đó, bản thân xong đời rồi!

Chỉ có điều, trong tình hình này, hắn không thể không xuất thủ. Chỉ vì, La Bản và Hải Kim liên thủ, thêm vào đó là Nạp Lan Thiên Triết, đối phương đã có ba cường giả Đấu Hoàng...

Nếu mình trơ mắt nhìn mặc cho họ giết Nạp Lan Khánh vậy thì cũng là tự mình tìm đường chết mà thôi.

Thế nhưng nếu như cứu được Nạp Lan Khánh, có hắn và Nạp Lan Bá kiềm chế, vậy thì chí ít còn có vài phần thắng, không đến nỗi rơi hoàn toàn vào thế chết.

Dù gì tác dụng của Nạp Lan Khánh lúc này, thật sự quá lớn!

Chỉ có điều, kêu khổ thì kêu khổ, đối với tình hình trước mắt thì không có ích lợi gì.

Lúc này cho dù là gọi Cung Vô Song cũng không kịp, huống hồ, lúc này còn có hai Đấu Hoàng nhìn sát theo dõi nhất cử nhất động của nàng.

Thấy Thất Sắc Lưu Ly Phong đánh tới gáy, không còn kịp để tránh né, Lý Dật nghiến răng nhanh chóng ném Nạp Lan Khánh trong tay mình về phía Cung Vô Song rồi bản thân lại phóng vụt về hướng ngược lại.

Chỉ có điều, vì quăng người mà khiến thân hình của Lý Dật bị chậm đi đôi chút, cơ hồ chỉ trong một hơi thở, Thất Sắc Lưu Ly Phong đã đánh tới sau gáy, lập tức lại nô ngay ra...

Cơn cuồng phong lưu ly sắc giống như một cơn gió lốc bùng phát, ngay lập tức âm khí xung quanh đã hoàn toàn bị cuốn vào trong ngay cả âm khí đầy tràn ở khắp nơi lúc này cũng bị nghiền nát trong đó.

Lý Dật chỉ cảm thấy người mình ù ù, khí kình quỷ dị không ngừng thổi người khiến cảm giác giống như giòi bò, sau đó phá vỡ đấu khí phòng vệ chui thẳng vào trong.

Chỉ trong một chốc, Lý Dật đã rõ, nếu để mặc cho tình trạng này tiếp tục, vậy thì e rằng không bao lâu sau, sức mạnh mà Xà Tôn Giả cho mượn dùng cũng sẽ hao kiệt hết!

- Làm thế nào?

Trong lúc cận kề ai sinh tử, ai còn có thời gian đi suy nghĩ những vấn đề này? Tự nhiên trong lúc đó, Lý Dật vỗ mạnh tay phải, một đấu khí hình ốc xoáy bắn ra, sau đó lại có một tia chớp vụt lóe, đồng thời, đánh thẳng vào bên ngoài cơn gió lốc phong nhận.

Gió lốc xoáy ngập trời bị hắn đánh thủng một lỗ, Lý Dật vụ người, chật vật gian nan bay ra khỏi đó.

Có điều sau khi đi ra, hắn lộn vài vòng trong không trung đến lúc đứng vững, hắn mới cảm thấy sợ.

Lúc vừa rồi, nếu phản ứng chậm một chút, vậy thì chắc chắn lần này bản thân chết không còn nghi ngờ.

Lúc trước nhìn Hải Kim và Cung Vô Song động thủ, Lý Dật còn không có nhiều cảm giác gì, chỉ thấy rằng Đấu kỹ đó rất đẹp mắt mà thôi.

Nhưng tới lúc này, khi hắn đích thân đối diện với chiêu Đấu kỹ ấy, mới biết rằng thực lực của cường giả Đấu Hoàng kinh người đến mức độ nào!

Chẳng trách mà một Đế Quốc Thiên Phong rộng lớn, chỉ có bảy vị Đấu Hoàng mà thôi...

Có lẽ, lúc này cần phải cộng thêm cả Cung Vô Song và Nạp Lan Thiên Triết...

Bên kia, Nạp Lan Khánh chật vật lộn vài vòng may mà được Cung Vô Song tiếp ứng, hắn mới có thể bình an đáp xuống một góc của đảo trên không, còn Nạp Lan Bá nhanh chóng lao ra, ba người tụ lại một chỗ, trong lòng cũng mới yên tâm vài phần.

Chỉ có điều, cho dù là vậy, tình hình lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng...

Tuy rằng nói, Nạp Lan Khánh cũng có tính toán, thế nhưng theo tình hình trước mắt, ngoài việc ngẫu nhiên xuất hiện Lý Dật và Cung Vô Song ra, cơ hồ những bố trí khác của Nạp Lan Khánh đều vô cùng bi thảm...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)