← Ch.0188 | Ch.0190 → |
Chi là sự im lặng trong chốc lát, sau đó, Hải Kim cơ hồ đã nhớ ra điều gì. Thủ đoạn này, hắn đã từng nhìn thấy vô số lần. Lần này, lại càng xác định mình không nhìn lầm, chỉ nhìn thủ đoạn này, hắn đã đoán được kẻ xuất hiện là ai.
- Ba Lâm! Ngươi cút ra đây cho Bản hoàng!
Một tiếng quát chói tai hình thành một trận sóng âm thanh dâng trào tại lối ra ở Thiên Địa Hỗn Độn Biến. Cùng lúc đó, âm thanh chói tai này cũng khiến mọi người có vài phần cảm giác, cùng chung mối thù.
Lý Dật trong lòng lại sững lại, cảm giác chiêu này đem lại cho hắn, cũng khiến hắn chớp mắt đã nhớ ra người đó.
Đúng rồi! Đúng rồi! Người có thể dùng đao kỹ bá đạo như vậy, ngoài Ba Lâm ra thì còn có thể là ai?
Chỉ có điều, sau tiếng đó, Quỷ U Phong Đô lại không có một thay đổi nên có nào. Hải Kim biến sắc, chăm chú nhìn Thiên Địa Hỗn Độn Biến càng lúc càng không ổn định, lại quát một tiếng:
- Ba lão quỷ! Từ lúc nào người học cách giấu đầu lộ đuôi này, cút ra cho Bản hoàng! Cút ra đây!
Lý Dật thoáng méo miệng, lúc này, trong lòng hắn đã biến chuyển, có điều cuối cùng, tất cả suy nghĩ đã biến thành một tọa sơn quan hồ đấu.
Sau đó, mũi chân hắn khẽ đạp trong không trung, thân hình đã đến bên cạnh Cung Vô Song sắc mặt đang u ám.
- Không sao chứ...
Lý Dật khẽ hỏi một tiếng.
Cung Vô Song thoáng lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn phía trên, hạ thấp giọng nói:
- Nếu đúng là Ba Lâm... E rằng lần này...
Lời còn chưa dứt, đột nhiên đã nhìn thấy một đạo thân hình vụt lao xuống từ lối ra Thiên Địa Hỗn Độn Biên. Lúc này, thiên địa nguyên khí và âm khí trong ngoài Thiên Địa Hỗn Đôn Biến đã cọ xát vào nhau một cách kịch liệt, khiến cánh cửa của Thiên Địa Hỗn Độn Biển bật mạnh ra. Sau đó, một ánh sáng lóa mắt vụt hiện, khiến thân hình đang hư ảo đó càng trở nên mờ nhạt.
Thân hình đó tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã đến trước mặt Hải Kim, thấp thoáng nhìn thấy lại một trăm nữa chém xuống.
Hải Kim vụt cất lên tiếng húsong thủ nhanh chóng kết ra ấn ký vỗ thẳng về trước. Ngay lập tức, đã nhìn thấy một đạo cuồng phong thổi qua trong hư không thoáng chốc cuốn thẳng vào thân hình đó, sau đó cuốn về xung quanh.
Vốn dĩ, Quỷ U Phong Đô đã có mấy phần ổn định, lúc hai người lại một chiều động thủ, ngay lập tức lại rơi vào trong hỗn loạn.
Lý Dật hừ một tiếng, song thủ khẽ vỗ, đã kết ra một vách đấu khí bảo vệ ngăn chặn đấu khí cuồng bạo. Chỉ có điều lúc này, trong lòng hắn chợt động vật quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy, Nạp Lan Phỉ không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau, đôi cánh đấu khí nhàn nhạt trên người lại xuất hiện. Chỉ có điều lúc này, hắn lại nhếch miệng, song thủ năm thành quyền vang lên tiếng vù vù. Tuy rằng thân hình không chút sứt mẻ, thế nhưng Lý Dật vẫn có thể nhìn ra sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Thật ra, điều này cũng có thể hiểu được, Nạp Lan Bá hy sinh như vậy, mới có thể tạo ra cục diện này, chỉ cần Thiên Địa Hỗn Độn Biến không mở, vậy thì tất cả mọi người ở đây đều chỉ có chết.
Còn vừa rồi hắn mất tích, có lẽ là vì đã nắm chắc trong tình hình này sẽ âm thầm làm mọi người chết đi.
Chỉ có điều, lúc này lại có người cố gắng phá cánh cửa của Thiên Địa Hỗn Độn Biến...
Kế hoạch bị phá hoại, tất cả những toan tính hoàn toàn thất bại...
Cảm giác này cho dù đối với bất cứ người nào cũng tuyệt đối không hề tốt.
Đột nhiên, một luồng khí kinh kịch liệt nỗ bùng ở phía trước, Lý Dật cũng không có thời gian nghĩ nhiều, mà nhanh chóng quay đầu nhìn, đã nhìn thấy, một đạo đao quang hồng sắc chém ra trong gió lốc, chém lốc xoáy đấu khí cơ hồ có thể khai thiên phá địa thành hai phần.
Lý Dật hừ một tiếng, ấn ký trong tay lại thay đổi, trước mặt lại trải thêm hai lớp tường đấu khí bảo vệ.
Bùm! Bùm!
Hai tiếng liên tiếp vang lên, khí lưu cuồng loạn sau khi phá vỡ hai tường đấu khí bảo vệ, đã đập vào vách tường bảo vệ cuối cùng mới tiêu tan.
Hai đại Đấu Hoàng giao thủ, chỉ là dư ba đã có uy thế như vậy.
Trong Quỷ U Phong Đô, quang mang của Hải Kim một mực bị La Bản che đi, khiến trong lòng Lý Dật một mực cho rằng cái gọi là Phong Hoàng cũng chẳng qua như vậy mà thôi.
Lúc này chiêu này vừa qua, sự thận trọng trong lòng của hắn lại trào ra lần nữa.
Hỗn đản! Có thể thăng cấp Đấu Hoàng có nhân vật nào là đơn giản? Những kẻ ngu ngốc si đần, sớm đã không biết khi nào đã bị người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân rồi.
Sau chốc lát, liệt diệm cuồng phong trong hư không từ từ tiêu tán.
Lý Dật nheo mắt nhìn, đã nhìn thấy Hải Kim vẻ mặt âm lãnh lơ lửng trong không trung đôi cánh đấu khí lưu ly sắc đằng sau lưng đã khẽ chớp động. Mỗi một lần cử động, đã có một đạo đấu khí lưu ly sắc quấn trên người hắn. Đấu khí khí điệm thiêu đốt trên cơ thể, vô cùng hung sát, khí thế kinh người. Chỉ cảnh này thôi, khí thế Đấu Hoàng đã bùng phát ra...
Chỉ có điều, lúc này ở đối diện hắn, lại có một nam tử khí tức có đối chọi với hắn.
Nam tử thân hình cao lớn, mặc cảm bào xám trắng không hề bắt mắt, thế nhưng vẻ mặt xấu xí ấy lại lộ ra một nụ cười lạnh, khiến người khác phải kinh hãi.
Hắn chắp tay lơ lửng trên không trung đôi cánh đấu khí hóa hồng sắc đằng sau không ngừng sôi trào, thần sắc thấp thoáng vẻ lạnh lùng, giống như một định có phong cao chót vót, toát ra một khí độ kinh người.
Cũng chỉ có khí độ như vậy mới có thể so sánh với nhân vật như Hải Kim!
Quả nhiên là hắn!
Lý Dật nhếch miệng, trong lòng không biết có cảm giác gì... Hừ hừ, chuyện hôm nay đúng là quá sức lý thú mà, hai người này đã xuất hiện rồi, nếu như còn đến người thứ bảy, mọi người đã phải từ từ mà ôn chuyện cũ rồi!
- Đao Hoàng... Ba Lâm... hừ...
Lý Dật cười lạnh mấy tiếng, thế nhưng lại không nói quá nhiều câu phí lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về không trung.
Có người này xuất hiện, vậy thì chỉ chứng tỏ, bản thân cho dù muốn chạy cũng không thể dễ dàng gì.
Chỉ có điều, đến lúc này, lòng Lý Dật ngược lại cũng đã ổn định
Chỉ vì, với sự thông minh của người này, nếu như Quỷ U Phong Đô còn có thể vào mà không thể ra, lẽ nào hắn lại xông vào đây? Mà hắn đã đi vào, vậy thì chứng tỏ chắc chắn còn có cách khác để ra.
Điểm này, mọi người ngay lập tức đều có thể hiểu ra, vì vậy ai cũng đã đỡ sợ hơn vài phần...
Chỉ là mục đích của Ba Lâm rốt cuộc là...
Lẽ nào, cũng là vì thứ đồ của Nạp Lan Gia sao?
Ngoài Lý Dật và Cung Vô Song hoàn toàn không biết món đồ của Nạp Lan Gia ra, trong ánh mắt của những người khác đều hiện ra sắc thái quỷ dị. Còn Nạp Lan Phỉ ở phía sau, sắc mặt lại càng lúc càng âm trâm.
Lý Dật khẽ nắm chặt tay lại, bất động thanh sắc cùng Cung Vô Song bước sang ngang hai bước. Lúc này khí tức trên người hai người nối vào nhau, trong giờ phút then chốt này, hai người có mối quan hệ phức tạp này cuối cùng cũng đã bỏ đi vướng mắc của đôi bên.
Chỉ vì trong tình hình này, ngoài hai người 'sinh tử tương liên' này ra, còn có ai có thể hoàn toàn tin tưởng nhau?
Trong không trung Ba Lâm và Hải Kim hai người nhìn nhau cười lạnh một tiếng, cũng không hề phí lời, thân hình lại va chạm vào nhau.
Thân hình của Ba Lâm trong không trung bùng phát lên, đấu khí hóa hồng sắc bốc cao hình thành một đạo khí điệm, nuốt cả người Hải Kim vào bên trong.
Hải Kim cũng lẳng lặng va vào.
Không có thời gian để lao lên từ từ, thân hình của hai người ra vào nhau dữ dội, vòng chụp đấu khí trên người đối bên bắn ra từng vùng điện lửa. Trong vùng điện lửa, thân hình của hai người đã hiện ra vô cùng đáng sợ.
- Ba Lâm rốt cuộc đến để đánh nhau, hay đến đề vơ vét lợi ích?
Lý Dật không nhịn được nhếch miệng cười.
Chỉ có điều hắn còn chưa cười xong hai đại Đấu Hoàng trong không trung đã quét loạn đấu khí thất luyện khắp nơi, hai bên lại một lần nữa liều mạng lao vào nhau.
Điều ngoài dự liệu của Lý Dật là, trận đối đầu mức độ như vậy lại không hề phát ra chút âm hưởng nào, dường như tất cả đều xảy ra trong vô thanh vô tức. Chỉ có điều, sau khi đối đầu, hai người lại nhanh chóng lao ra, giống như hai đạo huyễn ảnh vụt quấn vào nhau trong không trung. Vệt sáng rực rỡ vì hai chiếc bóng lướt qua, vệt sáng mỗi lúc là va chạm một lần, các tia lửa phun ra khắp nơi.
Ầm! Trận va đụng cuối cùng, đấu khí hóa hồng sắc và đấu khí lưu ly sắc giống như bốc trào lên, đều có ý muốn phá hủy hoàn toàn đối phương thế nhưng chỉ giằng co trong chốc lát, đôi bên đều đã vụt lui ra.
Chỉ là lúc này, Hải Kim có che đậy thần tình của mình thế nào cũng không thể che đậy vẻ chật vật của mình ở thân hình.
Không vì điều khác, chỉ vì trong Quỷ U Phong Đô này, hắn đã tiêu hao quá nhiều đấu khí, còn Ba Lâm vẫn còn ở trong trạng thái đỉnh phong
Thân thủ của hai người vốn ngang bằng nhau, lúc đấu, sự chênh lệch có lẽ sẽ không thể nhìn ra, thế nhưng nếu giằng co lâu, Hải Kim dĩ nhiên sẽ bị lộ ra vài phần thể yểu...
Chỉ có điều, tình hình quỷ dị lúc này, ở giờ phút sống chết, cho dù là La Bản cũng không có ý đi tương trợ Hải Kim, càng không cần nói đến những người khác.
- Tọa sơm quan hổ đấu sao?
Lý Dật trong lòng thầm nói một câu, rồi ánh mắt lại quét bốn phía...
Tất cả dường như vẫn đang vô cùng bình thường chỉ có điều, tại sao lại khiến người ta có cảm giác giật mình thồn thột?
Lúc này, thân hình Hải Kim trong không trung bay ra, song cước phi vũ kịch liệt, sau đó, một đạo đấu khí hình đầu thú vụt chém ra...
- Lại là Kinh Vân Thối...
Ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu Lý Dật, sau đó, đã nhìn thấy trong khoảnh khắc kỳ diệu ấy, thân hình của Ba Lâm lúc có lúc duỗi. Trong lúc Hải Kim đã dốc toàn sức, thân hình đã bất chợt giống như huyễn ảnh vụt bay lên phía trên người hắn, hữu thủ đánh xuống đấu khí hóa hồng sắc đã hình thành một thanh đại đạo dài mấy trượng ngay lập tức bổ xuống đầu của Hải Kim,
Sắc mặt của Hải Kim thoáng chốc đã khó coi đến cực điềm...
Đúng lúc này, một chút chênh lệch giữa hai đại Đấu Hoàng đã hình thành một vết rạn lớn ở giữa hai người, vào lúc Hải Kim không kịp phản ứng, thanh đại đao đã vụt chém vào ngực hắn...
- Liệt Hỏa Nhận!
Ầm!
Một đường đao chắc chắn chém vào ngực của Hải Kim. Hắn hừ một tiếng, thân hình bất tự chủ lui về sau, vùng ngực như muốn sụp xuống sắc mặt tái dân. Lúc này, đấu khí trong cơ thể hắn hỗn loạn, đôi cánh lưu ly sắc sau lưng run lên một cách dữ dội, sau đó thở ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt lại.
Ba Lâm cười lạnh một tiếng, nhưng xuất thủ lại không hề lưu tình.
Hai người giao ác nhiều năm, lẽ nào lúc này lại tha cho đối phương? Tiếng cười lạnh còn chưa dứt, thân hình của hắn đã lại dính vào, đấu khí giữa chỉ chưởng sôi trào, bắn thẳng vào người Hài Kim không hề lưu tình.
Bị trọng thương đấu khí trong cơ thể hỗn loạn, huống hồ trong Quỷ U Phong Đô, tốc độ mà Hải Kim trước giờ đều lấy làm tự hào cũng đã bị hạn chế cực đại. Sau khi chồng lại được vài chưởng, hắn lại bị Ba Lâm đánh một chương vào ngực, ngay lập tức phun mạnh ra một bụm máu. Lúc này, đường đường là Phong Hoàng, ngay cả sức lực để trụ vững người cũng đã mất, thân hình giống như một con diều đứt dây rơi mạnh xuống.
Ba Lâm đang định tiếp tục truy sát, thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt biến, khẽ run người, ánh mắt nhìn về phía đảo trên không đang lơ lửng trong không khí.
Lúc này, cơ hồ không có người nào quan tâm đến sự sống chết của Hải Kim, mà là nhìn thắng về hướng đảo trên không...
Đảo trên không lúc này, tuy đã khôi phục lại hình thái ban đầu, thế nhưng không biết từ lúc nào đã rung chuyển một cách dữ dội.
Sự rung chuyền này khác với mỗi lần trước, chỉ nhìn thấy từng tảng đá vỡ vụn to bằng nắm tay đang không ngừng nứt tách trên không trung, sau đó rơi vào trong Vân Thủy Thành ở phía dưới...
Theo sự đổ vỡ ấy, đảo trên không nhanh chóng thu nhỏ lại trước mắt mọi người...
Lý Dật méo xệch miệng... Hỗn đản, đây lại là tình trạng gì...
Hắn và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau, đều mù mịt không biết gì.
Đối với chuyện Quỷ U Phong Đô của Nạp Lan Gia, hắn và Cung Vô Song là hai người biết chuyện ít nhất. Đặc biệt là Lý Dật, nếu không phải Xà Tôn Giả nhắc nhở, trước mắt hắn sẽ hoàn toàn không biết cái gì cả. Lúc này Xà Tôn Giả không nói gì, hắn lại hoàn toàn không hiểu.
Chỉ vì, tình trạng trước mặt, đã vượt qua khái niệm bình thường...
Bỗng nhiên, một giọng nói đây oán hận phẫn nộ nhàn nhạt vang lên:
- Di vật của tổ tiên Nạp Lan Gia cuối cùng đã xuất thế rồi...
← Ch. 0188 | Ch. 0190 → |