← Ch.0209 | Ch.0211 → |
Hai bóng người, một đen một tím lao vào nhau, vào thời khắc đó, đấu khí phừng phừng như những ngọn lửa sắp bị dập tắt bắn ra tứ phía.
Hai thân hình vừa chạm nhau lập tức tách ra, rõ ràng là hai bên đều không bị bất lợi gì, nhưng cũng chẳng thể được chiếm được ưu thế.
Làn sóng oanh kích ngay lần đầu tiên đã gần như dập tắt mọi cây đuốc trong đại điện.
- Bản lĩnh lắm!
Lý Dật lượn vòng trên không trung vài cái, sau khi chạm đất thì bị bật lùi ra sau mấy bước thì mới coi như kìm chế được xung kích lực vừa rồi. Có điều, tuy động tác của hắn có vẻ thảm hại nhưng nét mặt lại vô cùng thoải mái, chiếc Sa y Đấu khí màu tím trên người vẫn tỏa sáng không có thay đổi gì.
Mộ Dung Vô Địch không có tâm trạng mà nói như Lý Dật, hắn chỉ cười lạnh rồi lại lao tới. Có điều lần này, trong khi tay phải hắn vung lên thì một cây trường thương bất chợt xuất hiện, một đạo khí kình xoáy ốc xông về Lý Dật như một con rắn.
Xoet!!
Lý Dật cũng xông tới, Đoạn Hồn Nhận được bao quanh bởi vô số đấu khí như một con rắn điện màu tím chém xuống trán Mộ Dung Vô Địch.
Lý Dật xuất chiêu sau mà lại đến trước khiến Mộ Dung Vô Địch hơi tái mặt. Nhưng trước khi Đoạn Hồn Nhận chạm đích thì hắn bỗng như bị đông cứng lại không trung.
Sau đó là một trận cuồng phong thổi qua, Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật chém sát đến cánh mũi Mộ Dung Vô Địch, chỉ còn một chút nữa là chém xuống mặt hắn.
Nhưng chỉ một chút đó mà Mộ Dung Vô Địch đã tránh được.
Đương nhiên Lý Dật tin đây không phải do hắn may mắn mà Mộ Dung Vô Địch sớm đã tính toán được khoảng cách ây.
Tên Mộ Dung Vô Địch này quả nhiên là tay khó nhằn!
Lý Dật thầm tán thưởng những tay phải vẫn khẽ rung lên, Đoạn Hồn Nhận hơi xoay đi rồi lao về phía cổ tay Mộ Dung Vô Địch.
Thanh trường thương xé gió bỗng quay ngược lại, đập lên Đoạn Hồn Nhận, hai thứ vũ khí cùng tách ra, đấu khí bao hàm trên đó lập tức bùng nổ.
- Ngươi cũng lợi hại hơn ta nghĩ!
Mộ Dung Vô Địch cười lạnh, chân vừa chạm đất, hắn dẫm mạnh thân hình lại xông tới, chớp mắt đã ở trước mặt Lý Dật. Trường thương xoay chuyền, biến ra vô số ảo ảnh của cây thường xem lần đấu khí màu đen, bắn như vũ bão về Lý Dật.
Tốc độ kinh người như vậy, dù là Lý Dật cũng không kìm được mà phải tán thưởng. Vì hắn biết dù hắn có dùng được chiêu này thì cũng không thể có được tốc độ ấy!
Chiêu số như vậy căn bản không phải thủ đoạn nào cũng phòng ngự được, cách duy nhất chính là...
Dĩ sát đối sát!
Lý Dật lùi lại nửa bước, hơi cúi người xuống rồi dẫm mạnh chân xuống đất, cả thân hình lao về trước như viên đạn!
Đồng thời Đoạn Hồn Nhận cũng trở lại tay Lý Dật, vào thời khắc hắn cầm lại thanh đao thì vô số lưỡi thương đã lao tới trước mặt...
Keng keng keng!!
Một loạt âm thanh kim loại va chạm vang lên, trên không trung là đám tia lửa dày đặc đang không ngừng tóe ra tứ phía.
Chỉ trong một khoảnh khắc, nơi hai người giao chiến, khí diệm không ngừng nứt ra, quét sạch mọi thứ xung quanh.
Khí thế công kích như vậy, người bình thường căn bản là không thể nhìn rõ được động tác của hai người.
Nhưng những người chứng kiến phần lớn là Đấu Sư cường giả, mà Cung Vô Song thì càng không phải nói. Dù không động thủ, thực lực có lẽ không ra sao nhưng nhãn lực cũng tinh tường vô cùng!
Tuy chỉ miễn cưỡng nhìn được động tác của hai người, nhưng ai cũng thấy, Lý Dật cầm ngược Đoạn Hồn Nhận, nhưng dường như chặn được hết chiêu của Mộ Dung Vô Địch. Có lúc thậm chí Đoạn Hồn Nhận của hắn vung lên khiến Mộ Dung Vô Địch không thể không dùng công đối công...
Chỉ có điều, ở đây dường như Lý Dật lại tương đương với thực lực của Mộ Dung Vô Địch, dựa vào đối sát mà duy trì được chiến cục đến mức này.
Trận chiến khiến người khác phải hoa mắt này dường như khiến sắc mặt ai nấy cũng quái dị, nhưng với hai người trong cuộc thì lại chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chỉ vì, khi đã động thu tồi, nếu không giết được đối thủ thì là chẳng có ý nghĩa gì.
- Mộ Dung Vô Địch cũng cần thận thật, không giống như Tư Đồ Thông Thiên não bộ có vấn đề... Khó đối phó hơn nhiều! Mà Đấu Vương cường giả cũng thật lợi hại. Nếu không phải ta đã luyện hóa Đấu khí Chủng tử ở Đấu Hoàng mộ địa lại có cả Thiên Khôn Địa Càn Chầu hỗ trợ nữa thì có lẽ một chiêu cũng khó chống đỡ!
Ý nghĩa đó lướt qua trong đầu Lý Dật, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng nhanh chóng nghiêng người tránh cây thương của Mộ Dung Vô Địch. Luồng đấu khí sượt sát qua người khiến đồng tử hắn co lại. Rồi dường như cảm nhận được gì đó, Lý Dật chém Đoạn Hồn Nhận xuống vừa đúng mũi thương đấu khí hai bên chạm nhau, cả hai cùng rung lên, vũ khí đập vào nhau càng kịch liệt hơn.
- Hừm!
- Ha ha..
Hai tiếng cười kỳ quái phát ra, hai thân hình vừa chạm nhau đã tách ra, động tác vẫn không hề dừng lại.
Có lẽ Mộ Dung Vô Địch đã thấy sốt ruột với kiều chiến đấu này, hắn bỗng khẽ hét, thân hình xoay vòng hình xoáy ốc, cây trường thương trong tay tạo ra vô số ảo ảnh, xen lẫn là luồng đấu khí màu đen bao trùm cả không gian bốn phía.
Biến cố bất ngờ này khiến Lý Dật hơi khựng lại. Nhưng chỉ lúc sau, Đoạn Hồn Nhận tuột khỏi tay bay vút về phía Mộ Dung Vô Địch đang ẩn mình trong ảo ảnh của trường thương
Nhưng hắn sau khi hơi khựng lại đã lùi nhanh về phía sau.
- Ngây thơ!
Từ trong màn ảo ảnh, tiếng cười lạnh tanh của Mộ Dung Vô Địch truyền ra, sau đó là Đoạn Hồn Nhận bị bắn ra ngoài.
Đồng thời, dường như tất cả ảo ảnh bỗng dụng hợp lại vào nhau tạo thành một cây thương khổng lồ, lao vút về phía Lý Dật.
- Ảnh Thương Đột!
Một tiếng hét vang lên, theo sau nó là một luồng đấu khí phừng phừng và sát khí khiến người ta phải lạnh toát sống lưng.
Lý Dật mặt khẽ biến sắc, đương nhiên hắn biết rõ Đấu Vương ra tay trong cơn thịnh nộ sẽ có uy lực thế nào?
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này hắn không thể tránh được, con đường duy nhất là phải đối mặt với nó!
Lý Dật đang lùi về sau bỗng ngừng lại, Sa y Đấu khí trên người bỗng chốc thu lại, đến khi xuất hiện trở lại thì đã biến thành màu đỏ.
Hắn bước chân trái về sau nửa bước, tay phải khẽ di chuyển, cùng với sự thay đổi ấn ký trên tay trái, khí tình hình xoáy ốc dần dần hiện lên!
- Thế là thế nào?
Sự thay đổi trên người Lý Dật đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của Mộ Dung Vô Địch, hắn nhìn chăm chú, sự nghi hoặc đã thay thế nụ cười lạnh lùng:
- Dù ngươi giở trò gì thì trước thế lực tuyệt đối, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!
- Ảnh Thương Đột! Tật!
Cây thương đấu khí bắn ra bỗng xoáy tít trong không trung, đem theo cuồng phong lao về Lý Dật. Ở đằng sau là gương mặt cười ngày càng hung tợn của Mộ Dung Vô Địch...
Đối mặt với điều đó, sắc mặt Lý Dật không hề thay đổi, tay phải khẽ đầy, một luồng khí kình cổ quái tràn ra.
- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!
Cùng với tiếng hét đó, hai luồng đấu khímạnh mẽ oanh kích nhau kịch liệt.
Trong chớp mắt, khí tình hình thành nên những đợt sóng năng lượng trùng trùng điệp điệp tràn ra bốn phía.
Đứng trước cuồng phong đến Đấu Sư cường giả cũng phải lui vài bước, bắt buộc phải dùng Sa y Đấu khí phòng hộ. Còn lần này, mọi ngọn đuốc trong đại điện đều đã bị dập tắt, vô số thi thể vốn nằm dưới đất cũng đã bị gió quét sạch...
Xoet!!
Hai luồng đấu khí va chạm tạo nên một tiếng nổ kỳ quặc, cây trường thương đấu khí đang lao về Lý Dật bỗng nghiêng sang một bên, bắn thẳng vào phía sau đại điện...
Uỳnh~~
Một tiếng nổ rầm trời vang lên, cũng không biết cây trường thương đấu khí đó đâm phải thứ gì, phát ra hàng loạt tiếng nổ định tại nhức óc. Cảnh tượng đó khiến sắc mặt Mộ Dung Vô Địch tái đi, cả người chết sững.
Chắc chắn là dù là ai cũng không thể ngờ được rằng Đấu kỹ của mình lại bị kẻ khác dẫn đi chỗ khác.
Nhưng chỉ sung ra một lúc thôi là Mộ Dung Vô Địch đã không còn cơ hội nữa, cao thủ giao chiến chỉ hơn nhau một khoảnh khắc mà thôi!
Sơ hở trong giây lát của Mộ Dung Vô Địch lẽ nào Lý Dật lại bỏ qua? Ngay khi Mộ Dung Vô Địch đang sững sờ, mũi chân Lý Dật dẫn trên không thân hình đột ngột biến đổi...
- Vân Bộ!
Xoet!
Đến khi xuất hiện trở lại thì Lý Dật đã ở sau lưng Mộ Dung Vô Địch, đấu khí trên tay phải hắn xoay vần một cách kỳ dị, toàn thân tỏa ra sát khí khiến Mộ Dung Vô Địch chợt tỉnh táo lại...
Chỉ có điều là đã quá muộn rồi!
-Mộ Dung Vô Địch! Kết thúc rồi, sư huynh người đang đợi người trên đường xuống suối vàng đó!
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Lý Dật đã nhẹ nhàng ấn lên lưng Mộ Dung Vô Địch, nhưng cái ấn nhẹ này lại bao hàm một thứ khí kình mạnh mẽ khiến nguyên khí trời đất ở xung quanh bùng nổ...
Nguyên khí và đấu khí tụ hợp lại hình thành nên một luồng kình khí ập lên lưng Mộ Dung Vô Địch!
- Hồi Phong Chưởng! Giảo Kình!
Theo sau tiếng hét đó, đấu khí mạnh mẽ ập lên chiếc Áo giáp Đấu khí của Mộ Dung Vô Địch, tại nơi bàn tay Lý Dật và lưng Mộ Dung Vô Địch tiếp xúc xuất hiện vô số những vết nứt, ngày một nhiều hơn...
Dường như chỉ trong chốc lát, toàn bộ chiếc áo giáp đã bị bao phủ đầy vết nứt, hắn chưa kịp biến sắc mặt thì chiếc áo giáp đã vỡ vụn, tan biến vào không trung.
Còn chiều của Lý Dật không chút khách khí, đập trực tiếp lên lưng Mộ Dung Vô Địch!
Phụt!!
Sắc mặt Mộ Dung Vô Địch trắng bệch, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng khóe môi giật giật mấy cái rồi máu phun ra tung tóe. Thân thể hắn bay đi, đâm sầm vào một cái cột trụ rồi rơi xuống đất...
Lúc này, tất cả mọi người trong đại điện, mặt ai nấy cũng tái mét...
← Ch. 0209 | Ch. 0211 → |