Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Thần - Chương 0233

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0233: Ta thích cô ta rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Lý Dật thở ra một hơi dài, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, tay phải hắn nhanh chóng kết ấn ký, hắn cảm nhận được rõ ràng trên xoáy đấu khí trong đan điền khí hải đang có sáu sợi đấu khí màu đỏ đang không ngừng uốn lượn. Cũng có nghĩa là trong khi tu luyện, hắn đã đột phá thành công, giờ hắn đã là Lục Tinh Đấu Giả rồi!

Tuy sự tiến bộ này không hơn gì mấy so với trước đây, nhưng Lý Dật dựa vào Thiên Khôn Địa Càn Châu nâng thực lực lên một cấp. Tuy Ngũ Tinh và Lục Tinh Đấu Giả không khác nhau là mấy nhưng Ngũ Tinh và Lục Tinh Đấu Sư thì chênh lệch rất nhiều.

Cộng thêm là lượng đấu khí vốn có của Lý Dật rất dồi dào, trong khi thăng cấp không cần phải tĩnh tâm tu luyện để ngưng kết đấu khí như người thường, hắn chỉ cần vận đấu khí vài vòng là đã thấy mình ở trạng thái đỉnh phong rồi.

Lý Dật vô cùng hài lòng với kết quả này. Tuy theo Xà Tôn Giả, tham gia Tế Thần Huyết Điển là có cơ duyên thăng cấp lên Đấu Sư, mà Lý Dật hắn cũng có những thứ như Tinh Vân Quả dùng để vượt cấp thuận lợi, nhưng dù sao Tế Thần Huyết Điển cũng là bách tử vô sỉnh, trước khi vào thực lực tăng được chút nào hay chút ấy!

Dù gì, Đại Lục Đấu Thần lớn như vậy, đâu phải kẻ nào cũng vô dụng như Lý Tiều, Lan Vũ!

Miệng hắn vẽ lên nụ cười, từ từ thu công, đúng lúc chuẩn bị nhảy xuống thì nghe có tiếng gõ cửa.

- Là ai?

Lý Dật nhíu mày nói nhỏ.

Hắn đã dặn thị nữ kia trừ phi có chuyện quan trọng nếu không được đề ai làm phiền hắn.

- Tiên sinh, hội bán đấu giá hôm nay sắp bắt đầu! Phó Bang chủ nghe nói tiên sinh rất hứng thú với hội bán đấu giá, đã cho người sắp xếp vị trí rất đẹp cho tiên sinh. Ta đến để dẫn đường cho ngài.

Một giọng nói êm ái vang lên.

Lý Dật nhận ra đó là thiếu nữ đã dẫn đường cho mình, hắn đứng dậy nói:

- Ta biết rồi!

Lý Dật cẩn thận dùng đấu khí thổi hết những luồng khí tỏa ra khi tu luyện ban nãy đi rồi mới mở cửa phòng

Bên ngoài, người thị nữ vừa nhìn thấy Lý Dật là cung kính cúi người, khe ngực trắng nõn kia khiến người ta dường như ngưng thở.

Nhưng Lý Dật lại chỉ lướt qua rồi hờ hững nói:

- Dẫn đường đi!

Nghe thế người thị nữ ánh mắt có vài phần thất vọng nhưng vẫn cung kính gật đầu rồi dẫn đường cho Lý Dật.

...

Diện tích của Lang Các rất rộng, chỗ ở của Lý Dật lại là tiểu viện nhỏ riêng biệt, muốn ra đại sảnh phải đi khá xa.

Lý Dật cũng chẳng tỏ ra vội vàng gì, hắn chỉ nhìn ngắm bốn phía.

Trên đường cũng có cường giả từ khắp nơi đang đi vội vã đi về đại sảnh. Những người đó khác với Lý Dật, muốn có được vị trí tốt thì phải dựa vào chính mình thôi.

Có điều, những người đó nhìn thấy Lý Dật từ xa đều hơi cúi đầu coi như đã chào hỏi. Dù với ý nghĩa nào thì cường giả ở thế giới này cũng là kẻ được tôn kính nhất.

Sau khi đi vòng quanh vài vòng Lý Dật bắt đầu thấy chán. Hắn để thị nữ dẫn đường như vậy vốn là định xem xem có gặp được ai đó quen không. Nhưng với tình hình bây giờ thì nửa người quen hắn cũng chẳng gặp được. Người của Diệp Gia, có giá trị lợi dụng nhất với hắn cũng chẳng có bóng nào.

Khẽ nhíu mày, Lý Dật xua tay chán nản:

- Thôi không xem nữa, người dẫn ta đến thẳng hội bán đấu giá đi.

Thị nữ nghe vậy khẽ gật đầu rồi dẫn Lý Dật đi theo con đường khác.

Nhưng đúng lúc đó thì có một cái bóng trắng vụt ra từ một bên hành lang, dừng lại ở phía trước cách chỗ Lý Dật không xa.

Rồi lại có thêm vài bóng người nữa bay ra từ khắp phía vây quanh Lý Dật và kẻ áo trắng kia.

Người thị nữ tái mặt, Lý Dật cũng chau mày.

- Ha ha ha!! Tiều kỹ nữ! Ngươi còn muốn chạy!

Một nam tử mặc áo cẩm bào màu đen chậm rãi bước ra, cười lạnh tanh.

Còn người bị chúng truy sát là một thiếu nữ áo trắng mặt lạnh lùng. Thiếu nữ này khá trẻ, thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp nhưng lạnh băng toàn thân phát ra một thứ cảm giác lạnh lẽo dường như có thể đóng băng cả hơi thở. Có điều trên gương mặt cô ta lại có vài phần tái xanh, rõ ràng là cô ta đã bị thương

- Tề Phóng rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Một lúc sau cô ta lên tiếng:

- Người cho rằng ta dễ bị bắt nạt sao?

- Bắt nạt?

Kẻ có tên Tề Phóng cười khác khác:

- Ta rất muốn bắt nạt ngươi cho ra trò đấy! Nhưng đáng tiếc, giờ ta không có nhiều thời gian! Tiểu kỹ nữ, biết điều thì giao Thánh Thư ra đây, lão tử sẽ tha cho ngươi một đường! Nếu không có hậu quả gì đừng có trách ta!

- Đừng có mơ!

Nữ tử áo trắng cười lạnh:

- Dù có chết ta cũng không giao Thánh Thư cho loại người như ngươi!

- Được, nếu người đã muốn chết như vậy thì đừng trách ta!

Tề Phóng cười lạnh lùng, vẫy mạnh tay một cái, hắn nói:

- Bắt sống ả cho lão tử! Con bà nó! Lão tử lâu rồi không xơi đồ tanh! Hôm nay phải thử xem mùi vị của tiểu kỹ nữ chân dài nó thế nào!Không biết sống chết!

Được lệnh, mấy kẻ cao lớn xung quanh lập tức xông vào nữ tử áo trắng, đấu khí bùng phát, sát khí đằng đẵng. Còn Lý Dật thì bị chúng hoàn toàn bỏ qua, Tề Phóng thì chỉ nhìn lạnh lùng, khóe miệng vẽ lên một nụ cười dâm đãng.

Biến cố bất ngờ này khiến Lý Dật khẽ nhíu mày, một lúc sau hắn cười nói với người thị nữ đang núp sau lưng:

- Có người cướp đồ trong Lang Các mà các người mặc kệ sao?

Cô ta tái mặt, một lúc sau nói nhỏ:

- Tên Tề Phóng này hình như bối cảnh không tầm thường hơn nữa quan hệ rất tốt với Bang chủ. Vì thế hắn vẫn luôn làm bừa trong Lang Các, dù là Phó Bang chủ cũng không quản được hắn. Tiên sinh, ta khuyên tiên sinh đừng gây chuyện thì tốt hơn! Chỉ cần chúng ta không gây sự thì hắn cũng không gây với chúng ta đâu!

Phụt~~

Trong lúc Lý Dật và thị nữ nói chuyện, nữ tử áo trắng đã bị kẻ địch vây đánh, bị một kẻ đánh lên lưng, máu tươi phun ra. Nhìn đám người dâm đãng đó lại xông lên, ánh mắt cô ta đã xuất hiện một chút tuyệt vọng.

Lúc này đã có người bị kinh động, tuy có người sắc mặt không nhẫn tâm, nhưng chẳng ai dám ra tay. Rõ ràng là rất nhiều người dè chừng thế lực đằng sau Tề Phóng.

Tề Phóng cũng rất rõ điểm này vì thế khi làm những chuyện này hắn cũng chẳng phải dè chìmg ai.

- Tề Phóng! Ta dù có chết cũng sẽ không rơi vào tay ngươi!

Nữ tử áo trắng cười đầy vẻ thê thảm và hét lên.

- Hề hề... đến lúc này thì ngươi không quyết định được đâu! Tiểu kỹ nữ, lão tử đã bảo ngươi hãy ngoan ngoãn giao Thánh Thư ra đây nhưng người không nghe. Lần này ta sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được!

Tề Phóng ngửa cổ cười ha hả.

- Khốn kiếp!

Nữ tử áo trắng khẽ chửi, tay phải xoay mạnh. Thanh trường kiếm bỗng bừng lên đấu khí nhưng chỉ chớp mắt đã bị mấy kẻ cao lớn xung quanh ngăn cản.

Keng~~

Một kẻ trong số đó chém xuống tay phải nữ tử kia rung lên, trường kiếm bay khỏi tay, rồi lại vài kẻ nữa lại lao lên.

Ánh mắt nữ tử đó đầy quyết liệt, cô ta đang định hành động thì bỗng một bóng người vút qua trước mặt và đá bay một tên!

Phụt~~

Kẻ đó phụt máu tươi, cả thân hình đâm sầm xuống đất, những kẻ xung quanh bỗng khựng lại.

Biến cố đột ngột này khiến Tề Phóng tắt nụ cười, ánh mắt nham hiểm, lạnh lẽo của hắn chuyển sang người thanh niên không biết đứng chắp tay sau lưng trước nữ tử kia từ lúc nào.

- Ngươi...

Cô ta cũng nhìn Lý Dật với ánh mắt kinh ngạc, nhất thời không phản ứng được gì.

Ngay cả người thị nữ kia cũng không ngờ Lý Dật lại ra tay, chứ đừng nói những người đang đứng nhìn ở xung quanh.

Hành lang bỗng chốc trở nên yên lặng đến cực điểm.

- Tiểu tử!

Một lúc sau, Tề Phóng cười lạnh lùng:

- Ngươi có ý gì?

- Ý gì?

Lý Dật nhếch mép, thản nhiên nói:

- Cô ta, ta thích rồi, các ngươi cút đi!

- Sặc...

Lý Dật vừa dứt lời, bốn bề đều vang lên âm thanh kỳ quái. Vốn dĩ nhiều người cho rằng Lý Dật thấy bất bình nên ra mặt, không ngờ hắn lại nói câu như vậy.

Nữ tử kia nhất thời cũng sững người, chưa kịp phản ứng gì.

- Ngươi... bảo bọn ta cút?

Tề Phóng dường như hơi khựng người, một lúc sau bật cười ha ha:

- Giỏi, giỏi lắm! Dù là ở Đế Đô hay dưới chân núi Tam Thanh Sơn thì chưa từng có kẻ nào dám nói với ta như vậy! Tiểu tử, gan ngươi cũng không nhỏ đâu nhỉ! Nhưng những kẻ đắc tội với Tề Phóng to hậu quả đều là... chết!

Nói đến đây Tề Phóng cười lạnh tanh:

- Giết hắn cho ta! Để tên tiểu tử không có mắt này làm ma rồi mới hối hận!

Nghe lệnh, bảy tám kẻ cao lớn đang vây quanh Lý Dật và nữ tử áo trắng đều rút vũ khí bên hông ra, một lớp đấu khí mỏng bao lấy vũ khí, mặt kẻ nào kẻ nấy đều sát khí đằng đằng.

- Haizzz...

Lý Dật thở dài:

- Một đám Đấu Giả, đừng có chạy ra mà mất mặt. Ta khuyên các ngươi một câu, không muốn chết thì cút đi!

Câu nói này của Lý Dật đương nhiên chẳng có ai đáp lời. Bảy tám kẻ kia đều cười lạnh, tay nắm chắc vũ khí xông tới!

Thấy thế Lý Dật chi thở dài, hôm nay hắn vốn đã phải ôm một đống ức chế trong bụng giờ lại có kẻ đến nội mạng vậy thì hắn cũng chẳng khách khi làm gì.

- Thanh Vân Thủ!

Theo sau tiếng hét đó là một đạo ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trên tay phải Lý Dật. Hắn khẽ giơ tay lên, nhằm vào hướng những kẻ kia rồi vung một cái!

Xoẹt~~

Một âm thanh vang lên, bảy tám kẻ cao lớn kia bỗng nhiên khựng lại, gương mặt kẻ nào cũng lộ ra vẻ kỳ quái, dường như chỉ chớp mắt, toàn thân chúng đều tóe ra một vệt máu tươi, nửa thân trên của chúng đều rơi xuống với một đường đẹp mắt!

Phụt~~

Bảy tám 'dòng suối máu' phun ra, những kẻ đang sống an lành bỗng chốc đã biến thành những thi thể co giật.

Cảnh tượng kỳ quái này khiến vô số người mắt đều giật giật liên hồi. Thậm chí có kẻ đầu gối còn run rẩy, chẳng ai ngờ được Lý Dật lại ra tay tàn độc đến mức này!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1005)