← Ch.0398 | Ch.0400 → |
Cùng với tiếng quát lạnh của Đế Tề, hải dương xung quanh trong nháy mắt bắn ra vô số dòng nước, những dòng nước này thành hình những con Giao Long, giường nanh múa vuốt hướng về phía Tuyết Lân.
Lúc Giao Long lao đến, ấn ký quỷ dị trên tay Tuyết Lân cũng cứng lại, bàn tay kết ấn ký dùng lực đẩy về phía trước.
- Kim Xà Huyết Ấn!
Hai tay Tuyết Lân vung ra, thân hình kim sắc cực lớn sau lưng nàng đã lóe lên, rồi tay phải giơ cao, vỗ mạnh xuống dưới.
Cùng với động tác này của nàng một bàn tay kim sắc cực lớn bao trùm trời đất, hầu như trong nháy mắt bao trùm mọi vật bên trong.
Bùm
Lúc Giao Long và bàn tay kim sắc đụng nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, không gian có vài phần gãy khúc, một lực va chạm như sao chổi chạm vào nhau một khi nổ ra, thanh thế hiên nhiên kinh người cực hạn.
Chỉ là, không giống lần trước, lần này hai đạo đấu khí chỉ chạm vào nhau, bàn tay kim sắc cực lớn kia, lại dường như không địch nổi với Giao Long, chỉ tồn tại một lúc, đã nhanh chóng biến mất trong không khí.
Sau khi hủy hoại được bàn tay này, những Giao Long lam sắc vẫn không dừng lại, vẫn dựa vào uy thể hung hãn, hung hăng lao về phía trước.
Xuy~~
Hệ thuẫn do thân ảnh kim sắc hình thành đương nhiên không thể ngăn cản được dòng nước này, ngay cả kim sắc bên trong cũng nhạt dần, còn có mùi tanh nhức mũi truyền ra.
Hiền nhiên, trong thủy lựu Đế Tề triệu hoán ra, chắc chắn có ẩn chứa một kỳ độc nào đó.
Lúc bị xuyên thấu, thân ảnh kim sắc cũng dần biến mất, còn một bình chướng cuối cùng trước mặt Tuyết Lân, cũng đã thất bại.
Đế Tề cười nhạt một tiếng, vỗ hai tay, những Giao Long cuồng loạn nhất thời tụ tập lại, hình thành một con Giao Long to lớn vô cùng, mang theo vài phần hung sát, hung hăng lao về phía Tuyết Lân!
- Xà Hoàng Huyết Tết
Đúng lúc những Giao Long lam sắc đang định thôn phệ mình, sắc mặt Tuyết Lân trắng bệch. Bất chợt, vòng eo nàng như một dây cung, hung hăng cong về phía sau, rồi cả người hung hăng lao ra.
Nhưng lúc nàng lao ra, thân hình nàng dường như không thể bay lên, trái lại một đạo huyết sắc trên người nàng cũng giống như thân anh hung sát của nàng hung hăng lao đến, lúc nó xuất hiện, dường như toàn bộ thiên không đều sôi trào.
Xuy~~
Thân ảnh huyết sắc xuyên qua Giao Long thủy lưu, lúc Đế Tề còn chưa kịp phản ứng, hung hăng lao vào ngực hắn, nhưng dường như đồng thời, Giao Long lam sắc cực lớn kia cũng bao phủ Tuyết Lân.
Phốc"
Phóc
Hai đạo thân ảnh đồng thời há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình Tuyết Lân bị dòng nước đụng mạnh vào văng xuống Long Giác Sơn, thân thể bị lọt vào bên trong hẻm đá, nhất thời cả người run lên, dường như ngay cả sức lực để nhấc một ngón tay lên cũng không còn nữa.
Ở bên kia, cả người Đế Tề cũng toàn thân một màu máu, hai tròng mắt cũng một màu hồng. Vết thương của hắn tuy không nghiêm trọng như Tuyết Lân, nhưng thân hình hắn cũng đang lung lay trong không trung.
Một lúc sau, một tiếng cười thâm độc vang lên:
- Được! Hay cho một chiêu Xà Hoàng Huyết Tế. Không ngờ vì đối phó Bản Hoàng, ngay cả một chiều có thể ảnh hưởng đến sinh mạng như vậy ngươi cũng dám dùng. Bản Hoàng bái phục. Những Bản Hoàng chắc chắn còn quay lại.
Nói xong, thân hình Đế Tề đã bay về phía sau.
- Đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
Tuyết Lân thở ra một hơi, lại nhổ ra một ngụm máu, sau đó quát lạnh một tiếng:
- Đuổi theo! Hôm nay chắc chắn phải giữ tên đó lại đây!
Cùng với tiếng quát của Tuyết Lân, những ma thú trong phạm vi mười dặm quanh đó đều cuồng loạn, rồi nhanh chóng lao về phía Đế Tề vừa biến mất.
Bây ma thú cuồng loạn đi rồi, sắc mặt Tuyết Lân mới bình tĩnh trở lại, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nhô ra một ngụm máu, rồi giãy dụa ra khỏi những hốc đá, nhưng mà, lần này ngay cả sức lực để bay lên nàng cũng không còn nữa, nên lại ngã xuống mặt đất, lát sau, mới mệt mỏi chui vào trong động. o0o
- Chà! Hai bên đều bị thương! Hai bên đều thất bại!
Ở một nơi hai Đấu Hoàng kia đều không phát hiện được, Lý Dật vỗ tay cười khẽ:
- Ngay cả ta cũng cho rằng Tuyết Lân chắc chắn không may rồi, không ngờ cô ta còn có thủ đoạn bảo vệ mình như vậy, quả nhiên chỉ dùng một chiều có thể đẩy lùi Đề Tế. Nhưng ta nhìn bộ dạng Đế Tề, chịu được chiêu này xong không quay về tu dưỡng vài năm, e rằng hồi phục không nổi.
- Ha ha, vừa rồi một chiêu của Tuyết Lân, chính là tuyệt chiêu bảo vệ mạng sống của những sinh vật Xà hệ, có thể kích phát tinh huyết trong cơ thể, dùng một chiều liều mạng. Uy thế của chiêu này, thậm chí công lực còn mạnh hơn công lực thời kỳ toàn thịnh của ta gấp mấy lần. Cũng chính là nói, chiều đánh đó Đế Tề tuy đã đón đỡ được, nhưng không chừng, danh xưng Thiên Phong Thất Hoàng đó từ nay đã trở thành Lục Hoàng rồi!
Hồng Thiên Thánh Giả nói.
- Đáng sợ vậy sao? Nhưng nếu dùng chiêu này, chắc chắn Tuyết Lân cũng không thoải mái gì.
Lý Dật sở cằm, nói.
- Đó là điều tự nhiên, kích hoạt tinh huyết trong cơ thể để hình thành một thế công kích, như vậy phải mất nửa năm, Tuyết Lân mới khôi phục lại được... Hơn nữa, một chiêu cuối cùng của Đế Tề vừa rồi, hiển nhiên là Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp, hơn nữa uy lực có thể so với Đấu kỹ Bạch Hồ! Hao phí tinh huyết, lại chịu một chiều đó, ta nghĩ Tuyết Lân lúc này đã là lúc suy nhược nhất rồi...
Hồng Thiên Thánh Giả nói.
- Nói cách khác, lúc này là lúc tốt nhất để chúng ta động thủ?
Vẻ mặt Lý Dật như đang muốn thực hiện âm mưu, không khỏi cười nhẹ nói.
- Đương nhiên, nếu bây giờ không ra tay, sau này chẳng phải không còn cơ hội tốt hơn bây giờ nữa sao?
Hồng Thiên Thánh Giả cười nhẹ, chắc chắn, kết quả lúc này, cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Nếu đã nói vậy... Ha ha ha...
Cười nhạt một tiếng, Lý Dật cũng không khách khí, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, trong nháy mắt một kiện Sa yĐấu khí đã hiện ra quanh người hắn.
Đây cũng không phải do nhát gan, mà do lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Tình huống này, Tuyết Lân tuy đã rất suy yếu, nhưng mà, Đấu Hoàng cường giả dù sao cũng là Đấu Hoàng cường giả, không ai biết rốt cuộc cô ta còn có con bài tây nào, hoặc là, trong sơm động liệu còn ma thú nào khác không?
Vì vậy cần thận không có gì sai.
Sau khi chuẩn bị xong, Lý Dật mới cẩn thận xoay người khỏi chỗ núp, hai tay nắm lấy vách đá, rồi nhanh chóng men theo khe cốc xuống phía dưới.
Tới nơi này, mới có thể cảm nhận được hết mức độ thảm liệt của trận chiến vừa rồi. Yên vụ vốn dĩ tràn ngập quanh khe cốc, không biết đã biến mất nơi nào, còn con đường vốn dĩ rất thông suốt lúc này lại nham nhở đá vụn.
Hơi thè lưỡi, rồi cần thận men theo làn khói trên đá, rồi đến chỗ sâu bên trong sơm động chính là phía trước động khâu.
Bên trong sơn động, một làn gió ấm từ bên trong thổi ra, mang theo một luồng nhiệt lưu cổ quái, Lý Dật hít một hơi, có cảm giác như đầu đang nặng dần.
- Cẩn thận một chút, luồng gió ấm này bên trong có độc, khiến cho tinh thần người khác tê liệt, ta nghĩ đó là do Thiên Yêu Quả đang tồn tại bên trong sơn động
Giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả đột nhiên vang lên trong đầu Lý Dật.
- Không nói sớm!
Lý Dật lầm bầm, sau khi cần thận lục lọi trong Dung Giới một lúc, liền lấy ra một đan được giải độc ngậm vào miệng, rồi lại lấy ra một mảnh vải mềm, cẩn thận quấn quanh những phần cơ thể lộ ra ngoài.
Làm xong những việc đó, Lý Dật hít một hơi thật sâu, đầu ngón chân bước nhẹ nhàng lên mặt đất, rồi chậm rãi bước vào sơn động đen ngòm.
Vào trong sơm động xung quanh đều tối đen, khiến Lý Dật cảm thấy trước mắt một màu đen nhức mắt, nhưng mà, đó cũng chỉ tạm thời mà thôi. Nhắm mắt một lát, lúc mở mắt ra, Lý Dật đã có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Sơn động cũng không tối như tưởng tượng nhưng xung quanh đều là những nham thạch trơn bóng, hiền nhiên đã qua nhiều năm ngưng kết mà thành.
Định sơn động cao không nhìn thấy được, không gian xung quanh cũng cực kỳ rộng rãi, giống như một cung điện ngầm.
Thế nhưng một nơi vốn dĩ là nơi ở của loài rắn, lại không có mùi hôi gì, điều này càng khiến Lý Dật cổ quái.
Nhưng mà, nghĩ đến việc Liệt Diễm Long Mãng lúc này đã tiến hóa thành người, tuy chỉ có một nửa, như vậy xuất hiện tình huống như vậy cũng có thể lý giải!
Đi khoảng mười phút trong huyết động thiên nhiên này, Lý Dật cũng không phát hiện có gì bất ổn, ngoài việc đáy động thinh thoảng xuất hiện những vũng máu đỏ sẫm, cũng không còn vật gì khác nữa, thậm chí ngay cả một sinh vật cũng không có.
Còn về phần hung sát chi khí khiến người ta phải nín thở, lúc này tự nhiên cũng không còn nữa!
- Vị Xà Vương này không phải có ẩn giấu gì chứ?
Lý Dật lẩm bẩm, bước chân cũng không chậm lại, vẫn bước nhanh về phía trước.
Nhưng mà, sớm động này tuy không sâu lắm, cũng không có quan khâu nào, nhưng sau khi đi được mấy bước, liền phát hiện con đường trong sơm động này dường như lộn xộn vô cùng, nếu đổi lại là một người khác, cứ đi ở nơi này vài vòng thì đã bị lạc đường rồi.
Sau khi đi khoảng hơn mười phút trong sơn động đen ngòm, thông đạo trước mặt đường như cũng đã hết đường đi, mà hiện lên trong tầm mắt Lý Dật, là một màu xanh cổ quái.
- Đã tới điểm tận cùng rồi sao?
Trong lòng lầm bầm một tiếng, Lý Dật rốt cuộc thở ra, bước chân cũng chậm dần.
- Tiểu tử, cẩn thận vị thượng. Tuy trước mặt không còn nguy hiểm, nhưng nơi này dù sao cũng là nơi ở của Ngũ giai Liệt Diễm Long Mãng ta không tin không có nguy hiểm gì ở đây. Nếu không tên Đế Tề kia không chỉ ở ngoài khiêu khích, mà đã vào tận bên trong này tuy giết rồi.
Hồng Thiên Thánh Giả nhắc nhở.
- Có lẽ sớm động này quanh co khúc khuỷu, lão tiều tử kia sợ đi vào rồi, lại không thể đi ra nữa.
Lý Dật đùa một câu, nhưng hắn cũng không vì vậy mà mất cảnh giác, mà sau khi hít một hơi, bước chân cũng chậm dần.
Cẩn thận đi đến chỗ vùng biên sơn động chậm rãi nhìn lại phía sau. Bất chợt, Lý Dật không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Hiện lên trước mắt Lý Dật, là một không gian dưới đất cực rộng hay là, sườn núi...
Không gian này có lẽ đã rất cổ xưa, trên những vách xung quanh, có những thực vật cô quái sinh trưởng bên trên tản mác những ánh huỳnh quanh nhàn nhạt khiến trong sơn động có vài phần hư huyễn.
Dưới sơn động là một hồ nước có màu hồng sắc, nước trong hồ xuất hiện những bọt lớn, mỗi lần nồi bọt, liền thấy những làn khói trắng từ bên trong bay ra, khiến sườn núi này càng thần bí hơn.
Trên hồ nước có những cây cột bao vây một vậy một cây cột lớn, biểu hiện rõ của một thành thị cổ xưa.
Mà ở vị tríLý Dật lúc này, cũng là vị trí giữa sườn núi, trước mặt hắn có một con đường do một cây cột lớn hình thành, có lẽ nếu cứ nhảy từng bước từng bước như thỏ, có thể nhảy một vòng quanh sườn núi này, sau đó vào được bên trong cung điện cô xưa kia.
- Hãm... Hãm phụ... Đây là...
Lý Dật lẩm bẩm, ánh mắt ngây dại:
- Tùy tiện bước vào một đường hầm cũng là di tích cổ xưa? Vật này không đáng giá như vậy sao?
← Ch. 0398 | Ch. 0400 → |