← Ch.0417 | Ch.0419 → |
Tuyết Lân đang tức giận nên không sử dụng Đấu kỹ, chỉ phất nhẹ tay, nếu không một chưởng của Đấu Tôn, Lý Dật dù thi triển Vân Bộ cũng không thể tránh được.
- Chà, Tuyết Lân cô nương, có lời gì cứ dạy bảo! Đừng động tay động chân được không!
Lý Dật vờ nhưbị một roi của Tuyết Lân làm hoảng sợ, sợ hãi kêu lên.
Tuyết Lân dù là cường giả cấp bậc Đấu Tôn, nhưng cách đây không lâu, Tuyết Lân vẫn chỉ là một ma thú Tứ giai, nhưng do cơ duyên vừa đến, liên tiếp ăn hai quả Thiên Yếu Quả, nên trực tiếp tu luyện thành Đấu Tôn cường giả. Ma thú Tứ giai, cơ bản không hiểu biết nhiều về thế giới nhân loại. Trong mắt Tuyết Lân, Lý Dật thật sự bị một chiêu của nàng dọa cho sợ hãi.
Nghe Lý Dật nói vậy, Tuyết Lân ngẩn người một lúc:
- Giữa chúng ta còn có gì để nói?
Trong lời nói rõ ràng có ngữ khí quyết liệt.
- Ta nói Tuyết Lân cô nương, tình hình trước đây cô nương đã biết rõ, cô nương phải biết, sức mê hoặc của cô nương không nam nhân nào tránh được. Ta, ta cũng thật sự không còn cách nào khác! Như vậy nhé! Ta lấy cô nương là được, nếu không cứ đánh qua đánh lại như vậy, cũng không hay ho gì!
Lý Dật đột nhiên cười ha ha.
- Ngươi nghĩ hay lắm!
Nghe Lý Dật trêu đùa, Tuyết Lân không nghĩ ngợi, lại quẳng một dây roi ra.
Bóp!
Lần này Lý Dật không tránh, dây roi đánh vào y phục hắn, lộ ra một mảng da thịt hồng hồng.
- Nữ nhân này sao lại hung tàn như vậy!
Lý Dật lớn tiếng mắng đánh không nổi, Lý Dật đã quyết tâm mặt dày một chút rồi.
- Bồn hoàng vẫn luôn như vậy!
Tuyết Lân trả lời.
- Đợi một lát!
(pvance 1.
Thấy Tuyết Lân lại vung tay lên, Lý Dật lập tức kêu lớn. Chau mày, Tuyết Lân bỏ tay xuống:
- Có gì nói nhanh đi, nếu muốn nói những lời như muốn ta thả ngươi, thì đừng nên nói, không thể được!
- Ái chà, thôi vậy, chẳng phải muốn bắt ta quay về sao? Nàng không cần động thủ, ta về với nàng là được!
Lý Dật thở dài nói.
Xà mỹ nhân này không giết hắn ngay, trong lòng Lý Dật thầm nghĩ, hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyện tình huống:
- Lẽ nào giống như lão già kia nói, xà mỹ nhân này thật sự muốn giữ ta lại trong Nạp Gia Sơn Mạch? Để ta làm Thân Vương Xá tộc
Nghĩ đến đây, Lý Dật chợt lạnh người, ngày ngày đối mặt với những loại rắn đủ hình hài màu sắc, ai còn có thể sống nồi?
- Theo ta quay về chính là chết, ngươi không sợ sao?
Tuyết Lân lạnh lùng hỏi.
- Lẽ nào ta không quay về cùng nàng, nàng sẽ tha cho ta sao? Nàng nói như vậy chẳng phải phí lời sao?
Lý Dật hỏi lại.
- Ngươi...
Bị Lý Dật nói móc, Tuyết Lân đỏ mặt, tay lại vung lên.
Đúng lúc Lý Dật định đợi tay Tuyết Lân rơi xuống rồi thi triển Vân Bộ, Tuyết Lân đột nhiệm bỏ tay xuống
- Thôi vậy, câu này ta xem như chưa nghe thấy, dù sao người cũng là người biết điều, ta hà tất phải tức giận như vậy?
Nói xong Tuyết Lân bước lên trước.
Lý Dật đi theo sau Tuyết Lân, hướng đi của hai người là tòa đại điện của Tuyết Lân.
- Ta cũng không biết tại sao ngươi có thể thoát ra ngoài, nhưng bây giờ người đang ở trong tầm mắt ta, ta xem ngươi làm sao thoát được?
Sau khi đi đến nơi ở của mình, Tuyết Lân điềm tĩnh nói.
- Còn nữa, Địa Hỏa trong thạch thất không thể thiếu đốt ngươi, ta càng kinh ngạc gấp mười lần! Để xem Địa Hỏa nơi này có thiêu đốt người được hay không
Trong giọng nói Tuyết Lân còn mang theo sự lạnh lùng kinh người.
Không đợi Lý Dật nói gì, Tuyết Lân đánh một chưởng về hướng Lý Dật.
- Lại nữa rồi! Trước khi động thủ cũng phải bảo một tiếng chứ!
Thấy Tuyết Lân đánh tới, Lý Dật hét lớn, bước một bước huyền ảo, thân hình bước qua một bên, khó khăn tránh được một chưởng của Tuyết Lân.
Đáng tiếc, đúng lúc Lý Dật vừa đứng vững, lại phát hiện bàn tay Tuyết Lân vẫn ở trước mặt mình.
- Xong đời rồi!
Ý niệm này chợt hiện lên trong đầu Lý Dật.
Đấu Tôn xuất thủ, đâu dễ tránh như vậy, một bước của Lý Dật vẫn trong tầm tay Tuyết Lân, đồng thời lúc Lý Dật quay người, bàn tay Tuyết Lân vẫn như hình với bóng dừng ngay trên ngực Lý Dật.
- Hết hy vọng rồi chứ?
Giọng nói Tuyết Lân mang theo sự khinh miệt. Buông lỏng tay, Lý Dật như một chiếc lá rụng phiêu dật rơi xuống một góc cung điện.
- Phụt!
Lý Dật rơi xuống trong một góc, ngay lập tức, trong góc đó đột nhiên xuất hiện hỏa diễm bừng bừng, nhiệt độ hỏa diễm cao hơn nhiều lần so với nhiệt độ Địa Hỏa trong thạch thất!
Lúc hỏa diễm đó mạnh lên, đốt cháy ca lông tóc Lý Dật, mùi của tóc cháy khét bao trùm cung điện.
- Người đàn bà này thật độc ác!
Lý Dật thầm mắng Nam Minh Lưu Hỏa trong cơ thể nhanh chóng khởi động bao trùm toàn bộ thân thể hắn. Rất nhanh, Lý Dật bình tĩnh lại, chỉ là trong Địa Hỏa nóng bức, không khí hắn hô hấp cũng có nhiệt độ khá cao khiến hắn cảm thấy khó chịu.
- Chà!
Thấy Lý Dật ở trong Địa Hỏa mạnh như vậy vẫn bình an vô sự, Tuyết Lân không khỏi kinh ngạc.
- Nếu vậy, ta xem rốt cuộc ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Tuyết Lân nói, hai tay lại kết thành ấn ký, rất nhanh, từng đạo đấu khí hướng về chỗ Lý Dật, đợi đến lúc Tuyết Lân dừng tay, Lý Dật đột nhiên cảm thấy cổ quái, không gian ở đây đã bị phong ấn, xem ra vừa rồi Tuyết Lân đã thi triển một thuật phong ấn không gian rồi.
- Xem ra, lại bị Địa Hỏa này thiệu thêm một lúc nữa rồi!
Lý Dật nghĩ thầm, nhìn tình huống lúc này, chỉ có thể đợi Liệt Diễm Long Mãng kia đi rồi, mới có cơ hội chạy trốn.
Sau khi phong ấn Lý Dật, Tuyết Lân vẫn nhìn hắn chằm chằm, rất lâu sau, sắc mặt Tuyết Lân lộ vẻ không kiên nhẫn nữa, tay không ngừng vung lên.
Nhìn cử chỉ của Tuyết Lân, Lý Dật càng hồi hộp, thủ đoạn như vậy, rõ ràng là định động thủ, lẽ nào Tuyết Lân định hạ thủ với hắn rồi?
Lý Dật tuy thoạt nhìn vừa mới mười mấy tuổi, nhưng Lý Dật ở kiếp trước, đã từng thuộc thế giới ngầm, suy nghĩ đã rất trưởng thành, trong nháy mắt, Lý Dật đã nghĩ đến điểm mấu chốt của sự việc.
- Nóng quá! Nóng quá! Khó chịu chết đi được! Ngươi độc ác quá, quả nhiên muốn thiêu chết ta, tâm địa độc ác quá!
Lý Dật đau khổ kêu lớn.
Nghe Lý Dật mắng Tuyết Lân cười nhẹ:
- Hồng Dịch, ngươi cứ đợi bị thiêu chết đi! Hậu quả của việc xúc phạm đến ta, chính là sinh mệnh của ngươi!
- Nữ nhân độc ác như ngươi, chờ lão tử ra được bên ngoài, nhất định phải giết chết ngươi!
Lý Dật chửi ầm lên.
- Người cho rằng người còn cơ hội ra ngoài sao?
Khóe miệng Tuyết Lân nhếch lên, lộ ra một đường cung hoàn mỹ, rồi nằm lên bãi đá, nhắm mắt dưỡng thần, đề Lý Dật tùy ý mắng per en dan
Nhìn Tuyết Lân nhắm hai mắt, Lý Dật mắng thêm vài câu, cảm thấy không còn hứng thú nữa, cũng dừng lại, nhưng thinh thoảng vẫn rên vài tiếng giống như bị thiêu đốt đau khổ lắm.
Tuyết Lân thấy Địa Hỏa có thể gây thương tổn cho Lý Dật, cũng yên tâm nằm ngủ, không theo dõi Lý Dật như trước nữa. o0o
Ba ngày liên tiếp, Tuyết Lân vẫn ở trong đại điện, không rời nửa bước. Kẻ không may mắn là Lý Dật, lúc nào cũng giả vờ bộ dạng đau khổ, thinh thoảng còn rên lên vài tiếng phối hợp. Nhưng cũng may, Tuyết Lân rất mãn nguyện với diễn xuất này của Lý Dật, không có ý định giết Lý Dật ngay.
- Đau quá! Ta chết cháy mất!
Ngày thứba, Lý Dật lại giả vờ kêu lên.
Tiếng kêu của Lý Dật, lại khiến Tuyết Lân có phản ứng, cơ thể đang nằm trên bãi đá đột nhiên cử động nhẹ.
Thấy Tuyết Lân cử động trong lòng Lý Dật cũng khẽ động. Ba ngày qua, ngoài việc thinh thoảng phải rên lên vài tiếng đau khổ, cách giết thời gian duy nhất của Lý Dật chính là chiêm ngưỡng thân thể tuyệt mỹ của Tuyết Lân. Đó chính là niềm vui duy nhất của Lý Dật khi bị phong ấn. Đứng ở đó, chiêm ngưỡng Tuyết Lân, trong đầu Lý Dật không biết đã nảy sinh bao nhiêu ý niệm xấu xa.
Lý Dật nhìn kỹ lại một lúc, Tuyết Lân từ từ đứng lên, bước xuống bãi đá, bước về phía Lý Dật.
Thấy Tuyết Lân đi đến, Lý Dật thầm kêu khổ, lẽ nào thấy hắn vẫn chưa bị thiêu chết, con mụ này lại muốn ra tay giết hắn luôn.
- Hồng Dịch ca ca, đau lắm phải không?
Tuyết Lân đột nhiên nói.
Một tiếng "Hồng Dịch ca cao khiến Lý Dật sững sờ:
- Ta nói Tuyết Lân cô nương, muốn đùa cợt ta cũng không cần như vậy đâu!
Nghe Tuyết Lân nói, Lý Dật cười khổ.
- Đều là cô ta không tốt, lại dùng lửa để đốt Hồng Dịch ca ca!
Tuyết Lân cắn môi nói, rồi vung tay lên, một lúc sau, hỏa diễm thu hồi vào mặt đất, một luồng khí lạnh tràn lại, Lý Dật lập tức có cảm giác thoải mái.
- Hỗng Dịch ca ca, huynh không trách ta chứ?
Sau khi triệt hồi hỏa diễm, Tuyết Lân chớp mắt nhìn Lý Dật, bộ dạng như sợ Lý Dật tức giận mình vậy.
- Ngươi có thể cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì được không?
Rất nhanh, Lý Dật đã trấn tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
- Đây không phải ta muốn vậy, là cô ta thôi, Hồng Dịch ca ca đừng trách ta!
Thấy Lý Dật lạnh lùng như vậy, Tuyết Lân chân tay luống cuống hai tay quơ liên tục, như muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, bộ dạng vô cùng sốt ruột.
- Ha ha, tiểu tử, đừng nên trách cô ta nữa, nên nịnh nọt cô ta đi, lần này chúng ta có thể thoát được hay không đều nhờ vào cô ta đó!
Giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả vang lên.
Cảm thụ được ý niệm của Hồng Thiên Thánh Giả, Lý Dật hỏi ngay:
- Tiền bối, rốt cuộc là chuyện gì?
Đương nhiên, hai người có thể dùng ý niệm để trao đổi, Tuyết Lân không thể nghe được.
- Tiểu tử, Thiên Yếu Quả ngoài tác dụng tăng thực lực cho ma thú, nhưng cũng còn có một tác dụng phụ, sẽ khiến tính cách của ma thú thay đổi. Nói đơn giản hơn, Thiên Yếu Quả có một tỷ lệ nhất định khiến ma thú ăn nó có thể phân hóa linh hồn. Nhưng thông thường, những ma thú có năng lực có được Thiên Yếu Quả, đều có khả năng chế ngự linh hồn mới. Nhưng tiều xa trước mặt người, ha ha, không biết cơ duyên may mắn hay vì lý do gì, lại đột nhiên có được hai Thiên Yêu Quà!
Hồng Thiên Thánh Giả dùng một lúc, rồi nói tiếp:
- Ma thú bình thường có được một Thiên Yếu Quả, đã may mắn rất nhiều rồi, cô ta có được hai quả, cũng không biết vận may thế nào. Hơn nữa trong tình huống bản thân chỉ có thực lực ma thú Tứ giai, muốn khống chế linh hồn mới cũng đã rất khó, trước lúc đó lại ăn thêm một Thiên Yếu Quả. Ha ha, xem ra, trong cơ thể tiêu xà này, đã xuất hiện một linh hồn mới.
- Nói như vậy, Tuyết Lân trước mặt ta, đã không còn là Tuyết Lân trước đây nữa?
Hồng Thiên Thánh Giả vừa nói xong, Lý Dật đã biết được tầm quan trọng của sự việc.
← Ch. 0417 | Ch. 0419 → |