Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Thần - Chương 0445

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0445: Vô Thiên Song Sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Lão già đang ở trên người nữ tử kia giơ tay đánh lên trên lưng nàng một chưởng.

Bốp! nữ tử kia ngã dúi lên mặt đất, bụi tung mù mịt, nhìn kỹ, ngũ quan đều bị biến dạng! Một chút khí tức cũng không còn, chết không thể chết thêm nữa!

- Đi, chúng ta đi xem thử! Xem rốt cuộc kẻ nào liều mạng lại dám đến mạo phạm Thanh Phong Sơn!

Lão Đại Trần Vô mặc y phục vào, rồi tức giận bước ra ngoài.

- Đại ca chờ đệ với!

Trần Thiên vội vã nói. o0o

Trên tường đá, những kẻ trấn thủ môn của Thanh Phong Sơn được bố trí bên trên tường đá sớm đã bị Lý Dật và Toa Toa giết chết hết, hai người ngạo nghễ đứng đó, chờ Vô Thiên Song Sát xuất hiện.

Đội quân Uy Vũ Quân sớm đã vào công lớn, số lượng nhân số cùng với cường giả, cùng với tố chất tác chiến... những uy thế tinh nhuệ của đám Uy Vũ Quân hoàn toàn lấn át đám đạo tặc của Thanh Phong Sơn, cục diện hoàn toàn nghiêng về một bên.

Cùng với việc chiến tuyến không ngừng được đẩy lên cao, Uy Vũ Quân đã tiến đến gần vào khu kiến trúc trung tâm của Thanh Phong Sơn.

- Là ai! Ai dám giết những đệ tử của ta!

Giọng nói chói tai truyền đến, cùng với giọng nói đó, hai lão giả mặc hắc bào từ phía sau bay vọt ra.

- Lão tổ tới!

- Hai vị Lão tồ!

- Ha ha, đám người không biết trời cao đất dày các ngươi, Lão tố xuất hiện rồi, các ngươi chờ chết đi!

Thấy hai lão gia xuất hiện, những đạo tặc trên Thanh Phong Sơn liền cao giọng, rất nhanh, tinh thần chiến đấu của những người này lại tăng vọt, quả nhiên khiến cho đội quân Uy Vũ phải lâm vào lúng túng.

- Trần Vô, Trần Thiện, hai lão già ngay cả chó lợn cũng không bằng kia, không nhận ra ta sao?

Thấy Trần Vô và Trần Thiên xuất hiện, trên tường đá, Toa Toa tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu cao giọng hét lên.

- Còn tưởng là ai, thì ra là con cá nhỏ đã lọt lưới lúc trước!

Trần Vô nhìn về phía Lý Dật, quan sát Toa Toa, rồi nói với vẻ khinh bỉ.

Lý Dật cũng không khởi động năng lượng Thiên Khôn Địa Càn Châu, trong mắt Trần Vô, một người là Toa Toa, Nhất Tinh Đấu Vương, một người là Lý Dật, Tam Tinh Đấu Vương cơ bản không cần phải để mắt đến.

- Lão quỷ, năm đó các ngươi tuyệt sát Dong binh đoàn Nhiệt Huyết của ta, có lẽ không hề nghĩ đến, sẽ có một ngày các ngươi cũng bị giết như vậy?

Toa Toa trợn mắt, oán hận nói.

- Tiểu nữ oa, đừng có nói năng mạnh miệng như vậy. Chỉ dựa vào hai người các ngươi, hắc hắc, xách giày cho lão tử còn không đáng còn dám nói đến chuyện muốn giết ta!

Trần Vô còn chưa nói, Trần Thiện đã lên tiếng trước.

- Đều là ngươi! Lúc đó ta đã nói giết luôn con tiện nữ này đi, đều là người nói muốn bắt giữ lại hưởng thụ một phen, nếu không đâu còn có chuyện ngày hôm nay?

Trần Vô đột nhiên tát tay một cái, hung hăng tát mạnh lên mặt Trần Thiện.

- Đại ca, đệ sai rồi!

Bị Trần Vô tát, Trần Thiên vội vã nói:

- Hôm nay đệ sẽ lập tức giết chết cô ta!

Trần Thiện đột nhiên tàn bạo nói.

- Hừ, hôm nay Lão tố không muốn giết cô ta nữa, bắt cô ta lại, để lão tử hưởng thụ một phen! Mẹ nó, nữ nhân cảnh giới Đấu Vương, khi hưởng thụ nhất định rất thống khoái a!

Trần Vô liếm lếm cặp môi đã khô quắt của mình, nói.

Nghe hai huynh đệ già nua này nói chuyện chơi đùa, Lý Dật thiếu chút nữa đã nhổ một ngụm nước bọt.

- Ta nói hai lão quỷ các ngươi, Toa Toa là nữ nhân của ta, các ngươi ai dám đụng đến nàng, ta sẽ một phát đánh chết người đó!

Lý Dật bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Toa Toa, nói lớn với Trần Vô, Trần Thiên.

- Tiểu quỷ, e rằng sống nhiều phiền não quá phải không? Có phải người bị nữ nhân Toa Toa kia đùa giỡn, làm cho đầu óc choáng váng không biết nặng nhẹ, chạy đến Thanh Phong Sơn của lão tồ đền tìm chết phải không?

Trần Vô liếc mắt nhìn Lý Dật một cái, nhưng cũng không có lập tức động thủ.

- Đại ca, để ta giết tiểu tử này!

Trần Thiện hô lớn.

- Giết giết giết! Ngươi không thấy quan binh kéo đến đó sao? Tiểu tử này chắc chắn là con trai một tướng quân nào đó, nếu không sao có thể mang theo bấy nhiêu quan binh chém giết đến đây! Làm rõ ràng mọi việc một chút trước đã! Để xem sau lưng tiểu tử này rốt cuộc là ai?

Trần Vô trầm giọng nói.

- Đại ca anh minh!

Trần Thiên bị mắng một câu như vậy, ngược lại lại rất biết nghe lời.

- Hai vị, ta cũng không có ai đứng sau lưng đâu, nhưng trên đường đến đây giết các ngươi, lại trùng hợp gặp quan binh cũng đến đây tiêu diệt Thanh Phong Sơn, ha ha, trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi!

Lý Dật nghe Trần Vô nói liền cười lớn.

- Lão Nhị, người đi bắt hắn lại, nhớ kỹ không được để hắn chết!

Trần Vô nghiền mặt, quay đầu nói với Trần Thiện.

- Vâng đại ca!

Trần Thiên đáp ứng một tiếng, rồi từ sau lưng một tên đạo tặc nào đó phóng lên, hắc khí trong tay bắt đầu hoảng động đánh một chưởng về phía Lý Dật đang đứng bên trên bức tường đá.

- Âm La Chưởng!

Trần Thiện quát lớn, phía trước bàn tay chợt xuất hiện một cái thủ trảo màu đen cực lớn. Cái thủ trảo căng lên, hướng thẳng vào đầu Lý Dật chụp tới.

- Nam Minh Lưu Hỏa, đốt cho ta!

Lý Dật hét lớn, một luồng lửa hoa hồng sắc chợt quấn lấy thủ trảo kia, trong không trung chợt vang lên một tiếng xuy xuy không ngừng, thủ trảo kia dưới tác dụng của Nam Minh Lưu

Hỏa, biến thành từng đợt khói trắng khi còn chưa tiến đến gần Lý Dật, đã biến mất không thấy đâu.

Không trung tràn ngập mùi hôi tanh, Lý Dật chau mày, Công pháp của hai huynh đệ này chắc hẳn cũng có chút thâm độc, nếu không sẽ không xuất hiện mùi vị này.

- Đại ca, hỏa diễm của tiểu tử này có chút cổ quái!

Âm La Chưởng của Trần Thiện bị phá, hắn cả kinh kêu lên.

- Thật là vô dụng. Ngay cả một Tam Tinh Đấu Vương cũng không thu thập nồi, cút đi, để ta ra tay!

Trần Vô ở phía sau tức giận hét lên. Nghe thấy đại ca nói, Trần Thiên liền lùi lại.

Chỉ thấy sau lưng Trần Vô xuất hiện một cặp cánh, cặp cánh đó vẫy vẫy, Trần Vô đã bay lên không trung hướng về phía Lý Dật phóng đến.

- Không xong rồi, lão gia hỏa này đã là một Đấu Hoàng cường giả rồi!

Thấy hành động của Trần Vô, Toa Toa có chút hoảng hốt. Một khi Trần Vô đã là một Đấu Hoàng cường giả, nếu Trần Vô cuốn lấy Lý Dật, như vậy một mình bản thân cũng không có khả năng đối phó nổi với Trần Thiện. Có thêm một cường giả Đấu Vương định phong như Trần Thiên, không có ai còn có thể ngăn cản được hắn!

- Đừng hoảng sợ, đôi cánh của lão ta là giả!

Lý Dật nhàn nhạt nói.

Cánh của Trần Vô không phải đấu khí hóa cánh, mà là một loại giống như là Tử Lôi Dực vậy, chỉ là một loại công cụ hỗ trợ phi hành mà thôi.

Toa Toa bất quá chỉ vừa mới tấn cấp tu vi Đấu Vương, đương nhiên không cảm giác ra được, thế nhưng Lý Dật có thể cảm nhận rõ ràng Trần Vô chỉ là một cường giả Đấu Vương đình phong, vẫn chưa đạt đến cảnh giới đấu khí hóa cánh.

- Trần Vô, ngươi chỉ biết dùng một đôi cánh giá để dọa người thôi sao? Ha ha, tuổi tác lớn như vậy rồi, lại làm một việc lừa lừa gạt gạt như vậy!

Lý Dật cất giọng trêu chọc.

- Tiểu tử này, tên người là gì?

Nghe Lý Dật nói, Trần Vô tàn bạo hét lên, Trần Vô sử dụng cặp cánh phi hành này, chỉ là muốn làm công cụ để bay mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc dùng nó để gạt người khác, nói rằng hắn là Đấu Hoàng cường giả, lúc này bị Lý Dật bẻ cong ý nghĩa như vậy, khiến Trấn Vô vô cùng phẫn nộ.

- Ha ha, tên là gì, ngươi không có tư cách để biết, ngươi chỉ cần biết, ngày hôm nay hai huynh đệ các ngươi đã tận mạng rồi!

Lý Dật phá lên cười nói.

Lý Dật làm như vậy, cũng là có lý do của hắn, một khi nói ra hai chữ Lý Dật, Lý Dật tin chắc, một lão quỷ gian xảo như Trần Vô, chắc chắn đã từng nghe qua tên hắn, như vậy, Trần Vô chắc chắn biết hết mọi chuyện của hắn. Biết mình có thể thi triển thực lực Đấu Hoàng không chừng lão quý Trần Vô này lại sợ hãi, mang theo Trần Thiên cùng bỏ chạy thì thật sự là phiền phức.

Đương nhiên, nếu chỉ là một người, Lý Dật cũng không lo lắng vấn đề này, nhưng cả hai đều là cường giả Đấu Vương đỉnh phong cùng chia ra liều mạng bỏ trốn, đến lúc đó truy đuổi chúng khẳng định là cũng phải tốt một chút công phu.

- Tiểu quỷ, Lão tổ vốn dĩ không định lập tức giết người, nhưng người lại khiến Lão tổ tức giận như vậy, Lão tố thay đổi chủ ý, ngươi, chịu chết đi!

Trần Vô phẫn nộ hét lên.

Trong không trung giữa mi tâm của Trần Vô đột nhiên phóng ra một tia máu, tia máu tồn tại trong không trung từng giọt biến thành từng mảng! Máu tươi đỏ sẫm trong không trung, thoạt nhìn đã khiến người ta cảm thấy giật mình!

Rất nhanh, Lý Dật đã cảm nhận được khí tức quen thuộc trong luồng máu đó, Huyết sát chi khí! Huyết sát chi khí trên người Trần Vô quả thực rất mạnh. Nếu không phải tu luyện một loại Công pháp đặc biệt, như vậy, sát khí trên người Trần Vô thật sự quá nặng ngang kết thành một Huyết sát chi khí như vậy, dưới tay Trần Vô không biết có đến bao nhiêu mạng người chết rồi!

- Huyết Hà Trường Đạo, giết cho ta!

Vẻ mặt Trần Vô căng thẳng không ngừng kết ấn ký, những mảng máu không ngừng ngưng kết, hóa thành một thanh trường đao, bổ thẳng về phía Lý Dật và Toa Toa đang đứng trên tường đá.

Lúc huyết sắc trường đao phóng tới gần, từng trận huyết phong dâng lên, trong huyết phong đó, như là cất giấu vô số oan hồn, ở trong đó không ngừng kêu khóc thê thảm. Bị ảnh hưởng của những tiếng kêu khóc này, những đạo tặc và quân binh còn đang không ngừng chém giết nhau trên mặt đất đều dừng lại, trên mặt thậm chí còn xuất hiện trạng thái vô cùng hoang mang nữa.

- Sát khí mạnh lắm!

Lý Dật lớn giọng nói.

Cùng với câu nói của Lý Dật, hai tay khẽ vung lên, từng trận từng trận hắc vụ tuôn ra từ tay Lý Dật. Từng trận hắc vụ quả nhiên lao về phía trường đao huyết sắc, rất nhanh, hắc vụ và huyết đạo lao vào nhau, Lý Dật cười ha ha.

Trong cơ thể nhanh chóng vận hành Công pháp Thiên Ma Cửu Biến, trong hắc vụ cũng có những tia máu nhẹ nhàng lưu chuyện, những tia máu này quấn lấy huyết đao, khiến chuối đạo đột nhiên dừng lại giữa không trung từng nguồn năng lượng huyết sắc bị phân giải, dọc theo tia máu tiên nhập vào trong học vụ.

Đương nhiên, dưới sự che phủ của hắc vụ, ngoài Lý Dật ra, không ai có thể nhìn thấy trong hắc vụ xảy ra điều gì. Chỉ biết hắc vụ đụng vào huyết đao, hai Đấu kỹ không ngừng giằng co nhau.

Rất nhanh, chuôi đạo bị tia máu hút hết những năng lượng bên trong hai tay Lý Dật run lên, từng đợt hắc vụ thu lại, rồi nhanh chóng tiến vào miệng Lý Dật.

- Ồ, sát khí rất nặng, nhưng lại bẩn quá!

Lý Dật lắc đầu, trong miệng phun ra, một thứ đen sì bay ra.

Thấy hành động của Lý Dật, Trần Vô ngẩn người. Hắn đã giao đấu với vô số cường giả, nhưng chưa từng có ai phá giải được Huyết Hà Trường Đạo của hắn! Hành động của Lý Dật, thật sự khiến hắn mở mang tầm mắt.

Huyết sát chi khí gặp Thiên Ma Cửu Biến, cũng chính là gặp phải khắc tinh, Lý Dật vừa phun ra, là dùng Thiên Ma Cửu Biến luyện hóa Huyết Hà Trường Đạo, chỉ còn lại những nguồn năng lượng tạp nham, còn huyết sát chi khí ẩn chứa trong Huyết Hà Trường Đạo, đã sớm bị Lý Dật luyện hóa, hấp thu vào trong cơ thể rồi.

Ấn ký trong tay vừa kết, Trần Vô chau mày, từng giọt máu mà hắn vừa phóng thích ra, đã mất hẳn liên hệ với cơ thể hắn, không biết chạy đi đâu? Tuy nói không còn thì không còn, nhưng muốn ngưng kết ra những giọt máu đó, Lão tổ hắn đã giết không ít người, tế luyện một thời gian rất dài mới ngưng kết được như vậy.

- Ta thấy, hai huynh đệ các ngươi cùng lên đi, giải quyết các ngươi cùng lúc, tránh phiền hà cho ta!

Lý Dật vẫn đứng ở trên bức tường đá như cũ, khoan thai nói.

- Tiều quỷ đừng quá ngạo mạn!

Trần Thiên nhảy dựng lên.

- Lão Nhị, nếu người này không xem chúng ta ra gì như vậy, chúng ta cùng nhau ra tay đi!

Trần Vô vẫn bình tĩnh, cơ bản không bị lời nói của Lý Dật làm cho kích động, quả nhiên lại chấp nhận kiến nghị của Lý Dật, chuẩn bị cùng Trần Thiện liên thủ.

- Được, đại ca!

Trần Thiên đối với mệnh lệnh của Trần Vô cơ bản đều là lập tức chấp hành, nghe Trần Vô nói như vậy, sau lưng Trần Thiên cũng xuất hiện một đôi cánh, cặp cánh phất lên, cả người đã bay vọt lên, đứng bên cạnh Trần Vô.

- Lão Nhị, dùng Đấu kỹ Tổ hợp!

Thấy Trần Thiện đã bay đến, Trần Vô lập tức nói.

Dùng một loại ánh mắt âm u nhìn Lý Dật, trong ánh mắt đó của Trần Thiện, còn mang chút thương hại gật đầu, Trần Thiên giơ tay phải, hợp cùng với tay trái của Trần Vô lại một cho.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)