Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Thần - Chương 0452

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0452: Thiên Ưng Bang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Khi nghe Lý Dật nói như vậy, Toa Toa gật nhẹ đầu, tay cầm kiếm, từng bước đi về phía Trần Vô.

Trần Vô bị lợi trảo của Thôn Thiên Thú từ đằng sau xuyên qua ngực làm cho sinh cơ của hắn cơ bản đều bị phá hư hết, chỉ có điều nhờ vào một ngụm đấu khí tinh thuần chống đỡ, cho nên trong khoảng thời gian ngăn không có tắt thở.

Nhìn thấy Toa Toa đi về phía hắn, ánh mắt của Trần Vô lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hai cánh tay vô lực vùng vẫy vài cái lên trên không trung như là lần cuối cùng giãy dụa.

Toa Toa nâng kiếm nên, rất dứt khoát, chém đầu Trần Vô rơi xuống đất, sau đó Toa Toa xoay người đi về phía Lý Dật.

Khẽ ôm Toa Toa, Song dực Đấu khí sau lưng Lý Dật mở ra, hai người hướng về phía Đế Đô cấp tốc bay đi.

Trên đường bay đi, Toa Toa nằm sát trong lồng ngực của Lý Dật, có cảm giác an toàn vô cùng.

Thời điểm bay đến gần Đế Đô, Lý Dật suy nghĩ một chút, sau đó phi thân đáp xuống mặt đất.

Lần này gặp được Thôn Thiên Thú, trong lòng Lý Dật có một khái niệm mơ hồ, cường giả Đấu Hoàng bên trong Đế quốc Thiên Phong hình như không phải như trong truyền thuyết là chỉ có bảy Đấu Hoàng. Tông chủ Bắc Đầu Tông, những cao thủ trong Hoàng thất, thêm cả Cung Vô Song lúc trước từng gặp qua, cũng đều là những cường giả cấp bậc Đấu Hoàng a.

Vạn sự chú ý cho cẩn thận, tính toán cho thỏa đáng, cẩn thận che dấu bớt thực lực của bản thân mình, luôn luôn không có gì sai.

Về tới chỗ ở, trong nội viện, Thì Lương cùng một đám người đang sốt ruột đứng đợi, khi nhìn thấy Lý Dật trở về, Thì Lương vội vàng chạy tới chào hỏi.

- Thì Lương, đống túi lớn túi nhỏ này là cái gì, người đang làm gì đó?

Nhìn Thì Lương chỉ huy mọi người bị bao lớn bao nhỏ từ trên xe ngựa xuống Lý Dật rất là nghi hoặc hỏi.

- Thiếu gia, là như thế này, ở bên trong đó đều là muối!

Thì Lương vội vàng nói.

- Muối ư, ta nói này Thì Lương, chúng ta ở đây tuy rằng nhiều người, nhưng mà nhiều muối như vậy, hình như ăn cũng không hết a?

Lý Dật rất nghi ngờ hỏi, Thì Lương mua nhiều muối về như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?

- Thiếu gia, số muối này mặc dù mỗi ngày đều ăn, nhưng mà muối nhiều như vậy, toàn bộ phủ chúng ta, cho dù ăn trong vòng một ngàn năm cũng ăn không hết.

Thì Lương cười cười nói.

- Vậy người mua nhiều như vậy làm gì?

Lý Dật hỏi.

- Thiếu gia, không phải là người đã bảo tiểu nhân tìm phương pháp kiếm tiền sao? Ta đây đã đem toàn bộ muối của cả Đế Đô đều âm thầm mua hết, sau đó tại Đế Đô truyền bá một ít tin đồn, chờ giá muối trên thị trường lên cao, chúng ta có thể thừa dịp giá cao đem muối bán đi. Như vậy, chúng ta có thể có được lợi nhuận rất lớn!

Thì Lương vội vàng đem chủ ý của mình nóira.

- Đây là đầu cơ tích trữ, chính là đầu cơ tích trữ!

Những từ này ở kiếp trước không ngừng ở trong đầu Lý Dật xông ra, nhìn Thì Lương, Lý Dật giống như là nhìn thấy quái vật vậy.

Lý Dật tự nhiên biết rõ, ở kiếp trước kiều buôn bán này cực kỳ phát đạt, thủ đoạn kiếm tiền của Thì Lương như vậy, ở kiếp trước chính là thủ đoạn phi thường cao minh, mà hiện tại trong thế giới này hắn vẫn chưa thấy ai sử dụng thủ đoạn như vậy, tiến hành vơ vét của cải, biểu tình của Lý Dật giống như là gặp quỷ vậy.

- Ngươi có nắm chắc không?

Lý Dật cũng nở nụ cười, ở bên cạnh mình có người có khả năng kỳ tài buôn bán như vậy, xem ra sau này sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền mà sử dụng.

- Nếu như dựa theo kế hoạch của ta mà làm, ta nắm chắc có chín thành là thành công!

Thì Lương kiên định nói.

- Vậy ngươi chỉ đạo mọi người làm đi, có cái gì cần, trực tiếp báo lại với ta là tốt rồi.

Lý Dật lớn tiếng cười nói, tại trong mắt Lý Dật, bản thân mình gặp gỡ được Thì Lương, thì như là nhặt được bảo vật.

- Tốt, thiếu gia, đề kế hoạch của ta có thể áp dụng ta cần hơn mười huynh đệ giúp ta đi thu mua muối ở các địa phương. Cứ như vậy, đám thương gia trong lòng sẽ có suy nghĩ rằng muối sẽ rất dễ bán. Sau đó ta sẽ cho một số huynh đệ đi dạo một vòng các khu vực xung quanh, tung tin đồn rằng nhà cung cấp muối lớn nhất tại Đế Đô xuất hiện sự cố, muối không thể nào tiếp tục cung cấp được nữa, từ nay về sau muốn ăn muối, chỉ có thể từ các quốc gia khác vận chuyển đến. Chính vì vậy, cộng thêm phí chuyên chở, giá muối sẽ đội lên rất cao, chờ đến lúc đó, ta sẽ đem toàn bộ muối trong tay chậm rãi bán ra với giá cao.

Thì Lương đem kế hoạch của mình kỹ càng nói ra.

- Dựa theo kế hoạch của ngươi, nếu như toàn bộ muối kia mua hết, đại khái sẽ cần tốn bao nhiêu tiền?

Lý Dật hỏi.

- Dựa theo giá muối hiện tại, một trăm vạn kim tệ, cũng đã mua tám phần số muối tại Đế Đô rồi.

Thì Lương trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc khác thường.

- Tốt lắm!

Lý Dật thản nhiên nói.

- Người đưa Tinh tạp ra, ta trực tiếp đem một trăm vạn kim tệ cấp cho ngươi.

- Thiếu gia...

Thì Lương thoáng ngần cả người, tuy rằng Thì Lương biết rõ, Lý Dật là người rất hào phóng nhưng mà Thì Lương thật không ngờ, Lý Dật thiếu gia cũng chỉ là nghe thấy kế hoạch thô sơ mà mình vừa nói, liền quyết định đem một trăm vạn kim tệ, là một khoản tiên cực lớn trực tiếp đưa cho mình.

- Không có gì, muối mà, dù cho kế hoạch của người thất bại, giá muối không có lên cao, chúng ta cũng có thể chậm rãi bán dần, muối kia trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không bị hư hao gì.

Lý Dật vừa cười vừa nói.

- Thiếu gia cũng biết a?

Nghe thấy Lý Dật nói, Thì Lương sững sờ cả người, nguyên bản Thì Lương thấy có rất nhiều mặt hàng có thể buôn bán kinh doanh theo cách thức này, nhưng Thì Lương lại lựa chọn muối, ngoại trừ muối là nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, còn có nguyên nhân quan trọng khác là muôi được bảo quản lâu ngày cũng không bị hư hao.

- Thiếu gia, còn có một việc ta nghĩ cũng nên nói cho ngài biết.

Trên mặt Thì Lương lộ ra một tia khó xử.

- A, có việc gì, ngươi nói thẳng đi!

- Thiếu gia, ngươi cũng biết xuất thân của ta, đám huynh đệ lần này ta nhờ bọn họ làm việc, cũng đều là những người khốn khổ. Lần này nhờ bọn họ hỗ trợ, ngoại trừ cấp cho bạn họ có việc để làm ra, kỳ thật ta cũng muốn giúp bọn hắn một chút. Ta chỉ là muốn hỏi thiếu gia, bọn họ làm việc như vậy, có thể hay không cho bọn họ chút tiền lương?

Thì Lương có điểm thẹn thùng nói.

- A!

Lý Dật trầm tư xuống.

Trông thấy Lý Dật không có đáp ứng, trong lòng Thì Lương có chút khẩn trương, Thì Lương lúc trước đã ở trước mặt đám huynh đệ cùng khổ của mình mạnh miệng tuyên bố, bảo các huynh đệ hãy an tâm đi theo hắn làm việc, từ nay về sau nhất định có thể có những ngày tháng tốt lành.

- Thì Lương, một chút chuyện nhỏ như thế nàt, từ nay về sau ngươi có thể trực tiếp làm chủ, về phần của các huynh đệ của ngươi, ngươi dựa theo lương của nhân viên mà cấp cho bọn họ, về phần đãi ngộ, cứ cấp cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất tại Đế Đô là được rồi.

Lý Dật nói.

- Từ nay về sau, chỉ cần là người đồng ý đi theo chúng ta, chúng ta đều cấp cho hắn những đãi ngộ cao nhất đối với những cấp bậc đồng cấp trong Đế Đô này!

- Thiếu gia, làm như vậy, có phải là có một chút không ổn hay không?

Nghe thấy Lý Dật nói, Thì Lương hơi nghi vấn hỏi.

- Thì Lương, người phải biết một điều rằng chỉ cần nỗ lực làm việc cho ta, nhất định sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất. Đến lúc đó những người làm việc cho ta ở đây, đều sẽ là những nhân tài ưu tú nhất trong Đế Đô này.

Lý Dật tự tin nói.

Nghe thấy Lý Dật nói vậy, Thì Lương bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn. Thì Lương xuất thân gian khổ, tiền tài tại trong mắt Thì Lương, tự nhiên là mỗi một phân mỗi một đồng đều là phi thường trân quý. Cho nên hắn luôn muốn đem tiền tài của mình sử dụng ở những vị trí đáng giá nhất.

Chỉ cần là chiêu mộ người giỏi, đều cho họ chức vị và đãi ngộ tốt nhất đối với địa vị tương đồng, ở trong mắt Thì Lương xem ra, không thể nghi ngờ là một loại rất hành vi lãng phí. Cho nên, Thì Lương cũng không muốn làm như vậy.

Thế nhưng ở trên người của Lý Dật, Thì Lương đã lĩnh ngộ được một số thứ. Tiền, cho dù có nhiều thế nào, bất quá cũng chỉ là một công cụ mà thôi. Quả thật, ngay từ đầu nếu như cấp cho những đãi ngộ cao nhất, có thể là có chút lãng phí, nhưng mà lâu dài, nếu có thể truyền đến tại của những người khác, nhất định sẽ hấp dẫn càng thêm nhiều người tài giỏi đến. Hơn nữa, bản thân những người đã được hưởng những đãi ngộ cao, không muốn bị tụt hậu lại cũng càng phải cố gắng hơn nữa. Dù cho không phải nhận tài ưu tú nhất, dần dần cũng sẽ phát triển thành nhân tài ưu tú.

- Thì Lương sẽ dựa theo lời nói của thiếu gia mà làm.

Thì Lương lập tức nói.

Nhẹ gật đầu, Lý Dật cũng không nói gì thêm, mang theo Toa Toa tiến vào trong nội phủ.

Lý Dật đi được vài bước, đột nhiên đại môn chợt bị ai đó đạp văng ra.

Một gã thiếu niên vẻ mặt đắc ý, mang theo một đám người đằng đằng sát khí, mồ hôi nhễ nhại từ ngoài cửa rất nhanh chóng vào.

Gã thiếu niên kia hai mắt nhìn chằm chằm vào Thì Lương cùng Lý Dật một cái, lập tức lớn tiếng hộ:

- Chính là bọn họ, Mã đại ca, giúp ta tần bọn họ một trận!

Lý Dật nhìn thấy gã thanh niên trẻ tuổi này, đúng là gã Diệp thiếu gia, chi thứ của Diệp gia, không lâu trước đó đã bị Lý Dật đánh. Xem ra sau khi bị Lý Dật đánh cũng đã tìm được một đám giúp đỡ, sau đó đến đây trả thù.

Dẫn đầu là một gã nam tử có con mắt tam giác, con mắt khép hờ, bên trong ẩn ẩn đằng đằng sát khí. Chứng kiến ánh mắt sát khí của người này, Lý Dật biết, vị Mã đại ca trước mắt này, chính là thuộc loại trưởng thành trong máu tươi, không biết đôi tay đã hạ sát bao nhiêu tính mạng người khác.

Cái vị được gọi là Mã đại ca này, cũng không có nghe theo Diệp thiếu gia nói, lập tức động thủ đánh người, mà là híp mắt đánh giá cẩn thận một chút. Thì Lương rõ ràng là người không có tu luyện đấu khí hơn nữa thân thể gân cốt rất gầy yếu, còn đám người làm việc lăng xăng bên cạnh Thì Lương trong nội viên, cũng đều là một ít bạn bè của Thì Lương, cũng là người bình thường.

Chỉ có Lý Dật! Đối với tu vi của Lý Dật, Mã đại ca nhìn không thấu. Cảnh giới hai người chênh lệch nhau rất nhiều, tu vi Mã đại ca chi là Tam Tinh Đấu Sư, tu vi như vậy căn bản thấy không rõ tu vi của Lý Dật.

Bất quá Mã đại ca xác định được một điềm, chính là Lý Dật tuồi còn rất trẻ. Tuổi trẻ thì Mã đại ca chẳng thèm ngó tới trình độ. Loại người tuổi trẻ này, ngoại trừ là con cháu những nhà giàu có ở Đế Đô, có thể lợi dụng các loại tài nguyên của gia tộc, đem tu vi của mình tăng lên đến trình độ khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi, những kẻ khác không ai có thể làm cho Mã đại ca cảm thấy cố kỵ.

Về phần những con cháu nhà giàu có kia, Mã đại ca đều biết rất rõ ràng gã thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, khẳng định không phải là thành viên của những nhà giàu có đó. Ở Đế Đô những con cháu của các gia tộc kia, tuy rằng không nhất định có thể quen biết với Mã đại ca này, nhưng mà Mã đại ca đối với những con cháu nhà giàu kia, lại phi thường biết rõ.

Mã đại ca mặc dù ở Đế Đô coi như là một kẻ rất ngang ngược, nhưng mà hắn cũng rất tinh tường, cũng biết một số ít người mà chính mình không thể trêu vào.

Về phần Toa Toa ở sau lưng Lý Dật, Mã đại ca cũng thấy không nhìn rõ lắm tu vi của nàng bất quá trong mắt Mã đại ca, Toa Toa này khẳng định chỉ là một người hầu của Lý Dật mà thôi.

- Hắc hắc, tiểu tử, nghe nói ngươi có lá gan không nhỏ, thậm chí ngay cả Diệp Đại thiếu gia của Đế Đô Diệp gia cũng dám đánh, ngươi chán sống rồi có đúng không?

Cái gã tự xưng là Mã Hoài Ân này sau khi phân tích một chút, cho rằng Lý Dật là kẻ mà hắn có thể khi dễ, hắn lập tức trở nên kiêu ngạo ương ngạnh mười phần.

- Ngươi là ai?

Lý Dật căn bản không có để ý Mã Hoài Ân nói cái gì, khẽ mỉm cười hỏi.

Lý Dật cũng muốn nhìn một chút, cái gã Mã Hoài Ân này rốt cuộc lại lịch như thế nào, mà lại có thể giúp chi thứ của Diệp gia báo thù.

Nếu như Diệp thiếu gia đã mời Mã Hoài Ân ra mặt, như vậy Mã Hoài Ân tại bên trong Đế Độ nhất định là có danh khí nhất định. Chi thứ Diệp gia, tuy rằng chỉ là chi thứ, nhưng đó cũng là người của Diệp gia, có thể khiến cho người nhà của Diệp gia đứng ra thỉnh cầu, Mã Hoài Ân khẳng định có thực lực nhất định.

- Tiểu tử ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta là Mã Hoài Ân, Mã đại gia của Hồng Đường Thiên Ưng Bang.

Nghe thấy Lý Dật hỏi tên của mình. Mã Hoài Ân lập tức thần khí lẫm lẫm, tại trong mắt Mã Hoài Ân xem ra, khi hắn nói ra danh tiếng của mình, người trẻ tuổi trước mắt này sẽ lập tức khóc nhè ngay.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)