← Ch.0460 | Ch.0462 → |
Lý Dật nhìn thấy đám người có bộ dáng rất là tò mò, Lý Dật rất nhanh thúc dục đám người này nói ra những suy đoán của mình.
- Tốt lắm, hiện tại ta lấy ra cái chén, cho các ngươi nhìn thấy rõ ràng, mặt này là chẳn hay là lẻ.
Lý Dật cười rồi cầm cái chén mạnh mẽ xốc lên.
Trong thời gian Lý Dật xốc lên cái chén mọi người kia đều mở to hai mắt, dù sao ai nấy đều rất hiếu kỳ, đều muốn nhìn xem mình suy đoán có phải là đúng không.
Lý Dật xốc chén, viên xúc sắc bên trong vang lên những tiếng vui tai, khi mở ra hiện lên mặt bốn lỗ lên trên.
- Bốn, đoán chẳn là đúng, đoán lẻ là sai.
Lý Dật vừa cười vừa nói.
Những người đoán đúng không khỏi hưng phấn, người đoán sai thì có điểm mất mác. Bất quá những người này cũng không biết Lý Dật muốn làm cái gì, Cho nên trên mặt mỗi người có thần sắc nghi vấn.
- Trên người các ngươi có tiền không?
Lý Dật đột nhiên hỏi.
- Có một chút!
- Có tiền!
- Có tiền, nhưng không nhiều lắm!
Mỗi người trả lời đều không giống nhau, những người này biểu lộ càng thêm nghi hoặc, càng thêm tò mò, không biết vị Thiếu chủ này muốn đòi tiền sao? Nhìn xem vừa rồi Thiếu chủ tiện tay liền ném ra mười vạn kim tệ, chắc hẳn là không phải thiếu tiền chứ?
- Được rồi, ta bất quá là nghĩ ra và cùng các ngươi làm một cái trò chơi mà thôi.
Lý Dật thản nhiên nói.
- Tại này trò chơi, kim tệ chính là một chất xúc tác! Chờ một chút các ngươi đều lần lượt đoán chẳn lẽ, mỗi người một lần. Người đoán đúng, thì đứng cạnh ta nhận lấy mười kim tệ, người đoán sai, phải trả cho ta mười kim tệ.
Lý Dật giải thích đơn giản.
Đối với thời giá, bốn kim tệ, một nhà ba người sinh hoạt trong vòng một năm, lấy mười kim tệ mang đi đặt cược, tính như vậy là tương đối lớn. Khi Lý Dật nói ra những lời này có rất nhiều người trên mặt lộ ra khó xử, mười cái kim tệ đối với bọn họ mà nói không phải một con số nhỏ.
Nhìn những người này gương mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, Lý Dật lập tức có thể đoán được họ suy nghĩ cái gì.
- Nếu không, như vậy đi, mỗi lần các ngươi nguyện ý lấy ra bao nhiêu kim tệ thì đặt bấy nhiêu, cái này gọi là đặt cược, đặt cược nhiều sau khi thắng cũng được nhiều, đặt cược ít, sau khi thắng thì được ít.
Lý Dật giải thích.
- Các ngươi đặt cược nhiều hay ít, khi đoán đúng, ta trả cho các ngươi bằng số kim tệ các ngươi đã đặt, các ngươi đoán sai, các ngươi sẽ bị mất tiền đặt cược. Tất cả đều minh bạch chưa?
Lý Dật lại ngẩng đầu lên hỏi.
- Minh bạch!
Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
Đoán chẳn lẻ vốn chính là một cách đánh bạc, những người này cũng rất nhanh hiểu rõ phương thức đánh bạc mà Lý Dật truyền đạt.
- Tốt, tất cả đều minh bạch, chúng ta bắt đầu chơi!
Lý Dật khẽ mỉm cười, nắm trong tay xúc xắc.
- Mọi người nhớ kỹ, vật này từ nay về sau kêu là xúc xắc!
Cho xúc xắc vào trong chén trà, đặt ở trên mặt bàn, Lý Dật rất nhanh lay động vài cái, đợi cho xúc xắc dừng lại, Lý Dật dùng đấu khí khắc ở trên mặt bàn một bên là chữ cái ‘lẻ’, một bên là chữ cái ‘chẳn’.
- Tốt lắm, hiện tại ai muốn đặt chẳn, hoặc là đặt lẻ, thì đến đặt đi.
Lý Dật vừa cười vừa nói.
- Chờ ta mở ra cái chén, các ngươi sẽ biết, các ngươi ai thắng, ai thua!
Mọi người nghe thấy Lý Dật nói, những người này đều do dự cầm kim tệ bắt đầu đặt cược.
Bất quá vừa mới bắt đầu không biết Lý Dật lắc ra cái gì, mọi người đặt cược đều có chút lung túng cả lên.
- Tạ Vũ, ngươi tới đây!
Lý Dật trước khi mở chén, đối với Tạ Vũ hô một tiếng.
- Chủ nhân!
Tạ Vũ nghe thấy Lý Dật kêu lên, vội vàng chạy tới.
Đưa tay vào trong Dung giới lấy ra gần hơn vạn kim tệ, Lý Dật đem những kim tệ đặt ở trên mặt bàn.
- Tạ Vũ, những người nào thắng tiền, ngươi đem tiền phân cho bọn họ, đương nhiên, nếu ai thua tiền, ngươi đi thu hồi tiền của bọn họ!
- Đã biết, chủ nhân!
Tạ Vũ dứt khoát nói.
Những người này hiện tại là người của Lý Minh, Lý Dật trong lòng cảm thấy buồn cười, những người này đặt cược có bộ dáng rõ ràng không sảng khoái. Bất quá, hắc hắc, Lý Dật trong lòng đều biết rõ bọn họ sớm muộn đều sẽ thích cái loại trò chơi này.
Lý Dật rất có lòng tin, bởi vì Lý Dật biết rõ, đối với nam nhân, đánh bạc nó dường như được ăn sâu vào cốt tủy rồi, khi có cơ hội nó sẽ bùng phát.
Nhẹ nhàng mở đĩa xúc xắc.
- Hai, đặt chẳn thắng, đặt lẻ thua.
Lý Dật thản nhiên nói.
- Tạ Vũ, lấy tiền trả cho ngời đặt chẳn, thu tiền người đặt lẻ.
- Vâng, chủ nhân!
Tạ Vũ nói xong, Tạ Vũ đem hết tiền đặt ở cửa lẻ đều thu hết về, đếm tại chẳn bao nhiêu kim tệ liền đem tiền trả lại.
Lúc này đợt xúc xắc đầu tiên kết thúc, hiện trường thay đổi rất nhiều, những người thua tiền không khỏi có điểm tâm lý không thoải mái, mà những thắng tiền, trên mặt đều cảm thấy vui mừng. Những người thắng tiền, trong lòng nghĩ rằng, nguyên lai kiếm tiền là chuyện dễ dàng như vậy? Lần sau xuống nhất định phải đặt nhiều hơn.
Khi đánh bạc đều mang đến cảm giác kích thích, càng làm cho những người này bắt đầu có điểm cảm giác mê muội. Cảm thụ được hiện trường có chút biến hóa, Lý Dật trong lòng thầm cười, nhìn trên chiếu bạc đã bắt đầu, không lo các ngươi không mắc câu a.
Rất nhanh, giống như trong tưởng tượng của Lý Dật, theo thời gian trôi qua, có người thua không ít, có người thắng không ít, có người thì hòa vốn.
Bất quá, bất kể là loại trạng thái nào, những người này trên mặt đều có một loại trạng thái hưng phấn, thua tiền thì nghĩ gỡ lại, thắng tiền thì muốn thắng càng nhiều, về phần những người không lỗ, thì muốn có cơ hội có thể thắng được tiền.
Xem ra, những người này cùng với những người ở kiếp trước của mình cũng đều là giống nhau, đều ưa thích đánh bạc. Nhìn thấy tình huống như vậy, Lý Dật biết rõ, xem ra mình mở sòng bạc tại Đế quốc Thiên Phong tuyệt đối là chính xác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này Lý Dật thấy những người này đánh bạc mắt đã đỏ ngầu, Lý Dật đột nhiên thu tay lại.
- Tạ Vũ, đem hết tiền còn lại cho bọn hắn.
Lý Dật khẽ quơ chén trà trong tay, thần thái rất là thoải mái.
- Các ngươi đều đã học xong chưa?
Lý Dật vừa cười vừa nói.
- Mọi người đều đã học xong!
Mọi người khi nghe thấy Lý Dật muốn đem số tiền còn lại cho bọn hắn, thần thái rốt cục cũng bình tĩnh.
- Nhớ kỹ là tốt rồi, các ngươi đem cái trò chơi này dạy cho người phía dưới. Sau đó, chúng ta bắt đầu hướng dẫn cho toàn bộ người Đế Đô, cùng chơi cái trò chơi này!
Lý Dật lớn tiếng nói.
- Đến lúc đó, các ngươi hôm nay chơi thua ta, cho nên những người ở Đế Đô này chơi trò chơi cũng sẽ đem tiền thua cho Lý Minh, trò chơi này chính là đánh bạc.
- Đánh bạc?
Những người này nghe thấy danh từ mới lạ, trong miệng đều thì thào nhớ kỹ.
- Không sai! Từ nay về sau chúng ta mở địa điểm chơi những trò chơi này gọi là sòng bạc. Hiện tại nhiệm vụ của các ngươi là, tại khu vực Lý Minh các ngươi khống chế, mở mười sòng bạc. Mỗi một sòng bạc ít nhất phải có thể chơi đồng thời được hai trăm người.
Lý Dật hung hăng nói.
- Về phần thuê sân bãi, bố trí sân bãi, còn có một số phí tổn khác, các ngươi đều đi tìm Thì Lương. Nhớ kỹ, Thì Lương chính là quản gia, tuy rằng hắn không có tu luyện đấu khí, nhưng là các ngươi nhất định phải tôn trọng hắn.
Lý Dật không ngừng nhắc nhở những kẻ tu luyện kia tôn trọng Thì Lương, là có đạo lý của hắn. Trong thế giới này, hết thảy đều dùng thực lực vi tôn, mà thực lực tiêu chuẩn, chính là tu vi cao thấp. Thì Lương trong người không có tu luyện đấu khí, chính là người ở tầng dưới chót nhất.
Lý Dật muốn Thì Lương quản lý buôn bán, nhất định phải cho Thì Lương địa vị cao, như vậy mới có thể nắm được Thì Lương trong tay. Mà làm như vậy thì Đấu Sư, thậm chí là Đấu Vương cường giả phải tôn trọng Thì Lương. Đây là làm cho Thì Lương cảm thấy bản thân mình luôn được tôn trọng.
- Hết thảy đều nghe Thiếu chủ nhân!
Những người kia ầm ầm trả lời, rất rõ ràng, đi theo Lý Dật, so với trước kia đi theo Bang chủ Thiên Ưng Bang phải tốt hơn nhiều.
- Tốt, các ngươi đã đầu phục ta, như vậy cùng giống như các thủ hạ của ta.
Lý Dật chậm rãi nói, từ trong lòng lấy ra một lọ dược hoàn.
- Nơi này là độc dược do ta bí chế, hàng năm chỉ có ăn vào giải dược đặc chế mới có thể áp chế độc tính, nếu không, toàn thân thối rữa mà chết, các ngươi mỗi người ăn vào một viên.
Giống như là lần trước thu phục đám người Tạ Vũ, Lý Dật đem bình dược hoàn đặt ở trên mặt bàn, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia.
- Thiếu chủ nhân, chúng ta chắc chắn sẽ không phản bội Thiếu chủ nhân, cái này, ta xem cũng không cần đi.
Một Lục Tinh Đấu Sư ngượng ngùng nói.
Nghe thấy lời của người này, Lý Dật lập tức thần sắc biến đổi, chén trà không ngừng lay động trong tay lập tức dừng lại. Ngẩng đầu, Lý Dật đem ánh mắt nhìn về phía người vừa mở miệng nói.
- Thiếu, Thiếu chủ nhân...
Nhìn thấy ánh mắt Lý Dật nhìn về phía mình, người này cảm thấy hối hận vì lời nói vừa rồi của mình.
Bất quá Lý Dật không cho người này cơ hội giải thích, trực tiếp xòe bàn tay ra, một chưởng hung hăng đập vào ngực hắn.
Đột nhiên bạo phát thực lực Đấu Hoàng, người nọ lại không có phòng bị, Lý Dật một chưởng này không hề ngoài ý muốn trực tiếp đánh chết hắn. Thân thể người này lập tức bay ra thật xa, trực tiếp biến thành một khối thịt nhão, thi thể rớt xuống.
Chứng kiến thủ đoạn của Lý Dật như lôi đình, mọi người cảm thấy da đầu run lên, những người này hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần mình hơi chút tỏ vẻ không muốn, kết cục khẳng định chính là như vậy.
- Nuốt hay không nuốt dược, chính các ngươi nhìn người này làm gương.
Ra tay giết người xong, Lý Dật trở lại chỗ ngồi của mình, trong tay lần nữa cầm lấy chén trà, thản nhiên lay động.
- Ực... ực...
Không ngừng có người nuốt vào, Lý Dật vừa rồi có tác phong như lôi đình, chấn nhiếp toàn bộ những người này.
Người thứ nhất tiến lên là một vị Đường chủ, Đường chủ này chính là lần trước sử dụng Liệt Địa Quyền đả thương Lý Dật. Trong lòng Đường chủ biết rất rõ Liệt Địa Quyền uy lực của mình như thế nào, đánh trực tiếp lên người của Lý Dật, vậy mà một chút hiệu quả đều không có. Hắn biết, thực lực của Lý Dật đạt đến tình trạng khủng bố.
Lý Dật này trong mắt hắn, chính là thiên thần tồn tại. Vị Đường chủ đi đến cái chai phía trước, không nói một lời lấy ra một khỏa dược hoàn, ngửa đầu nuốt xuống.
Dược hoàn nuốt vào trong bụng, vị Đường chủ cũng không có cảm thấy có dị trạng hay có điều gì, bất quá nên trong nội tâm cũng thư thái rất nhiều, nếu đã phục dụng dược hoàn, cũng không cần sợ Lý Dật ra tay giết mình, tối thiểu, lập tức là có thể còn sống.
- Tốt, ngươi tên là gì?
Nhìn thấy Đường chủ phục dụng hoàn, Lý Dật lập tức mở miệng hỏi.
- Thiếu chủ nhân, tại hạ Lý Kỳ.
Nhìn thấy Lý Dật hỏi, Đường chủ Lý Kỳ vội vàng trả lời.
- Tốt, ngươi sau này chính là người phụ trách phân bộ Lý Minh, toàn bộ nhân mã của Thiên Ưng Bang cũ đều do ngươi quản hạt.
Lý Dật thản nhiên nói.
Sau khi Lý Dật nói xong, lập tức những người kia trong nội tâm cảm thấy tiếc nuối, Đường chủ Lý Kỳ, cũng bởi vì lên trước phục dụng hoàn, cho nên trở thành người thủ lĩnh.
← Ch. 0460 | Ch. 0462 → |