← Ch.0592 | Ch.0594 → |
Hạ Hậu Thuần rời khỏi, Bắc Đấu tông và tứ đại gia tộc hoàn toàn tan vỡ. Đừng nói khiêu chiến với Lý Dật, ngay cả nhìn thẳng Lý Dật cũng cần dũng khí lớn lao.
-Âm mưu quỷ kế của ngươi rất tốt, Lý Dật, thật sự tưởng rằng bổn hoàng sợ ngươi sao?
Lúc này, với tư cách nhân vật đại diện cho Bắc Đấu tông, cho dù trong lòng Phong Hoàng Hải Hâm ó không có phần thắng, cũng không thể không ra mặt.
Lúc này, bên Bắc Đấu tông, ngoại trừ Hải Hâm, xác thực cũng không có người nào có thực lực chống lại Lý Dật.
Lý Dật khinh thường liếc nhìn Hải Hâm, khóe miệng để lộ ra một nụ cười. Mấy tháng trước, lần đầu gặp Hải Hâm tại Nạp Gia sơn mạch, vị Phong Hoàng đại nhân này vẫn là tồn tại mình không dám ngước nhìn. Lúc này không phải là lúc đó, lúc này ánh mắt nhìn Phong Hoàng đã hoàn toàn thay đổi.
Hải Hâm khiêu chiến mình, khiến Lý Dật nhớ tới hai chữ: Không xứng!
Chỉ có điều, hôm nay nhất định phải giết chết Hải Hâm! Giết một nhân vật đại diện như Hải Hâm, tuyệt đối là một đòn đả kích trí mạng đối với sĩ khí Bắc Đấu tông.
Che dấu sát ý dày đặc, Lý Dật cười nói:
-Phong Hoàng đại nhân một trong thất hoàng của Thiên Phong, làm sao có thể sợ một tên tiểu tử hậu bối như ta chứ. Chỉ có điều, từ bắt đầu từ hôm nay, ngươi se biết sợ ta.
Kỳ thật Lý Dật càng muốn nói là, từ hôm nay trở đi, ngươi không thể sợ hãi, bởi vì người chết thì không biết sợ.
Đấu cánh Lưu Ly mở ra, Hải Hâm đi đến trước mặt Lý Dật, cục diện hầu như không cách nào lật bàn khiến sắc mặt Phong Hoàng đại nhân tái nhợt, từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ:
-Kiêu ngạo!
Sau đó một gió đoàn Đấu Khí lóe ra màu xanh biếc của ngọc lưu ly cấp tốc bành trướng. Thiên địa linh khí hội tụ về phía gió đoàn, năng lượng không ngừng tăng vọt mang theo cuồng phong khiến cho mọi thứ trong phạm vi vài trăm mét bay tán loạn, thảm cỏ sớm đã bị phá hủy trong đối chọi Đấu Khí bị nhấc lên hoàn toàn, lộ ra thổ địa sa mạc. Núi Bắc Đấu phong cảnh hữu tình lúc này lại giống hệt đại mạc cát vàng.
-Chu Tước cấp cao, Phong Cuồng Lan!
Chiêu đấu kỹ Chu Tước cấp cao "Phong Cuồng Lan" này, dĩ nhiên mơ hồ có khí tượng đấu kỹ Bạch Hổ, khí thế kinh thiên động địa tuy không phải dị tượng thiên địa, nhưng khí thế mãnh liệt khiến mọi thứ bay tán loạn khiến Lý Dật cũng hơi kinh hãi.
Hắn cũng chỉ hơi kinh hãi, có được lực lượng Đấu Hoàng đỉnh phong gấp hai Lý Dật biết rất rõ mình có thể chống đỡ năng lượng bộc phát này. Thánh hệ Đấu Khí hộ thể, Nam Minh Lưu Hỏa đốt ra một lối đi, Lý Dật không lùi mà tiến tới, ngang nhiên nhào vào trung tâm vòng xoáy gió đoàn.
-Muốn chết!
Hải Hâm thật sự không nghĩ rằng Lý Dật lại liều mạng như vậy, thủ quyết khẽ động, tất cả năng lượng đột nhiên co lại, đoàn gió bão mà Lý Dật đang đứng ở giữa nhanh chóng co rút lại, hình thành một gió đoàn thô bạo hình dáng con quay. Luồng năng lượng cực hạn này giống như sóng lớn điên cuồng, bao phủ Lý Dật trong nháy mắt.
Trên mặt Hải Hâm lộ ra vẻ đắc ý không thể tin được, không có bất kỳ một cường giả dưới Đấu Tôn nào bị cuốn vào trung tâm gió đoàn này, còn có thể sống bước ra ngoài.
-Phong Hoàng các hạ, chỉ có chút năng lực này sao?
Giữa trung tâm gió đoàn, bỗng nhiên truyền ra âm thanh mỉa mai của Lý Dật, ngữ khí khinh thường này, hoàn toàn không phải giả vờ. Sau đó một màn khiến Hải Hâm hoảng sợ đã xảy ra! Đoàn gió đoàn ẩn chứa năng lượng vô cùng dồi dào, chậm rãi dừng lại xoay tròn, sau đó trên con quay vỡ ra một khe hở, Lý Dật từ trong cái khe hở nhàn nhã chui ra. Trong tay quỷ dị vẽ mấy chỉ quyết, mấy đạo Đấu Khí tơ nhện thoát ra, bao vây đoàn Đấu Khí gió đoàn.
Nhìn thấy Lý Dật đùa bỡn đấu kỹ sở trường nhất của mình, sắc mặt Hải Hâm biến đổi cực kỳ đặc sắc.
-Trả lại cho ngươi, Phong Hoàng các hạ!
Thủ quyết Lý Dật khẽ động, Đấu Khí tơ nhện khống chế gió đoàn cắn trả về hướng Hải Hâm. Chiêu thức này cũng là Lý Dật linh quang vừa hiện, từ Hồi Phong Chưởng hóa ra, lực lượng tăng vọt, khiến Lý Dật điều khiển Đấu Khi công kích của mình càng chính xác, mấy đạo Đấu Khí tơ nhện cũng đủ để khống chế lực công kích của một Đấu Hoàng cường giả.
Nếu Lý Dật chỉ đơn thuần đánh nát gió đoàn Đấu Khí của mình, Hải Hâm còn không đến mức kinh ngạc, nhưng tràng diện quỷ dị đùa bỡn năng lượng công kích của đối phương giống như chơi đồ chơi như vậy, lại khiến Phong Hoàng đại nhân nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Gió đoàn Đấu Khí cắn ngược trở lại, trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lý Dật tinh quang lóe lên, một đạo Âm Dương Thần Lôi mượn yểm hộ của gió đoàn, lặng yên nện về hướng Hải Hâm.
Khi Hải Hâm đánh nát Đấu Khí gió đoàn, cảm nhận được lực lượng kinh khủng bức bách đến tận cùng phía sau gió đoàn thì đã quá muộn. Phong thuẫn chưa kết thành hình, Âm Dương Thần Lôi nổ vang ầm ầm trước ngực, Hậu Hải Hâm hoảng sợ nhìn thấy trên lồng ngực của mình xuất hiện một hố đen. Nếu đầu của hắn có thể cúi xuống một chút, có thể nhìn thấy tình cảnh sau lưng thông qua hố đen.
Ầm....
Đấu cánh Lưu Ly bỗng nhiên biến mất, thân thể Hải Hâm nặng nề nện xuống mặt đất.
-Có di ngôn gì, mau nói ra đi!
Lý Dật từ từ hạ xuống, chân phải dẫm nát gương mặt Hải Hâm cười mỉm, bộ dạng cực giống Ác Ma.
-Lý Dật, ngươi là đồ ma quỷ!
Đây là câu nói sau cùng của Phong Hoàng Hải Hâm uy danh hiển hách. Sau đó đầu lâu và linh hồn chi lực của hắn đồng thời biến thành mảnh vỡ dưới chân Lý Dật.
Tứ đại trưởng lão Bắc Đấu tông rời khỏi, Tam Hoàng phản bội, Hạ Hậu Thuần quỷ dị mất tích mặc dù đều có quan hệ đến Lý Dật, nhưng còn chưa đủ để chứng minh thực lực của Lý Dật. Nhưng sự thật trước mắt lại khiến cho mọi người, kể cả Đấu Thần điện, hoàng thất, thậm chí là người trong Lý Minh đều hít một ngụm lãnh khí. Một lần hành động giết chết Phong Hoàng Hải Hâm một trong thất hoàng Thiên Phong, loại thực lực này, cho dù là một Đấu Tôn cường giả chỉ sợ cũng sẽ không làm được gọn gàng như Lý Dật.
Chẳng lẽ di ngôn của Hải Hâm là thật, Lý Dật thật sự là Ác Ma?
Không cho mọi người lấy lại tinh thần từ cái chết của Phong Hoàng Hải Hâm, giữa không trung xẹt qua một đạo hào quang hoa mắt giống như tia chớp rồi biến mất, đón lấy một bóng người nặng nề ngã xuống đất, may mắn thế nào lại rơi xuống bên cạnh thi thể của Hải Hâm.
Người này dĩ nhiên là Bắc Trác! Chỉ có điều chuyện này cũng không có gì bất ngờ, hoặc là Bắc Trác hoặc là con ma thú kia, tóm lại là một trong hai.
Toàn thân Bắc Trác bao phủ một tầng đấu khí màu ngà sữa mỏng manh, ngực loang lổ vết máu, vẻ mặt trắng bệch, tình trạng xem ra cũng không tốt hơn Phong Hoàng Hải Hâm bao nhiêu.
Sau một lát, Tiểu Tuyết cũng trở xuống trên mặt đất, dựa vào người Lý Dật, khuôn mặt trắng trẻo tựa hồ áp vào bờ vai Lý Dật.
-Lão gia hỏa này thật lợi hại, thiếu chút nữa đánh không lại hắn!
Tiểu Tuyết thở gấp liên tục, khí tức nồng nặc khiến Lý Dật cảm thấy khó nhịn.
Lý Dật thân mật vỗ vỗ đầu Tiểu Tuyết:
-Thế này không phải đánh thắng rồi sao! Tốt lắm, đợi xong chuyện, lát nữa Lý Dật ca ca sẽ chơi với ngươi!
Người ta giúp mình đánh bại một Đấu Tôn cường giả, hi sinh một chút nhan sắc cũng không sao.
-Tiểu Tuyết mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi làm xong rồi đến tìm ta!
-Được...... A, đợi đã, Tiểu Tuyết, ngươi... ngươi không được ngủ!
-Lý Dật ca ca, Tiểu Tuyết đã rất nhiều ngày rồi không được ngủ!
Lúc trước Lý Dật không biết, nhưng từ khi Tuyết Lân hiện thân đến núi Bắc Đấu, Tiểu Tuyết xác thực chưa có ngủ. Vấn đề là, Tiểu Tuyết muốn ngủ, vấn đề rất nghiêm trọng!
-Tiểu Tuyết, ngươi thật sự không thể ngủ!
-Biết rồi, ta chỉ nghỉ ngơi một lát, sẽ không ngủ đâu.
Tiểu Tuyết muội muội người ta vẫn chờ Lý Dật ca ca làm xong việc rồi cùng chơi với nàng, vẻ mặt mập mờ, ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra được, mặc dù cũng không rõ ma thú này rút cuộc có quan hệ như thế nào với Lý Dật.
Lý Dật còn muốn nhắc nhở vài câu, nhưng tình cảnh quỷ dị trước mặt khiến cho hắn không quản được Tiểu Tuyết.
Bắc Trác té ngã trên mặt đất, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi dậy. Phía sau hắn, bốn người áo đen bịt mặt xếp thành một hàng, bàn tay phát ra bốn luồng Đấu Khí màu sắc khác nhau đang bao vây Bắc Trác. Bắc Trác được bao bọc trong Đấu Khí, tựa hồ đang chịu đựng cực hình gì đó, cả khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, gân xanh nổi lên, trở nên vô cùng dữ tợn.
Bốn người bịt mặt áo đen, hiển nhiên cũng không phải là người của dòng họ Bắc Đấu, bọn chúng tới đây từ lúc nào? Với cảm giác nhạy cảm của Lý Dật, không ngờ cũng không cảm nhận được bọn họ đã đến, người như vậy, trừ phi là ma quỷ!
Trên người bốn hắc y nhân này phát ra khí tức xác thực cũng nồng nặc quỷ khí, loại cảm giác âm hàn này giống như đến từ A Tỳ địa ngục!
Chỉ có điều việc này không trọng yếu, quan trọng là bốn người này muốn làm gì?
Sau một lát sững sờ, Lý Dật liền đánh ra một đạo Đấu Khí sắc bén đến cực điểm về hướng Bắc Trác. Cảm nhận được công kích của Lý Dật, đôi mắt Bắc Trác bỗng nhiên co rụt lại, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.
-Quá muộn rồi, Lý Dật!
Bắc Trác cười lạnh, quanh người hiện ra một luồng Đấu Khí màu đen.
Lý Dật lần này kinh ngạc tới cực điểm, Thiên Ma Đấu Khí của Bắc Trác trong nháy mắt không ngờ biến thành Đấu Khí ám thuộc tính, chuyện gì vừa xảy ra thế này? Càng làm Lý Dật phiền muộn hơn là, luồng Đấu Khí màu đen này trong nháy mắt đã ăn mòn sạch sẽ luồng Đấu Khí của mình tấn công về hướng Bắc Trác, hơn nữa tràn ngập về phía mình với tốc độ cực nhanh.
Lý Dật liên tục lùi lại mấy chục thước, đến tận cửa ra vào Bắc Đấu cấm địa. Luồng Đấu Khí màu đen này tựa hồ cũng không có ý tứ tiếp tục tiến sát, mà lui trở về.
-Bách điện chủ, chuyện gì thế này?
Lý Dật hỏi Bách Phái, nếu như ngay cả lão quái vật này cũng không hiểu chuyện gì, thì mình làm sao hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt Bách Phái cũng tương đối âm trầm, tựa hồ bốn hắc ý nhân này còn làm hắn lo lắng hơn Bắc Đấu tông:
-Người đến bất thiện, nếu bản điện không nhìn lầm, loại bí kỹ âm tà này có lẽ tên là "Hóa ma đại pháp!"
-Hóa ma đại pháp? Rất lợi hại sao?
-Lợi hại hay không, phải xem dùng trên người nào!
-Dùng trên người Bắc lão quỷ thì sao!
-Hóa ma đại pháp, bản điện cũng chỉ nghe thấy chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Người bị Hóa ma đại pháp luyện hóa, thực lực sẽ tiến nhanh mấy tinh, thậm chí sẽ đột phá tấn cấp. Nhưng phải trả giá cao là, bất luận tu luyện Đấu Khí gì, đều không ngoại lệ chuyển hóa thành Đấu Khí ám thuộc tính. Chủ yếu hơn là, sau khi bị Hóa ma đại pháp luyện hóa, trong lòng người này sẽ có ma niệm, có một nửa tâm trí sẽ bị người luyện hóa hắn khống chế.
Bị người khác khống chế một nửa tâm trí, loại chuyện này Bắc Trác cũng sẽ cam tâm? Chỉ có điều nhìn Bắc Trác, tựa hồ cũng không ý phản kháng, ngược lại cực kỳ đắc ý. Lý Dật có chút kinh ngạc, chỉ có điều suy nghĩ một chút cũng bình thường trở lại. Bắc Đấu tông đã đến thời khắc sống chết trước mắt, nếu đổi lại là Lý Dật trong tình huống này, chỉ sợ cũng không chút do dự lựa chọn đề thăng thực lực, tiêu diệt địch nhân rồi nói sau.
Tăng lên mấy tinh, vậy thì thế nào? Trừ phi sau khi Bắc Trác bị Hóa ma đại pháp luyện hóa tấn thăng đến cấp bậc Đấu Thánh, nếu không đêm nay muốn lật bàn, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!
-Bách điện chủ, ngươi nên xuất thủ!
Bách điện chủ khẽ gật đầu, hắn đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy thực lực của Bắc Trác tăng vọt sau khi luyện hóa thành công.
Tiến lên trước hai bước, thánh hệ Đấu Khí trắng noãn trong bàn tay Bách Phái nháy mắt sôi trào, ngưng tụ thành long hình, xoay quanh trước người một vòng, thình lình một tiếng rồng ngâm, nhào tới hướng Bắc Trác vẫn còn trong quá trình luyện hóa.
Một kích toàn lực của Đấu Tôn cường giả, hơn nữa còn là Thánh hệ Đấu Khí có tác dụng khắc chế tự nhiên với Đấu Khí ám thuộc tính không có ai hoài nghi một chiêu này của Bách Phái sẽ trực tiếp thu hoạch tính mạng của Bắc Trác.
Nhưng, ngay lúc Đấu Khí hình rồng bắn ra mấy mét, một người, hoặc nói đúng hơn là một con dơi vắt ngang phía trước Đấu Khí, sau đó luồng Đấu Khí hình rồng tan rã trong nháy mắt.
-Bách điện chủ, ra tay như vậy tựa hồ có chút làm mất mặt thân phận của ngươi.
Âm thanh của con dơi kia giống như tới từ địa ngục, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
← Ch. 0592 | Ch. 0594 → |