← Ch.0609 | Ch.0611 → |
Những việc này nói thì dài dòng, nhưng thực ra chỉ lóe lên trong nháy mắt ở trong đầu Lý Dật. Bất kể ma thú này và Long Ngạo Thiên có liên hệ thế nào, điều cần làm bây giờ là tiêu diệt nó, ngoài ra dường như không còn cách nào tốt hơn.
Tâm niệm vừa động, Phá Không Kiếm đã hóa thành một thanh trường kiếm thực sự, dưới đấu khí do Lý Dật truyền vào và năng lượng siêu nhiên mà thần binh vốn có, một cỗ sát khí nồng đượm lao về phía ma thú.
Đối diện với công kích của siêu phẩm thần binh, ma thú cũng không dám có chút sơ ý, chỉ quyết giương lên, không gian ba động kịch liệt, không gian lực lượng cường hãn bao bọc lấy Phá Không Kiếm. Hai cỗ lực lượng cường đại vô cùng va chạm vào nhau trong một không gian quỷ dị vốn không được rộng rãi lắm.
Không gian quỷ dị này không biết rốt cuộc làm bằng vật liệu gì, hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau nhưng cũng chỉ khiến không gian lớn lên vài phần, nhưng khi năng lượng tiêu tán đi thì lại lập tức khôi phục hình dáng cũ.
Tuy nhờ Phá Không Kiếm có thể khiêu chiến với ma thú cấp sáu, nhưng thực lực bản thân của Lý Dật vẫn chỉ là Đấu Hoàng cường giả, tuy không bị thua thiệt lớn, nhưng khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn lên, khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Tiểu tử, mau đi đi, quỷ mới biết sư huynh ta còn đưa ma thú cấp nào ra nữa. ở trong đầu, Xà Tôn Giả nhẹ nhàng khuyên bảo.
Cuối cùng đã bị lão Xà Tôn Giả này lừa rồi, còn nói với mình là có lợi nữa, ngoài cái thứ Thăng Long quyển trục vô cùng mơ hồ ra thì chuyến đi xuống đáy hồ này, ma thú cao cấp mà người bình thường cả đời cũng không nhìn thấy được thì hắn đã gặp được những mấy con, còn lợi lộc thì chẳng thấy gì cả.
Lý Dật rất không cam lòng, trong lòng quyết định, Lý Dật nói:
- Món nợ này của chúng ta quay về rồi tính. Nếu đã tới đây, bổn thiếu gia muốn xem xem con ma thú cấp sáu này có gì ghê gớm. Kiểu gì thì cũng phải kiếm được ma hạch cấp sáu mới được.
Thần thức giao lưu của hai người, Tước Linh sư bá cũng là linh hồn thể nên nghe thấy rất rõ, xen vào:
- A Xà, tên đồ đệ này của ngươi rất thú vị, có khí chất kiệt ngạo của chúng ta hồi còn trẻ. A Xà, chi bằng chúng ta hòa giải đi, cùng nhau bồi dưỡng tiểu tử này, chưa biết chừng với thành tựu của hắn sau này có thể giúp chúng ta tìm thấy được Thăng Long quyển trục cũng nên.
Xà Tôn Giả cười lạnh nói:
- Nếu không tìm thấy Thăng Long quyển trục thì không sao, nếu tìm thấy thì, hừ hừ...
Xà Tôn Giả biết rằng với giao tình của hắn và Lý Dật hiện tại, cho dù Lý Dật có tìm thấy Thăng Long quyển trục thì cũng chắc chắn sẽ không chịu giao cho hắn.
Trong lúc nói chuyện, ma thú trong hình dáng của Long Ngạo Thiên đã nhanh chóng vung ra chỉ quyết, cấm cố ẩn chứa lực lượng của không gian quy tắc vô cùng cường đại đã xuất hiện xung quanh Lý Dật. Lực lượng của không gian quy tắc, với thực lực của Lý Dật hiện tại căn bản không thể chống lại được, do vậy cách duy nhất là đề thăng đấu khí lên tới cực hạn truyền vào Phá Không Kiếm, sau đó chém mạnh vào trong cấm cố không gian.
- Tiểu tử, chuyển các hệ đấu khí thàn Thiên Ma Đấu Khí.
Lời chỉ dẫn của Xà Tôn Giả khiến Lý Dật bừng tỉnh. Bình thường ở bên ngoài, để tránh sinh hậu họa, Lý Dật không dám sử dụng Thiên Ma Đấu Khí, do vậy đã quen dùng các hệ đấu khí khác để nghênh địch, lúc này được chỉ dẫn Lý Dật mới nghĩ ra, Thiên Ma Đấu Khí này rốt cuộc mạnh ở chỗ nào, vừa hay có con ma thú cấp sáu này để thử xem sao.
Phá Không Kiếm thoát ra khỏi tay, ý niệm khống chế, đối kháng lại với lực lượng của không gian quy tắc. Lý Dật tập trung tinh thần, Thiên Ma Đấu Khí tràn ngập trong đan điền, bấm nhẹ mấy chỉ quyết, Thiên Ma Đấu Khí giống như một trận cuồng phong, đột nhiên thôn phệ hết các hệ đấu khí khác. Thiên Ma Đấu Khí sau khi thôn phệ xong các hệ đấu khí còn lại đã đạt tới mức độ cường đại mà Lý Dật cơ hồ không thể khống chế nổi.
- ầm!
Thiên Ma Đấu Khí cộng với uy lực của siêu phẩm thần binh, lực lượng của không gian quy tắc do ma thú tạo nên trong nháy mắt đã tan vỡ, đây là lần đầu tiên Lý Dật dùng cảnh giới Đấu Hoàng cường giả đối đầu với lực lượng của không gian quy tắc, niềm vui mừng dâng lên trong lòng. Trên thực tế, trong lịch sử của Đấu Thần Đại Lục, có thể dùng lực lượng thuần túy để đối kháng lại lực lượng của không gian cũng vô cùng ít ỏi.
- Tới lượt ta rồi.
Lực lượng cường đại tràn ngập tron cơ thể, cỗ ngạo khí bừng bừng bốc lên, cho dù trước mặt có là ma thú cấp Đấu Thánh thì về khí thế, e rằng Lý Dật cũng không hề thua kém đối phương.
Ma thú không ngờ một gã Đấu Hoàng và một thanh siêu phẩm thần binh lại có thể phát ra lực lượng lớn như vậy, Phá Không Kiếm đâm thẳng vào mi tâm, từ phía sau đầu bay ra.
Máu me vung vãi, xác nằm tại chỗ.
Một con ma thú cấp sáu không ngờ lại chết một cách gọn gàng như vậy. Tuy có uy lực của siêu phẩm thần binh trợ giúp, nhưng Thiên Ma Đấu Khí của Lý Dật quả thực cũng vô cùng đáng sợ.
Nhặt ma hạch lên nhét vào trong dung giới, Lý Dật quay lại hành lễ với Tước Linh sư bá, thong dong nói:
- Đa tạ ma hạch của sư bá, sư bá yên tâm ở dưới đáy hồ nhé, sư điệt xin cáo từ.
Tước Linh sư bá kia không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu vẫn không đáp lời. Lý Dật đợi một hồi lâu rồi lại thi lễ, đang định rời đi thì Tước Linh sư bá lại lên tiếng.
- Lý Dật, sư bá quả thực không nỡ giết ngươi. Ngươi đi đi, đợi khi nào ngươi trở thành Đấu Thần cường giả thì đừng quên quay trở lại đây, sư bá có quà cho ngươi.
- Quà mà chỉ có Đấu Thần cường giả mới cần.
Lý Dật nửa đùa nửa thật nói:
- Lẽ nào sư bá định tặng ta Thăng Long quyển trục, để ta tu luyện thành Phong Hào Đấu Thần bất tử bất diệt hay sao?
- Là cái gì lúc này ta không thể nói được, tóm lại, tới lúc đó ngươi tới rồi sẽ biết.
- Vậy xin đa tạ sư bá! đột phá lên cảnh giới Đấu Thần cũng không biết phải đợi tới lúc nào, có thể sống được tới ngày đó hay không cũng là một vấn đề, do vậy đối với món quà của Tước Linh sư bá, Lý Dật cũng không hề nghĩ nhiều, sau khi cảm ơn liền bước đi.
- Tiểu tử, cắt đầu của ma thú vừa rồi.
Xà Tôn Giả nhắc nhở.
Lý Dật cũng lập tức hiểm ra, đấu khí hóa thành dao cắt lấy đầu của con ma thú kia, đấu khí đẩy thân hình hắn thoát ra khỏi không gian quỷ dị đó.
- Sư phụ, có biết sư bá định tặng ta quà gì không?
- Sư bá ngươi tâm cơ thâm trầm, bổn tôn không đoán ra được. Thực ra năm xưa ta và sư thúc ngươi phong ấn hắn ở đây cũng không phải là chủ trương của hai chúng ta, mà tuân theo di mệnh của sư gia. Sư gia ngươi biết sư bá ngươi vô tình ngoan độc, người vừa chết thì nhất định sẽ vì Thăng Long quyển trục mà ra tay với hai sư đệ.
Những việc tranh giành trong sư môn này Lý Dật cũng không muốn quan tâm, Lý Dật chỉ quan tới tới những gì có lợi cho hắn:
- Vậy Thăng Long quyển trục thực sự nằm trong tay sư phụ ngươi, chính là sư gia của ta.
- Cái này chỉ có sư gia ngươi biết. Tóm lại, tất cả mọi người lúc đó, bao gồm ba huynh đệ chúng ta đều cho rằng như vậy. Sư phụ ta sau khi trọng thương không chữa trị được thì đã tiêu tốn rất nhiều sức lực tới Ma Chi Lĩnh Vực này, dời non đào hồ, dựng mộ dưới đáy hồ, e rằng không chỉ đơn giản là sợ người ngoài chiếm giữ mất di thể.
Nhắc tới chuyện cũ, ngữ khí của Xà Tôn Giả cũng có vài phần cảm khái:
- Chỉ là mộ huyệt đó, ba sư huynh đệ chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu lần...
Đào mộ huyệt của sư tôn mà Xà Tôn Giả nói như chuyện tất nhiên, Lý Dật không khỏi cứng họng.
Trong lúc nói chuyện, Lý Dật đã thoát ra khỏi tầng nước đen, nổi lên trên mặt nước, đấu dực tung lên, lao lên không trung, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Lý Dật không khỏi kinh ngạc. ở trên lưng con ma quy kia chỉ còn lại bảy tám người, xung quanh ma quy dày đặc Long Giáp Ngạc đang tấn công không ngớt. Nếu hắn mà lên muộn một chút, e rằng bảy tám người này đến cả xương chắc cũng không còn.
Liên tiếp tung ra mấy đạo đấu khí đánh lui Long Giáp Ngạc, Lý Dật đáp xuống lưng Ma Quy giơ cái đầu của ma thú cấp sáu lên. Đám Long Giáp Ngạc đó nhìn thấy đầu của ma thú kia, tựa hồ vô cùng kinh sợ, đột nhiên lặn xuống dưới nước, chưa đầy nửa khắc, tất cả Long Giáp Ngạc đã biến mất sạch sẽ.
- Đại ca, sao ngươi giờ mới quay về.
Đỗ Lạp thân hình đầy máu, cơ hồ định ôm lấy Lý Dật khóc lóc, nhưng bị Lý Dật đẩy ra.
- Tổn thất mấy người?
Lý Dật lạnh lùng hỏi.
- Bốn người.
- Không tồi, qua lần rèn luyện này, nếu các ngươi không chết, thực lực nhất định sẽ tăng nhanh. Khốn kiếp, sao con Ma Quy này không đi nữa vậy.
Lý Dật chú ý tới, sau khi hắn đáp xuống, Ma Quy không hề động đậy nữa.
A Huệ đoán:
- Ma Quy vốn dĩ nhát gan, có lẽ trận chiến vừa rồi đã khiến nó sợ chết rồi.
Vậy thì phiền phức rồi. Trong hồ Hắc Thủy chắc chắn không chỉ có Long Giáp Ngạc, đầu của ma thú cấp sáu e rằng cũng chỉ có thể dọa được ma thú cấp thấp hơn nó. Lý Dật nghĩ một lát rồi bay lên trên bờ sông.
- Đại ca, sao không nói gì đã đi rồi. Mau quay lại.
Ở phía sau Lý Dật kêu lên thảm thiết.
Bay vào bụi cây ở trên bờ, Lý Dật hóa đấu khí thành đao, chặt lấy bảy tám mái chèo mang về lưng rùa, phát cho mỗi người một cây:
- Chèo đi, chỗ này cách bờ không xa lắm.
Nói xong liền ngồi xếp bằng khôi phục đấu khí.
Đối với đặc quyền của Lý Dật, đám công tử ăn chơi kia cũng không có ý kiến gì, nhưng bình thường mấy tên công tử ăn chơi này chưa từng làm việc nặng nhọc gì, lại vừa chiến đấu với Long Giáp Ngạc xong, cũng không còn chút sức lực nào nữa, hơn nữa mỗi người chỉ lo chèo mà không hề phối hợp, do vậy hướng đi của chiếc mai rùa vừa quỷ dị vừa buồn cười.
Nghe thấy đám công tử ăn chơi này vừa cãi cọ vừa kêu khổ, Lý Dật coi như không nghe thấy gì, dù sao chỗ này cách bờ hồ cũng không xa lắm, dù có bơi chậm thế nào thì chậm nhất là hai tiếng cũng sẽ vào tới bờ.
Đột nhiên, ở mặt hồ phía sau xuất hiện một lớp sóng lớn, tựa hồ có một chiếc tàu vô hình đang đi qua mặt hồ. Đi kèm với thanh âm kinh thiên động địa, một cỗ khí tức cường giả vô cùng cường hãn truyền tới.
- Lại là quái vật gì vậy?
Đỗ Lạp tuyệt vọng kêu lên, từ thanh thế thì thấy con ma thú này vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn vào lớp sóng cao tới mười mét thì cũng không biết phải là thân thể to lớn thế nào mới có thể tạo nên được.
- Hắc Thủy Hồ Yêu!
A Huệ lắp bắp nói, nhìn theo ma thú đang dần nhô đầu lên, run rẩy nói:
- Kẻ thống trị của hồ Hắc Thủy, ma thú cấp bảy, Hắc Thủy Hồ Yêu!
Ma thú cấp bảy! Đó là khái niệm thế nào, tương đương với thực lực của Đấu Thánh cường giả, cho dù là lão háo sắc như Phì Phì thì cũng phải tránh đi. Không ngờ lũ công tử ăn chơi này lại xui xẻo như vậy. Vốn định bỏ đi, nhưng rồi nghĩ lại thấy có chút không được nghĩa khí lắm, Lý Dật thở dài, triển khai đấu dực, tung người lên không trung, bay về phía ma thú cấp bảy đó, từ đã đã tung một đạo Âm Dương Thần Lôi ra. ầm một tiếng, hồ yêu đang di chuyển với tốc độ cao va chạm với đấu khí thần lôi, mặt hồ tung nước lên mấy chục mét, sau đó một cái đầu có đường kính hàng mấy mét nhô ra khỏi mặt nước.
← Ch. 0609 | Ch. 0611 → |