← Ch.0798 | Ch.0800 → |
Cát Bồi đi đến sòng bạc, lập tức trong đó chướng khí mù mịt làm cho hắn phải nhíu mày, chỉ thấy chính giữa là một cái bàn lớn hình chữ nhật, chung quanh cái bàn ngồi đầy người, lúc này có thể nhìn ra, những người này cùng thị dân thành thật bất đồng, nguyên một đám này trời sinh một bộ lưu manh vô lại.
Thấy Cát Bồi hắc bào tiến đến, mọi người liếc một cái, cũng không để ý, vẫn đếu la lối om sòm đổ xúc sắc đánh cuộc. Nếu Lý Dật nhìn thấy một màn này, nhất định hắn cảm giác dở khóc dở cười. Lúc này mới bao nhiêu thời gian, sòng bạc đã lan tràn đến trấn nhỏ thế này.
- Xin hỏi, vị nào là Ngưu Nhị các hạ.
Sòng bạc lâm vào một hồi trầm mặc, sau đó liền bộc phát ra một tiếng cười vang, có người chỉ vào một người què chân tướng mạo hèn mọn bỉ ổi, cười ha ha nói:
- Ngưu Nhị, ngươi chừng nào thì thành các hạ rồi. Ha ha, chết cười ta.
Cách xưng hô này đặt loại hoàn cảnh này quả thật có chút đột ngột, Ngưu Nhị lập tức cười khổ, hồ nghi nhìn qua Cát Bồi nói:
- Ta chính là Ngưu Nhị, mẹ nó, bất quá không phải Ngưu Nhị các hạ, có rắm thì phóng, không có việc gì cút đi, Lão Tử đã thua bảy mươi lăm tiền đồng, vẫn chờ gỡ vốn.
- Ngươi chính là Ngưu Nhị?
Ngưu Nhị hình dung thật sự vô cùng hèn mọn bỉ ổi, Cát Bồi Tinh linh tộc cao ngạo tính nết cùng khí chất cao quý, thật sự là có chút khinh thường cùng loại người này liên hệ, nhưng tình huống Lý Dật lại khiến cho hắn không thể không nói:
- Ngưu Nhị các... Cái kia, chúng ta có thể một mình nói chuyện không?
Mặc dù là mặc hắc bào, nhưng Cát Bồi rõ ràng không phải người nghèo, mà cách ăn mặc trang phục lại làm Ngưu Nhị thấy được hy vọng. Hắn đứng lên, lộ ra một ngụm răng vàng, cười nói:
- Khó trách tối hôm qua mơ một giấc mộng, mơ tới lũ lụt, xem ra là nhất định phát tài. Quý nhân, trước phần thưởng vài kim tệ đã.
- Đinh, đinh, đinh.
Ba miếng kim tệ vàng rực rơi vào trên chiếu bạc, làm cho những đổ khách kia con mắt đều xám ngắt. Một cái trấn nhỏ nho nhỏ xa xôi, sòng bạc toàn bộ tiền đánh bạc cộng lại, chỉ sợ cũng không bằng ba cái kim tệ nà. Cái thần tài này... Mỗi người đều cảm thán, vì cái gì ta không gọi là Ngưu Nhị?
Ngưu Nhị mừng rỡ cực kỳ mà đem kim tệ thu vào trong ngực, thái độ lập tức quay một trăm tám mươi độ:
- Quý nhân có việc cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định cống hiến sức lực.
Đem Ngưu Nhị đưa ra bên ngoài sòng bạc vắng vẻ, Cát Bồi lúc này mới hỏi:
- Ngưu Nhị, nghe nói ngươi tu luyện qua đấu khí?
- Đúng vậy đúng vậy, quý nhân, ta trước kia tại thiên độ thành gia đinh của Tư Mã gia, đi theo thiếu chủ nhân tu luyện qua đấu khí, ta cũng đã tu luyện tới đấu giả hai tinh. Ai, nếu không Tư Mã gia gặp đại nạn bị cừu gia diệt, ta cũng sẽ không phải lưu lạc đến nước này.
Tựa hồ là vì chứng minh chính mình không có nói dối, Ngưu Nhị kia phế chân đồng dạng biểu hiện ra cho Cát Bồi xem.
- Vậy là tốt rồi, nói như vậy, ngươi có thể sử dụng đấu khí vi người bệnh chữa thương?
- Chữa thương sao?
Ngưu Nhị lập tức có chút khó xử, cái kia quan trọng là tu vi, theo nhiều năm hoang phế như vậy, đan điền khí hải đã sớm khô kiệt, có thể vận chuyển đấu khí hay không thật đúng là có vấn đề. Bất quá, liên tưởng đến rất nhiều rất nhiều kim tệ, Ngưu Nhị như trâu hò hét nói:
- Đương nhiên, cái này mười dặm tám hướng, cái nào là bệnh tiểu đau nhức, tất cả đều là tìm Ngưu Nhị ta giải quyết sao?
Giảo hoạt con mắt đi lòng vòng, lại hỏi:
- Quý nhân, nhìn cách ngươi ăn mặc không tầm thường, cũng hẳn là cường giả, như thế nào, ngươi cũng tu luyện đấu khí.
- Ta không.
Cát Bồi thành thực hồi đáp:
- Ta chưa bao giờ tu luyện qua đấu khí.
Những lời này làm cho nội tâm Ngưu Nhị hồi hộp một chút. Một cái tài chủ, cũng sẽ không có đấu khí, cũng không phải là cường giả. Như vậy, kim tệ trên người hắn, không phải có thể dùng cách nào đó chuyển dời đến trên người mình sao.
- Ngươi đã biết sử dụng đấu khí, như vậy ta hiện tại mang ngươi đi gặp một người, hắn cần ngươi sử dụng đấu khí vì hắn chữa thương. Chỉ cần ngươi làm được, tiền không là vấn đề, bất quá ngươi phải đáp ứng giữ bí mật cho chúng ta, chuyện này, chính là đối với ngươi người thân cũng không cho nhắc tới.
Cát Bồi một chút cũng không có chú ý tới Ngưu Nhị, đôi mắt đầy hung quang.
- Đi, Đi. Mời Quý nhân dẫn đường.
Mắt thấy Cát Bồi xoay người đi vào con đường bên cạnh, Ngưu Nhị lén lút lấy ra bên hông một thanh chủy thủ tùy thân.
Cát Bồi vẫn đang không có cảm giác hung hiểm, cõi lòng hy vọng đi lên phía trước, thanh mũi nhọn chủy thủ bỗng nhiên chớp động, hướng phần cổ Cát Bồi đâm xuống. Ngưu Nhị dù sao cũng trải qua vài trường chiến đấu, một chiêu này ra tay đã hung ác mà lại chuẩn, mặc dù không có vận dụng đấu khí, nhưng nếu hắn đắc thủ, Cát Bồi sợ rằng cũng trở thành oan quỷ.
Mắt thấy chủy thủ cách phần cổ Cát Bồi chỉ có vài tấc, trước mắt Ngưu Nhị bắt đầu lóe ra quang mang kim tệ.
Nhưng đúng lúc này, có một cổ lực lượng vô hình lại cực kỳ cường đại chợt sinh ra, quấn lấy cổ tay Ngưu Nhị.
- A.
Ngưu Nhị hét thảm một tiếng, Cát Bồi quay đầu, nhìn thấy Ngưu Nhị cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, cũng không ngu ngốc, hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.
- Hỗn đản, Ngươi muốn làm gì.
- Hắn muốn cướp tiền ngươi, Ngu ngốc.
Một thanh âm xinh đẹp vang lên, sau đó, không biết từ chỗ nào, nhẹ nhàng bay xuống một thiếu nữ che mặt.
- Đa tạ cô nương cứu mạng.
Cát Bồi hướng thiếu nữ cảm tạ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lập tức xẹt qua một tia lãnh ý:
- Ngươi tại sao phải làm như vậy?
- Quý nhân tha mạng. Quý nhân tha mạng.
Ngưu Nhị bị dọa sợ, cái tài chủ này, tuy hắn không cảm giác cái đấu khí gì, nhưng cổ khí thế kia, lại làm Ngưu Nhị minh bạch, chính mình đã từng là đấu giả hai tinh, thực lực tại trước mặt quý nhân căn bản không tính là gì. Huống chi bên cạnh còn có một thiếu nữ cường giả.
Cát Bồi vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm vào Ngưu Nhị nửa ngày, mới từ trong miệng nói ra một chữ:
- Cút.
Ngưu Nhị như được đại xá, liền tạ người cũng quên nói, bò người lên xoay người chạy đi.
- Hắn muốn hại ngươi, tại sao ngươi còn buông tha hắn?
Thiếu nữ có chút khó hiểu mà hỏi.
- Cô nương, loại tiểu nhân này, làm gì chấp nhặt bọn chúng. Hôm nay nếu không cô nương ra tay, cái mệnh này của tại hạ chỉ sợ cũng không giữ được.
Cát Bồi nói, lần nữa thi lễ. Cát Bối nói cũng không phải giả, tuy cũng là Tinh Linh ma pháp sư, nhưng ma pháp sư tu luyện là tinh thần lực, thân thể cùng người thường cũng không có khác nhau quá lớn, căn bản không cách nào thừa nhận được lưỡi dao sắc bén kia tập kích.
- Không cần phải khách khí.
Thiếu nữ che mặt chằm chằm nhìn vào Cát Bối hồi lâu, nghi ngờ nói:
- Các hạ thật không có tu luyện qua đấu khí sao?
- Xác thực không có.
Cát Bồi cũng đánh giá thiếu nữ che mặt, trong cõi lòng hy vọng hỏi:
- Xin hỏi cô nương, ngươi tu luyện qua đấu khí sao?
Cô gái kia hồi đáp:
- Ừ. Đấu Thần đại lục phàm là người có chút thân phận địa vị, đều tu luyện đấu khí, chỉ là mọi người thiên chất bất đồng, tu vi cũng không giống nhau.
- Vậy cũng thật tốt quá.
Dưới sự kích động, Cát Bồi tiến về phía trước một bước, cơ hồ muốn kéo tay đi:
- Cô nương, tại hạ khẩn cầu một chuyện, mong rằng cô nương đáp ứng. Nếu có thể làm được, tại hạ cần phải tạ ơn số tiền lớn.
Mấy chữ số tiền lớn tạ ơn làm trong ánh mắt thiếu nữ che mặt toát ra ý không vui, ngữ khí có chút lãnh đạm nói:
- Các hạ nói như vậy, có phải là bảo ta làm cường đạo sao.
- Thực xin lỗi, cô nương, tại hạ thật sự không có ý tứ này, chỉ là sốt ruột cứu người. Là như vậy, một bằng hữu của ta bị thương nghiêm trọng, cần người tu luyện qua đấu khí vì hắn quán chú đấu khí. Cầu cô nương là người lương thiện thiện tâm, chuyện tốt làm đến cùng, giúp tại hạ lần này, tại hạ mang ơn suốt đời khó quên.
- Ngươi đối với bằng hữu của ngươi tốt như vậy?
Thiếu nữ che mặt như có điều suy nghĩ nói:
- Thấy ngươi một phen tha thiết, dẫn ta đi.
Cát Bồi vui mừng quá đỗi, cũng không nhiều hơn nữa, mang theo thiếu nữ che mặt trực tiếp đi về phía gian khách sạn nhỏ.
Trong phòng khách điếm, đại ma đạo sư đang lau thân thể cho Lý Dật, mới vừa thấy thân thể Lý Dật hoàn toàn trần trụi, thiếu nữ che mặt lập tức e lệ xoay người sang chỗ khác, có chút giận dỗi nhìn Cát Bồi. Đại ma đạo sư cũng không ngờ Cát Bồi trở về tìm được một thiếu nữ tuổi trẻ, vội vàng cầm một cái ga giường đem Lý Dật che đậy.
- Thực xin lỗi, cô nương, bằng hữu của ta, ách, hắn đã hôn mê đã lâu rồi... Ngươi xem, có phải là...
Thiếu nữ vhe mặt trừng mắt nhìn Cát Bồi, sau đó mới chậm rãi đi vào khách phòng, hướng người nọ nằm trên giường nhìn lại. Nhìn thấy, thiếu nữ che mặt tú mục đột nhiên trợn lên, vẻ mặt khiếp sợ cùng đau lòng đến mức tận cùng.
- Lý Dật.
- Ngươi, ngươi nhận ra Lý Dật?
Cát Bồi kinh hãi, không biết thiếu nữ trước mắt này cùng Lý Dật là địch hay là bạn.
- Lý Dật, làm sao chàng biến thành như vậy, Lý Dật, Lý Dật...
Cô gái kia nhào tới, bưng lấy mặt Lý Dật, lớn tiếng kêu gọi Lý Dật, một giọt một giọt nước mắt ngăn không được rơi xuống, nhỏ tại trên mặt Lý Dật.
Nhìn thấy tình huống này, Cát Bồi cùng đại ma đạo sư cuối cùng yên tâm, thiếu nữ che mặt đối với Lý Dật quan tâm như vậy, so với bọn họ chỉ sợ còn mạnh hơn liệt hơn gấp trăm lần.
Đợi cho thiếu nữ che mặt kêu xong, chậm rãi tỉnh táo lại, đại ma đạo sư mới khuyên nhủ:
- Cô nương, ngươi trước yên tĩnh một chút, chúng ta nghĩ biện pháp trước tiên đem hắn cứu tỉnh đã.
Căn bản không cần phải đại ma đạo sư nhiều lời, sau khi thiếu nữ che mặt tỉnh táo nữ dò xét thương thế Lý Dật, nhẹ nhàng đem Lý Dật trở mình xuống, sau đó hai tay nắm ở bàn tay Lý Dật, một cổ đấu khí mãnh liệt liên tục liền rót vào trong kinh mạch Lý Dật.
Đấu khí rót vào, thân thể Lý Dật đột nhiên run rẩy, chỗ đấu khí trải đi qua chỗ da thịt lập tức nổi lên vài tia sinh khí. Nhưng, thương thế trên thân thể Lý Dật, không liên quan đến kinh mạch, đấu khí vận hành đến chỗ kinh mạch bị hao tổn, lập tức trì trệ. Thiếu nữ che mặt cố gắng, vài vết thương rất nhỏ rất nhanh được chữa trị, nhưng thương thế trên người Lý Dật thật sự quá nhiều, quá trình chữa trị thật sự vô cùng thong thả, hơn nữa đối với đấu khí hao phí cũng rất lớn.
- Cô nương, làm như vậy không được.
Đại ma đạo sư tựa hồ cũng nhìn ra chút gì đó, đề nghị nói:
- Ngươi xem có thể đem đấu khí trực tiếp rót vào đan điền khí hải của hắn hay không, kích phát năng lực để hắn tự mình chữa thương?
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, cô gái kia cũng quá để ý sinh tử của Lý Dật, vừa đến không chút do dự sử dụng đấu khí trợ giúp hắn chữa thương, căn bản không có lo lắng gì khác. Lúc này nghe đại ma đạo sư nói, mới đột nhiên giật mình một cái, thả song chưởng Lý Dật ra, sau đó đem tay ngọc thon thon áp Dật đan điền khí hải vào Lý.
Đấu khí dũng mãnh tiến vào, thân thể Lý Dật bỗng nhiên run lên, đan điền khí hải phồng lên. Trên da thịt vết thương đã bắt đầu khép lại lập tức bạo liệt ra, máu tươi lại chảy ra. Lúc này thiếu nữ che mặt cả kinh, muốn buông tha, nhưng lại nghe đại ma đạo sư kiên định nói:
- Đừng có ngừng, tiếp tục.
Thiếu nữ che mặt cắn răng một cái, đấu khí trên tay phân lượng giảm xuống, lại vẫn liên tục không ngừng rót vào thân thể Lý Dật.
Trọn vẹn qua một phút đồng hồ, đan điền khí hải Lý Dật bỗng nhiên bắt đầu khởi động, theo cổ đấu khí này bắt đầu khởi động, trên da thịt Lý Dật miệng vết thương lập tức co rút lại, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại.
"Oa" một tiếng, Lý Dật liền nôn ra máu đen, sau đó chậm rãi mở mắt. Hắn thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, tựa hồ mở mắt đều phải cố hết sức. Loại tình huống này làm thiếu nữ che mặt đau lòng không thôi, lần nữa lệ tuôn ra không ngừng.
- Lý Dật, chàng ngàn vạn lần không cần có việc gì nhé.
Nghe được thanh âm thiếu nữ quen thuộc, Lý Dật đem mặt chuyển hướng nhìn nàng, chỉ là tầm mắt mơ hồ, ánh mắt thủy chung không cách nào điều chỉnh được. Nhìn thiếu nữ che mặt hồi lâu, Lý Dật mới dùng thanh âm yếu ớt nói ra:
- Vô Song tỷ, là nàng sao?
← Ch. 0798 | Ch. 0800 → |