← Ch.0886 | Ch.0888 → |
Hiện tại, Lý Dật đã có thể vững tin Âu Dương Tĩnh Miễn hoàn toàn có thể sai bảo được Thiên Khu tông tông chủ, cho nên tâm tình càng thêm buông lỏng, uống trà thơm của Thiên Khu tông, một bộ thản nhiên quan sát Sử tông chủ biểu lộ chật vật, trong nội tâm thoải mái không nói nên lời.
Chỉ nghe Âu Dương Tĩnh Miễn tiếp tục nói:
- Căn cứ tin tức song kiếm môn lấy được, Thái Dương gia tộc chỉ sợ sắp tới phát động thế công đối phó với song kiếm môn, Thái Dương gia tộc là một trong lục đại tông môn, thực lực không thể coi thường, môn chủ đại nhân tuy đã định ra sách lược vẹn toàn, nhưng lo lắng đến lợi ích phía Nam, môn chủ đại nhân vẫn có ý định làm cho tất cả tông môn đều phái ra cường giả, kết thành liên minh. Cho nên môn chủ đại nhân có hỏi, Thiên Khu tông có thể phái ra bao nhiêu nhân thủ?
Lời vừa nói ra, trong phòng tiếp khách chư trưởng lão tất cả đều thất sắc, Sử tông chủ còn chưa đáp lời, một cái trưởng lão liền hỏi:
- Tôn sứ, song kiếm môn cùng với Thái Dương gia tộc khai chiến sao?
- Cũng không phải là sao, coi như là Thái Dương gia tộc không đến khiêu khích, song kiếm môn có thể từ bỏ ý đồ sao. Môn chủ đại nhân đã điều tra, Diệp tông được Thái Dương gia tộc giựt giây mới sinh ra dị tâm, món nợ này tự nhiên muốn cùng Thái Dương gia tộc thanh toán rồi.
Trong phòng tiếp khách lập tức xuất hiện lo lắng, những cáo già kia đương nhiên biết rõ, Âu Dương Tĩnh Miễn tự nhiên không phải là đến nhắn lời đơn giản như vậy, phái nhân thủ bao nhiêu, Thiên Khu tông sao lại có thể cam tâm tình nguyện đây, nhưng nếu không phái được nhiều nhân thủ, song kiếm môn nói như thế nào. Điều này thật sự là có chút khó xử, mà quan trọng là, một khi song kiếm môn cùng Thái Dương gia tộc xung đột, Thiên Khu tông lực lượng, tự nhiên sẽ bị song kiếm môn dùng tại trong chiến đấu, Thiên Khu tông đệ tử bị phái ra, cơ hội toi mạng thật sự là rất lớn.
- Môn chủ đại nhân cũng là vì lợi ích của tất cả tông mà lo lắng, Sử tông chủ, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng môn chủ đại nhân chỉ là vì lợi ích của Song kiếm môn, còn hy vọng Sử tông chủ lấy đại cục làm trọng, không cần phải chỉ lo cho bản thân của mình.
- Âu Dương tôn sứ, cái này bổn tông trong lòng hiểu rõ, bất quá rốt cuộc có thể phái ra bao nhiêu nhân thủ, bổn tông tạm thời cũng thật sự không cách nào xác thực, cần cùng chúng trưởng lão thương nghị, lại phái người đến bẩm báo.
- Cái này bản cũng không xen vào, bản sứ chỉ phụ trách hướng Thiên Khu tông truyền ý chỉ của môn chủ đại nhân. Tốt lắm, chính sự xong xuôi, bây giờ nói những chuyện khác.
Âu Dương tĩnh miễn xoay chuyển ánh mắt, chuyển đến trên người Lý Dật.
Cùng hai sự kiện trước, chuyện tình Lý Dật đối với Sử tông chủ mà nói, cũng không quá trọng yếu. Những năm gần đây, Thiên Khu tông cùng Thiên Cơ tông phái nhãn tuyến cũng là chuyện thường ngày, về phần tự tiện xông vào cấm địa, chỉ bằng một hai cường giả, coi như là xâm nhập cấm địa, nghĩ muốn phá bỏ bí ẩn cấm địa cũng không thể nào. Bởi vì, Thiên Khu tông tuy liệt chỗ đó là cấm địa, hàng bao nhiêu tông chủ cùng trưởng lão phá giải huyền bí trong cấm địa cũng không có làm được.
- Tôn sứ nói chuyện tình Lý Dật các hạ sao, vị này là Lý Dật các hạ, cùng bổn tông quả thật có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ hắn là khách nhân của song kiếm môn, tự nhiên cũng là khách nhân của bổn tông.
Sử tông chủ tỏ thái độ làm Âu Dương Tĩnh Miễn có chút thoả mãn, đã ở trong dự liệu của Lý Dật. Nhưng vấn đề là, Lý Dật lại cũng không thoả mãn, chỉ là khách nhân, có thể không đụng chạm. Nhưng quan trọng hơn là, Lý Na các nàng còn đang trong cấm địa, Lý Dật còn phải cùng Thiên Khu tông liên hệ.
- Như vậy tốt nhất, nếu như Sử tông chủ không có ý kiến gì, bản sứ mang Lý Dật các hạ trở lại song kiếm môn.
- Tự nhiên muốn làm gì cũng được.
- Âu Dương huynh.
Lý Dật lại buông xuống chén trà nhỏ, cười mỉm nói:
- Khó khăn đến thiên Khu tông, nếu cứ như vậy chẳng phải làm cho Sử tông chủ không có cơ hội chiêu đãi một phen sao.
- Lý Dật các hạ nói không sai, mời Âu Dương tôn sứ lưu lại, để Thiên Khu Tông khoản đãi một phen.
Thấy Lý Dật tựa hồ có muốn nói gì, Âu Dương Tĩnh Miễn ha ha cười, nói:
- Tốt, làm phiền Sử tông chủ một phen.
- Tôn sứ khách khí, Thiên Khu tông mở bàn tiệc rượu mời hai vị.
Hai câu vui đùa, vài tiếng cười cởi mở, trong phòng tiếp khách không khí cũng dễ dàng hơn. Nhưng Sử tông chủ "Cởi mở" trong tiếng cười, nhiều ít có chút miễn cưỡng.
- Nếu Sử tông chủ chuẩn bị tiệc rượu đi thôi, bản sứ cùng Lý Dật các hạ tại Thiên Khu tông đi dạo.
Âu Dương Tĩnh Miễn nói ra, cũng không để ý đám người Sử tông chủ phản ứng gì, khom người, mang theo Lý Dật trực tiếp đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Sử tông chủ cũng là thức thời không có phái người cùng đi. Hôm nay tai Thiên Khu tông, Lý Dật cũng không xa lạ gì, nhưng so với Âu Dương Tĩnh Miễn, tựa hồ cũng không cùng một cấp bậc.
Âu Dương Tĩnh Miễn mang theo Lý Dật đi lòng vòng lung tung, sau đó liền trực hướng ngọn núi có khắc hai chữ màu đỏ Cấm địa đi đến.
- Lý Dật, biết rõ tại sao song kiếm môn lại phải làm cho Thiên Khu tông phái ra nhân thủ không?
- Ừ?
Lý Dật ngược lại ngẩn người, không hiểu nói:
- Không phải nói cùng với Thái Dương gia tộc khai chiến sao?
- Cái này chỉ là một cái cớ.
Âu Dương Tĩnh Miễn vừa đi vừa nói:
- Ngươi cùng Thiên Khu tông thế như nước lửa, ta cũng nhìn ra, Thiên Khu tông mặt ngoài tuy nói không truy cứu ngươi tự tiện xông vào cấm địa nữa, nhưng... Ha ha, coi như là Thiên Khu tông thật sự không truy cứu, chỉ sợ ngươi cũng không để bọn họ yên. Kỳ thật, song kiếm môn môn chủ lần này yêu cầu Thiên Khu tông phái ra nhân thủ, là có thâm ý khác.
Lý Dật không biết Âu Dương Tĩnh Miễn nói với mình cơ mật này rốt cuộc là có ý gì, theo lý thuyết, coi như là muốn lôi kéo mình, cũng không có thể nói cơ mật bổn môn nói thẳng ra như vậy. Lúc này hắn có trăm ngàn ý niệm trong đầu hiện lên, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nói:
- Âu Dương môn chủ mưu tính sâu xa, tại hạ thật sự không cách nào phỏng đoán.
- Kỳ thật, song kiếm môn uy hiếp lớn nhất, cũng không phải Thái Dương gia tộc, cùng bọn họ tranh đấu, nhiều nhất là phân chia đất bàn. Song kiếm môn có mối uy hiếp lớn nhất chính là bốn phân tông của thất tinh tông lưu lại, mà bốn phân tông sở dĩ có thể trở thành uy hiếp, thì chính là bí mật này.
Trước mặt bọn họ, đó là cấm địa.
- Cho nên, Âu Dương môn chủ lần này tính toán triệt để giải quyết cái uy hiếp này.
- Âu Dương huynh, để Thiên Khu tông phái ra nhân thủ, chỉ là kế điệu hổ ly sơn?
- Không sai, ý đồ của môn chủ lúc này muốn cho tinh nhuệ của Thiên Khu tông phái ra hết, sau đó điều đi phía Đông xung đột với Thái Dương gia tộc, làm hao tổn thực lực của hai bên.
Kế hoạch thật độc, Lý Dật trong nội tâm không khỏi thầm giật mình, xem ra, nhân loại thần chi lĩnh vực, chẳng những thực lực càng mạnh, đấu tranh cũng càng kịch liệt. Âu Dương môn chủ, tốt nhất vĩnh viễn không nên cùng hắn liên hệ.
- Âu Dương môn chủ quả nhiên là anh minh cơ trí, bất quá, Thiên Khu tông cấm địa cơ mật, chỉ sợ cũng không phải phá giải tốt như vậy, nếu là dễ dàng, Thiên Khu tông chỉ sợ sớm đã phá giải rồi?
Âu Dương Tĩnh Miễn cười không đáp, dò xét trăm mét bên ngoài cấm địa, cảm thán nói:
- Môn chủ lão nhân gia, nói như thế nào đây, ngươi nói hắn anh minh cơ trí không tồi, nhưng kỳ thật, ngươi muốn nói hắn âm hiểm. Ha ha, Lý Dật, ngươi thật đúng là không biết môn chủ chúng ta, nếu ngươi tán dương hắn anh minh cơ trí, vậy ngươi sẽ phải cẩn thận rồi. Ngược lại nói thẳng âm hiểm, môn chủ đại nhân còn cho rằng ngươi thẳng thắn, sẽ không đối với ngươi như vậy? Nhớ kỹ, tại trước mặt song kiếm môn môn chủ, không cần phải đùa giỡn hoa gì dạng, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nếu không, cũng sẽ không có cái kết quả gì tốt.
Cái lời nói này xem như Âu Dương Tĩnh Miễn cảnh cáo hoặc thiện ý nhắc nhở, Lý Dật gật đầu cảm ơn, âm thầm nhớ kỹ trong lòng, bởi vì chiếu theo tình thế phát triển, tựa hồ cùng môn chủ song kiếm môn có quan hệ.
Lúc này hai người cùng tiếp cận cấm địa, đã sớm đưa tới thủ vệ cấm địa chú ý, những thấy Lý Dật cùng Âu Dương Tĩnh Miễn nhàn nhã đi tới, cũng không dám lên trước gặng hỏi, chỉ là cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của hai người. Hai người lại cũng không có cử động, chỉ là tại bên ngoài cấm địa hàn huyên.
Lý Dật cũng muốn vào bí đạo cấm địa thăm dò xem Lý Na tình huống như thế nào, mặc dù có long sủng Tạp Tạp cùng xà ma Tiểu Tuyết chiếu cố, nhưng dù sao nhiều ngày như vậy, khó bảo toàn không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. May mà ngày đó hắn và lục chỉ đảo tiên tạo thành một đống đất, cho nên không có bị Thiên Khu tông đi vào thăm dò, nghĩ đến cấm địa uy nghiêm, Thiên Khu tông tông chủ cũng không có để cho người đi vào tìm hiểu những điểm huyền bí.
Nhưng, lúc này Lý Dật mừng thầm, bỗng nhiên có một cổ khí tức quen thuộc từ dười đống đất truyền ra. Ngay sau đó, dưới mặt đất truyền đến một hồi thanh âm rất nhỏ.
Lý Dật tâm thần rung động, âm thanh chấn động càng ngày càng mãnh liệt, chẳng những hắn và Âu Dương Tĩnh Miễn, ngay cả đám Thiên Khu tông đệ tử thủ hộ cấm địa cũng cảm thấy.
- Ngươi, các ngươi, đang làm cái gì đó?
Cũng không phải do Thiên Khu tông đệ tử hoài nghi đến Lý Dật cùng Âu Dương Tĩnh Miễn, mà chính là Tạp Tạp, đang cố gắng chui từ dưới đất đi lên, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, chính là Lý Dật cũng hiểu lầm như vậy.
- Chúng ta có làm cái gì đâu?
Âu Dương Tĩnh Miễn vô tội nhún vai, mục quang lại nhìn dị động phía dưới, nhìn ra được, hắn đối với điểm cổ quái này cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Đáng chết, Lý Dật cố gắng thông qua trong thế giới linh hồn Tạp Tạp khống chế Tạp Tạp hành động, nhưng cách trăm mét xa, thứ hai do ở dười đất cách ly, cũng không có biện pháp làm được.
Chấn động càng ngày càng vang lên làm Thiên Khu tông đệ tử cảm thấy sợ hãi, có một người rất nhanh chạy xuống núi bẩm báo, những người khác thì vây quanh Lý Dật cùng Âu Dương Tĩnh Miễn.
Sau đó những đệ tử có thực lực không thấp tại Thiên Khu tông cũng đến, Lý Dật lúc này cũng không cách nào vận dụng linh hồn lực khống chế hành vi lỗ mãng của Tạp Tạp... Nhưng, cũng không thể trách Tạp Tạp được, nếu chính là Tạp Tạp đi dò đường, mình ở trong truyền tống trận cũng đã sớm chạy đến xem chuyện gì sảy ra rồi.
Thiên Khu tông Sử tông chủ cùng vài vị trưởng lão rất nhanh xuất hiện tại bên ngoài cấm địa, bọn họ nhìn Lý Dật cùng Âu Dương Tĩnh Miễn tràn ngập hồ nghi, nhưng đều cố nén không nói gì, chăm chú nhìn động tĩnh ở dưới đống đất.
Rốt cục, một tiếng "Rầm" vang lên, một đầu đại long xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Long Tộc.
Thiên Khu tông đệ tử không khỏi quát to lên, có mấy người còn quỳ xuống lạy. Lý Dật lúc này mới nhớ tới Xà tôn giả nói, ở thần chi lĩnh vực coi Long Tộc là thần minh.
Sử tông chủ mặc dù không có quỳ xuống lạy, nhưng trên mặt khiếp sợ đến tột đỉnh, hắn đương nhiên sẽ không biết đầu long này là đến từ Đấu Thần đại lục, càng không thể tưởng được nó là sủng vật của Lý Dật.
Tạp Tạp đầu thò ra mặt đất, vừa tiếp xúc thế giới bên ngoài, tựa hồ còn chưa có thích ứng, chỉ thấy trước mắt là một đoàn người, căn bản không có phát hiện Lý Dật tồn tại. Mà ngay sau đó, Tạp Tạp long thể cực đại liền bắn lên, tại phía sau hắn, Tiểu Tuyết có chút không kiên nhẫn nói:
- Mau ra khỏi động, cho ta xem xem, chúng ta đến tột cùng là tới nơi nào?
Một đầu cự long trưởng thành, cùng một tuyệt sắc mỹ nữ, chẳng lẽ... Chẳng những là Thiên Khu tông tông chủ, trưởng lão, đệ tử, Âu Dương Tĩnh Miễn cũng bắt đầu cho rằng Thiên Khu tông cấm địa huyền bí, chính là ở chỗ hai người này.
← Ch. 0886 | Ch. 0888 → |