← Ch.0993 | Ch.0995 → |
Tu La môn chủ cuối cùng đã nhắc đến chủ đề chính, ba đại tông môn kể cả Lý Dật lập tức trở nên khẩn trương. Nhưng Tu La môn chủ nhắc đến xong lại không tiếp tục nói tiếp, mà chỉ đưa tay vuố ve Tu La giới linh ở bên cạnh, tựa hồ như muốn dùng loại phương thức này nhắc nhở cường giả của ba đại tông môn, bọn hắn đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn, cái hắn gọi là nói chuyện, trên thực chất chính là mệnh lệnh.
- Tu La môn chủ rút cuộc có lời gì, xin cứ nói.
Vẫn là Phong Lập Nam không nhịn được, lớn tiếng trách móc. Lúc này
Phong Lập Nam cũng biết rõ, dù sao sự tình cũng không thể tồi tệ hơn nữa.
- Ngươi là ai?
Tu La môn chủ bình thản hỏi.
- Tại hạ là thiếu tông chủ Phong tông Phong Lập Nam!
- Phong thiếu tông chủ, lần này cuộc chiến tông môn chính là do Phong tông các ngươi dẫn đầu gây xích mích, Phong tông khiêu chiến dẫn đến hỗn loạn tông môn, tội này không nhỏ, vậy thế này đi, phạt Phong tông các ngươi cắt nhường một nửa lãnh địa cho Long Môn. Phong thiếu tông chủ thấy thế nào?
- Nói láo!
Mặc dù biết rõ trước mặt Tu La môn chủ, bản thân mình không bằng một con kiến, nhưng chuyện liên quan đến vinh nhục tông môn, Phong Lập Nam nhất thời cũng không kìm nén được, lớn tiếng kháng nghị nói:
- Long Môn làm nhiều chuyện bất nghĩa, có ý đồ khiêu khích khắp nơi, độc bá Thần chi lĩnh vực, xâm phạm lợi ích của ba đại tông môn, đến lúc mất hết, Phong tông ta dẫn đầu xuất kích, đó là thay trời hành đạo, có tội gì phải trừng phạt. Ta thừa nhận Tu La môn các ngươi có thực lực cường đại, nhưng cũng không thể lấy mạnh ức hiếp Phong tông ta!
- Phong thiếu tông chủ nói sai rồi, người có ý đồ khiêu khích khắp nơi, độc bá Thần chi lĩnh vực, không phải Long Môn, mà là Tu La môn ta, Long
Môn, chẳng qua là phụng mệnhTu La môn ta làm việc mà thôi.
Tu La môn chủ thẳng thắn nói như vậy, làm cho Phong Lập Nam nhất thời nghẹn lời......
Chỉ nghe Tu La môn chủ tiếp tục nói:
- Về phần Cửu Huyền tông và Lục Cực môn, các ngươi mặc dù không phải dẫn đầu công kích Long Môn, nhưng trải qua thời gian dài đối địch với Long
Môn, đã sát thương vô số đệ tử Long Môn trong trận loạn tông môn, tội này cũng không nhỏ, cũng phạt các ngươi nhượng xuất một nửa lãnh địa, các ngươi có ý kiến gì không?
Không có ý kiến mới lạ!
Chỉ có điều dưới sự uy hiếp của Tu La môn chủ, Lam tông chủ và Úc môn chủ thâm trầm già dặn kinh nghiệm không giống với Phong thiểu tông chủ, trực tiếp chống lại Tu La môn chủ.
Lam tông chủ nói:
- Trận loạn tông môn này, nếu nói ai có lỗi cũng mất công đạo, Cửu Huyền tông ta tuy sát thương nhiều Long Môn đệ tử, nhưng bổn tông cũng thương vong thảm trọng.
- Lam tông chủ nói rất đúng, Lục Cực môn ta và Cửu Huyền tông liên minh đối kháng Long Môn, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu Tu La môn chủ thừa nhận đây là Tu La môn chủ sử, như vậy đương nhiên sẽ thiên vị Long Môn, cái gọi là trừng phạt của môn chủ các hạ kêu chúng ta làm sao tâm phục khẩu phục.
Tu La môn chủ lạnh lùng cười nói:
- Ta có nói muốn làm các ngươi tâm phục khẩu phục sao? Ta chỉ muốn các ngươi khẩu phục là được, trong nội tâm có phục hay không cũng không phải chuyện của ta. Long Phong Vân sắp tiếp nhận vị trí môn chủ Long Môn, ta hỏi lại các ngươi một câu, ba đại tông môn các ngươi có nguyện ý nhượng xuất một nửa lãnh để bồi thường tổn thất của Long Môn không?
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp! Sắc mặt Lam tông chủ và Úc môn chủ không khỏi trắng bệch, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, Tu La môn chủ căn bản không phải người nói chuyện đạo lý. Nói chuyện đạo lý với một người không nói chuyện đạo lý là chuyện ngu xuẩn hơn bất cứ điều gì, nhưng vấn đề là không nói đạo lý cũng chỉ có thể dùng vũ lực, nhưng hiện tại sinh tử của ba đại tông môn đều nằm trong tay đối phương, nói chuyện vũ lực tựa hồ cũng vô dụng.
- Tu La môn chủ.
Lý Dật mở miệng nói:
- Lãnh địa của Long Môn chính là nơi lớn nhất trong tất cả các tông môn, hiện tại ngươi lại muốn ba đại tông môn cắt nhường một nửa, làm như vậy chi bằng dứt khoát để Long Môn độc bá Thần chi lĩnh vực đi, cần gì phải làm phiền toái như vậy.
Đối với đề nghị này của Lý Dật, Tu La môn chủ không khỏi trách móc nói:
- Ngươi cho rằng ta không muốn sao.
Nhưng tựa hồ ý thức được mình lỡ lời, y lập tức lại nói:
- Thần chi lĩnh vực có sáu đại tông môn, đây là truyền thống từ xưa đến nay, đừng ai nghĩ đến chuyện mưu toan độc bá, hừ!
Vấn đề là, nếu kêu ba đại tông môn cắt nhường một nửa lãnh địa, thế lực của Long Môn sẽ càng thêm khổng lồ, kỳ thật trên thực chất các tông môn đã đánh mất tư cách khiêu chiến với Long Môn, điều đó và độc bá cũng không có gì khác nhau.
Lý Dật đột nhiên tỉnh ngộ, xem ra, Tu La môn chủ không phải không muốn độc bá, mà là có băn khoăn gì đó, khiến cho hắn không cách nào tiêu diệt ba đại tông môn khác trên danh nghĩa.
- Tu La môn chủ, nếu chúng ta không chịu thì sao?
Sau khi hiểu rõ điều này, Lý Dật lớn mật hỏi ngược lại.
- Không chịu cũng không sao, các ngươi cứ vĩnh viễn ở lại trong Tu La giới đi, ta sẽ kêu Long Phong Vân tìm người có thể hợp tác trong tông môn các ngươi, như vậy tuy phiền toái một điểm, nhưng hiệu quả lại rất tốt. Lý Dật, ngươi thấy thế nào?
Ánh mắt Lý Dật lại chuyển hướng về phía Long Phong Vân:
- Long Môn chủ, ngươi thì sao, Long Môn tình nguyện làm con rối cho Tu La giới sao?
Long Phong Vân thoáng xấu hổ, nhưng vẻ xấu hổ này cũng chỉ thoáng qua:
- Lý Dật các hạ, ngươi có đại ân huệ với ta, theo lý mà nói ta nhất định phải báo đáp, nhưng việc này quan hệ tới hưng suy tồn vong của Long Môn ta, ân oán cá nhân, Long mỗ chỉ có thể đợi kiếp sau báo đáp.
- Lý Dật, ngươi muốn xúi giục Long Môn phản bội Tu La môn ta cũng phí công, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, có đồng ý hay không?
Chuyện này đối với ba đại tông môn mà nói cũng không dễ quyết định, nghe thấy uy hiếp của Tu La môn chủ, lập tức có không ít tinh anh đệ tử bắt đầu trách móc:
- Chúng ta nguyện cùng sống chết với, quyết không để hắn uy hiếp!
- Đúng! Chúng ta không tin hắn thật sự có thể giết chết tất cả mọi người!
- Tu La môn chủ gì chứ, chẳng qua cũng chỉ muốn hù dọa chúng ta mà thôi.
Lam tông chủ và Úc môn chủ đều tỏ vẻ không quan tâm đến lời nghị luận của những đệ tử này, dù sao bọn hắn cũng biết rõ lợi hại, hai người thật sự không muốn đắc tội với Tu La môn chủ quyền thế phi phàm.
Nhưng Lý Dật lại không có cùng quan điểm. Tu La môn chủ tuy có quyền thế và năng lực khá lớn, nhưng dù sao vẫn không phải là tồn tại vô thượng trong Tu La giới. Tồn tại vô thượng trong Tu La giới vẫn là Tu La giới chủ. Hiện tại xem ra, muốn có chuyển cơ, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở Tu La giới chủ.
Vấn đề là, bọn hắn gây ra động tĩnh cực lớn như vậy ở Tu La giới tâm, tại sao Tu La giới chủ vẫn chưa xuất hiện.
Suy nghĩ một lát, Lý Dật nói:
- Kỳ thật muốn ba tông môn đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, cũng không phải không có biện pháp, Tu La môn chủ, ngươi có hứng thú nghe hay không?
- Ngươi nói nghe xem.
- Chúng ta đều là võ giả đấu khí, đã không cách nào đạt thành nhất trí, vậy chi bằng dùng phương pháp đơn giản nhất nguyên thủy nhất giải quyết vấn đề.
Trên mặt Tu La môn chủ hiện lên vẻ khinh thường:
- Ngươi muốn nói, các ngươi sẽ thi đấu với ta?
- Đúng, chỉ cần ngươi thắng được ba đại tông môn, ta sẽ thay mặt ba đại tông môn đáp ứng yêu cầu ngươi đưa ra. Nhưng nếu ngươi thua...
- Ta thua sao? Ha ha ha, thật đúng là chuyện cười cực lớn, nếu ta thua mấy con kiến hôi các ngươi thì còn xưng làm Tu La môn chủ làm gì...Được, nếu ta thua, sáu đại tông môn vẫn sẽ phân chia địa vực như trước, thế nào hả?
Lúc này Lý Dật không có ý kiến, nhưng Úc môn chủ lại có ý kiến.
- Cái này không công bằng, nếu chúng ta thua sẽ mất đi một nửa lãnh địa, còn nếu thắng lại không hề có lợi ích nào cả.
- Đúng vậy.
Phong Lập Nam lập tức phụ họa:
- Nếu ngươi thua, Long Môn tối thiểu phải xuất ra một nửa lãnh địa phân cho ba tông môn chúng ta.
- Ngu xuẩn!
Tu La môn chủ hét lớn:
- Cho các ngươi giữ lại lãnh địa trước kia cũng đã là may mắn lớn lao, các ngươi còn dám yêu cầu này nọ.
Trong khi Lam tông chủ và Phong thiếu tông chủ coi trọng so đo của cuộc cá cược thì Úc môn chủ lại càng coi trọng tính khả thi của trận thi đấu này, hắn nhẹ giọng nói:
- Tu La môn chủ thật sự là kẻ phi phàm, ta thấy nếu đơn độc chiến đấu tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chi bằng dựa vào tính cách cuồng ngạo của hắn kích động hắn, ba người chúng ta cùng tiến lên, thế nào hả?
- Được, để ta kích hắn.
Phong thiếu tông chủ chủ động xin đi giết giặc, sau đó cao giọng nói với Tu La môn chủ:
- Tu La môn chủ các hạ, được, chúng ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng chúng ta cũng có một thỉnh cầu.
- Nói!
- Môn chủ các hạ thật sự bất phàm, nếu như đơn độc chiến đấu, chẳng phải là bôi nhọ thanh danh của ngài...
- Hãy bớt sàm ngôn đi, ý của ngươi là muốn cả ba người cùng tiến lên đúng không... Cầu còn không được, tránh cho ta lãng phí thời gian, đến đây đi!
Tu La môn chủ nói xong, vỗ Tu La giới linh, Tu La giới linh hiểu ý, thân hình nhoáng một cái, chui vào bên trong đống tinh thạch, thoáng cái biến mất!
Ba đại tông môn cũng đồng thời bỏ bình chướng phòng ngự, trải qua hai ngày liều mạng chiến đấu không nghỉ ngơi, những cường giả này đều đã mệt mỏi. Lam tông chủ, Úc môn chủ và Phong thiếu tông chủ thân thể phi phàm, đương nhiên không cần liều mạng như thế, nhưng vì duy trì bình chướng không bị đánh vỡ, cũng đã hao tổn không ít thực lực.
Sau khi vây quanh Tu La môn chủ, đấu khí quanh người Lam tông chủ, Úc môn chủ và Phong thiếu tông chủ đều bừng bừng bốc lên, nghiêm túc quan sát vị đối thủ cường hãn mà cường ngạo của bọn hắn.
Tu La môn chủ lại không hề có dấu hiệu thi triển đấu khí, trên mặt hắn hiện ra vẻ vô cùng khinh thường, cứ yên lặng đứng đấy, hoàn toàn không có ý xem trọng ba vị đối thủ cũng được xem là cường giả nhất lưu của
Thần chi lĩnh vực.
- Lẽ nào hắn là cường giả phong hào Đấu Thần?
Lý Dật sững sờ, trong lòng lo lắng, mấy đạo đấu khí tơ nhện phát ra thăm dò Tu La môn chủ cũng vô thanh vô tức biến mất, căn bản không có bất cứ hồi âm gì. Với thực lực của Lý Dật bây giờ, ngoại trừ phong hào Đấu
Thần, tựa hồ cũng không có cường giả cấp bậc gì có thể né tránh được thăm dò của hắn.
Phong hào Đấu Thần! Chỉ cần nghĩ đến danh từ này, toàn thân Lý Dật lại có một loại cảm giác huyết mạch sôi sục!
Xem ra, Tu La môn chủ cuồng ngạo, cũng vì có vốn liếng cuồng ngạo của y! Lý Dật bất giác toát mồ hôi lạnh cho ba vị môn chủ tông chủ, nếu sớm biết Tu La môn chủ là cường giả phong hào Đấu Thần, Lý Dật cũng sẽ không tùy tiện khơi mào thi đấu giữa bọn họ. Hắn vốn tưởng rằng, Tu La môn chủ chẳng qua có cường giả có tu vi Đấu Thần, như vậy, bất luận y có thủ đoạn cường hoành gì, ba đánh một vẫn có vài phần chiến thắng.
Nhưng nếu Tu La môn chủ là cường giả phong hào Đấu Thần, như vậy đừng nói đến phần thắng, có thể tiếp được mấy chiêu mà còn sống đã là may mắn cực lớn rồi.
Bọn người Úc môn chủ tựa hồ cũng đã biết rõ thực lực thật sự của đối thủ, trên lưng ba người thoáng chốc cũng nổi da gà.
- Các ngươi sợ sao?
Tựa hồ như cảm nhận được chấn động tâm lý của ba đối thủ, trên khuôn mặt khinh thường của Tu La môn chủ hiện lên vẻ giễu cợt.
Ba người Lam tông chủ xác thực là đang sợ, là cường giả đấu khí nhất lưu, bọn hắn quá rõ phong hào Đấu Thần có ý nghĩa như thế nào rồi. Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt đệ tử tinh anh của bổn tông, ba nhân vật quyền thế há lại có thể thừa nhận cảm giác sợ hãi vô cùng trong lòng mình.
- Sợ ngươi, hừ, buồn cười, Phong Lập Nam ta ngoại trừ sợ thê tử, còn chưa từng sợ qua ai đó!
Phong Lập Nam cố nén sợ hãi, lớn tiếng quát lên.
- Vậy thì động thủ đi, ta đã không kiên nhẫn được nữa. Phong thiểu tông chủ!
Phong Lập Nam đã bị dồn đến đường cùng, hơn nữa dù sao hắn cũng còn nhiệt huyết tuổi trẻ, lập tức vỗ dung giới, lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, đấu khí rót vào, thân hình bạo khởi từ trên không trung lao xuống, đấu khí trên mũi kiếm tuôn ra, bão tố lao về hướng Tu La môn chủ vẫn đứng yên tại chỗ không hề có bất kỳ dấu hiệu thi triển đấu khí nào.
Thấy Phong thiếu tông chủ ra tay, Úc môn chủ và Lam tông chủ cũng không cách nào do dự nữa, từng người lấy ra binh khí tốt nhất, hai đạo đấu khí lăng lệ ác liệt kẹp lấy binh khí tiên thiên đánh về hướng Tu La môn chủ.
Đối mặt với oanh kích liên thủ của tam đại cường giả, Tu La môn chủ chỉ duỗi nhẹ ngón tay, chỉ nghe thấy ba tiếng nổ "Tách tách tách" vang lên, ba vòng xoáy đấu khí cấp tốc tuôn ra đầu ngón tay của hắn.
Ba vòng xoáy đấu khí này nhìn rất bình thường, chí ít không có chỗ nào đặc biệt, cảm giác khí thế căn bản không chịu nổi một kích.
Nhưng điều khiến cho tất cả cường giả trợn mắt há mồm chính là, công kích hung hãn của ba người Lam tông chủ trước mặt ba vòng xoáy đấu khí này tựa hồ như chuột thấy mèo, tất cả đều bị cuốn vào lặng yên không một tiếng động, không phát ra một chút động tĩnh nào.
← Ch. 0993 | Ch. 0995 → |