← Ch.0099 | Ch.0101 → |
- Lão quỷ, xem ra ngươi rất quen thuộc nơi này a, tiếp sau đây đi đâu?
Lý Dật trong lòng nhàn nhạt hỏi.
Xà Tôn Giả cười nói:
- Nơi này à, khi xuất hành làm nhiệm vụ chỉ có sáng sớm, hiện giờ đã trưa rồi, vì vậy ngươi muốn vào núi, cũng không có cơ hội rồi... Chi bằng người đi thử xung quanh xem, đợi đến ngày mai xem thử có đoàn đội nào thích hợp để gia nhập không.
- Nơi này có gì mà đi xem...
Lý Dật lẩm bẩm một câu, chỉ có điều Nạp Gia Trấn dù gì cũng không phải là Vạn Triều Thành, có thể khiến hắn có rất nhiều chuyện để làm. Ở nơi này, hắn cũng không thể tùy tiện tìm một nơi đến tu luyện, ngay lập tức Lý Dật cũng chỉ biết nhàn tản đi xung quanh.
Các cửa hàng bán trong Nạp Gia Trấn rất đa dạng, ngoài những cửa hàng bán vũ khí và trang bị ra, nhiều hơn nữa chính là những nơi bán các loại đan dược. Những vũ khí và trang bị bình thường này Lý Dật lại rất có hứng thú. Có điều sau khi dạo một vòng hắn lại không chọn được thứ mà mình cần.
Có điều, trong Nạp Gia Trấn này, các loại đan dược lại được bán rất chạy.
Chỉ tùy tiện hỏi một loạt, Lý Dật đã biết những đan dược này bên trong có Hồi Khí Đan, có thể khiến người khác nhanh chóng phục hồi đấu khí, Hồi Xuân Tán, có thể nhanh chóng cầm máu, và và những thứ như Tụ Nguyên Dịch để tăng cường thực lực một cách miễn cưỡng.
Có điều Lý Dật cũng chỉ hỏi mà thôi chứ không có hứng thú gì. Khác với những Dong binh thích sử dụng đạn dược, Lý Dật vô cùng hiểu rõ, nếu dùng đan dược lâu dài, tuy có ích với những thương thể nhất thời, thế nhưng khi cơ thể tiếp xúc lâu dài với những đạn dược này, khó tránh sản sinh ra những tác dụng phụ. Và những tác dụng phụ này, ngoài việc có tổn hại nhất định với cơ thể ra, thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và thành tựu tu luyện của một người.
Vì vậy, cường giả chân chính tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng những thứ như vậy.
Cái gọi là phòng được tam phân độc, hoàn toàn không phải không có lý do.
Chính lúc Lý Dật đang định xoay người rời khỏi những sạp hàng hắn không có hứng thú nhiều, giọng nói của Xà Tôn Giả đột nhiên nhàn nhạt vang lên trong đầu hắn:
- Tiểu tử, mua ít Hồi Khí Đan đi, còn cả một số Hồi Xuân Tán, cũng mua một ít mang theo...
Lý Dật do dự chốc lát, trong lòng lại đáp:
- Tốt hơn là thôi đi, nếu mang theo những thứ này, lúc cần dùng sẽ bắt buộc phải sử dụng, điều này không có nhiều ích lợi với việc tu luyện của ta.
Xà Tôn Giả cười lạnh nói:
- Tiểu tử, Sơn mạch Nạp Gia này không phải đơn giản như người tưởng tượng đầu, chỉ một điều sơ sảy cũng rất có thể bị diệt gọn rồi. Vì vậy, mua một chút phòng lúc cần đi... Tránh việc lúc cần dùng thì chẳng có gì cả, vậy thì xong đời.
Lý Dật suy nghĩ một hồi, rồi mới gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chỉ có điều, muốn mua cũng phải mua một số hàng thượng đẳng chứ... Nghe nói hàng thượng đẳng sẽ có ít tác dụng phụ với cơ thể hơn, chỉ là không biết nơi này có hay không...
Xà Tôn Giả cơ hồ suy nghĩ một hồi, rồi nói:
- Tiểu tử phiền phức, nếu muốn mua hàng tốt, nếu ta nhớ không nhầm thì ở giữa Nạp Gia Trận này cơ hồ có một trường đấu giá nhỏ. Muốn có hàng tốt, cũng chỉ có thể ở nơi đó mới có thôi... Chỉ có điều, nếu xuất hiện ở nơi đó, người vẫn phải chuẩn bị kỹ một chút, tuy trong trấn này không có ai thế nào đó với người, thế nhưng vừa lộ tiền tài ra, nếu bị người khác có ý, cũng là phiền phức không nhỏ đâu.
Lý Dật khẽ gật đầu, hắn lẻn vào đám người, tìm một góc tối, tỉ mỉ trùm áo choàng màu đen lên người, rồi mới theo chỉ dẫn của Xà Tôn Giả, chậm rãi bước về phía trường đấu giá.
Khác với những nơi khác, vùng trung tâm của tiều trấn cũng kém náo nhiệt hơn nhiều, từng tòa nhà lớn được dựng ở hai bên con đường. Những ngôi nhà này nếu ở Vạn Triều Thành cũng chỉ có thể coi những ngôi nhà nhỏ, nhưng đặt ở bên trong tiêu trần lại trở nên uy vũ vô cùng.
Đưa mắt nhìn một tiêu chí trên cánh cửa của một ngôi trạch viện, rồi nhìn đám hộ vệ gác công, Lý Dật không khỏi khẽ cười một tiếng. Chắc rằng nơi này chính là đại bản doanh của đám Dong binh đoàn kia? Nếu nhìn từ điểm này, Dong binh đoàn của Nạp Gia Trấn này cũng chẳng có gì đáng nói a...
Chuyển ngoặt ở phía cuối con đường, một quảng trường nhỏ cũng khá rộng rãi hiện ra trong mắt Lý Dật.
Ở vị trí trung tâm quảng trường có một bục đài cao bằng nửa người, phía trên có một nữ tử trang điểm đậm đà đang bưng một hộp đổ. Người giới thiệu đang lớn tiếng nói, còn dưới bục đài, ánh mắt của các Dong binh tục tĩu nhìn lên bục đài.
Thế nhưng hiển nhiên, rất nhiều người là có hứng thú với nữ tử đó hơn là hứng thú với những món đồ kia.
Nhìn "trường đấu giá chỉ có một bục đài, ngay cả một chiếc ghế cũng không có, Lý Dật trong lòng chỉ có thể cười khổ một tiếng, hôm nay cũng coi như hắn được mở rộng tầm nhìn rồi.
Lại quét mắt nhìn quanh, Lý Dật khẽ co mắt lại. Hắn lờ mờ có thể cảm nhận được, có vài luồng khí tức cường hãn thấp thoáng bao phủ trên quảng trường này, chắc rằng chính là hộ vệ của trường đấu giá này rồi, chẳng trách đám Dong binh trước giờ đều vô pháp vô thiên lại có thể đành lòng đứng bên dưới bục đài đấu giá, thì ra là còn có nguyên nhân này.
Xem ra, trường đấu giá này hoặc chính là bản thân nó đã có một thực lực nào đó, bằng không, chính là đằng sau lưng còn có chút bối cảnh a!
Có điều, tất cả đều không liên quan đến Lý Dật. Hắn đưa mắt nhìn quanh, giống như một tên Dong binh bình thường đứng một góc ở dưới, đưa mắt liếc nhìn lên bục đài, đợi chờ món đồ nào có thể tạo hứng thú cho mình không
Khi hắn đã giấu kỹ thân hình, món đồ trong tay nữ tử ấy đã được bán đi. Lúc này nàng khẽ vỗ tay, rất nhanh lại có hai thị nữ ăn mặc hở hang bưng một đĩa ngọc chầm chậm bước tới trước mặt nàng.
Nữ tử này cười khanh khách một tiếng, đột nhiên khẽ vung tay, xé một thứ trên đĩa ngọc ấy ra. Ngay lập tức, một Quyển trục cổ xưa xuất hiện trong mắt của mọi người, khiến tất cả mọi người đều nín thở.
Nữ tử khẽ cười, đợi đến lúc ánh mắt của mọi người dồn vào nàng, nàng mới dùng giọng nói lanh lảnh đây mỵ ý của mình nói:
- Chư vị... Chư vị... Thứ lần này là một trong những món hàng tốt hôm nay chúng ta kiếm được... Một Đấu kỹ Huyền Vũ Cao cấp, là một vị Thiếu gia quý tộc nghe nói gia đạo sa sút nên phải bán ra. Tác dụng của thứ này, chắc không cần ta phải giới thiệu chứ? Còn về Đấu kỹ này rốt cuộc là gì, theo quy củ, trường đấu giá chúng ta sẽ không nói ra. Vì vậy nếu có người có hứng thú với nó, xin tùy tiện đấu giá đi... Chỉ có điều ta có thể nói cho mọi người biết một bí mật... Bản thân ta đối với thứ này cũng rất có hứng thú! Vậy thì bắt đầu đi! Giá khởi đầu! Một vạn kim tệ!
-Xuy!
Một âm thanh như hít phải khí lạnh vang lên, con số một vạn kim tệ tuy không cao, thế nhưng đối với rất nhiều người mà nói, cũng là số tiền mà cả đời này họ cũng không tích góp được.
Những Dong binh vốn dĩ còn cao ngạo, ngay lập tức đã như không còn sức. Chỉ có nữ nhân trên đài liếc mắt nhìn về một góc ở dưới bục đài.
Lý Dật thuận thế nhìn qua, chỉ thấy trên mấy chiếc ghế hiếm hoi, lần lượt đang ngồi mấy người trông vẻ mặt đầy sát khí. Đằng sau những người này đều có một số Dong binh đang đứng, nhìn từ huy chương trên ngực họ, những người này thuộc về những trận doanh khác nhau!
- Đây chính là cái gọi là cường giả trong Nạp Gia Trấn sao?
Lý Dật nhíu mày, thấp giọng nói.
Mấy người tuy ở xa không nhìn rõ bộ dạng nhưng lại đem lại cho hắn cảm giác nguy hiểm. Cảm giác này không liên quan đến thực lực, chỉ có thể chứng tỏ, những gã này không dễ đối phó.
- Cũng có thể xem như thượng đẳng nhân của Nạp Gia Trấn này nhỉ...
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Cũng chỉ có bọn họ, mới có tư cách cướp thứ đó, thế nào, ngươi có hứng thú?
- Không.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa cho dù có hứng thú, ta cũng sẽ không làm ra những chuyện khiến người khác chú ý.
- Ha ha, nếu vậy thì nhìn tiếp đi...
- Một vạn ba!
Đúng lúc này, trong đám người ấy, một giọng nói đột ngột vang lên.
Lý Dật nhíu mày, chen lên vài bước, lúc này mới nhìn rõ, người lên tiếng là một trung niên tráng hán đeo ký hiệu đầu sư tử trên ngực.
Đối diện hắn, một nữ nhân chứng bốn, năm mươi tuổi, ăn mặc vô cùng thanh tao chậm rãi đưa một nụ hôn gió, tiếng cười khanh khách khiến người khác tê dại rồi nói:
- Ai da, Thiết Sư Đoàn trưởng đúng là quyết đoán, vừa lên tiếng đã là một vạn ba. Xem ra chuyện làm ăn của Sư Đầu Dong binh đoàn gần đây không tồi mà... Chỉ có điều, Thiết Sư Đoàn trưởng, ngươi sẽ không cho rằng như vậy thì có thể thắng chứ?
Nam nhân được gọi là Thiết Sư cười lạnh một tiếng, nói:
- Phượng Nương Tử, muốn ra giá thì cứ ra giá đi, đâu cần nhiều lời như vậy... Ngươi không phải muốn tuyền con rể chứ, bằng không lão tử có thể nói chuyện với ngươi vài câu!
- Ai da ôi.
Nữ nhân được gọi là Phượng Nương Tử đánh mắt nhìn mê muội:
- Ta nói Tiểu Thiết Sư, nếu người muốn làm binh chiêu mộ của lão nương, lão nương còn có thể suy nghĩ, nhưng muốn làm con rể của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nói rồi, bà vỗ tay, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta không keo kiệt như Tiểu Thiết Sư, như vậy đi... Chúng ta chi ra hai vạn kim tế thế nào?
Nữ nhân trên bục đài mỉm cười khẽ gật đầu, đã cao giọng nói:
- Hai vạn kim tệ! Còn có ai muốn trả giá không?
Thiết Sư thản nhiên nói:
- Chi là hai vạn kim tệ, cứ tưởng rằng mình đã trả nhiều rồi sao? Hai vạn năm nghìn!
Phượng Nương Tử cười khanh khách, ra một dấu tay:
- Ba van!
- Ba vạn hai!
- Bốn vạn!
Bốp!
Thiết Sư đập mạnh tay vào chiếc bàn bên cạnh, khiến chiếc bàn gỗ bị nát bươm, hắn trừng mắt nhìn Phượng Nương Tử, rồi lạnh lùng nói:
- Con đàn bà đúng là dễ kiếm tiền, hai chân vừa dang ra, tiền đã có rồi... Ngươi được lắm! Thứ này của ngươi rồi! Chúng ta đi!
Dứt lời, Thiết Sư đã đứng bật dậy, rồi bước ra bên ngoài, mười mấy Dong binh theo sau hắn cũng nhanh chóng bước đi.
Dong binh phía sau Phượng Nương Tử đều giận dữ nhìn theo, hiển nhiên đã bị câu nói cuối cùng làm cho tức giận. Chỉ có Phượng Nương Tử cười khanh khách không ngừng, khi Thiết Sư sắp bước ra khỏi trường đấu giá, mới cao giọng nói:
- Tiểu Thiết Sư, ngươi muốn có tiền nhanh, dang hai chân ra cũng có thể a. Phải biết rằng rất nhiều người có hứng thú với ngươi đấy!
Tiếng cười châm chọc vang lên khắp nơi, Thiết Sư quay đầu nhìn trừng trừng Phượng Nương Tử, rồi cười lạnh bước đi.
Mấy người ngồi xung quanh Phượng Nương Tử lúc này cũng lộ ra vẻ châm chọc. Cảnh tượng lúc này họ đã nhìn thấy không ít, còn Quyền trục Huyền Vũ Cao cấp ấy, cũng không đáng để họ phải đắc tội với hai người này.
Lý Dật ở một bên nghe đến toát mồ hôi lạnh ở trán.
Nạp Gia Trấn này không hổ là thị trấn của Dong binh, cho dù là nam nhân hay nữ nhân, đều lại tục tĩu như vậy a!
- Xem ra, trong Nạp Gia Trấn này có lẽ hai Dong binh đoàn đó là thế lực lớn nhất rồi. Ngày mai nếu muốn vào núi, cần có chút quan hệ với hai Dong binh đoàn này cũng là một lựa chọn hay.
Giọng nói của Xà Tôn Giả lại vang lên trong đầu.
Lý Dật khẽ cười nói:
- Biết rồi, tuy hai Dong binh đoàn này ta đều không thích, nhưng chuyện chính quan trọng hơn!
Nữ tử trên bục đài đối với Đấu kỹ Huyền Vũ Cao cấp này có thể chỉ có thể bán ra giá tiền này, hiển nhiên không phải quá hài lòng. Nàng lớn tiếng hỏi một hồi, nhưng vẫn không có ai thêm giá, cuối cùng chỉ có thể bất lực đưa Quyền trục đó đến tay Phượng Nương Tử.
Khẽ lắc đầu, nữ tử đó mở một đĩa ngọc khác ra, phía trên bày mấy chiếc bình gốm, cơ hồ có mùi hương nhàn nhạt lan tỏa.
Nàng chỉ vào mấy chiếc bình gốm, nhàn nhạt nói:
- Đây là linh được đặc chế của Vạn Dược Phường ở Đế Đô, đó là Hồi Khí Đan, Hồi Xuân Tán, và Sinh Cơ Cao. Chắc rằng mọi người đều rõ, được vật càng được tinh chế thì tác dụng phụ càng nhỏ. Thuốc của Vạn Dược Phương trước nay đều dùng những dược vật từ trăm năm tuổi trở nên phổi chế thành, cực kỳ hiếm có... Chắc rằng mọi người đều rất có hứng thú... Món đồ này chỉ có một, trường đấu giá chúng ta không có hàng tồn. Bởi vậy, giá khởi điểm... Hai nghìn kim tệ!
Nghe thấy giá tiền khiến người khác tê dại, Lý Dật không nhịn được như hít phải khí lạnh, sau chốc lát, ánh mắt chán nản liếc nhìn vào mấy chiếc bình gốm...
← Ch. 0099 | Ch. 0101 → |