← Ch.0401 | Ch.0403 → |
Theo sau âm thanh dịu dàng truyền vào tai. Lý Dật liền cảm thấy rất rõ ràng, một kiện thân thể mềm mại nóng bỏng đã kề sát ngay sau lưng. Rất nhanh, hai cánh tay mềm mại không xương đã chậm rãi quân trên ngực hắn.
- Đây... Chuyện này là sao!?
Lý Dật cả người chấn động không nhịn được nóira.
- Ta cũng không biết... Nhưng lực lượng trên người nữ nhân này rất mạnh... Ta e là...
Nói còn chưa dứt lời, âm thanh của Hồng Thiên Thánh Giả đã im bặt, cho dù Lý Dật có nói cái gì, cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Mà khiến Lý Dật càng thêm kinh hoảng lại là tất cả đấu khí trên người, tựa hồ bị cái gì đó phong ấn, không những bản thân không có cách nào điều động nửa phần, ngay đến Áo giáp Đấu khí trên người cũng dần dần tán đi.
- Thôi... Xong đời rồi... Nữ nhân này muốn làm cái quái gì đây? Lão tử cầm Long Tu Thảo của a, a liền muốn bạo phát?
Sắc mặt có chút trắng bệch, Lý Dật thì thầm một tiếng, cố gạt hai cánh tay Tuyết Lân ra.
Thế nhưng không biết vì sao, hai cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương này, lại giống như hai gọng sắt siết lại, cứ như vậy mềm mại quấn trên cổ Lý Dật.
- Ngươi rốt cục muốn thế nào?
Sau một lát, Lý Dật cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
- Ta....
Âm thanh kiều mị phía sau tựa hồ cười nhẹ, sau đó lại nghe thấy xoẹt một tiếng, y phục trên người Lý Dật đã bị xé toạc ra. Sau đó, hắn liền cảm thấy có một cái miệng nhỏ, đã nhẹ nhàng cắn sau lưng hắn.
- Um...
Lý Dật hoàn toàn không phải là loại mèo không thích ăn mỡ, tuy nhiên trạng thái này quá mức quỷ dị, nhưng là hắn không nhịn được gầm nhẹ lên, cơ thịt toàn thân cũng co rút lại.
Thế nhưng dường như bị cám dỗ bởi tiếng gầm của Lý Dật, cái miệng nhỏ của Tuyết Lân vốn đang cắn nhẹ trên lưng Lý Dật bỗng nhiên buông lỏng, tiếp sau chiếc lưỡi nhỏ như hoa đinh hương đã trượt ra, sau đó nhè nhẹ liếm trên lưng Lý Dật.
Loại xúc cảm tuyệt đỉnh này, làm thân thể Lý Dật vốn có chút cứng ngắc chầm chậm thả lỏng. Tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu rõ tình huống này, nhưng thân thể không tự chủ được có chút phản ứng sinh lý...
- Không được, sau khi Xa hệ ma thú hóa hình người, tuy thân thể đã là người rồi... Nhưng...
Nghĩ đến đây, Lý Dật nghĩ lại mà sợ, toàn thân chấn động nhưng không biết làm thế nào, đấu khí bị cầm cố, vẫn không triệu hồi được.
Thế nhưng động tác chỉ trong phút chốc, Tuyết Lân đã chầm chậm chuyển mình vòng qua, thân thể đã đến trước người Lý Dật, bộ ngực căng tròn nở nang kia cứ như vậy dụi vào ngực Lý Dật, hai cánh tay mềm mại không xương kia ôm lấy cổ Lý Dật, cả thân hình thon dài của Tuyết Lân, dán trên eo Lý Dật.
Tuyết Lân lúc này, cả người giống như gấu túi treo trên người Lý Dật, xinh đẹp động lòng, ôn nhu vô song.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đến cực điểm, thần sắc vốn trong trẻo lạnh lùng, lúc này lại được thay thế bởi cử chỉ nhẹ nhàng đáng yêu, trong đôi mắt nhắm hờ, mị nhãn như to...
- Không hay rồi, nữ nhân này vì có liên quan với việc hấp thu Thiên Yếu Quả, đã mất ý trírồi... Bản tính của loài rắn, như thế chẳng phải là...
Trong nháy mắt sáng tỏ mọi chuyện khiến trong lòng Lý Dật cảm thấy cực kỳ cổ quái, nhưng thân là nam nhân dưới tình huống này, một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn đã nhanh chóng có phản ứng. Hai tay cũng là vô ý thức ôm lấy vòng eo mảnh nhỏ mềm mại..
- An
Một chuỗi âm mũi kéo dài, thân hình Tuyết Lân hơi dùng sức, kéo đầu Lý Dật xuống, Lý Dật chỉ cảm thấy đầu óc trầm xuống tiếp sau, trong lưỡi đã truyền thấy một luồng xúc cảm mềm mại tới cực điểm. Khi hắn có chút sững sờ, cái lưỡi nhỏ ướt át kia đã trượt vào trong khoang miệng, ôn nhu cuốn lấy lưỡi hắn.
Hai mối dây dưa trong nháy mắt, Lý Dật chỉ cảm thấy trong lòng phát hỏa, một loại ý niệm cổ quái quấn lấy đầu hắn...
- Lão tử... lại bị người cưỡng dâm?
Nhưng là, cái ý niệm này chỉ chợt lóe qua trong đầu Lý Dật mà thôi, sau đó, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đã kích thích khoái cảm của toàn thân, không ngừng gặm nhấm ý trí của Lý Dật.
Nếu như lúc này Lý Dật còn có chút đấu khí, tự nhiên sẽ nghĩ cách trước tiên đánh văng đối phương sau đó chạy trối chết.
Thế nhưng không biết vì sao, hắn lúc này một chút đấu khí đều không dùng được, tựa hồ ngoài chịu lép vế, cũng không có biện pháp khác.
Đương nhiên, điều này đối với bất kỳ nam nhân nào mà nói, chẳng qua là một kiểu tự mình an ủi mà thôi.
Cùng với sự xâm nhập khoái cảm, Lý Dật không nhịn được hung hăng ôm chặt nàng vào lòng. Hai tay sau vài khắc bất động cũng nhanh chóng sờ soạng một tay đã nhẹ nhàng du đãng trên trên đồi bồng đảo vun cao, nhẹ nhàng ôn nhu. Xoa xoa nụ hoa hồng phân kia, mà một tay thì hướng xuống dưới khám phá, nơi tay phải dừng lại đã là một mảng ấm áp...
- An
Tuyết Lân lại phát ra một tiếng âm mũi thật dài, hai tay Lý Dật tựa hồ làm cho linh hồn nàng một trậnun rẩy kịch liệt, chợt một câu nỉ non nhẹ nhàng từ miệng nàng phát ra:
- Ta... Ta muốn... Muốn... Muốn...
Thanh âm này khiến Lý Dật thanh tinh vài phần. Hắn hiểu rõ, nếu như bạn thân thừa dịp này mà chiếm đoạt thân thể vị Xà Vương này, chỉ sợ bản thân cũng đừng mơ tưởng đến việc sống mà rời khỏi Nạp Gia Sơn Mạch này.
Đối phương đã thôn phệ Thiên Yếu Quả mà còn không chết, như vậy thực lực tất nhiên là tăng mạnh. Còn thực lực của mình, tuy rằng có được Long Tu Thảo, nhưng để Hồng Thiên Thánh Giả hồi phục thực lực, cũng không phải là chuyện trong chớp mắt, đương nhiên còn nhiều công đoạn khác, cho nên, cứ như vậy mà so sánh bản thân tựa hồ trước nữ nhân này đã mất hẳn tiên cơ...
- Làm sao đây... ?
Tại thời điểm Lý Dật khổ sở suy tư. Thân thể Tuyết Lân giống như một con rắn nhỏ vặn vẹo trên người Lý Dật, cả người nàng dán trên thân hắn, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ như đang khiêu chiến cực hạn lý tính của hắn vậy...
Thế nhưng dưới khiêu khích bực này, Lý Dật lại không phải là Liễu Hạ Huệ, tất nhiên đây cũng là giới hạn cuối cùng rồi, huống hồ, Xa tộc kia trời sinh mị hoặc, vốn đã ăn mòn lý trí của con người tới cực hạn rồi...
Trong thời gian chớp mắt, Lý Dật có vài phần không nhẫn nhịn nồi, trượt xuống. Hai tay chạy trên da thịt mềm mại, sức lực trong bất tri bất giác đã mạnh lên vài phần.
- Any
Lý Dật đột nhiên tăng khí lực, khiến Tuyết Lân cả người run rẩy kịch liệt, cũng có thể nữ nhân này mẫn cảm do bị tập kích. Tuyết Lân vốn đang không ngừng hô hấp, cái miệng nhỏ cũng dần ngừng lại, hô hấp cũng hoãn lại vài phần.
Sau khi tách khỏi miệng Lý Dật, sắc mặt Tuyết Lân tựa hồ có chút cổ quái. Lúc ôn nhu đáng yêu, lúc băng lãnh lạnh lùng, một lát sau, nàng mới ngâng mạnh đầu, ánh mắt hơi chút cổ quái rơi trên người Lý Dật, chợt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhân loại... Cút ngay... Cũng dám... Dám bất kính với Bản Hoàng... Ta... Ta nhất định phải giết ngươi!
Nữ nhân này tựa hồ trong chớp mắt đã khôi phục thanh tịnh, trên tay phải nhanh chóng ngưng kết đấu khí. Sau đó, một chương hướng ngực Lý Dật vỗ ra.
- Khốn kiếp... Là người cưỡng bức ta mà!
Lúc này trên người Lý Dật vẫn như cũ không có chút đấu khí nào, căn bản không có bất cứ biện pháp nào tránh khỏi một kích nhất định phải chết này. Vốn còn chút ý trí còn tồn tại, trước một chương này, hóa thành tro bụi...
- An»
Tuyết Lân một chưởng này mới vỗ được một nửa, toàn thân đột nhiên mềm nhũn, đấu khí vốn ngưng tụ trong lòng bàn tay nháy mắt tán đi, mà trên mặt lạnh lùng của nàng nháy mặt tỏ ra cô quái tới cực điểm...
• Như vậy là...
Lý Dật trong lòng toát mồ hôi, lúc này nơi cứng nhất trên người hắn đã tiến vào đám lầy lội nào đó, cảm giác đục khoét cực sau đó, cơ hồ truyền tới từ bốn phương tám hướng, khiến linh hồn Lý Dật không ngừng run rẩy.
Phảng phất, cảm giác loại này cũng khiến Tuyết Lân kia một mảng mê mang biểu tình vốn lạnh lùng băng giá nháy mắt bị mị ý thay thế...
Sự tình phát sinh tới bước này, Lý Dật trong lòng cũng không rõ là có tư vị gì. Tuy rằng bị cưỡng bức, thế nhưng đến thời khắc then chốt cuối cùng, mình lại là Bạo vương ngạnh thượng cung...
Tựa hồ, cảm giác này cũng không tệ...
Hít nhẹ một hơi, Lý Dật hơi cắn răng theo sau, hai tay đã nâng lấy cặp mông căng tròn của đối phương...
Sau đó, sắc xuân phơi phới... o0o
Trong di tích Viễn cổ mang theo vài phần màu sắc hư ảo, hai thân ảnh không ngừng cuốn lấy nhau nằm trên đài cao.
Trong không khí nơi này, mơ hồ mang theo vài phần mùi vị xuân sắc, mà trên mặt đất, bất chợt có thể thấy được chút máu đỏ nhàn nhạt.
Hai bóng người mệt mỏi tới cực hạn, cứ như thế cuốn lấy nhau, cũng không biết qua bao lâu..
- Ai. Cái này đã là cái gì... Lẽ nào, ta mệnh bá vương ngạnh thượng cung? Lúc mới xuyên việt đã vậy, bây giờ lại như vậy?
Lý Dật nằm trên mặt đất, hơi động vài cái, mới từ từ đứng dậy, bất chợt, bản thân có chút cảm giác không còn gì để nói.
Ánh mắt đảo qua tứ phía, liền nhìn thấy hiện tại Tuyết Lân đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt lưu lại chút nước mắt sau trận cuồng hoan. Điểm này khiến Lý Dật có chút phiền muộn.
Ánh mắt quét qua, chút máu đỏ trên mặt đất tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng.
Thời điểm này, trong lòng Lý Dật dấy lên vài phần cảm giác cổ quái.
Chỉ là, sau một lát chần chừ, Lý Dật vẫn là thở dài một hơi, từ trong Dung Giới lấy ra một bộ y phục màu trắng để thay. Sau đó lại lấy ra một bộ khác, che đậy lại cái thân thể câu dẫn kẻ khác phạm tội của Tuyết Lân, sau giây lát suy tư, mới thở dài một tiếng, rồi mau chóng rời đi... o0o
Trong động huyệt Viễn cô khổng lồ, chỉ còn lại một kiện thân thể yêu kiều đang ngủ say. Sau một khoảng thời gian, giai nhân đang ngủ bỗng trùng hai mắt, nhanh chóng từ mặt đất bật mạnh lên.
. Thế nhưng còn chưa đứng vững, hai chân nàng đã mềm nhũn, lần nữa ngồi bệt dưới mặt đất...
- Nhân loại! Tuyết Lân ta nếu không giết người, thề không làm người!
Một lát sau, tiếng kêu thê lương khẽ vang lên, sau đó, hai hàng nước mắt trong vắt trên khuôn mặt Tuyết Lân rơi xuống... o0o
- Hət xiv
Trong rừng, bóng người xuyên qua đột ngột dừng lại, sau đó hắt xì mạnh, thân hình suýt nữa từ trên ngọn cây rớt xuống.
- Xem ra có người đang mắng ta.
Lý Dật hít một hơi, rồi chợt lẩm bẩm nói.
Đang mai lầm bầm, ánh mắt hắn có chút cổ quái quát về phía sau, ở nơi đó, cái sơn cốc hung hãn đó, sớm đã không thấy bóng dáng...
- Sao thế? Chột dạ rồi sao?
Tựa hồ cảm ứng được cảm giác cổ quái trong lòng Lý Dật, tiếng cười nhàn nhạt của Hồng Thiên Thánh Giả chợt vang lên.
- Chột dạ cái đầu lão quỷ nhà người! Lão quỷ! Thời khắc mấu chốt lại đột nhiên biến mất tăm, là mưu đồ của ngươi đúng không!?
Vừa nghĩ đến chuyện ngày đó, Lý Dật nhịn không được thấp giọng chửi bới.
- Ha ha, tiều hữu, việc này cũng không thể trách ta... Tình huống ngày đó tuy cổ quái, nhưng mấy ngày nay, lão phu thực đã hiểu rõ ràng rồi! Vận khí của Tuyết Lân đó quả thật cũng cực tốt, sau khi nàng ta cắn nuốt Thiên Yếu Quả, nàng ta bất ngờ đã tiêu hóa hết dược lực của Thiên Yêu Quả, thậm chí kích hoạt huyết mạch Long tộc Viễn cô trong cơ thể... Chính là vì chịu uy áp của loại huyết mạch này, mà trong tình huống đó, lão phu mới không thể xuất hiện, đấu khí của ngươi cũng tiêu thất... Chỉ là, vận khí của nàng ta cũng không phải là tốt hoàn toàn...
Hồng Thiên Thánh Giả ngữ khímang theo vài phần nửa cười nữa không, thản nhiên nói.
- Nghĩa là sao?
Lý Dật nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đó là bởi vì, dược lực đều bị nàng ta hấp thu hết, thành phần của độc dược này, đối với nàng ta mà nói, là một vật đại bỏ... Nhưng là, bên trong có một thành phần độc dược, bàn thân nàng ta không cách nào hấp thu được...
Hồng Thiên Thánh Giả cổ quái nói.
- Rốt cuộc là thành phần gì!
Lý Dật tay phải hung hăng vỗ, đã đem một thân cây cỡ miệng bát bên cạnh đánh sập xuống.
- Ha ha, tiều hữu, bản thân ngươi chắc hẳn đã đoán ra rồi chứ? Chẳng nhẽ còn cần ta nói cho ngươi... Thứ đó tự nhiên là xuân dược rồi!
Hồng Thiên Thánh Giả nhàn nhạt nói.
- Nếu không, người há lại có thể chiếm đại tiện nghi như vậy? Phải biết rằng hóa hình của Xà tộc đều là tuyệt đại giai nhân... Người chiếm được tiện nghi lớn như vậy, còn chưa đủ sao?
- Chiếm cái lồng ý!
Lý Dật giận dữ hét lên:
- Loại chuyện tiện nghi này chỉ khiến ta thêm buồn bực! Lão quỷ! Ngươi thử nói xem, làm sao để giải quyết chuyện này!
Hồng Thiên Thánh Giả thản nhiên nói:
- Giải quyết thế nào, ta không biết, nhưng là, ta thật ra có gợi ý cho ngươi... Xà tộc tuy rằng dâm đãng nhưng cũng có một số cực kỳ coi trọng trinh tiết, nếu như bị một nhân loại cướp mất trinh tiết, các nàng chỉ có hai lựa chọn... Một là gả cho đối phương! Hai là giết chết đối phương... Mà Tuyết Lân này, nếu như đã hấp thu hết được lực của Thiên Yêu Quả, thực lực hẳn có thể đạt đến... Đấu Tôn!
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lý Dật một mảng trắng bệch!
← Ch. 0401 | Ch. 0403 → |