Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Thần - Chương 0045

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0045: Hành hạ đến chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


- Lý Dật, ngươi hỗn đản!

Lý Dật và Lý Tiều đôi bên đang mỉn cười, một thiếu niên mặt tái xanh đứng phía sau Lý Tiều đã lao vụt về phía Lý Dật, nguyên khí trong tay hắn chợt lóe, sau đó ngưng tụ thành quang mang hoàng sắc nhàn nhạt.

- Toái Cốt Chưởng? Dựa vào chút bản lĩnh của ngươi mà muốn động thủ với ta? Nếu như là chó, thì phải ngoan ngoãn trông cửa, sủa điên với chủ nhân là không đúng đâu!

Nhìn quyền chưởng đang ập đến, Lý Dật thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói, sau đó chi thấy hắn tùy tiện đưa tay ra bắt, bắt đúng vào cổ tay của người thiếu niên đang lao đến, sau đó hắn khẽ bẻ một cái, một âm thanh ‘rắc rắc’ rợn người vang lẻn.

Sau đó, người này còn chưa kịp kêu lên. Lý Dật tiện đập tay xuống, chỉ nghe thấy ‘ầm’ một tiếng, đầu của hắn đã bị đập mạnh vào đất, tiếng kêu thảm ư ử tắc ở cổ họng.

- Lý Dật, ngươi có ý gì?

Lý Tiều đang đứng đổi diện nhìn thấy Lý Dật cường thế như vậy, trong lòng bất chợt tim đập thình thịch. Tộc nhân vừa mới xông ra vừa rồi tên Lý Hưng, tuy là tử đệ chỉ thứ của Lý Gia, nhưng lại cũng có tu vi Lục Tinh nguyên khí. chỉ là không ngờ hắn ở trước mặt của Lý Dật ngay cả một chút chống cự cũng không được.

Sắc mặt Lý Dật hiện ra một nụ cười ôn hòa, đạp chân lên lưng của Lý Hưng, tùy tiện dẫm vài đạp, cảm giác xương sườn của hắn phát ra tiếng vỡ vụn, mới liếc nhìn Lý Tiều, nhàn nhạt nói:

- Đại biểu ca, ngươi xem chó mà Lý Gia ta nuôi, không những không biết cả người chủ nhân là ta, lại còn dám sủa điên với ta, ta không dạy dỗ một chút, có phải không ôn không?

Khóe mắt Lý Tiều khẽ giật, sát khí trong mắt tràn ra:

- Lý Dật, ngươi muốn nói chúng ta là chó sao!

- A. Đại biểu ca ngươi sao lại nói mình như vậy chứ?

Lý Dật khẽ dùng lực dưới chân, hắn nhẹ nhàng thay đổi hướng. Lý Hưng trong tiếng kêu thâm thiết, hai tay đã bị hắn dẫm nát vụn:

- Trong mắt của Lý Dật ta, các ngươi đều là những biểu ca mà ta kính yêu đến cực điểm a... Ta sợ các ngươi còn không kịp, nào dám gọi các ngươi là chó chứ? Đại biểu ca ngươi cứ yên tâm! Tốt xấu gì ngươi cũng là cháu trai của Đại trưởng lão Lý Gia chúng ta a! Nếu có người dám nói ngươi là chó, vậy thì chắc chắn ta sẽ ngay lập tức giết hắn, tranh đấu cho Lý Gia chúng ta, giống như vậy...

Vừa dứt lời. Lý Dật lại dùng thêm vài phần lực dưới chân, hắn dẫm từng chút một trên lung của Lý Hưng, sau đó từng trận âm thanh tiếng xương gãy nứt vang lên. Lý Hưng vốn dĩ còn đang ra sức giãy dụa lúc này ngay cả sức để giãy đạp cũng không có, mặt hắn bị đập xuống đất, khiến người khác không thể nhìn rõ bộ dạng, nhung một dòng máu đang không ngừng chảy ra từ đầu hắn, rất nhanh đã hòa vào vết máu vốn có ở xung quanh.

Rắc~~

Cuối cùng, Lý Dật đá bay Lý Hung đi, rồi đập vào tường, hắn cũng không thèm nhìn, chỉ cười càng lúc càng rạng rỡ nói:

- Đại biểu ca, ngươi yên tâm được rồi, sau này nếu có người dám lăng nhục ngươi, chính là lăng ngục Lý Dật ta. Lý Dật ta nói được làm được, ngươi cứ việc yên tâm được rồi.

Cơ thịt trên mặt Lý Tiều khẽ co giật, cảnh tượng trước mắt khiển lung hắn toát mồ hôi. Con người trước mắt này, còn là tên biêu đệ phế vật đó không? Nếu như nói lúc trước hắn còn không tin Lý Dật có thể sống sót trong tay hai Đấu Giả, vậy thì lúc này trong lòng hắn đã xác nhận lại điểm này.

Hắn nặn ra một nụ cười cổ quái, thấp giọng nói:

- Vậy thì biểu ca ta phái cảm tạ biểu đệ trước rồi... chỉ có điều biểu ca ta còn có chút chuyện, phải đi xử lý, vì vậy phải đi trước, ngày khác nhất định sẽ cảm tạ biểu đệ ngươi tử tế.

Hai chữ cảm tạ này Lý Tiều lại nói một cách bình thản, nhung dù thế nào cũng không thể che đậy được tiếng nghiến răng ken két trong đó, khiên người khác nghe mà cảm thấy khó chịu.

Hai người còn lại sau lưng Lý Tiều sắc mặt tái nhợt, nghe thấy Lý Tiều nói như vậy, cùng phụ họa theo:

- Ngày khác nhất định sẽ cảm tạ Lý Dật biểu đệ tử tế!

- Ngươi mà cũng xứng gọi ta biểu đệ sao?

Lý Dật vốn dĩ khuôn mặt đang nỡ nụ cười lúc này khẽ biến đổi, thân hình hắn như quy mị trong chóp mắt đã lao vụt hiện trước mặt tộc nhân chỉ thứ Lý Gia đứng ở sau cùng, tay trái đặt lên cổ hắn, tay phải tát thẳng mấy cái xuống.

- Bốp bốp bốp bốp

Một chuỗi tiếng tát đôm đốp, mặt của người này đã bị sưng lên như mặt lợn. Nhưng Lý Dật cơ hồ vẫn chưa hết ý, hắn đạp một cước vào bụng của đối phương, khi cơ thể hắn từ từ mềm nhũn xuống, lại nghiêng người co chân một cái, ngay lập tức huych người này vâng ra, đập vào vách tường rồi từ từ rơi xuống, nhìn hắn đa phần như không thở nổi.

Làm xong tất cả. Lý Dật bước tới cánh cửa phòng như không có việc gì, kéo một chiếc ghế ngôi xuống, lộ ra một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả tia nắng mặt trời đung đưa người bình thản nói:

- Đại biểu ca, xin lỗi nhé... Chó Lý Gia chúng ta nuôi không những không nghe lời, còn không biết thân phận, lại muốn xưng huynh gọi đệ với chủ nhân, ta không thể không dạy dỗ một chút... Để biểu ca ngươi nhìn thấy cảnh khó coi này, quá thực là có lỗi quá. Sau này xem ra phải sai đám hạ nhân trong nhà trông coi lũ chó này rồi. Tất cả con chó nào mà cũng biến thành thế này, đối với Lý Gia chúng ta mà nói đúng là một chuyện phiền phức a.

Hai người trong chớp mắt đã thảm tử dưới tay của Lý Dật, chuyện này khiến Lý Tiều trong lòng chột dạ. Nếu như Lý Dật mặt đầy sát khí xuất hiện, hắn lại không thấy đáng sợ, nhưng bộ dạng Lý Dật cười cợt như vậy, quả thực khiến cho hắn trong lòng run sợ.

Thấy Lý Tiều và Lý Lâm sắc mặt vô cùng khó nhìn, Lý Dật cuối cùng như đã chú ý tới chuyện gì, hắn đua tay ngoáy tai, khuôn mặt lộ ra sự chân thành nói:

- Lý Tiều Đại biểu ca, Lý Lâm biểu ca, tại sao sắc mặt của hai người lại khó coi như vậy a? Có phải nửa đêm còn chạy ra ngoài tản bộ hóng gió, bị cảm lạnh rồi không? Ai da... Vậy thì không tốt a, các ngươi đều là nhân vật thiên tài của Lý Gia chúng ta, khác với kẻ phế vật như ta. Nếu như không chăm sóc kỹ cho mình. Đại trưởng lão há chẳng phải sẽ đau lòng sao? Chi bằng... Tiểu đệ gần đây cũng học được một chút y thuật, hay đê tiểu đệ giúp hai vị biểu ca chữa trị, sau đó hai vị đi cũng không muộn, thế nào?

Thấy bộ dạng của Lý Dật, Lý Tiều và Lý Lâm trong lòng lạnh buốt, sắc mặt của Lý Lâm nan rây một hồi, mới thấp giọng nói:

- Thiếu... Thiếu Gia chủ, ta... Chúng ta có phải...

Lý Tiều nghiến răng, nói:

- Cùng xông ra ngoài, Lý Dật đúng là một kẻ biến thái! Giết!

Thân hình hai người vụt lao vào Lý Dật, nhưng khi đến được nửa đường, trong ánh mắt của Lý Tiêu chợt lóe lên một tia sát ý!

- Lý Lâm, xin lỗi!

Bốp~~

Hắn bổ một chưởng vào sau lưng Lý Lâm, đánh người hắn bay về hướng Lý Dật, còn bản thân hắn khẽ vụt chuyển thân hình, nhảy về hướng cửa sổ.

- Ồ, Lý Tiều biểu ca tại sao ngươi lại đi bên đó? Lẽ nào thật sự bị bệnh đến đầu óc choáng váng rồi. Muốn đập đâu vào cửa sổ? Không được, không được, tốt hơn ngươi nên quay lại đi...

Lý Dật khẽ vụt thân người, đã chặn ngay trước cửa sổ, nụ cười trên khuôn mặt lại càng ôn hòa đến ấm người.

Thế nhưng thấy bộ dạng của hắn, Lý Tiều lại như hít phải khí lạnh, quát lớn:

- Lý Dật, ngươi đừng ức hiếp người thái quá! Ngươi tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi sao! Thất Toàn Trảm!

Một đạo hỏa quang hiện ra trong lòng bàn tay của Lý Tiều, lần này hắn đã có vài phần muốn liều mạng trong đó, dùng ra Thất Toàn Trảm, lại sắc bén hung sát hơn bất cứ lần nào!

- Hồi Phong Chưởng.

Trong lòng nhàn nhạt thốt ra ba chữ, tay phải của Lý Dật khẽ phất một cái, đúng lúc chặn ngay trước chưởng của Lý Tiều, tiếp đó lại khẽ dẫn sang bên, chỉ thấy người của Lý Tiều chợt va sang bên cạnh, may mà hắn cũng được xem như có mấy phần bản lĩnh, trước khi đụng tường đã kịp trụ lại thân hình. Nhưng cho dù là vậy, huyết khí ở ngực hắn vẫn nhộn nhạo một trận, một búng máu tươi phun ra.

- Ai da da, Đại biểu ca ngươi quả nhiên bệnh không nhẹ, ngươi xem xem, ngươi còn thổ máu nữa rồi, không phải là tuyệt chứng gì chứ?

Lý Dật sắc mặt sửng sốt pha lẫn sụ thân thiết, giống như là một tiểu đệ đệ đang quan tâm đến biểu ca của mình:

- Ta thấy biểu ca ngươi phải nghỉ ngơi một chút thôi, nếu cứ vọng động, cơ thể không tốt lắm đâu a!

Lý Tiều từ từ hồi tĩnh lại, cổ quái nhìn Lý Dật, nghiến răng nói:

- Lý Dật! Ngươi độc lắm!

- Ta độc?

Bộ mặt kinh hoàng của Lý Dật như không biết làm gì:

- Đại biểu ca ngươi thật sự nói oan cho ta a! Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi tự tay đánh bay Lý Lâm biểu ca, ngươi lại còn nói ta độc? Đại biểu ca ngươi nên hiểu rõ, tàn sát tộc nhân cũng là đại tội a! Ngươi xem xem, ngươi xem xem, ngươi dày vò Lý Lâm biểu ca thành ra bộ dạng gì rồi?

Lý Dật từ từ lui về sau vài bước, đỡ Lý Lâm đang quằn quại kêu la thảm thiết dậy, nhấc bàn tay phải chưa bị tổn thương gì của hắn lên, kinh ngạc nói:

- Lý Tiều Đại biểu ca, ngươi lại đánh gãy tay của Lý Lâm biểu ca rồi!

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, đôi tay của Lý Lâm cơ hồ như cùng lúc bị Lý Dật đánh gãy, hắn chưa kịp kêu gào, đã trợn ngược mắt bất tĩnh.

Lý Dật lắc đầu thở dài:

- Đại biểu ca. ngươi như vậy không đúng đâu, Lý Lâm biểu ca tốt xấu gì cũng là tử đệ chỉ thứ của Lý Gia chúng ta, cho dù hắn có đắc tội với ngươi, ngươi cũng không nên đổi với hắn như vậy a. Ngươi xem xem, ngươi xem xem, xương sườn của hắn không biết đã gãy bao nhiêu chiếc rồi!

Nói rồi, hắn tiện tay vỗ một cái, một chưởng đập vào ngực của Lý Lâm, chỉ nhìn thấy ngực của Lý Lâm bị hõm sâu xuống. Tuy hắn đã ngất đi, nhưng lúc này lại khiến hắn đau đớn tĩnh lại, chỉ là ngay cả kêu la thảm thiết hắn cũng không đủ sức nữa.

Đỡ lấy Lý Lâm như đang hấp hối, Lý Dật sắc mặt buồn bã:

- Ài, Lý Tiều Đại biểu ca, thủ đoạn của ngươi quá độc rồi, ngay cả tộc nhân của mình cũng đối phó như vậy... Nếu như Đại trưởng lão biết được, cũng không biết sẽ có hậu quả gì... chỉ có điều biểu ca ngươi cử yên tâm được rồi, cho dù thế nào ngươi cũng là Đại biểu ca ta tôn kính nhất, ta quyết sẽ không để người khác biết chuyện này đâu... Vì vậy, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, còn về Lý Lâm, hắn cũng sẽ không biết cái gì cả!

Lý Dật từ từ đưa tay lên cổ Lý Lâm. hắn khẽ dùng lực, khóe miệng Lý Lâm hiện ra một chuỗi bọt máu, chiếc đầu nghiêng quẹo sang một bên một cách quỷ dị.

Lý Dật tiện tay ném văng thi thể của Lý Lâm, rút ra một chiếc khăn tay trong Dung Giới lau sạch vết máu trên tay mình, rồi sau đó nghiêm nghị nhìn Lý Tiều, lưỡng lự nói:

- Lý Tiều Đại biểu ca, ngươi xem, ngươi đã giết nhiều tộc nhân như vậy, có phải cũng giết đủ rồi, có thể tha cho tiểu đệ ta một con đường sống được không? sau lưng Lý Tiều ướt đẫm mồ hôi. Tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt, nếu như không phái tận mắt nhìn thấy, sao hắn có thể tin được?

Tên biểu đệ bị gọi là phế vật kia, lại có thể dễ dàng hành hạ đến chết ba thủ hạ của mình. Tuy họ đều chỉ là tộc nhân chưa đến Thất Tinh nguyên, khí, nhưng nói thế nào cũng tính là một cao thủ, nhưng tại sao trước mặt Lý Dật, họ ngay cả sức đánh trả cũng không có?

Hơn nữa, một chiêu vừa rồi của mình đã dốc toàn lực, lại bị Lý Dật dễ dàng chặn lại một cách nhẹ nhàng như vậy. Lẽ nào... Tiểu tử này, thật sự đã thăng cấp Đấu Giả rồi?

Nghĩ tới điểm này, Lý Tiều chỉ cảm thấy hơi thở của mình khó khăn mấy phần, nếu như điều mình đoán là sự thật, vậy thì thiên phú của tiểu tử này quả thực vô cùng khủng khiếp!

- Lý Dật! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Lý Tiều nghiến răng hỏi, chỉ là không biết bản thân hắn có phát hiện ra, giọng nói của hắn đã có thêm vài phần run rẩy.

- Ta muốn thế nào ư?

Lý Dật vẽ mặt đầy sự vô tội và nghi hoặc:

- Đại biểu ca, ta không muốn thế nào cả... chỉ có điều ta thấy Đại biểu ca ngươi bệnh không nhẹ, có lòng tốt muốn xem bệnh cho ngươi mà thôi. Nếu như Đại biểu ca ngươi không bằng lòng, vậy thì bỏ đi. chỉ đáng tiếc, Đại trưởng lão sau này chỉ có thể giúp Đại biểu ca nhặt xác mà thôi. Có điều chết vì bệnh cấp tính, cũng là không còn cách nào khác a...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)