← Ch.0059 | Ch.0061 → |
- Dật nhi, ta hỏi ngươi...
Lý Hàn sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Mẫu thân ngươi đem cả bộ đấu kỹ Bạch Hổ của bà để lại cho ngươi?
- Cấp Bạch Hổ?
Lý Dật thoáng ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.
Ngược lại Lý Hàn nhìn thấy bộ dạng của hắn, lắc đầu nói:
- Tiểu tử người đừng giả vờ trước mặt ta, đêm nay ngươi ở Mạc Gia đấu với trăm người, cái dùng ra chính là bộ đấu kỹ đó, đúng không? Ta nhớ mẫu thân ngươi đã từng nói, bộ đấu kỹ đó là Bạch Hổ Hạ Cấp, tên là cái gì Thiên Huyễn Kiếm Quang. Năm đó ta đã từng nhìn thấy mẫu thân ngươi dùng một lần. Lần đó, bà ấy cũng một người một kiếm, chém giết từ trong mấy trăm cường giả xông ra. Dưới tay bà ấy chưa từng có địch thủ, đương nhiên, bà ấy dùng còn lợi hại hơn ngươi nhiều. Tiểu tử ngươi chắc rằng còn chưa luyện thành đến tầng thứ nhất. Ngươi phải nhớ kỹ đây, Thiên Huyễn Kiếm Quang tuy rất lợi hại, nhưng lại không thể tùy tiện sử dụng. Nếu như bị người có dụng ý phát hiện, bộ đấu kỹ đó nói không chừng sẽ mang đến phiền phức cho ngươi đấy
Lý Dật lần này đã thật sự ngây người, ngay cả mấy chiêu mình dùng, cũng có thể bị hiểu lầm như vậy? Hơn nữa xem ra, người mẹ tiện nghi của mình, năm xưa cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại a. Chỉ có điều thứ mà bà ấy để lại lúc này vẫn chưa rõ cụ thể là gì, bằng không nói không chừng bên trong đúng là có bộ Thiên Huyễn Kiếm Quang gì đó thật.
Chỉ có điều Lý Dật vừa rồi còn đang lo lắng tìm cách giải thích thực lực tăng mạnh của mình, nhưng lúc này Lý Hàn đã giúp bản thân giải thích, điểm này lại khiến Lý Dật dở khóc dở cười a..
O0o00
Sau khi rời khỏi thư phòng của Lý Hàn, Lý Dật đến một phòng tiểu lầu nhỏ đơn độc khác để nghỉ ngơi. Gian phòng ban đầu của hắn sớm đã bị hủy, nơi hắn ở hiện tại, nghe nói vốn dĩ chỉ có trưởng lão của gia tộc mới có tư cách ở, chỉ có điều lúc này thân phận của hắn đã khác, vào đây ở dĩ nhiên không ai dám nói hắn.
Ngồi xếp bằng trên giường, đấu khí trong cơ thể theo sự vận hành của kinh mạch của Thiên Ma Cửu Biến tiến hành một vòng, cảm nhận được đấu khí của bản thân đã nồng đậm hơn vài phần, Lý Dật mới nhẹ thở ra một hơi, mở mắt ra.
Lúc này hắn đang ngồi trần, cơ thể tuy gầy gò, nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, chỉ có điều trên ngực phải lúc này lại có một chưởng ấn hỏa hồng sắc, trên vai trái lại được băng bởi một mảnh vải, bên trong toát ra mùi thuốc.
Vào lúc Lý Dật liều mạng với Đại trưởng lão, tuy bề ngoài có vẻ như không có gì trở ngại, nhưng trên thực tế thương thế lại vô cùng nghiêm trọng. Vai trái của hắn còn đỡ, sau khi được y sư trong gia tộc xử lý, nhiều nhất chỉ cần tu dưỡng nửa tháng, thì có thể hồi phục như xưa, nhưng chưởng ấn ở ngực lại phiền nhất.
Đấu khí vừa rồi trong cơ thể khi vận hành, tuy cảm giác không có gì trở ngại, nhưng lúc này đấu khí một khi thu vào trong đấu khí Toàn, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy ngực mình đau nhức dữ dội, khiến hắn phải nhíu mày.
Thương thế trước ngực này khiến Lý Dật cảm thấy tay chân vướng víu, sau chốc lát hắn mới thở dài một tiếng, nói:
- Lão quỷ, thương thế này xử lý thế nào?
Một tia hồng quang vụt hiện trên Vân Hoang Giới Chỉ ở tay hắn, thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả bay ra, nhìn Lý Dật, khẽ cười một tiếng, nói:
- Thế nào, nhớ đến việc Bản tôn có thể giúp ngươi rồi sao?
Lý Dật cau mày, hiếm khi lại nghiêm túc, nói:
- Lão quỷ, thương thế này sao lại kỳ lạ như vậy, khi ta vận hành đấu khí thì không có cảm giác gì, nhưng một khi dùng đấu khí, tự nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, đây rốt cuộc...
Xà Tôn Giả cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ điểm, đợi sau khi một điểm hồng quang bay vào trong cơ thể Lý Dật, hắn mới thở dài, nói:
- Tiểu quỷ, ngươi thật là may mắn,
- May mắn? Như vậy cũng là may mắn sao?
Lý Dật nhếch môi nói.
- Dĩ nhiên rồi.
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Ngươi có thể dùng được thủ pháp này, chí ít cũng là Đấu Sư trở lên, hơn nữa sự đào sâu nghiên cứu công pháp đấu kỹ Hỏa thuộc tính, đã đạt đến cảnh giới tối cao từ lâu. Nhân vật như vậy mà ngươi có thể đánh bại, ngoài việc nói ngươi may mắn ra, có thể nói gì?
Lý Dật cúi đầu nhìn chưởng ấn ở ngực, trầm giọng nói:
- Vết thương này rất phiền phức sao?
Xà Tôn Giả cười hăng hắc nói:
- Không phải rất phiền... mà là vô cùng phiền phức!
- Nghĩa là thế nào?
Xà Tôn Giả nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi chần chừ nói:
- Nếu Bản Tôn nhớ không nhầm, đây là thủ pháp mà chỉ có người tu luyện đấu khí Hỏa thuộc tính mới có thể lĩnh ngộ được, gọi là Phản Gian Loạn. Thủ pháp này vô cùng quỷ dị, có thể trong chớp mắt đem Hỏa độc luyện thành trong cơ thể từ đấu kỹ Hỏa thuộc tính đánh vào trong cơ thể người. Nhưng hỏa độc này sẽ không ngay lập tức phát tác, mà sẽ từ từ nảy sinh tác dụng. Theo giời gian kéo dài, vết thương của ngươi càng lúc càng đau, nhưng ngươi sẽ phát hiện, chỉ cần dùng đấu khí hóa giải nó. Cứ tuần hoàn vô hạn tiếp như vậy, mãi đến khi đấu khí trong cơ thể ngươi hao kiệt, sẽ không thể nào đối phó với hỏa độc này, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể đau đớn mà chết.
Lý Dật như hít phải khí lạnh, khiến người ta hao kiệt đấu khí rồi cuối cùng đau đớn mà chết, thủ pháp này, đúng thật là quá đỗi quỷ dị.
- Vậy thì thủ pháp này, có cách nào hóa giải?
Xà Tôn Giả lắc đầu, nói:
- Phản Gian Loạn này, tuy không dc coi là Đấu kỹ, nhưng lại còn quỷ dị hơn đấu kỹ vài phần, thủ pháp này nếu là lúc Bản tôn còn toàn thịnh, dĩ nhiên sẽ hóa giải bằng một cái búng tay. Nhưng với thực lực của Bản tôn lúc này, cho dù có thể hóa giải Phản Gian Loạn này, e rằng cũng sẽ gây ra thương tổn khó có thể tưởng tượng cho ngươi, vì vậy...
Nghe thấy Xà Tôn Giả nói thế, Lý Dật trong lòng ngay lập tức đã lạnh lẽo hơn phân nửa, lúc này hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không được quất thêm vài roi vào thi thể của Đại Trưởng Lão.
- Chỉ có điều, bản tôn tuy không có cách, nhưng ngươi lại có.
Xà Tôn Giả nhìn bộ dạng của Lý Dật, cuối cùng khẽ cười:
- Người khác không biết, đây là Phản Gian Loạn, ngươi dựa vào bản thân vẫn còn một cơ hội nhất định để hóa giải nó.
Lý Dật khóe mắt nhướng lên, không nén được nói:
- Lão quỷ, ngươi lại lừa ta! Nếu như ta có cách, còn cần đau đầu ở đây sao?
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Đích thực ngươi có cách, chỉ cần ngươi có thể thăng cấp Đấu sư, đồng thời đạt đến Thiên Ma Nhị Biến, vậy thì không những thực lực tang cao, mà Phản Gian Loạn này, dĩ nhiên cũng bị tiêu trừ. Người đừng bao giờ quên rằng, Thiên Ma Cửu Biến còn có tác dụng này a!
Lý Dật thoáng ngây người, sau đó cười khổ một tiếng, nói:
- Lão quỷ, ngươi không phải không biết, hôm nay ta mới thăng cấp đấu giả, chiếu theo tốc độ bình thường, không mất tám mười năm, ta đừng mong tang cấp đấu sư. Cho dù cái gọi là thiên tài, người có thể thăng cấp đấu sư trong năm ba năm, cũng là vô cùng hiếm hoi... ngươi chuẩn bị để ta tốn bao nhiêu thời gian để thăng cấp? E rằng ta còn chưa đến lúc thăng cấp, đã bị Phản Gian Loạn này dày vò chết rồi.
- Không sai, đích thực ngươi không có thời gian.
Xà Tôn Giả cười:
- Phản Gian Loạn này từ lúc đánh vào cơ thể người, đến lúc hoàn toàn phát tác ra, cũng mất ba tháng. Trong ba tháng này nếu ngươi không có cách tăng cấp đấu sư, vậy thì cơ bản là xong đời rồi... có điều..
- Có điều cái gì?
Lý Dật hận đến nghiến răng ken két:
- Lão quỷ, ngươi không nói hết một lần, thì sẽ dày vò người khác lắm a!
- Chỉ có điều mà, tiểu tử à, Bản tôn sao lại phải giúp ngươi như vậy?
Xà Tôn Giả lại lộ ra một nụ cười ý vị mà lại có phần vô lại:
- Bản tôn giúp ngươi như vậy, thì có lợi ích gì?
Lý Dật thoáng ngây người, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Xà Tôn Giả lặng lẽ cười nói:
- Tiểu tử, theo định ước của chúng ta, Bản tôn đã trong hai tháng giúp ngươi biến thành đấu giả rồi, vây ngươi có phải nên bái sư không? Chỉ cần ngươi bái Bản tôn làm vi sư, Bản tôn không những sẽ phong ấn cho ngươi Phản Gian Loạn này, giúp ngươi giải quyết vấn đề, dĩ nhiên cũng sẽ dốc hết túi của mình, để ngươi trong ba năm biến thành một tuyệt thế cường giả... Bảo đảm cái hẹn ba năm của ngươi và tiểu nha đầu ấy, sẽ không có gì sai sót, thế nào?
Lý Dật nhíu mày, nói:
- Lão quỷ, ngươi luôn muốn ta bái sư, rốt cuộc ta bái sư có lợi ích gì cho ngươi? Nếu như ngươi không nói ra, ta sẽ không bái sư. Cho dù ngươi dùng tính mạng uy hiếp ta, ta cũng không làm.
Xà Tôn Giả nhìn dáng vẻ của Lý Dật, chần chừ một hồi, sau đó mới thở dài nói:
- Tiểu tử, chắc hẳn ngươi cũng biết, bản tôn lúc này là trạng thái linh hồn. Thường thì nói, người chết hồn tan, đây là đạo lý thiên địa, nhưng bản tôn lại đi ngược lại với nó. Nguyên nhân lớn nhất mà linh hồn thể của bản tôn không tan, chính là thể xác của Bản tôn còn chưa bị diệt, chỉ là bị người khác phong ấn mà thôi. Bản tôn vào lúc bị phong ấn, đã đem lại một chút tàn hồn trong cơ thể xuất ra, linh hồn thể này mới có thể thoát ra. Bản tôn nhiều năm lang thang trên Đại Lục Đấu Thần, cũng không vì chuyện gì khác, chỉ là để tìm được một truyền nhân, có thể truyền công pháp và đấu kỹ của bản tôn. Nếu hắn có thể trở thành tuyệt thế cường giả, vậy thì có lẽ sẽ có cơ hội để phá giải phong ấn cho bản tôn... Đây chính là nguyên nhân mà Bản tôn vẫn luôn muốn ngươi bái sư.
- Ngươi cảm thấy ta có cơ hội giúp ngươi trở lại thân xác ư?
Lý Dật thở dài một tiếng, người có thể phong ấn lão biến thái này, cũng không biết là cường giả cấp bậc gì.
Xà Tôn Giả gật đầu nói:
- Bản tôn ở trên người ngươi, cảm thấy có khả năng... Ngươi lại có thể dựa vào bản thân tìm tòi, qua được ải đầu tiên trong Thiên Ma Cửu Biến, mà không bị nổ chết, có thể thấy ngươi có thiên phú cực cao. Nhiều năm như vậy rồi, Bản tôn chỉ tim thấy một mình ngươi có khả năng này... điều quan trọng nhất là, tâm tính của tiểu tử ngươi, Bản tôn rất thích, vì vậy, nếu ngươi bái Bản tôn làm vi sư, Bản tôn dĩ nhiên sẽ toàn lực giúp ngươi... Nếu ngươi không chịu, vậy thì thôi.
Lý Dật ngây người, không thể nghĩ ra bên trong còn có những nguyên nhân này. Những ngày hắn sống cùng Xà Tôn Giả, tuy vẫn luôn gọi lão quỷ này lão quỷ nọ không ngừng, nhưng sớm đã tôn hắn làm sư trưởng, lúc này hai người chẳng qua chỉ thiếu một danh phận mà thôi.
Lý Dật cũng không phải người máu lạnh, hắn thoáng suy nghĩ, sau đó bất chợt cười khổ một tiếng:
- Thật muốn ta bái sư sao?
Xà Tôn Giả cũng nhìn ra ý của Lý Dật, hắn lặng lẽ cười đáp:
- Dĩ nhiên rồi!
Dứt lời, thân hình của hắn đã bay đến trước mặt Lý Dật chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.
Lý Dật bĩu môi, chỉ có thể bất lực đứng dậy, hành lễ bái sư, rồi bực bội nói:
- Lão quỷ, ngươi đã hài lòng chưa?
Thấy Lý Dật hành lễ có phép tắc, Xà Tôn Giả cũng không để ý cách xưng hô của hắn, mà gật đầu, nói:
- Không tồi, không tồi, từ nay tiểu tử ngươi chính là truyền nhân của Bản tôn rồi! Tốt lắm! Tốt lắm! Nào.. Tiểu tử, để vi sư phong ấn Phản Gian Loạn của ngươi!
Lý Dật gật đầu, ngồi xếp bằng xuống.
Chỉ thấy Xà Tôn Giả hừ một tiếng, hai tay điểm vài cái vào không khí, ngay lập tức có mấy đạo quang mang huyết sắc hình thành từng chữ quỷ dị, cuối cùng tạo ra một vòng tròn, chậm rãi bay vào trước ngực Lý Dật, giống như là hình xăm trên người, bao trọn lấy chưởng ấn hồng sắc.
Lý Dật cả người chấn động, khi các chữ rơi xuống, cảm giác đau đớn trên ngực hắn đã biến mất, nếu như không phải chưởng ấn đó vẫn còn, hắn cơ hồ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
- Được rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Xà Tôn Giả yếu ớt cười:
- Phong ấn này có lẽ duy trì được một năm, trong thời gian này, ngươi không thể buông lỏng một khắc nào, cần toàn lực tuy luyện. Từ nay đến đại hội hai tháng sau, ngươi tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chỉ có nơi ấy, mới có thể khiến ngươi có cơ hội lớn nhất, để trong vòng một năm trở thành cường giả đấu sư!
- Nơi ấy?
Lý Dật thoáng sửng sốt, sau đó hắn hiểu ra, hắn đưa tay sờ mũi, cười nhạt.
Xem ra Tế Thần Điển hai tháng sau, mình cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
← Ch. 0059 | Ch. 0061 → |