← Ch.0067 | Ch.0069 → |
- Luyện thành?
Xà Tôn Giả bất giác lắc đầu:
- Tiểu tử, ngươi chẳng qua chỉ mới bước một chân vào của thôi, đâu có thể xem là luyện thành? Hay là để ta thử xem ngươi đã luyện đến mức nào rồi nhé.
- Thử thế nào?
Lý Dật cảm nhận được lời nói của Xà Tôn Giả không mang ý tốt, Lý Dật không nén được hỏi.
Xà Tôn Giả cười, nhàn nhạt nói:
- Ngươi thấy sao nào? Ngươi phải chú ý đây, lần này, ta sẽ không nương tay với ngươi đâu!
Dứt lời, tay phải mờ ảo của Xà Tôn Giả khẽ vung lên, chỉ nhìn thấy một đạo đấu khí hồng sắc giống như một bím tóc quăng thẳng đến Lý Dật.
Lý Dật khẽ vung hai tay lên, hữu chưởng đã cắt vào trên luồng đấu khí đó.
Đinh—
Một âm thanh trong veo vang lên, Lý Dật chỉ cảm thấy cả người rúng động, nhưng bản thân lại không gặp phải thương tổn quá lớn, cơ hồ hai tay của bản thân lúc này thật sự đã kiên cố như binh khí vậy.
- Được! Lại nào!
Hắn khẽ quát một tiếng, hai tay lại vung ra, ngay lập tức hai tay như huyễn ảnh hình thành một đợt sóng triều tràn về hướng Xà Tôn Giả.
- Tiểu quỷ hống hách.
Xà Tôn Giả thở dài một hơi, một đạo đấu khí hồng sắc vụt hiện, ngay lập tức trước người hắn ngực kết thành một tấm chắn.
Keng—
Hai tay của Lý Dật đánh mạnh lên đó, tấm chắn được đấu khí hồng sắc ngưng kết thành khẽ rung một cái, châm chậm biến mất trong không khí.
Xà Tôn Giả gật đầu nói:
- Không tồi, tiểu tử ngươi cũng xem như có chút thành tựu rồi, chỉ có điều loại Đấu kỹ này, cho dù ngươi đã lĩnh ngộ rồi, cũng phái thường xuyên tôi luyện vậy thì đến lúc cần mới có thể dùng đến độ thuận tâm ứng thủ, Hiện tại tuy ngươi đã biết chiêu này, nhưng vẫn còn chưa đủ... chỉ có điều chuyện tiếp theo đây, lại vô cùng gấp gáp, ngươi phải tu luyện nhiều
Hiểu rõ gật đầu, Lý Dật cuối cùng thở ra một hơi, mấy ngày nay căng thẳng thần kinh tu luyện, vừa rồi còn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này vừa thả lỏng một cái, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy trên người không có chỗ nào là không đau.
Hắn yếu ớt rê người lên giường, đang chuẩn bị nằm xuống, Xà Tôn Giả bên kia đã nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử, lúc này tu luyện đối với ngươi mà nói, có ích nhiều nhất, ta thấy vẫn phải vất vả một chút đi.
Lý Dật thoáng ngây người, nhưng sau đó hắn cười khổ một tiếng, gật đầu, ngồi xếp bằng lại, ngón tay khẽ biến đôi, một kết ấn quy dị xuất hiện trước mặt hắn, theo từng tiếng thở, thiên địa nguyên khí xung quanh bắt đầu sôi sục, Lý Dật lại bắt đầu bước vào tu luyện.
0O0
Từng tiếng hô hấp dài, lại trôi qua một ngày một đêm.
Khi Lý Dật mở mắt ra, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đấu khí trong cơ thể mình đã vô cùng sung mãn, khiến thân trí của bản thân được sảng khoái, Hơn nữa nhìn đấu khí trào động, lại hình thành một vòng khí xoay tròn, cơ hồ bản thân bản thân đột phá Nhị Tinh đã không còn là chuyện xa xôi.
Cảm giác quy dị này khiến Lý Dật tâm trạng rất tốt, hắn liếc nhìn Xà Tôn Giả vẫn luôn chực chở ở bên cạnh, không nén được khẽ tiếng nói:
- Đa tạ nguơi, lão quỷ.
- Tiểu tử, nếu ngươi đã bái ta làm vi sư, dĩ nhiên ta phải chăm sóc tốt cho ngươi rồi, bằng không nếu ngươi xây ra chuyện gì, há chẳng phái ta mất một đệ tử ưu tú sao?
Xà Tôn Giả mỉm cười, sau đó hắn khẽ lắc người, đã biến mất trong không khí:
- Tiểu tử, cơ hồ có người đến tìm ngươi rồi, ngươi có thể ra ngoài xem thử.
Quả nhiên, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Lý Dật chậm rãi bước qua, kéo cánh cửa ra, chỉ nhìn thấy một người thân vệ của gia tộc đang cung kính đứng ớ đó, nhìn thấy hắn bước ra, người thân vệ vội khẽ tiếng noi:
- Thiếu Gia chủ, Long Ngạo Thiên của Long Gia hôm nay đến nhà viếng thăm, nói là muốn đến thăm Thiếu Gia chủ ngươi.
- Long Ngạo Thiên?
Lý Dật khẽ cau mày, hắn với Long Ngạo Thiên không thể nói là có ác cảm hay thiện cảm gì, chỉ CÓ điều giao thiệp với hắn cũng rất hời hợt, làm thế nào cũng không thể ngờ tới người này lại tìm đến tận cửa.
Lẻ nào ở Mạc Gia tối hôm đó, hắn đã nhận ra mình rồi sao?
Suy nghĩ này khiến Lý Dật rất buồn bực, Ngày đó tuy bản thân đã che giấu rất tốt rồi, nhưng người đã từng nhìn thấy thân thủ của mình, chỉ cần nhãn lực không kém, thì có thể từ thân thủ tương đồng mà sưy đoán ra chút gì đó.
Xem ra, cũng phải xem xem vị Long Ngạo Thiên Thiếu gia này muốn làm gì, Nếu hắn muốn dùng chuyện này uy hiếp mình, vậy thì mình cũng không ngại để Long Gia mất đi một Gia chú đời sau.
Nghĩ tới đây, Lý Dật khẽ gật đầu, nói:
- Biết rồi, ngươi đi nói một tiếng với Long Thiếu gia đi, lát sau ta sẽ tới.
Nhìn thấy thân vệ này nhanh chóng lui xuống, Lý Dật mới lắc đầu, tim một bộ ý phục trắng tinh, rồi lại tắm một hồi, thân trí mới thoải mái bước đi đến đại sảnh của Lý Gia.
Trong đại sảnh, Long Ngạo Thiên đang ngồi ở vị trí ghế bên, khuôn mặt tươi cười ấm áp.
Với thân phận của hắn mà nói, người trong Lý Gia có thể tiếp đãi hắn, cũng chỉ có nhân vật trong hàng trường lão, Ba đại gia tộc của Vạn Triều Thành, tuy rằng các bên bằng mặt không băng lòng, nhưng vì các nguyên nhân khác nhau, công phu về mặt này của các nhà đều vô cùng tốt.
Lúc này, Nhị trường lão trước giờ luôn không nối bật đang nói chuyện phong hoa tuyá nguyệt với Long Ngạo Thiên, bất chợt khóe mắt của hắn giân giật, đã nhìn thấy Lý Dật đang nhẹ nhàng bước tới cửa bên đi vào đại sảnh.
Lúc này, thân phận của Lý Dật sớm đã không giống như trước, Nhị trường lão cũng không dám sơ ý, vội vàng đứng dậy từ xa, khẽ chắp tay, nói:
- Bái kiến Thiếu Gia chủ.
Với vị trường lão này, Lý Dật lại không có ác cảm gì, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Khách của ta lại phiền Nhị trường lão tiếp đón, quả thực áy náy quá, Nhị trường lão có việc thì đi làm đi, một mình ta sẽ tiếp đón Long Thiếu gia là được rồi.
Nhị trướng lão cũng không nhiều lời, chỉ khẽ mún cười, rồi nhanh chóng lui đi.
Lý Dật tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, rồi xua tay để thị nữ hầu lui xuống, nhãn thần như cười như không chầm chậm hướng về phía Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt nói:
- Không biết Long Thiếu gia đến nhà thăm có chuyện gì chăng? Nếu như Lý mỗ không nhớ nhẩm, cơ hồ giao tình của ta và Long Thiếu gia rất hời hợt thì phải?
Nụ cười trên mặt Long Ngạo Thiên không mất đi, cơ hồ đã phát giác được sự nghi ngờ của Lý Dật, hắn khẽ lắc đâu, nói:
- Lý Thiếu gia nói không sai, giao tình của hai chúng ta quả đúng là hời hợt... Nhưng ngày đó ở Mạc Gia, Lý Thiếu gia bách bộ hoành hành, nhất trụ kinh thiên, sự hào tình ấy thật khí phách, thật sự làm kinh ngạc người khác, Long mổ cũng tụ nhận là một nhân vật, nhưng so với Lý Thiếu gia, lại chẳng đáng là gì a, Sự hào tình của Lý Thiếu gia, khiến trong lòng ta rất khâm phục, Long mỗ hôm nay đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ là một kết bạn với một người bằng hữu như Lý Thiếu gia!
Kết bằng hữu?
Nhãn thần của Lý Dật khẽ lóe lên, quan hệ của Lý Gia và Long Gia, nói thế nào cũng không tốt, Chuyện này kết thù còn dễ, nhưng kết bạn, e rằng có vấn để quá lớn.
Long Ngạo Thiên biết rõ vẫn làm sao? Hay thật sự đang giả vờ ngu ngốc?
- Lý Thiếu gia không cần sửng sốt.
Long Ngạo Thiên cười khổ một tiếng:
- Kỳ thực một nhân vật nhu Lý Thiếu gia, trong lòng ta nói không sợ thì chắc chắn là giả dối, Chỉ là có một người cho dù thế nào cũng muốn gặp được Lý Thiếu gia, Long mỗ cũng hết cách, cũng chỉ có thể làm người ở giữa, vẫn mong Lý Thiếu gia đừng khiến ta khó xừ.
- Có người muốn gặp ta?
Lý Dật không nén được khẽ nhíu mày, với quyên thế của Lý Gia ở Vạn Triều Thành mà nói, muốn gặp Lý Dật, tuy rằng không khó, nhưng lại cũng không hể dễ, Thế nhưng, có thể khiến một nhân vật như Long Ngạo Thiên đến nhà mời, có thể thấy người muốn gặp mình, thân phận e rằng không phải đơn giản.
Lý Dật dĩ nhiên cũng rõ, việc làm của mình ở Mạc Gia hôm đó không giấu được tai mắt của rất nhiều người, vì vậy, e rằng các thế lực gần Vạn Triều Thành, nhiều ít gì cũng sẽ chú ý tới mình, thậm chí một số thế lực lớn sau khi nhìn thấy tiềm lực của mình, muốn đến lôi kéo Lý Gia cũng không biết chừng, chỉ là không biết, người đến hôm nay rốt cuộc là ai mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lý Dật đã hiểu, lời mời khách khí như vậy, bản thân tuyệt đối không tiện từ chối, Đối phương nếu như có thể để Long Ngạo Thiên làm người trung gian, vậy thì chắc rằng, cũng có thực lực khiến Long Ngạo Thiên phải cam tâm tình nguyện.
Lý Dật suy nghĩ một hồi, rồi khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu như Long Thiếu gia đã nói như vậy, vậy thi Lý mỗ cũng không khách khí nữa.
- Như vậy hay nhất.
Long Ngạo Thiên cười ha hả:
- Xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi, Lý Thiếu gia, mời.
0O0
Một Cỗ xe ngựa hào nhoáng đang chẩm chậm chạy trên con đường của Vạn Triều Thành, người đi xung quanh nhìn thấy ký hiệu gia tộc trên chiếc xe, vô thức lại lui nhường đường ra một phía.
Bên cạnh xe ngựa có hai thị vệ mình đeo bội kiếm đang theo sát, nhãn thần cảnh giác nhìn về xung quanh.
Trong khoang xe, Lý Dật có chút vô vị dựa vào một bên, phóng mắt qua bức rèm nhìn cảnh bên ngoài Vạn Triều Thành, cũng không biết đang nghĩ gi, Ngược lại, Long Ngạo Thiên lại tươi cười, nhìn bộ dạng của Lý Dật như vậy, lại không nhịn được cười, nói:
- Lý Thiếu gia sao lại rầu rĩ không vui như vậy, lẽ nào sự sắp xếp của Long mổ khiến ngươi không hài lòng?
Lý Dật lắc đầu, nói:
- Chi là nhớ lại ta vừa bế quan tu luyện đã qua mấy tháng, đã rất lâu rồi không ra ngoài du ngoạn, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm thán.
Lời này phù hợp nhất với thân phận của Lý Dật lúc này, Long Ngạo Thiên cũng không nghi ngờ, hắn chỉ nhàn nhạt cười nói:
- Lý Dật Thiếu gia đã cố gắng như vậy, ngày sau chắc chắn sẽ là tuyệt thế cường giả, Long mồ quả thực tự thấy không bằng... Còn có một chuyện nữa... Lần này ra đây, ngoài việc thay người khác mời Lý Dật Thiếu gia ra, bản thân ta còn có lời muốn nói với Lý Dật Thiếu gia.
Lý Dật nghĩ một lát, cười nói:
- Long Thiếu gia cứ nói đừng ngại.
-Như vậy thi tốt...
Long Ngạo Thiên khẽ mỉm cười:
- Vậy thì ta còn cần cảm tạ Lý Dật Thiếu gia ơn tha mạng của ngươi a...
Lý Dật tim đập thình thịch, tiểu tử này quả nhiên đã nhìn ra rồi!
Chỉ có điều nhìn ra thì nhìn ra, bản thân của nhận hay không lại là chuyện khác.
Nhìn vẻ mặt như cười như không của Long Ngạo Thiên, Lý Dật lại không hể thay đối sắc mặt, chỉ khẽ cười nói:
- Long Thiếu gia nói đùa rồi, ơn tha mạng cái gì, cơ hồ hai chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì phải.
Long Ngạo Thiên nhàn nhạt nói:
- Như vậy sao? Xem ra Long mồ đã nhận lầm người rồi, vẫn mong Lý Thiếu gia đừng để ý, , Ha ha...
Nhãn thần của hai người khẽ chạm nhau, cơ hồ đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhưng chỉ là sau cái nhìn ấy, đôi bên lại nhanh chóng rời mắt đi, cơ hồ như chưa từng xây ra chuyện gì.
Đúng vào lúc bầu không khí trong khoang xe đang gượng gạo khó tả, chiếc xe ngựa đang chạy chợt khẽ dừng lại.
Một người thán vệ từ từ kéo cửa xe ra, vẻ mặt cung kính nói:
- Thiếu Gia chủ, Lý Thiếu gia, chúng ta tới rồi.
Cửa xe được mớ ra, ngay lập tức một luồng gió nhẹ thồi vào, cùng lúc đó có một giọng oanh vàng thỏ thè vang lên, chỉ cần là nam nhân nghe thấy, sẽ không nhịn được trong lòng ngứa ngáy.
Đây... Đây rốt cuộc là...
Trong lòng Lý Dật đã có mấy phần rõ ràng, đây tốt cuộc là nơi nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Long Ngạo Thiên, hắn lại bất chợt ho khan một tiếng, nói:
- Long Thiếu gia đúng là sắp xếp tốt thật a!
Long Ngạo Thiên nhàn nhạt cười, nói:
- Lý Thiếu gia khách khí rồi... Nơi này không phải trước giờ Lý Thiếu gia rất thích sao? Vì vậy, mời...
Tới bước này, Lý Dật cũng không thể nói nhiều được gì, hắn chỉ khẽ lắc đầu, rồi nhảy xuống xe.
Cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là một quảng trường rộng lớn, xung quanh quảng trường có rất nhiều xe ngựa các loại, còn phía trước quảng trường, có một tòa kiến trác vô cùng xa hoa.
Cánh cửa của tòa kiến trúc mở rộng, nền đất được trải thảm đò thắm, ở truớc cửa có mấy nữ nhân ăn mặc hở hang đứng đó, chiếc khăn lụa trong tay khẽ quơ lên.
- Đại gia! Rảnh rỗi thì tới chơi a!
- Đại gia, người ta nhớ người a!
- Ai da ôi, đại gia người xấu à...
Âm thanh này truyền tới, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy cả người nan rẩy, đây đây đây... Đây hình như quá tục tĩu thì phái?
← Ch. 0067 | Ch. 0069 → |