← Ch.0837 | Ch.0839 → |
Có lá bài tẩy Lục chỉ đảo tiên, Lý Dật có thể yên tâm. Theo như Lý Dật suy tính, Đấu Thần điện ngoại trừ hắc y điện sĩ cùng ma thành thành chủ, một người khác không có gì bất ngờ, hẳn là Đấu Thần điện tổng Điện chủ. Lý Dật phán đoán, lục chỉ đảo tiên đấu cùng ma thành thành chủ, chí ít có bảy tám phần nắm chắc. Điểm này, lúc trước ma thành thành chủ nghe nói đến lục chỉ đảo tiên liền lộ ra ngưng trọng, cùng lúc này lục chỉ đảo tiên nhất tràn đầy tự tin chiến thắng.
Như vậy còn lại hai người, có thể chọn lựa lương câu sách lược, để cho Thi đấu phàm nghênh chiến Đấu Thần điện tổng Điện chủ, chính mình đối phó hắc y điện sĩ, Lý Dật tự tin có chín tầng nắm chắc, kể từ đó, cán cân thắng lợi nghiêng về phía mình.
Tâm tình vui sướng, Lý Dật đứng dậy nhân tiện nói:
- Đã như vậy, chúng ta đi trước Khuê Khắc hạp cốc.
Xoay người xem xét, xe phu của mình, tiền xe cũng không muốn, đã sớm theo những cường giả kia đào tẩu.
- Gấp cái gì? Đánh cuộc đấu không phải còn có nửa tháng sao?
Lục chỉ đảo tiên không chút hoang mang, cẩn thận thu hồi tử ngọc bầu rượu của mình cùng rượu mạnh đệ nhất, nói:
- Không vội, ngươi đi Khuê Khắc hạp cốc trước, bổn tiên còn có chuyện muốn làm. Ngươi nếu có hứng thú, cùng ta đi một đường, nếu không có hứng thú trước đi Quecke trữ hạp cốc. Yên tâm, ngày đánh cuộc đấu đến, bổn tiên sẽ đến, tuyệt không nuốt lời.
Với thân phận lục chỉ đảo tiên cùng trình độ ham mê đối với rượu, Lý Dật đương nhiên tin tưởng hắn sẽ không nuốt lời, nhưng Quecke trữ hạp cốc đánh cuộc đấu mang tính trọng đại, không được phép hắn có nửa điểm sơ sẩy. Tuy nhiên Lý Dật hiện tại rất muốn trở lại hạp cốc, nhưng vẫn hồi đáp:
- Việc của Đảo tiên, là việc của tại hạ, nhiều nhân thủ ngài thiết lập cũng thuận tiện. Tại hạ sẽ theo đảo tiên đi thôi.
- Tiểu tử vẫn là không yên lòng, Ha ha, không sao, như vậy chúng ta đi thôi.
Lục chỉ đảo tiên nói xong, đã ngự không mà đi, Lý Dật vứt xuống dưới vài mai kim tệ, sau đó theo sát.
Lục chỉ đảo tiên hướng Khuê Khắc hạp cốc bay hai giờ, phương hướng bỗng nhiên gập lại, chuyển hướng Đông Nam, Lý Dật cũng không rõ trong hồ lô hắn muốn làm cái gì, cũng đành phải đuổi theo.
Bay hơn tiếng đồng hồ, chỉ thấy một tòa thành trì xuất hiện ở trước mắt, tòa thành trì cũng không lớn, cũng có vài vạn nhân khẩu, bốn phía núi vây quanh, một con sông lớn từ nam chảy đến Bắc qua tòa thành.
Gần đến ngoài thành, lục chỉ đảo tiên tựa hồ cũng không muốn kinh động người khác, ở ngoài thành hạ xuống, không nhanh không chậm đi lên phía trước.
- Đảo tiên, đây là cái thành gì?
Lý Dật không khỏi tò mò hỏi.
- Vô Danh thành nhỏ.
- Vô Danh thành nhỏ? Chẳng lẽ trong này có hảo tửu?
- Hảo tửu thật không có.
Vô luận Lý Dật nói bóng nói gió, lục chỉ đảo tiên chỉ là cố lộng huyền hư, cũng không nói rõ ý đồ. Vào thành nhỏ, lục chỉ đảo tiên đi dạo, phong thái nhàn nhã, càng làm cho người ta không thể hiểu.
Đi dạo nửa ngày, lục chỉ đảo tiên lúc này mới đi vào một gian tửu quán, tận tình gọi rượu thịt ăn uống. Lão Tiên còn sống rất biết hưởng thụ, không biết hắn tại "Tiên đảo" cái gì gọi là thần tiên khoái hoạt đây.
- Đảo tiên, ngươi cùng ma thành thành chủ rốt cuộc kết xuống cái thù hận gì, có thể nói hay không.
Lục chỉ đảo tiên ha ha cười:
- Người tuổi trẻ chính là lòng hiếu kỳ, cái này cũng không có gì giấu diếm, nói cho ngươi biết cũng được.
Dừng một chút, tựa hồ là đang suy nghĩ lên nói từ chỗ nào.
- Ma thành thành chủ, cùng chúng ta giao tình còn không ít, năm đó, bổn tiên cùng sư muội cùng đến đóng băng thế giới lịch lãm, đi thẳng đến phụ cận ma thành, bởi vì săn giết mấy cao giai ma thú, kinh động ma thành thành chủ. Đây là chúng ta lần đầu liên hệ, bổn tiên khi đó thực lực còn không bằng hắn, cùng sư muội liên thủ mới miễn cưỡng đánh ngang tay. Tiểu tử này không có cách nào thắng chúng ta, liền tính toán triệu hồi ma thú hỗ trợ, may mắn sư muội kịp thời sử dụng lá bài tẩy sư phụ cho, lúc này mới đem ma thành thành chủ vây khốn.
Chuyện cũ hiển hiện, lục chỉ đảo tiên vẻ mặt cổ quái, tựa hồ là lâm vào trong chuyện cũ.
- Khi đó, đảo tiên bao nhiêu tuổi?
Lý Dật không khỏi tò mò hỏi.
- So với ngươi thì hơi lớn hơn chút ít, khi đó bổn tiên còn không có thực lực như ngươi bây giờ, chỉ là tu vi đấu tôn, nếu không có mấy chiêu đấu kỹ, đã sớm thua ma thành thành chủ. Lúc ấy chúng ta vây khốn ma thành thành chủ, bị ma thành thành chủ triệu hoán ma thú, cục diện nhất thời giằng co. Chúng ta nghĩ muốn giết hắn cũng khó, ma thú muốn đối phó chúng ta cũng có điều cố kỵ. Về sau, ma thành thành chủ đưa ra hoà giải, chỉ cần chúng ta rời khỏi đóng băng thế giới, không hề giết chóc Ma tộc đóng băng thế giới, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Bổn tiên khi đó tuổi trẻ khí thịnh, tại trước mặt sư muội càng không muốn chịu thua, vì vậy đưa ra ước hẹn mười năm.
- Kỳ thật lúc ấy bổn tiên theo lời ước hẹn mười năm, chẳng qua là cho mình một cái bậc thang. Mười năm sau, ma thành thành chủ lão già kia quả nhiên tìm tới tận cửa, bổn tiên đã sớm quên đi chuyện này, lúc ấy cũng không ở nhà. Ma thành thành chủ thấy bổn tiên lỡ hẹn, dưới sự giận dữ liền giết thê nhi... Vợ con của ta, là sư muội năm đó theo ta đi đóng băng thế giới.
Nói đến đây, lục chỉ đảo tiên trong đôi mắt không hề che dấu sát ý dày đặc, vẻ mặt oán độc làm cho người lưng lạnh toát.
Rất tốt rất cường đại, Lý Dật tuy trên mặt cũng lộ vẻ đồng tình, nhưng trong lòng lại vui mừng nở hoa. Thf ra là thù hận giết vợ không đợi trời chung, xem ra mối thù của lục chỉ đảo tiên cùng ma thành thành chủ không có cách nào hóa giải.
- Bổn tiên dưới sự giận dữ, lần nữa tiến vào đóng băng thế giới, tìm ma thành thành chủ báo thù huyết hận. Bổn tiên một đường giết hại, xâm nhập đóng băng thế giới, giết chóc cao giai ma thú. Bắt đầu từ lúc này, bổn tiên danh hào mới không người không biết không người không hiểu. Bất quá khi đó, người khác còn không có bảo ta là lục chỉ đảo tiên, mà là lục chỉ ma quân. Chỉ là lúc này, ta còn không có đả bại ma thành thành chủ, chẳng những không có đả bại, bổn tiên lại bị ma thành thành chủ gây khó khăn.
Lý Dật cười thầm, lục chỉ đảo tiên cũng rất là sĩ diện, rõ ràng là mình bại, lại nói không có đả bại ma thành thành chủ. Cái người ngu ngốc, một đường liệp sát ma thú xông đến ma thành, coi như là Đấu Thần tu vi cũng không chịu nổi nhiều cao giai ma thú như vậy tiêu hao, làm sao còn khả năng đánh thắng được ma thành thành chủ.
- Đã thất bại, làm sao ngươi còn sống?
Lý Dật cười hì hì hỏi.
- Đúng, lúc ấy ta cũng buồn bực vô cùng, ma thành thành chủ rõ ràng có thể giết ta, hắn lại vì cái gì không có làm như vậy. Về sau ta mới biết được, ma thành thành chủ không giết ta, là vì công pháp của ta mà sinh ra hứng thú. Ngắn ngủn mười năm, thực lực của ta tấn chức một bậc, loại tốc độ này làm ma thành thành chủ rất là kinh ngạc, muốn nghiên cứu ta. Đáng tiếc cái lão ma đầu này đánh giá thấp thực lực của ta, bốn ngày sau đó đã bị ta đánh vỡ phong ấn chạy thoát ra ngoài. Lão ma đầu lúc này có điểm sợ hãi, phát động đại lượng ma thú truy sát ta, kết quả vẫn bị ta trốn ra khỏi đóng băng thế giới.
Một lời nhiệt huyết đi báo thù, kết quả chật vật trốn thoát, đây cũng không phải là chuyện gì đáng được kiêu ngạo.
- Tiểu tử, đừng có dùng loại ánh mắt này xem thường ta, bổn tiên hiểu ý của ngươi. Nhưng dưới tình huống đó, bổn tiên nghĩ báo thù ma thành là không có khả năng, cho dù bổn tiên đối phó được ma thành thành chủ, lại có thể đối phó được nhiều cao giai ma thú như vậy sao. Cho nên bổn tiên lưu lại lời nói cho ma thành thành chủ, trong vòng ba mười năm báo thù. Lúc này bổn tiên không phải nói đùa, sau khi ly khai ma thành, bổn tiên du lịch thiên hạ, tìm kiếm công pháp đấu kỹ khắp nơi để tăng thực lực lên, cuối cùng chọn trúng tiên đảo yên tĩnh tu luyện.
Chuyện xưa nói ra, rượu thịt cũng ăn xong. Bên ngoài sắc trời cũng tối đen, lục chỉ đảo tiên lúc này mới đứng lên vỗ vỗ tay:
- Không sai biệt lắm, chúng ta đi làm chính sự thôi.
- Chuyện xưa của ngươi chỉ đơn giản như vậy sao? Đảo tiên, ngươi không phải là nói đùa chứ.
- Có nói đùa cũng trọng yếu sao? Ngươi nghe thì tốt rồi.
Lục chỉ đảo tiên đã đứng dậy đi ra khỏi tửu quán.
Thành nhỏ ban đêm có chút tịch liêu, trên mặt phố chỉ có thưa thớt vài người. Lục chỉ đảo tiên tựa hồ đối với thành nhỏ có chút quen thuộc, xuyên qua phố dẫn Lý Dật vòng vo hơn nửa canh giờ, lúc này mới tại một gian nhà thoạt nhìn nhà cũ ngừng lại.
Nhà cũ chiếm diện tích lại có chút rộng rãi, chiếm non nửa mặt phố. Đứng ở cửa lớn nhà cũ, Lý Dật không khỏi cười nói:
- Đảo tiên lão nhân gia có phải dẫn ta tới chốn ăn chơi không?
- Thúi lắm, cái phòng này vốn là nhà bổn tiên, bổn tiên đã về nhà.
Về nhà? Lý Dật ngược lại hơi hơi kinh hãi, thấy lục chỉ đảo tiên khẽ đập cửa, đồng thời một cái lão gia mở cửa, nhìn thấy lục chỉ đảo tiên, lão già lệ tung hoành nói:
- Thiếu, thiếu gia? Thiếu gia rốt cục đã trở lại.
Thật đúng là về nhà, xem lão bộc lão Lệ như thế nào, lục chỉ đảo tiên khuôn mặt cũng có chút động, cười nói:
- Đứa con thứ hai, rất tốt, ngươi còn chưa có chết.
- Hai, đứa con thứ hai đáp ứng thiếu gia vẫn chưa hết, hoàn thành, sao có thể, có thể chết.
Lão bộc nói chuyện đều có chút thắt, vẻ mặt vui mừng, thần sắc lại khiến cho hắn rực thêm vài chục tuổi.
- Vậy mang ta đi nhìn xem sao.
- Thiếu, thiếu gia chú ý, đất này, mặt đất bất bình, cũng không còn, không rảnh bổ tu, thứ tội thứ tội.
- Đảo tiên, rốt cuộc làm cái trò gì?
- Cái gì đều đừng hỏi, đi theo ta nhìn sẽ biết.
Lý Dật lập tức hứng thú, hai người chủ bộc thái độ lén lén lút lút, tựa hồ là có cái gì bí ẩn. Theo hai người xuyên qua sân rộng, đi vào nhà giữa, đay là tòa nhà lớn chiếm diện tích không nhỏ, nhưng người ở lại thưa thớt, cũng không thấy người hầu khác, một mảnh cảnh tối tắt đèn, khắp nơi tích bụi, giống như phế trạch vậy.
Trong nhà bài trí cũng tầm thường, ngoại trừ bàn thờ bố mẹ, bốn phía cũng đầy bụi. Chỉ thấy lão bộc đi đến trước bàn vuông, ôm cái bàn uốn éo vài vòng, trên mặt đất bỗng nhiên vang lên vài tiếng trầm đục, sau đó hiện ra một cái động khẩu tối tăm.
Đi vào động khẩu này, càng có một mùi truyền ra, làm Lý Dật nhịn không được hắt hơi một cái, dọc theo thông đạo xuống, dần dần xuất hiện một tia ánh sáng, nhưng tại trên vách đá tinh thạch phát ra, càng đi xuống, ánh sáng càng sáng ngời. Lý Dật đánh giá ước chừng dưới mặt đất bảy tám thước, thông đạo rốt cục dừng lại. Một cái tầng hầm ngầm vài trăm thước vuông tròn xuất hiện ở trước mặt.
Lúc này có thể thấy được, đó cũng không phải là một gian tầng hầm ngầm bình thường, trong phòng hiện đủ loại kiểu dáng cột đá, trụ trên hoa văn trang sức phức tạp. Giữa cột đá, một phương bát giác hình ngọc đài, tản ra đạm lam sâu kín sắc quang mang.
- Biết đây là cái gì không, tiểu tử?
- Không biết.
Lý Dật thành thật trả lời.
- Đây là sư môn truyền thừa truyện tống trận, tiểu tử, ngươi biết nó có thể đem chúng ta truyền tống đi nơi nào không?
Đương nhiên không biết, Lý Dật không có trả lời, chỉ là đơn giản lắc đầu.
- Nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì, nó có thể đem chúng ta truyền tống đến thần chi lĩnh vực. Hắc hắc, thứ tốt, đáng tiếc, cái truyền tống trận này, không có thần cấp tu vi đừng mơ tưởng khởi động.
- Thần chi lĩnh vực? Đảo tiên, ngươi muốn làm không phải là đi thần chi lĩnh vực chứ.
- Đương nhiên không phải, tiểu tử ngươi an tâm.
Lục chỉ đảo thần tiên cổ quái cười, xoay người hướng một góc tầng hầm ngầm đi đến, trong góc, lục chỉ đảo tiên đến gần, đột nhiên toả sáng ra quang mang sáng chói, sau lại bỗng nhiên biến mất, ánh sáng đẹp mắt từ tầng hầm ngầm sáng ngời cũng trở nên hôn ám.
- Nhà của thiếu gia ngươi, hắn đi đến nơi nào.
Lục chỉ đảo tiên biến mất, Lý Dật hướng lão bộc hỏi.
- Thiếu gia nhà ta, hắn đương nhiên đi nhìn thiếu phu nhân rồi.
- Thiếu phu nhân? thê tử thiếu gia nhà ngươi không phải là bị ma thành thành chủ giết sao?
- Ngươi là nói ma đầu đóng băng thế giới kia sao? Hắn xác thực giết giết thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân cũng chưa chết.
← Ch. 0837 | Ch. 0839 → |