← Ch.0087 | Ch.0089 → |
Thân ảnh Huyết hồng đang lướt qua trong không trung, nhanh chóng hạ xuống một góc tối trên con phố ở Huyết Lang Trấn, tiếp theo đó, đấu khí Huyết sắc nhàn nhạt trên người hắn đã thu hết vào trong Vân Hoang Giới Chỉ.
- Lão quỷ! Ngươi làm trò gì vậy? Chỉ cần một cái vung tay nữa thì đã có thể lấy mạng của cha con Long Gia rồi! Ta đã sắp xếp lâu như vậy, chính là đợi đến lúc này!
Lý Dật trong lòng giận dữ gầm một tiếng, vừa rồi khi bỏ đi, hắn không biết muốn quay người lại đánh một chưởng giết chết hai cha con của Long Gia nhưng vẫn bị Xà Tôn Giả kéo thẳng ra ngoài.
- Đừng phí lời! Hiện tại người phải bình tĩnh cho ta! Bước vào trong đường này, bằng không lát nữa có chết cũng đừng có oán ta!
Giọng nói của Xà Tôn Giả nhanh chóng vang lên lần này trong giọng nói đã mang một ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Lý Dật tim đập thình thịch ngữ khí này cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy Xà Tôn Giả nói, ngay lập tức hắn cũng biết Xà Tôn Giả làm như vậy chắc chắn là có lý do của hắn. Hắn không hé miệng đến nửa lời mà chỉ khẽ vụt người, hòa nhập vào đám Dong binh trong phố.
Đột nhiên, một luồng uy áp đè nén lớn đến cực điểm ập vào mọi người trên phổ. Chỉ là một cơn đè nén, đã khiến cho vô sổ người cảm thấy khó thở, những người yếu hơn đã không nhịn được phun một bụm máu ra.
Lý Dật tim đập loạn nhịp, hắn cơ hồ vô thức muốn đè nén cảm giác muốn thổ Huyết nhưng trong lòng lại vụt suy nghĩ. Hắn đã thô một búng máu ra, giống như những người khác, hắn tái nhợt mặt ngã quỵ xuống đất.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng vào không trung.
Chỉ thấy, một thân ảnh bạch sắc hư ảo đang hiện lơ lửng trong không trung, dõi nhìn vào tất cả mọi người trong Huyết Lang Trấn. Khí tức phát ra trên người hắn, khiến người khác mềm nhũn người, không còn chút sức lực nào phản kháng.
Ánh mắt dò xét của hắn chầm chậm lướt qua từng người, từng người bị hắn nhìn đều mồ hôi toát ra như tắm.
Lý Dật cũng khẽ rùng minh, hắn không dám để bản thân nhìn vào đối phương, mà lại phun ra một búng máu, giống như không thể chống đỡ lại được uy áp của đối phương.
Tuy rằng tất cả đều là hắn cố ý làm, nhưng với thực lực Nhất Tinh Đấu Giả của mình, tình trạng này cũng là bình thường.
Đợi đến lúc áp lực nặng nề ấy chuyển dời ra chổ khác, Lý Dật mới thở phào một tiếng. Cảm giác như gặp phải thiên địch vừa rồi, khiến trong lòng hắn hiểu rõ, trong mắt đối phương, bản thân chăng khác nào lũ kiến hôi. Cho dù mình ớ trạng thái Đỉnh phong, cũng không thể nào đỡ được đến nửa chiêu.
Cảm giác này khiến Lý Dật cảm thấy phiền muộn.
Một lát sau, thân hình bạch sắc ấy mới khẽ lắc đầu, thân hình trong không trung khẽ điểm một cái, người đã lao thăng về hướng bắc.
Đợi đến lúc hắn rời đi, Dong binh xung quanh mới cơ hồ thở ra một hơi dài thườn thượt.
- Trời ơi! Người đó lại đứng trong không trung... Đó... Đó là cảnh giới gì? Đấu Vương? Đấu Hoàng?
- Cái tên không có kiến thức nhà nguơi. cho dù là Đấu Hoàng muốn bay trong không trung, cũng cẩn phải để đấu khí hóa thành cánh... Người đó nay cả việc biến đấu khí thành cánh cũng không cần... Há không phải...
Nói đến đây, người nói đấy cũng đầy vẻ sợ hãi. Thực lục của đổi phương khủng khiếp như vậy, bản thân nếu còn tự ý bàn tán, rất khó nói rằng đối phương không nghe thấy.
Trên cả Đấu Hoàng?
Lý Dật chỉ còn biết cười khổ trong lòng, chẳng trách đổi phương lại tạo cho minh một uy áp cường đại như vậy, chỉ một cái nhìn, đã khiến bản thân không thể chịu được... Nếu hắn đoán không sai, thân ánh bạch sắc này có lẽ chính là người mà Xà Tôn Già nói tới.
Tuy rằng không biết Xà Tôn Giả lúc này đã tổn bao nhiêu sức lực, nhưng chắc rằng đã dùng hết sức cũng chưa chắc là đối thủ của đối phương, bằng không, với tính của Xà Tôn Giả. cũng sẽ không dừng lại đột ngột như vậy.
Để bảo đảm cẩn thận an toàn, Lý Dật cũng không dám hỏi Xà Tôn Giả vào lúc này. Hắn chỉ giống như một Dong binh binh thường, loanh quanh một vòng rồi tìm một lữ quán giá rẻ thuê phòng, trốn đến nửa đêm. Khi hắn xác định cơ bản không có nguy hiểm gì, mới khẽ gõ Vân Hoang Giới Chỉ. thấp tiếng nói:
- Lão quỷ, người hôm nay là ai?
Qua một hồi lâu sau. thân ảnh hư ảo của Xà Tôn Giả mới từ từ bay ra. hắn nhắm mắt cảm ứng một hồi. mới nhíu mày nói:
- Cũng không phải ai, chẳng qua chỉ là một ‘lão bằng hữu' mà thôi...
Ba chữ ‘lão bằng hữu' này được Xà Tôn Giả nhấn mạnh, cho dù là Lý Dật cũng có thể nghe ra sát ý nồng nặc trong ba chữ ấy.
Hắn không nhịn được nói:
- Lão quỷ. người đó, rốt cuộc là ai... Sao hắn có thể đi trong không trung như vậy. rốt cuộc hắn...
- Hắn là ai, ngươi biết rồi có ý nghĩa gì không? Đợi sau khi ngươi có đủ thực lực, những chuyện này tự nhiên ngươi sẽ biết...
Xà Tôn Giả nở một nụ cười khó hiểu nhìn Lý Dật:
- Còn về cảnh giới của hắn... Vừa rồi ta cũng không dám dò xét kỹ, nhưng nếu đã có thể làm được đến độ không cần biến đấu khí thành cánh mà vẫn dừng lại được trong không trung, chắc rằng đã trên Đấu Hoàng rồi. Nhưng rốt cuộc là đến mức nào. nếu hắn không toàn lực xuất thủ, ta cũng không thể nhìn ra a... Có điều ngươi cần phải biết một chuyện, đó chính là trừ phi là lúc Bán tôn toàn thịnh, bằng không với trạng thái hiện nay của Bản tôn, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
- Như chính là nói vừa rồi...
Xà Tôn Giả gật đầu, nói:
- Không sai, Bản tôn dù gì cũng là trạng thái linh hồn, cảm ứng dĩ nhiên nhạy bén hơn người thường mấy phần. Sau khi lờ mờ cảm nhận được khí tức của hắn, ta cũng không thể không lui. Tuy không phải không có cơ hội giết cha con Long Gia, nhưng một khi chần chừ ở lại, nếu bị hắn phát hiện, hai chúng ta e rằng đều không thể thoát thân. Đến lúc đó thì cái gì cũng hỏng bét rồi. Còn về hiện tại, tuy vẫn chưa giải quyết được phụ từ Long Gia. sau này chúng ta nghĩ cách là được rồi... Chỉ có điều...
- Chỉ có điều cái gì?
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Lão bằng hữu đó có lẽ có được tin tức gì, biết ta lưu lạc đến nơi này, hắn mới xuất hiện. Có điều, nếu ta không hiện thân, hắn cũng không thể tìm thấy ta... Tiểu từ xem ra sau này ta không thể nào tùy tiện giúp ngươi rồi, ngươi làm chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân. Qua chuyện này rồi thì nhanh chóng tu luyện đi. Tế Thân Điện hai tháng sau vô cùng quan trọng, huống hồ nếu ngươi có thể vào được Đấu Thẩn Điện, đối với ngươi cũng có lợi ích rất lớn. Vốn dĩ ta còn muốn từ từ bồi dưỡng ngươi, không cần đến thứ khác, nhưng hiện tại xem ra không có một thân phận tốt che đậy, sớm muộn cũng có vấn đề thôi.
Dứt lời, Xà Tôn Giả vụt người thu vào trong Vân Hoang Giới Chỉ. Sự cẩn thận của hắn, khiến Lý Dật cảm thấy gai lạnh. Dĩ nhiên hắn cũng biết, vói thực lực lúc này của mình mà nói nếu muốn đấu với người đó thì quả thực không bằng một con kiến.
Xem ra thời gian trước mình đã quá thuận lợi cơ hồ đã có suy nghĩ không coi ai ra gì, đến lúc này Lý Dật mới rõ bản thân trên con đường cường giả còn phải bước những bước rất dài...
Không còn sự giúp đỡ của Xà Tôn Giả. nếu lúc này mình muốn thu thập Long Phi và Long Ngạo Thiên e rằng là chuyện không thể nào. Chẳng nói đến điều khác, khi một Đấu Sư đánh nghiêm túc, bản thân đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi, huống hồ. Long Gia còn có ba Đấu Sư.
Chỉ có điều, mình đã bổ trí lâu như vậy, khó khăn lắm mới giải Quyết được Âm Thiên Kiệt, nếu cơ nghiệp đồ sộ của Huyết Lang Trấn lại rơi vào trong tay của Long Gia, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Dù gì, mục đích lần này của mình là trấn áp Long Gia chứ không phải vô hình chung để họ lớn mạnh lên.
Lúc này không thể dựa dẫm để giết chết được Long Phi và Long Ngạo Thiên, cơ hồ bản thân chỉ có thể tìm một cách nào khác.
Nhìn hắc bào bên cạnh mình, Lý Dật bất chợt vỗ nhẹ tay, một Quyển trục quang mang thanh sắc hiện ra trong tay hắn... Xem ra. muốn trấn áp Long Gia, còn phải dựa vào thế lực khác a...
0O0
- Xem ra, trời sinh ta mệnh khổ a!
Đứng trước mặt Phong Lâu, Lý Dật bất giác nhếch môi. trong lòng cảm thấy bất lực.
Ngẩng đầu nhìn tòa Phong Lâu trước mặt. Lý Dật khẽ hít vào một hơi.
Vói việc gọi Phong Lâu là ‘lâu’, chẳng bằng nói nó là một tòa kiến trúc nối liền. Nét kiến trúc tinh xảo, thanh nhã với nhau, hình thành một vùng rộng lớn không bé hơn Huyết Lang Bảo.
Thị vệ mặc khôi giáp đứng ngay trước của chính tòa kiến trúc dõi nhìn những người đi đến, thỉnh thoảng lại có người bước vào Phong Lâu, hiên nhiên là những vị khách cũ, đám thị vệ đều tươi cười cung kính chào họ.
Nhưng cũng có nhiều người chỉ biết ngắm nhìn cánh cửa hoa lệ kia một cách ngưỡng mộ rồi ảm đạm bước đi.
Phong Lâu này. rốt cuộc làm ăn gì a!
Lý Dật không khói tò tò. có điều ngay lập tức hắn đã vứt ngay suy nghĩ vẩn vơ này đi, rồi rảo bước đi vào trong Phong Lâu.
Có lẽ bộ dạng ngơ ngẩn của Lý Dật đã bị đám thị vệ chú ý từ trước, lúc này thấy Lý Dật bước tới. hai tên thị vệ đều nhất tề đi lên trước một bước, vung nhẹ trường thương trong tay ra, một tên nhàn nhạt nói:
- Vị tiên sinh này, chỗ chúng ta không phải là nơi người bình thường có thể vào đâu, nhin dáng dấp tiên sinh đây cũng chắc là lẩn đầu tới, nếu không có người tiến cử. xin hãy về cho.
Lý Dật đưa tay sờ mũi, gương mặt vẫn được trùm bời mũ choàng khiến đám thị vệ không thê nhìn rõ:
- Ý của ngươi là, ta không thể vào sao?
- Dĩ nhiên, nếu Phong Lâu chúng ta, loại chó mèo nào đó mà cũng có thể tùy tiện đi vào, há chẳng phải mất mặt sao?
Nói rồi, tên thị vệ đó lộ ra một vẻ mặt cao ngạo vút lên tận mây xanh.
Lý Dật trong lòng thấy buồn cười, tên thị vệ này tuy có thực lực Đấu Giả. nhưng trong mắt của Lý Dật. cho dù có một trăm kẻ như vậy xuất hiện thì bản thân cũng chỉ cẩn vung tay là diệt gọn. lúc này hắn dĩ nhiên cũng chán phi lời với họ, chỉ lắc đầu. nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta không thể đi vào. vậy thì các ngươi gọi Ngô Hinh Dư ra gặp ta đi!
- To gan! Dám gọi thẳng tên của Lâu Chủ!
Hai tên thị vệ đồng thanh quát lớn một tiếng. Trường thương trong tay đã đánh xuống.
- Keng! Keng!
Sau hai tiếng động vang lên. trường thương bị văng vào không trung, rồi rơi sõng soài trên đất.
Khẽ thổi ngón tay rồi nhìn đám thị vệ đang lộ vẻ khó tin, Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Ta nói lại lần nữa gọi Ngô Hinh Dư ra gặp ta... Nếu nàng ta không chịu ra ta sẽ không ngại mà xông vào trong đâu. Chỉ có điều, đến lúc đó là địch hay là bạn, không phải do ta quyết định nữa rồi...
Giọng nói nhàn nhạt của Lý Dật khiến hai tên thị vệ kinh hãi không yên hai tay của họ lúc này đã tê rần. Vừa rồi Lý Dật chỉ búng tay bắn trường thường của họ, lại khiến họ bị thương nghiêm trọng như vậy sao?
Đúng lúc này, trong Phong Lâu truyền ra những tiếng bước chân đồn dập, sau đó, mấy đạo nhân ảnh đẩy của đi ra.
- Ha ha đây không phải là vị các hạ trên phố hôm nay sao? Không biết, các hạ tìm tiểu nữ có chuyện gì phân phó chăng?
Thoáng lướt nhìn Lý Dật. khi nhìn rõ chiếc hắc bào đã in sâu trong đầu nàng ờ trên người Lý Dật. Ngô Hinh Dư bất chợt khẽ bật cười.
Nàng cũng là người thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ, nếu đối phương đến gây chuyện, lẽ nào lại khách khí như vậy? Lúc này lại khách khí như vậy, chắc hẳn đôi bên có thể họp tác chuyện gì đó.
Nghe thấy giọng nói êm dịu của đối phương, Lý Dật thầm mắng một tiếng yêu tinh, sau đó mời từ từ liếc nhin Ngô Hinh Dư.
Đây là lần đầu tiên LÝ Dật nhìn thấy Ngô Hinh Dư ở khoảng cách gần như vậy. Nữ nhân này có khuôn mặt thuần khiết đến cực điểm, đôi mắt trong veo thoáng có vẻ mơ màng khiến người khác đắm say, nhưng cơ hồ mang theo một ánh cười giảo hoạt. Bộ y phục bó sát người lại nổi lên thân hình gợi cảm mặn mà để người khác chiêm ngưỡng được vẻ hoàn mỹ đến tê dại, người nàng còn thoang thoáng một mùi hương nhàn nhạt chốc chốc lại lan tòa ra theo từng câu nói của nàng.
Chẳng trách mà cha con Âm gia lại có hứng thú với nàng a...
← Ch. 0087 | Ch. 0089 → |