← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến Lý Dật phải nhíu mày hắn rất rõ rằng, nếu là nữ nhân đó đang ở bên ngoài, nói không chừng sẽ thật sự đá phăng cánh cửa của phòng mình ra.
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng lấy quẩn áo ra mặc rồi dùng chăn che đậy đống đồ loạn xạ trên giường.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, hắn mới từ từ bước ra mở cửa.
Ánh mặt trời bên ngoài từ từ chiếu tới mang theo những hơi ấm vào, nhưng nữ nhân đứng ở cửa chỉ cười lạnh một tiếng, luồng hơi ấm ấy đã giống như bị đóng băng lại.
Lý Dật méo xệch miệng, sau một hồi mới cười khổ nói:
- Thì ra là Lý Băng biểu tỷ, không biết biểu tỷ hôm nay vội đến tìm tiểu đệ có chuyện gì dặn dò chăng?
Lý Băng khẽ hừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu Lý Dật lui sang một bên, sau đó nàng mới chậm rãi bước vào phòng của LÝ Dật nhìn xung quanh rồi lạnh lẽo nói:
- Hai ngày nay ta đến tìm ngươi, ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy sao? Hay là trong phòng đang giấu nữ nhân, sợ bị ta biết?
- Hửm...
Lý Dật nhất thời như bị cứng lưỡi lại, đây là thế nào a? Từ lúc nào mà bản thân lại có quan hệ tốt với mỹ nữ băng sơn này vậy nhỉ.
Chần chừ một lát, sau khi ánh mắt dò xét của Lý Băng lướt qua người, Lý Dật mới khẽ cười một tiếng, nói:
- Đa tạ biểu tỷ quan tâm, có điều mấy ngày nay ta đang tu luyện đến lúc quan trọng, quả thực không thể phân tâm vì vậy tuy biểu tỷ có gõ cửa nhưng quả thực là...
- Bỏ đi.
Lý Băng nhàn nhạt nói:
- Ta không muốn biết chuyện của ngươi... Chỉ có điều hôm nay...
Nàng không muốn biết chuyện của ta, vậy phí lời nhiều như vậy làm gì?
Lý Dật thầm trợn trừng mắt trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Chỉ là so với lúc gặp Lý Băng lần trước, thái độ của nàng đã khác đi phần nào khiến hắn cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Lý Dật bên này đang cười thầm, Lý Băng bên kia lại cũng lộ ra vẻ cổ quái hiếm hơi trên khuôn mặt nàng cổ hít sâu một hơi, rồi nói tiếp:
- Hôm đó, ta nói ngươi là phế vật, nhưng không ngờ, ngươi lại có thể đạt tới mức này... Chắc rằng hiện giờ ta cũng không phải là đối thủ của ngươi nữa rồi chứ?
Trong lòng LÝ Dật trào ra một cảm giác cổ quái. Cơ hồ năm đó có người nào đã nói qua, chỉ cẩn đánh bại nàng, thì có thể mặc sức thị uy a.
Nhìn mỹ nhân băng sơn trước mắt, Lý Dật không khỏi nuốt nước bọt, muốn đánh bại nàng cơ hổ không phải khó a... Chỉ có điều, chỉ là không biết, lời thề này có thể biến đổi không!
- Nhìn cái gì mà nhìn! Tiểu quỷ đầu!
Có lẽ ánh mắt lộ liễu của Lý Dật khiến nàng cảm thấy khó chịu, vẻ mặt của Lý Băng lúc này lại hiện ra sắc đỏ.
Lý Dật cười hì hì nói:
- Nhiều năm không gặp. biểu tỷ càng lúc càng khiến người khác phải động lòng... Chỉ là không biết, lời hứa hôm đó của chúng ta có thể thực hiện không, nếu có thể ta hiện giờ thật muốn lãnh giáo biểu tỷ một phen!
- Muốn chết!
Giậm chân quát một tiếng, Lý Băng đã đá cước sang bên người Lý Dật.
Lý Dật đang muốn tiện tay bắt lấy, nhưng đột nhiên hắn lại động tâm, làm tan đấu khí trên người, mặc cho Lý Băng đá vào bụng của mình.
- A~~
Lý Dật kêu thảm một tiếng, cả người bay phi như đạn bay rồi đập mạnh vào tường ngã xuống, cả người đau điếng khó thở.
Lý Băng vốn đĩ nhận định cước đá của mình chắc chắn sẽ bị Lý Dật cản lại, nhưng không ngờ lại xuất hiện cảnh này, nàng thoáng biến sắc. vội lao đến, đua tay chạm nhẹ vào mũi của Lý Dật sắc mặt biến đôi. nói:
- Lý Dật! Lý Dật ngươi làm sao rồi? Ta vô ý! Ta nghĩ ngươi có thể chặn được, sao lại... sao lại... sao lại...
- Phụt—
Lý Dật cơ hồ trong cơn hôn mê thổ ra một búng máu tươi, đôi mắt mơ màng mờ ra, vẻ mặt đau đớn.
- Biểu... Biểu tỷ... Nếu... Nếu... Nàng đánh ta có thể trút giận... Vậy thì... Vậy thì cho dù nàng đánh chết ta... Ta cũng không oán hận...
Lý Dật cơ hồ không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, mới nói ra được câu này nhưng vừa nói ra hắn đã bị ho dữ dội, khóe miệng lại rỉ ra máu tươi.
Lý Băng nhất thời tay chân luống cuống, chỉ biết ôm Lý Dật vào ngực, hoảng loạn nói:
- Làm thế nào? Làm thế nào? Lý Dật, ngươi không thể chết! Ngươi không thể chết! Nếu ngươi chết, thứ ngươi nợ ta sẽ trả thế nào đây? Trả thế nào đây?
Theo động tác của Lý Băng, đầu của Lý Dật bị áp vào bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng, cuối cùng, có lẽ vì Lý Băng ôm quá chặt khiến Lý Dật cơ hội còn cảm thấy ngạt thở.
- Biểu... Biểu tỷ...
Lý Dật suy nhược ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt.
- Chuyện... Chuyện gì...
Vị mỹ nhân băng sơn này lo sốt vó thiếu chút nữa bật khóc. Lý Dật lại ho ra vài ngụm máu, lẩm bẩm nói:
- Biểu tỷ... Hôm nay ta, e... E rằng không xong rồi... Nhung... Nhưng... Trước khi chết, ta vẫn còn một tâm nguyện, hy vọng biểu tỷ có thể giúp ta thực hiện...
- Tâm nguyện gì? Ngươi nói đi! Ta nhất định sẽ làm!
- Đó... Đó chính là... Cho ta... Cho ta sờ một chút...
Cơ hồ đã không còn sức tay phải của Lý Dật chầm chậm đưa về phía ngực của Lý Băng.
Sắc mặt của Lý Băng tái xanh lại, cơ hồ bị yêu cầu của Lý Dật khiến kinh hãi không nói ra lời. Đến lúc cảm thấy tay phải của Lý Dật chạm vào ngực của mình, nàng cơ hồ nhớ ra điều gì, nàng chợt cứng người lại, sau đó ném phăng Lý Dật ra, người lùi về sau vài bước, vẻ mặt xấu hổ giận dữ nói:
- Lý... Lý Dật! Ngươi lừa ta! Ngươi lại dám lừa ta!
Lý Dật tiếc nuối thu tay về, tuy được chạm vào rồi, nhưng cơ hồ vẫn chưa đủ a...
Hắn chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng, để giả vờ thật giống, hắn có thể chịu đau để cắn nát đầu lưởi a, có điều may mà không bị thiệt a! Không bị thiệt!
Hắn nhanh chóng đứng dậy, cười hì hì nói:
- Biểu tỷ, ta không có lừa nàng, vừa rồi ta đúng là sắp chết rồi!
Nói đến đây, Lý Dật đưa tay phải lên mê say hít ngửi, lẩm bẳm nói:
- Đúng vậy! sắp chết! Nhưng là chết sung sướng a!
- Lý Dật. ngươi hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!
Lời còn chưa đứt chân ngọc thon dài của Lý Băng đã vung lên lần nữa, có điều lần này lại vận hàm vài tia đấu khí, thậm chí còn tạo ra một âm thanh xé gió.
Lẩn này Lý Dật không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa, hắn khẽ lách người sang bên tránh khỏi cước đó, cười khô một tiếng nói:
- Lý Băng biểu tỷ, hà tất phải thế... Tiểu đệ chẳng qua chỉ là đùa mà thôi... Hơn nữa. có thể thấy biểu tỷ nàng rất quan tâm đến ta mà... Hà tất phải vậy...
- Ngươi vô sỉ!
LÝ Băng ngượng quá hóa giận, chân phải khẽ xoay, cả người đã như một cơn gió lốc lao vào Lý Dật, cùng lúc đó song cước của nàng liên hoàn đá ra, đấu khi đã hình thành từng đạo khí lốc thổi về phía Lý Dật.
Chỉ có điều, chiêu này tuy xem chừng vô cùng ghê gớm, thế nhưng Lý Dật lại có thể cảm giác được, Lý Băng hoàn toàn không dùng hết sức của nàng.
Bộp~
Lý Dật khẽ vung tay. đã đánh vào ngón chân của Lý Băng, một luồng lốc khí điên cuồng đã bị hắn hóa giải, sau đó Lý Dật lại đẩy một cái. Lý Băng đã bị lui lại ngay về vị trí cũ.
LÝ Băng đáp xuống đất vẻ mặt tức tối hai mắt trợn trừng nhìn LÝ Dật, cơ hồ như muốn ăn tuơi nuốt sống hắn.
Lý Dật đưa tay sờ mũi hắn cảm thấy rất hối hận. Tuy hắn có ý nghĩ muốn dò thứ tâm tư của vị Lý Băng biểu tỷ này nhưng lại gây thành độ này, cơ hồ cũng không tiện thu dọn chiến trường a.
Ngay lập tức hắn ngượng nghịu cười, giả như chưa hề có chuyện gì nói:
- Được rồi, Lý Băng biểu tỷ, nàng còn chưa nói hôm nay đến tìm ta muốn làm gì?
Lý Băng thoáng ngây người, nhìn bộ dạng của Lý Dật, nhất thời nàng vừa tức vừa buồn cười, cắn rắng một hồi, nàng mới bực dọc nói:
- Tiểu hỗn đản! Lần sau nếu ngươi còn như vậy, ta nhất định sẽ lột da ngươi!
- Biểu tỷ nàng đành lòng sao?
- Ngươi cứ thử xem! vv
Lý Băng hừ lạnh một tiếng.
Lý Dật thầm rùng mình một cái, hắn có thể nhìn ra, vị Lý Băng biểu tỷ này tuy rằng có chút tình cảm với mình, thế nhưng, cơ hồ những chuyện đi quá mức cũng không thể có quá nhiều a... Có một số chuyện làm quá thì lại không hay.
Lý Dật dĩ nhiên hiểu đạo Lý này ngay lập tức hắn nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
- Được rồi, biểu tỷ nàng còn chưa nói rốt cuộc có chuyện gì!
Lý Băng cắn môi, rồi chậm rãi nói:
- Gia chủ đại nhân sai ta đến tìm ngươi qua đó, nói là có chuyện muốn bàn.
Lý Dật gật đầu, trong lòng đã đoán biết được phần nào nguyên nhân mà người cha hờ muốn tìm mình tới, chỉ có điều tại sao lại sai Lý Băng đến tìm mình a!
Trong lòng thoáng ngờ vực, nhưng Lý Dật vẫn gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay!
Vừa dứt lời. hắn đã vụt lách qua người của Lý Băng, rồi nhanh chóng biến mất khỏi gian phòng, nhìn thế nào cũng thấy hắn đi có phần gấp gáp.
Nhìn thấy vậy, Lý Băng bất lực lắc đầu vừa rồi bản thân bị Lý Dật dụ lừa, làm ra chuyện như vậy, hiện tại nghĩ lại cơ hồ đúng là xấu hổ a.
Chính nàng cũng không biết tại sao bản thân lại quan tâm đến tên tiểu quỷ này như vậy, một cảm giác kỳ lạ khó hiểu khiến nàng ngơ ngẩn một lúc lâu, rồi bất giác cười khổ một tiếng, nói:
- Tên tiểu quỷ này... Đúng là càng lúc càng không ra gì rồi!
Đè nén cảm giác khó hiểu trong lòng, Lý Băng khẽ lắc đầu, đang định rời bước đi.
Thế nhưng bất chợt, nàng nhìn thấy một đống sách trong góc tường, mặt nàng đỏ ứng lên, ngay lập tức lại trở lên băng lạnh.
- Tên tiểu quỷ háo sắc này!
0O0
- Hắt xì! nói:
Lý Dật đang ngồi ở ghế chợt hắt xì hơi một cái to đùng, hắn phải đưa tay xoa mũi của mình, vẻ mặt phiền muộn.
Lý Hàn ngồi sau chiếc bàn ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Ốm rồi à?
Lý Dật cười khổ một tiếng.
- Không có, có lẽ là có người đang nhớ ta thôi. Phụ thân đại nhân, ai bảo con trai của người anh tuấn tiêu sái như vậy, dụ dỗ được mấy vị tiểu cô nương cũng là chuyện bình thường a!
- Thật vậy sao?
Lý Hàn nhàn nhạt cười, sau đó ông khẽ quăng một quyển da dê trong tay ra, nói:
- Các ngươi cũng xem đi.
Ba trưởng lão ngồi đối diện với Lý Dật lần lượt nhìn quyển da dê một lần, sau đó vẻ mặt khó coi đưa lại cho người sau.
Cuối cùng, quyển da dê được chuyền tới tay của Lý Dật hắn liếc nhìn vài lần, trong lòng thầm nhủ quả nhiên là vậy.
Đợi bốn người xem xong, Lý Hàn mới cau mày nói:
- Thế nào, các ngươi có suy nghĩ gì không? Long Gia trải qua chuyện này e rằng sẽ lại càng lớn mạnh hơn. Đến lúc đó, cục diện thế chân vạc của ba nhà Vạn Triều Thành sẽ có thay đổi phần nào, e rằng đối với Lý Gia chúng ta mà nói không có lợi ích gì a!
Đưa mắt nhìn nhau rồi ba trưởng lão đều đồng loạt lắc đầu, sau một lát, Nhị trưởng lão mới cau mày nói:
- Gia chủ đại nhân, theo ta thấy, chuyện chưa chắc đã tệ như tưởng tượng. Phải biết rằng, người của Diệp Gia Đế Đô. dù gì cũng chết ở Long Gia, Long Gia lúc này tuy mượn thế nuốt gọn Dong binh đoàn Huyết Lang, nhưng cũng cần phải có giải thích với Diệp Gia. Bằng không, thứ đã nuốt vào, e rằng họ sẽ phải nhả ra... Một chuyện làm không tốt thậm chí có thể dẫn đến kết cục người mất nhà tan.
- Huống hồ. ở nơi như Huyết Lang Trấn, các thế lực phức tạp rối ren, vị khẩu của Long Gia có lớn nữa, e rằng cũng không thể nào nuốt gọn nơi đó được... Lý Gia chúng ta có phải nên sắp xếp ngươi đi kiếm chút lợi ích không, không thể chỉ trơ mắt nhìn Long Gia làm lão đại chứ?
Tam trưởng lão bên kia chậm rãi nói.
Lý Hàn chậm rãi lắc đầu. nói:
- Không ổn, lúc này nếu chúng ta tùy tiện ra tay, chính là tạo cớ để Đế Đô Diệp Gia và Bắc Đấu Tông gây khó dễ cho ta. Nếu chúng ta không làm gì cả ta nghĩ Diệp Gia cũng sẽ không gây phiền phức cho Lý Gia chúng ta, thế nhưng chúng ta tùy tiện ra tay, nói không chừng sẽ cho Diệp Gia và Long Gia một cái cớ, đến lúc đó lại mất cả chì lẫn chài.
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |