← Ch.0096 | Ch.0098 → |
Ánh mắt xung quanh đều giật thột, sau đó mọi người đều lộ ra rất nhiều cảm xúc trong ánh mắt.
Thiếu niên xuất hiện bất ngờ này, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng mây bay, bàn tay phải đang ấn vào tay của Diệp Khinh Vũ, dường như luyến tiếc không nỡ rời đi. Nụ cười nhàn nhạt của hắn như không đổi, nhãn thần hướng về Diệp Khinh Vũ, giống như muốn nhìn thấu cả người nàng!
- Hỗn xược!
Sự thay đổi bất ngờ này, khiến Diệp Khinh Vũ nhất thời thoáng ngây người, thế nhưng sau chốc lát sắc mặt nàng ửng đỏ, rồi quát một tiếng lanh lảnh.
Phải biết rằng, Đại tiểu thư Diệp Khinh Vũ cả đời này có hồ còn chưa bao giờ nhìn nam nhân đồng lứa với mình, lúc này lại bị tên hỗn đản trước mặt chạm vào tay?
Lý Dật nhàn nhạt cười nói:
- Hỗn xược! Nói đúng lắm, ta nói tiểu mỹ nữ, ta nhìn thế nào cũng thấy nàng xuất thân danh môn. Theo lý mà nói, cho dù không phải yểu điệu thục nữ, cũng chí ít phải hiểu lễ nghi chứ... Thế nhưng bộ dạng hỗn xược của nàng, nào có giống khuê nữ của danh gia!
- Ngươi?
Diệp Khinh Vũ như ngừng thở, vô thức định rút trường kiếm bên hông ra. Thế nhưng lúc này nàng mới phát hiện, tên khốn trước mắt này thủ trưởng ấn vào tay mình như không chút sức lực nào, thế nhưng mình làm thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Tên này... Chính là Lý Dật?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong, mọi người trong đại sảnh đã định thần lại sau trận kinh ngạc.
Lý Hàn khẽ biến sắc mặt, quát:
- Dật nhi! Không được vô lễ! Đây là Diệp Đại tiểu thư của Đế Đô Diệp Gia, muội muôi của Diệp Thiếu gia... Người có quan hệ không tồi với Diệp Thiếu gia, lẽ nào lại vô lễ với người ta?
Muội muội của Diệp Thanh Mã? Không ngờ Diệp Thanh Mã trông bộ dạng nhân cẩu như vậy mà lại có muội muội xinh đẹp thế này a!
Lý Dật trong lòng thoáng giật mình, rồi vội buông tay ra, lui về sau nửa bước, chắp tay nói:
- Thì ra là muội muội của Thanh Mã huynh, đúng là Lý Dật vô lễ rồi... Lý mỗ vừa xuất quan, nghe nói có ác khách tới nhà, liền đến đại sảnh xem thử. Ban đầu còn tưởng kẻ nào không có mắt đến gay chuyện, không ngờ là muội muội của Diệp Gia. Ra tay đường đột, quả thực xin lỗi! Lần này xem như Lý mỗ không phải, xin nhận sai với Diệp Gia muội muội!
Lời nói của Lý Dật mang đầy ý châm chọc mỉa mai, cũng có chút ý muốn lôi kéo quan hệ trong đó. Thuận tiện đổ hành vi của mình do lỗi của đối phương, quả thực vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.
Diệp Khinh Vũ tuy xuất thân từ một đại gia tộc, thế nhưng trước giờ đều được cưng nựng như cô công chúa nhỏ, thiếu niên của Diệp Gia đứng trước mặt nàng nịnh hót còn không kịp? Cho dù là Thiếu gia của gia tộc khác, hoặc là môn đệ của Bắc Đẩu Tông nhìn thấy nàng cũng đều rất khách khí nào có ai giồng như tên Lý Dật này.
Nhất thời nàng không biết phản ứng ra sao, chỉ trừng mắt nhìn Lý Dật, không nói ra được một lời nào.
Lý Dật trong lòng cười thầm, nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười chân thành:
- Thế nào... Diệp Gia muội muội không muốn tha lôi cho tiểu huynh sao? Ài... Ta và Diệp huynh quna hệ rất tốt, lần đầu tiên gặp đã cùng tầm hoan ở Thiên Hương Lầu. Hắn còn nói muốn giới thiệu muội muội của hắn cho ta, để thân càng thêm thân. Không ngờ Diệp huynh tuổi trẻ đã từ giã cõi đời... Ài, có điều là bằng hữu, chúng ta cũng phải hoàn thành tâm nguyên của hắn ngày đó chứ... Ngươi nói đúng không, Long huynh?
Lý Dật vừa nói lời này ra, đều khiến mọi người há mồm trợn mắt, ý của câu thân càng thêm thân này, mọi người trong đại sảnh dĩ nhiên đều hiểu.
Ngay cả Long Ngạo Thiên bị Lý Dật liếc mắt nhìn qua, cũng cười khổ một tiếng, nhất thời nói phải cũng không được, nói không phải cũng chẳng xong.
- Khục...
Một tiếng ho khan nhè nhẹ khẽ vang lên, ánh mắt chú ý của mọi người trong đại sảnh lại chuyển hướng.
Lão nhân mặc nguyệt bạch sắc trưởng lão vừa rồi vần không nói gì, lúc này lão mới khẽ nheo mắt nhìn nói:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Khi ở Đế Đô, lão phu đã gặp qua không ít nhân vật thiên tài, nhưng với độ tuổi của Lý Thiếu gia đây, có thể đạt đến cảnh giới Tam Tinh Đấu Giả, đúng là không có mấy người... Chắc rằng, chấn động lớn ở hậu sơn Lý Gia chính là Lý Thiếu gia ngươi tạo ra đúng không?
- Tam Tinh Đấu Giả?
Trong đại sảnh mọi người như hít phải khí lạnh. Khác hẳn với hai người ngoại lai Diệp Khinh Vũ, những người này đều biết, từ lúc Lý Dật tu luyện đến nay chỉ mới ba, bốn tháng mà thôi. Trong thời gian ba, bốn tháng này có thể đột phá Đấu Giả thì bỏ đi. Không ngờ bế quan nửa tháng, lại đột phá liền hai tinh?
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người đang muốn đập đầu mà chết!
Lẽ nào sự ra đời của gã chính là để đả kích những người khác sao?
Long Phi và Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau. Đôi bên đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt đối phương, đặc biệt là Long Ngạo Thiên vốn tâm cao khí ngạo lúc này cũng vẻ mặt đầy chua chát. Hắn tự nhận rằng mình thiên phú cực cao, nhưng ở cấp Nhất Tinh Đấu Giả đã một năm rồi, đến nay vẫn chưa thể đột phá. Thế nhưng Lý Dật mới chỉ chưa gặp nửa tháng đã đột phá liền hai cấp... Đúng... Đúng là con mẹ nó hỗn đản!
Ba trưởng lão của Lý Gia cũng đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra sự kinh hãi của đối phương. Vị Lý Dật Thiếu gia này không những tâm tư cẩn thận, ngay cả thiên phú cũng cao như vậy, xem ra chi thứ của Lý Gia, đúng là không có hy vọng vùng lên rồi.
Duy chỉ có một mình Lý Hàn sắc mặt bình thường. Hắn đã sớm biết Lý Dật muốn thăng cấp Đấu Sư trong Tế Thần Điện, từ sau sự biến hóa lớn ở hậu sơn Lý Gia, hắn đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Lý Hàn khẽ liếc nhìn về phái hậu sơn, quả nhiên, theo sự xuất hiện của Lý Dật, nơi đó đã dần trở lại bình thường. Vùng trời nhỏ đầy sắc máu, cũng theo cả mảng điện quang lớn từ từ biến mất trong tầm mắt.
- Vị lão tiên sinh này quá khen rồi.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Còn chưa được thỉnh giáo, lão tiên sinh là...
Lão nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Lão phu Miêu Khả, trong Bắc Đẩu Tông, cũng miễn cưỡng được coi là Chấp sự bên ngoài. Đồng thời, cũng là Khách khanh Trưởng lão của Diệp Gia. Lão phu lần này cùng Đại tiểu thu đến đây, chính là điều tra rõ chuyện của Thanh Mã Thiếu gia... Đại tiểu thư tuổi trẻ bồng bột, lại thường xót huynh trưởng, nói lời khó tránh nhiều chỗ nóng nảy, vì vậy mong Lý Thiếu gia và cả Lý Gia chủ đừng bao giờ trách cứ! Đừng trách cứ!
Lý Dật khẽ trợn mắt nhìn, vừa rồi sao không thấy lão quỷ ngươi nói chuyện, hiện giờ mới đi ra làm lão già hòa giải?
Có điều, Chấp sự bên ngoài Bắc Đẩu Tông, Khách khanh Trưởng lão của Diệp Gia... Xem ra hai thế lực này, quả nhiên là gắn liền một khối với nhau a!
Bên kia, Diệp Khinh Vũ đã từ từ hoàn hoàn hồn lại, cũng biết lúc này không phải là lúc phát tác. Nàng trừng trừng nhìn Lý Dật, rỗi khẽ tiếng nói:
- Miêu Khả gia gia, sao người lại...
Miêu Khả trừng mắt nhìn nàng, ám thị nàng không được nói nữa, rồi mới tiếp tục nói:
- Vừa rồi nghe Lý Thiếu gia nói, ngươi và Thiếu gia nhà ta sinh tiền còn là hảo hữu... Không biết... Có thể cho phép lão phu hỏi vài vấn đề không.
Lý Dật vẻ mặt đau khổ, nói:
- Dĩ nhiên là được rồi! Nếu có thể điều tra ra ai giết Diệp Thiếu gia, Lý Dật ta nhất định sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn! Miêu trưởng lão xin cứ hỏi tự nhiên! Lý mỗ nhất định sẽ nói hết những điều mình biết!
Bộ dạng của Lý Dật khiên Miêu Khả khẽ gật đầu, lão suy nghĩ một hồi, rồi chậm rãi nói:
- Theo như Long Thiếu gia nói, Thiếu gia nhà ta lúc sinh tiền đã từng gặp mặt Lý Thiếu gia, đã nói một số chuyện... Không biết là chuyện gì?
Lý Dật khẽ biến sắc mặt, nói:
- Thật sự phải nói sao?
Miêu Khả gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên rồi, chuyện này là đại sự, mong Lý Thiếu gia đừng che giấu!
Lý Dật thoáng lộ vẻ khó xử nhìn xung quanh, rồi quay đầu nhìn Lý Hàn, vẻ mặt khó xử nói:
- Chuyện này... Chuyện này không tiện lắm... Dù gì cũng liên quan đến bí mật của Diệp huynh...
- Cứ noi đừng ngại!
Miêu Khả nhíu mày nói.
Lý Hàn cũng ho khan một tiếng, nói:
- Dật nhi, ngươi cứ nói thẳng đi, những ngày qua người bế quan có lẽ không biết, Miêu Khả trưởng lão và Diệp Khinh Vũ tiểu thư chỉ còn thiếu nước chưa lật tung vả Vạn Triều Thành lên trời, thế nhưng vẫn chưa tim được manh mối có ích nào. Nói không chừng đối đối thoại của ngươi và Diệp Thiếu gia còn có thể có manh mối gì đó!
- Như vậy a!
Lý Dật đưa tay sờ mũi, rồi chắp tay đi vài bước, thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi... Chuyện này vốn dĩ ta hứa với Diệp huynh sẽ không nói... Hôm đó khi chúng ta cùng vui vẻ ở Thiên Hương Lầu, Diệp huynh đã nói riêng với ta vài câu, cảnh này rất nhiều người đều nhìn thấy, ngươi nói đúng không, Long Thiếu gia...
Long Ngạo Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Phải!
Lý Dật như cười nhu không nhìn Diệp Khinh Vũ, rồi nói tiếp:
- Lúc đó Diệp huynh nói với ra, hắn rất thích kẻ có thiên phú như ta, muốn ta gia nhập chí thứ của Diệp Gia, hơn nữa, còn hứa gả muội cho ta... Hắn bảo đảm trong vòng năm năm ta có thể vào được tông hệ của Diệp Gia, thậm chí vào Bắc Đẩu Tông, lúc đó hắn cho ta ba ngày sau trả lời hắn... Thé nhưng không ngờ thê sự vô thường, Diệp huynh hắn... Ài...
Lời vừa dứt, mọi người trong đại sảnh đều như ngừng thở, tửng người lộ ra vẻ háo hức.
Diệp Khinh Vũ khẽ biến sắc mặt, nhãn thần của Lý Dật khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng không nhin được giậm chân, nói:
- Nói nhảm! Ngươi nhất định là nói dối! Đại ca thương ta như vậy, sao có thể nói những lời vớ vẩn đem ta gả cho hạng người như ngươi được!
- Hạng người như ta làm sao?
Lý Dật nhàn nhạt nói.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi vô sỉ!
Diệp Khinh Vũ quát.
- Ta vô sỉ thế nào?
Lý Dật khẽ mỉm cười.
- Ngươi... Ngươi...
- Được rồi!
Miêu Khả quát vang một tiếng, chặn lại câu nói sau của Diệp Khinh Vũ, ánh mắt dò xét lại nhìn về Lý Dật. Lão khác với Diệp Khinh Vũ, dĩ nhiên biết trước khi Diệp Thanh Mã đến đây, vị Lão tổ tông của Diệp Gia đã sai hắn toàn lực lôi kéo vị Lý Thiếu gia này. Với hắn, Diệp Thanh Mã đưa ra nhưng điều kiện như vậy cũng không phải là quá. Dù gì với biểu hiện lúc này của Lý Dật mà nói, nếu vào trong Diệp Gia, e rẳng không bao lâu sau có nhiều đất dụng võ, Diệp Thanh Mã hứa gả muội muội của mình cho hắn, từ là đã để nhân vật này trở thành người trong hệ của hắn.
Nhìn từ điểm này, vị Lý Thiếu gia này đến tám phần là không nói dối!
Chỉ có điều, điểm này không có quá nhiều quan hệ với chuyện Diệp Thanh Mã bị chết.
Miêu Khả im lặng trong chốc lát, rồi nhàn nhạt nói:
- Còn chuyện khác không?
Lý Dật suy nghĩ một hồi, rồi nhíu mày, nói:
- Tiếp sau đó không có chuyện gì quan trong, chỉ toàn nói đến chuyện phong tuế nguyệt thôi... Đúng rồi, ta còn quan tâm Diệp Thiếu gia, nói bản thân hăn đến Vạn Triều Thành này sao lại không sợ nguy hiểm, hắn nói hắn có hai hộ vệ gì đó, chắc chắn không có ai có thể động đến một sợi tóc của hắn... Nói nghĩ những chuyện này không có quan hệ gì chứ?
Miêu Khả ánh mắt thoáng giật, sau chốc lát như không có chuyện gì, nói:
- Thiếu gia đã từng nói, bên cạnh hắn có hai hộ vệ?
Lý Dật gật đầu nói:
- Đúng vậy? Có vấn đề gì không?
Miêu Khả cười lạnh một tiếng, nói:
- Thế nhưng đêm Thiếu gia bị tập kích, chỉ phát hiện thi thể thiếu gia thôi, Lý Thiếu gia, xem ra, ngươi nói chuyện có chỗ không đúng sự thực a!
Lời vừa dứt, ánh mắt của Long Phi và Long Ngạo Thiên đều chấn động.
Chỉ có Lý Dật lạnh lùng nói:
- Miêu Khả trưởng lão, Lý Dật ta là người thế nào, có cần phải nói gạt ngươi không? Nói thật ra! Quan hệ của ta và Diệp huynh rất tốt, có lời của hắn, ta mới có cơ hội vào Bắc Đẩu Tông! Hắn chết rồi, ta còn sốt ruột hơn ngươi! Ta còn muốn tìm ra người đó phân thây nghìn mảnh! Vì hắn đã phá hoại tiền đồ tốt của Lý mỗ! Chuyện này ta há phải lừa ngươi!
Nói rồi, Lý Dật hừ một tiếng nặng nề, hắn không thèm nhìn Miêu Kha, rồi tiện ngồi xuống một chiếc ghế, nâng tách trà bên cạnh lên tức tối uống.
Lý Dật làm như vậy, ngược lại còn khiến Miêu Khả bỏ đi nghi ngờ, lão cười ha hả nói:
- Lý Dật Thiếu gia mong đừng trách, chỉ có điều chuyện bên cạnh Thiếu gia nhà ta còn có hai hộ vệ, ta không ngờ hắn lại nói cho ngươi biết... Nếu nói như vậy, Lý Thiếu gia đúng là có quan hệ tốt với Thiếu gia nhà ta a! Chỉ bằng như vậy đi, vì để bù đắp cho Lý Thiếu gia, những điều kiện mà Thiếu gia nhà ta đã hứa với ngươi trước đây, ta thay mặt cho Lão tổ tông Diệp Gia đều đồng ý đến, thế nào?
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong đại sảnh đã khẽ biến đổi!
← Ch. 0096 | Ch. 0098 → |