Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Y - Chương 094

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 094: Bên trong ám huyệt có động khác
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Lazada


Tam trưởng lão toàn thân trên dưới, có ít nhất là hơn mười vết thương, toàn thân bị nhiễm màu hồng của máu, cuối cùng cũng cùng với Lâm Vũ Tuyền tiến vào trong ám huyệt.

Lui nhanh vào trong huyệt ngầm, Lâm Vũ Tuyền bị một cỗ kình khí áp bách, bên trong ám huyệt u ám, đôi bàn chân dọ dẫm rồi đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.

Bên ngoài tiếng người vang lên vẻ vô cùng kinh ngạc: "Người đâu?"

"Trốn vào trong ám huyệt kia rồi!"

"Đuổi theo"

Chỉ có một tia sáng duy nhất phát ra tại miệng ám huyệt bỗng dưng tối sầm lại, có bóng người đuổi tới.

"Tộc trưởng, có ám khí hay không?"Tam trưởng lão hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người vội kêu.

Lâm Vũ Tuyền lấy ra hai nắm Lăng hình giác đinh: "Chỉ có ...mấy thứ này thôi!"

Tam trưởng lão tiếp lấy một nắm, mặc kệ vết thương, mạnh mẽ vận khởi nguyên lực, ném mạnh ra ngoài. Trong lờ mờ bóng tối của ám huyệt, một luồng ánh sáng nhàn nhạt chớp lên, mắt thường hầu như không cách nào nhìn rõ, bên ngoài truyền đến một hồi liên tiếp những tiếng kêu rên thảm thiết.

Lâm Vũ Tuyền sửng sốt nhìn Tam trưởng lão, Tam trưởng lão cũng không rõ nguyên do, ngẩn người nhìn lại hai bàn tay mình, hiển nhiên không ngờ hai nắm giác đinh có thể gây ra uy lực như vậy.

Nhìn đám thuộc hạ đuổi theo tiến vào trong ám huyệt đã tổn thất bảy tám gã, còn bị đẩy lùi ra ngoài, trung niên áo xanh khẽ cau mày, ánh sáng kì quái vừa rồi là đã có chuyện gì xảy ra?

"Có ám khí" Có người phát hiện ra một mũi giác đinh sau đó hô hoán lên

Tất cả bất chợt dừng bước, không dám tiếp tục truy đuổi nữa, cửa động cũng không lớn, miễn cưỡng có thể đi vào cùng lúc hai người, nếu là di động nhanh thì chỉ có thể từng người tiến vào, địa thế này thật là dễ thủ khó công.

Nhặt lên mũi giác đinh, trung niên áo xanh tỉ mỉ xem xét, lại nhìn các vết thương trên người thuộc hạ, trên trán nhăn lên một tia nghi hoặc.

Thân thể của tám người hầu như cùng lúc bị ám khí xuyên thủng, thương thế rất nặng, theo như góc độ bắn ra của mũi giác đinh cùng với lực lượng mà xét.. xem ra không phải do giác đinh lưu lại.

Huống hồ lấy tu vi của nha đầu và lão già kia, tuyệt không thể nào có năng lực này, lẽ nào bên trong ám huyệt còn có người khác?Trung niên áo xanh thần sắc thoáng ngưng trọng lại.

Ám huyệt tuy là do thiên nhiên tạo thành nhưng địa thế bí hiểm, cửa động rất khó nhìn ra, chính là nơi tu luyện rất tốt, núi rừng hoang dã có cao nhân ẩn thân tu luyện là chuyện rất bình thường, bất quá lẽ nào lại trùng hợp như thế? Nghĩ như vậy, mũi lăng giác đinh trong tay trung niên áo xanh đã bị bóp nát thành bụi phấn.

"Tam các lão chúng ta có nên phái người xông vào bên trong ám huyệt kia không? Ta không tin hai kẻ bị thương có thể ngăn cản được trăm người!" Tam trưởng lão biểu hiện với ngữ khí phẫn hận cùng cung kính nói.

Trung niên áo xanh chính là một trong Tam đại các lão của Phiêu Tiên các, Từ Tam Từ các lão.

"Không vội, từ từ bàn bạc lại". Từ Tam cẩn thận, dừng một chút nói tiếp:

"Ngươi phái hai tên đệ tử lẻn vào bên trong quan sát, không nên làm ra động tĩnh quá lớn"

"Tuân mệnh" Nhị trưởng lão từ lâu đã không còn tôn nghiêm của gia tộc, cúi đầu lĩnh mệnh nói.

Ném hết nắm ám khí, Tam trưởng lão nhìn vào phương hướng của huyệt khẩu, một lúc sau mới nói: "Tộc trưởng, bọn họ nhất định là bị ám khí chấn nhiếp một thời gian, chúng ta có nên tiến vào sâu trong huyệt để tìm xem có lối ra nào khác không?"

Lâm Vũ Tuyền khẽ than một tiếng, lúc này mới nhìn quanh bốn phía, đôi mắt cũng từ từ thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong động, vừa nhìn lên bất chợt liền giật mình: "Tam trưởng lão nhìn xem, ở đây như thế nào lại có nhiều nguyên thạch như vậy."

Vẫn dựa vào một hơi chống đỡ, Tam trưởng lão lập tức cả người buông lỏng ngồi bệt xuống đất, từng ngụm từng ngụm uể oải thở ra phì phò, đối với nguyên thạch ở xung quanh không có một chút hứng thú, đến cả khí lực để nói cũng không có, chỉ khẽ lắc đầu.

Đột nhiên huyệt khẩu bỗng tối sầm lại.

Tam trưởng lão vùng vẫy đứng lên, thế nhưng liền thở dài buông lỏng, muốn đứng dậy, khó lại càng thêm khó.

Lâm Vũ Tuyền đôi mi thanh tú lờ mờ nhận ra, bạt kiếm vung lên, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng xé gió, một luồng ánh sáng cực nhanh chợt lóe, như chơp bắn ra ngoài.

"A ....."

Lại nghe một tiếng kêu thảm thiết.

Huyệt khẩu lại khôi phục ánh sáng lần nữa.

Tam trưởng lão cùng Lâm Vũ Tuyền hai mặt nhìn nhau kinh ngạc, cùng lúc nhìn vào sâu bên trong ám huyệt.

Ám huyệt cũng không phải bằng phẳng thông suốt, bên trong càng u ám, có rất nhiều vách nham bao phủ che kín.

Lâm Vũ Tuyền nâng Tam trưởng lão đứng dậy, hai người chậm rãi hướng vào bên trong.

Lâm Khiếu Đường trong lòng vô cùng khẩn cấp, vất vả lắm mới xuất ra một điểm nguyên lực phát ra hai lần Đạn Liệt chỉ, cuối cùng cũng ngăn trở được người tiến vào, nhưng là hai người đang tiến tới thì không cách nào ngăn cản.

Lâm Khiếu Đường tưởng ngăn cản được người bên ngoài xông vào bên trong, thế nhưng nguyên lực chưa hột tụ đủ nên không có cách nào truyền âm.

Lâm Vũ Tuyền cùng Tam trưởng lão đi vào bên trong, vừa nhìn liền sợ ngây người, thế nào cũng không nghĩ ra bên trong còn có người, mà lại là không chỉ một người.

Chỉ thấy một đôi nam nữ ngồi xếp bằng bàn tay nối bàn tay, nữ tử dung mạo xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, thân thể mềm mại, có một miếng sa mỏng khoác hờ lên thân thể, áo lót bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mà nam tử thì khỏa thân nửa người, một đôi mắt tinh nhạy nhìn bọn họ với vẻ không ưa, tựa hồ muốn nói gì, sau đó cũng không nói nên lời.

"Khiếu Đường sư đệ" Lâm Vũ Tuyền ngạc nhiên, thất thanh bật tiếng.

Lâm Khiếu Đường rốt cục cũng tụ đủ nguyên lực, lập tức truyền âm nói: "Đừng nói nữa, các người trước tiên đi ra ngoài, ta sẽ tận lực ngăn cản người bên ngoài xông vào, nhanh đi!"

Tình cảnh trước mắt rõ ràng là tại nơi tu luyện, Lâm Vũ Tuyền tự nhiên nhìn ra, nghe được truyền âm, liếc nhìn Lâm Khiếu Đường một cái, sau đó đỡ Tam trưởng lão đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đi ra ngoài.

Lúc này Tô Thiến Thiến đã tiến vào cảnh giới vô ngã từ lâu, những phát sinh bên ngoài căn bản là không biết, lúc này nếu chỉ bị một tia quấy nhiễu, lập tức sẽ bị rơi vào hỗn loạn.

Sau khi Lâm Vũ Tuyền rời khỏi, Lâm Khiếu Đường đăm đăm nhìn lại thấy Tô Thiến Thiến thần sắc vẫn ung dung, nguyên lực trong cơ thể ổn định dâng trào, nội anh phân nửa đã thành hình, thiên địa nguyên khí từ nguyên thạch bốn phía tụ tập lại, cuồn cuộn không ngừng quy tụ vào bên trong cơ thể, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Lâm Khiếu Đường lúc này mới yên lòng, vẫn xuất ra một bộ phận nguyên lực dự bị như cũ, tùy thời chuẩn bị đối phó với đám người bên ngoài đang muốn xông vào.

Nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, Từ Tam trầm mặc một chút, hai người một trước một sau tiến vào trong huyệt, cùng lúc bị một cỗ lực lượng đánh bay ra ngoài, bay xa đến năm trượng mới rớt xuống đất, ấn đường bị xuyên thủng, hơn nữa còn là bị xuyên thấu.

Trong huyệt có cao nhân, tu vị cực kỳ đáng sợ, rất có khả năng còn trên cả mình, Từ Tam thần sắc phức tạp nhìn vào ám huyệt, trên mặt lộ đầy vẻ không cam lòng.

"Tam các lão, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?" Nhị trưởng lão vừa nhìn thấy một màn như thế, cũng không dám có chủ ý, trong lòng âm thầm buồn bực, Lâm Vũ Tuyền cùng Tam trưởng lão khi nào lại có thần thông như thế chứ?

"Chờ viện binh tới, hơn nữa canh giữ huyệt khẩu!" Ám huyệt không có gió thoát ra, chỉ là một cái tử huyệt, không có lối ra khác!" Từ Tam bình tĩnh lạnh lẽo nói.

"Tam các lão, ngài chỉ đường lên núi như thế nào mà gia hỏa kia còn chưa đến? Đã qua thời gian ước hẹn không ít rồi." Nhị trưởng lão hỏi với vẻ không an tâm.

Từ Tam lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhị trưởng lão, trên mặt thoáng hiện một tia chán ghét, "Đường núi hiểm trở, mấy trăm người đi, còn phải cùng lúc đến với nhau, chậm nửa khắc cũng là rất bình thường, thế nào? Nhị trưởng lão hoài nghi ta thất ước?"

"Đâu, đâu có, lão hủ chỉ là lo lắng đêm dài lắm mộng..." Nhị trưởng lão chặn lại nói.

"Đêm thật đúng là dài, chẳng lẽ ngươi có thể kéo được mặt trời ra chăng?" Từ Tam không khách khí nói.

Tam trưởng lão nghe ngữ khí của Từ Tam có vẻ không tốt, khuôn mặt già nua cũng ngẩn ra, không nói gì lại.

Nửa nén hương sau, giữa sơn đạo chợt có bóng người chớp động, đông nghịt nhân mã như nước thủy triều xô tới, nhìn từ xa thì cự ly ít nhất còn khoảng mấy trăm trượng.

"Phía trước chính là Phiêu Tiên các Từ Tam, Từ các lão!" Một âm thanh phá không vang vọng, nghe không ra từ vọng đến phương nào.

Từ Tam thần sắc khẽ động, vội vàng trả lời: "Chính là tại hạ, có phải là Vân Tiêu điện Lương Bồi, Lương tiền bối?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)