← Ch.096 | Ch.098 → |
Lâm Khiếu Đường không khỏi có chút tiếc nuối vì không thể đánh chết đối phương, bất quá nghĩ lại bản thân vị tất là đối thủ của ngừơi ta nếu thật sự cùng tên kia đơn đả độc đấu cho nên cũng cảm thấy thoải mái.
Mấy trăm người đi cùng Lương Bồi đến vừa thấy đầu lĩnh chạy trốn lập tức như kiến bò trên chảo nóng, không ít người hoảng loạn chạy trốn dưới chân không có mắt, đem thân thể Từ Tam nửa chết nửa sống trở thành bàn đạp dẫm chết tươi, đoàn người chỉ chốc lát liền không có tung tích, chỉ còn lại hơn hai trăm tộc nhân của Lâm Gia cùng với gần trăm thi thể trên mặt đất.
Nhị trưởng lão thê thảm dựa vào mình của tôn tử Lâm Diệp, vẻ mặt không cam lòng, tình thế tốt đẹp trước mắt chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Vốn Lâm Khiếu Đường chuẩn bị giết nhị trưởng lão nhưng nghĩ lại phản bội lại tông tộc là tội năng nhất, đã có Lâm gia pháp giả chờ hắn, để hắn chết thống khoái thì quá tiện nghi cho hắn.
Nhìn hơn trăm tộc nhân vừa phản loạn vẻ mặt bất lực cùng vô tội, Lâm Vũ Tuyền trong lòng thở dài nói:
- Từ nay về sau chỉ cần các vị tận tâm vì gia tộc xuất lực, không nghe người khác hí lộng thì việc hôm nay coi như không có phát sinh qua, bên trong thành tình huống nguy ngập còn cần mọi người đồng tâm hiệp lực chung sức kháng địch, một khi tiêu diệt Vương gia cùng Phiêu Tiên Các, Lâm gia chúng ta sẽ trở thành Tân La thành đệ nhất gia tộc, đến lúc đó gia tộc nhất định trọng thưởng công thần.
Câu nói khiến cho những kẻ thấp thỏm bất an khôi phục bình tĩnh, những tộc nhân vừa phản loạn ánh mắt lộ vẻ cảm kích, thần sắc liền lóe ra một cổ nhiệt huyết cùng trung tâm.
Trấn an nhân tâm xong, Lâm Vũ Tuyền thần tình phức tạp nhìn Lâm Khiếu Đường, không cần phải nói cái gì, hiện tại với tình huống trong thành cho dù đánh đuổi những kẻ đánh lén thì thực lực của Lâm gia cùng Thiên Nam Tông vẫn thua xa chó cùng rứt giậu là Vương gia và Phiêu Tiên Các. Đặc biệt là Cuồng Sư đạo nhân căn bản không có người có khả áp chế, nhưng nếu như Lâm Khiếu Đường cùng yêu mị nữ tử chịu ra tay tương trợ thì tình thế sẽ khác. Thế nhưng hai người này có nguyện ý xuất thủ hay không? Lâm Khiếu Đường từ khi tiếp nhận chức vụ trưởng lão hành động phiêu hốt bất định, tựa hồ vẫn tồn tại ngăn cách đối với gia tộc, Lâm Vũ Tuyền bình tĩnh suy nghĩ.
Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Tiểu Lan, xác định không nguy hiểm tới tính mệnh mới hướng đến A Mãnh và Lão Tam Tử, hai người thương thế rất nặng nhưng cũng không chết được, sau khi cho bọn họ ăn vào thanh bổ hoàn tự chế xong mới nhìn hướng chỗ Lâm Bình nằm.
- Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng đi ra!
Lâm Bình mí mắt có chút díu lại, mất quá nhiều máu khiến hắn cảm thấy muốn gục đi, nhưng hắn biết lúc này không thể ngủ, thật muốn nhắm mắt nhưng chỉ sợ không mở ra được nữa.
Lâm Khiếu Đường cũng không nói, che lại huyết mạch của Lâm Bình, truyền vào một cổ nguyên lực bảo vệ tâm mạch, cho hắn uống tiếp một viên khí huyết hoàn, mới nói:
- Ngươi nghĩ chết sớm như vậy? Phá...
Một chữ phá còn chưa hoàn toàn xuất ra khỏi miệng, Lâm Bình đã ngăn cản nói:
- Đừng quên ước định của chúng ta!
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng lắc đầu, tùy tiện nói:
- Lâu thì ba mươi năm, chậm thì mười lăm năm, tiểu tử ngươi phải xuống mồ.
- Đó là việc của ta!
Lâm Bình không hờn giận nói.
- Được rồi!
Lâm Khiếu Đường cười, có thể cũng không tán thành lựa chọn của Lâm Bình, thế nhưng chỉ có như vậy thì Lâm Bình mới là Lâm Bình mà Lâm Khiếu Đường biết, mới là bắng hữu đáng giá kết giao và tín nhiệm.
- Khiếu Đường sư đệ, Uyển nhi muội muội gởi thư cho ngươi!
Lâm Vũ Tuyền không biết từ khi nào đứng ở phía sau Lâm Khiếu Đường.
- Khi nào?
Lâm Khiếu Đường tâm thần khẽ động xoay người hỏi.
- Tháng trước!
Lâm Vũ Tuyền phảng phất giống như nhận sai nói.
- Tháng trước?
Lâm Khiếu Đường có điểm tức giận.
- Ngươi đã thất tung nửa năm! Thư tới một tháng, có cái gì kỳ quái đâu!
Lâm Vũ Tuyền lẽ thẳng thắn nói.
Lâm Khiếu Đường tức giận tiêu tan hỏi:
- Thư ở đâu?
- Ở trong thư phòng ta!
- Dẫn ta đến đó.
- Được!
Lâm Khiếu Đường đi trước nên không thể phát hiện hai hàng lông mày Lâm Vũ Tuyền giảo hoạt nhảy lên, tựa hồ gian kế đã thực hiện được.
Lâm Vũ Tuyền cũng không biết lúc này đây Lâm Khiếu Đường vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ mặc sinh tử tồn vong của Lâm gia, Lâm gia thực sự bị diệt, chuyện khác không nói, Lâm Khiếu Đường sẽ cảm thấy hổ thẹn vạn phần đối với cha mẹ.
- Đáng ghét, dám không để ý tới ta?
Tô Thiến Thiến phẫn uất hờn dỗi chà chà đôi chân, cử động này khiến cho mọi nguời xung quang trừng mắt nhìn.
Cao cao tại thượng một vị đạo sư, trong mắt người khác tuyệt đối là tồn tại cao nhất, thế nhưng yêu mị nữ tử trước mắt đâu có phong phạm của một tông sư, nhìn rất giống phong hoa tuyệt đại hồng trần nữ tử.
Tô Thiến Thiến tự nhiên biết, lần này có thể thuận lợi trùng quan thành công, hoàn toàn là do Lâm Khiếu Đường ban tặng, nếu như không có hắn thì chắc chắn thất bại.
Sĩ giai và sư giai đúng là ranh giới của người phàm trần và người tu luyện. Rất nhiều người dễ dàng đạt được sĩ giai đỉnh nhưng cả đời đều không thể phá tan bình cảnh để bước vào đại đạo.
Chỉ có tiến nhập sư giai mới có thể có thọ mệnh dài hơn cùng với lực luợng cường đại hơn xa người thường, có khả năng siêu thoát cực hạn của thân thể, thân thể tử vong, một bên là chân chính tử vong, còn một bên chỉ cần nguyên thần chưa diệt thì tức là chưa chết.
- Tiểu tử, ta sẽ không không công quên ân huệ của ngươi!
Tô Thiến Thiến thì thào tự nói, bóng người khẽ động đuổi theo.
Tân La thành lúc này đánh nhau đến thiên hôn địa ám, từng nhà đóng chặt cửa, cuối hẻm thỉnh thoảng truyền đến kịch liệt tiếng đánh nhau. Thiên Nam Tông mang theo mấy người võ tông môn phái liều mạng chống lại, liên tục bại lui đến bên trong thành, triển khai chiến đấu trên đường phố.
Vô luận tại nhân số hay trên thực lực, Thiên Nam Tông đều bị rơi vào hạ phong, phạm vi phòng thủ co rụt lại, số luợng lớn nhân viên thương vong là gánh nặng của mọi ngựời. Nếu không phải Chiến Hổ bang phái ra một viên mãng tuớng thì Thiên Nam Tông đã sớm tan tác, nhưng ngay cả như vậy cũng đánh không lại đối phương.
Rốt cục Thiên Nam Tông cũng không thể chống đỡ thêm, lui vào trong Lâm phủ, năm nghìn người lúc này chỉ còn lại có không đến nghìn người, trong đó gần một nửa là người không có khả năng tái chiến.
Linh Mộc kết trận bao quanh Lâm phủ trở thành một tấm rào chắn cuối cùng. Mà lúc này Cuồng Sư đạo nhân sốt ruột báo thù cho nên thi triển đại thần thông không ngừng oanh tạc vào kết giới.
Cuồng Sư đạo nhân vốn là một người tính tình nóng nả, một bên vừa oanh tạc một bên gào thét:
- Một lũ rùa đen rút đầu, dám đả thương con ta, lão tử cho các ngươi nếm thử lợi hại của Cuồng Sư hiệu lệnh.
Cuồng Sư đạo nhân tay cầm một lá cờ xanh có hình cái đầu ngân sư, tay đang cầm một cái kèn lệnh luân phiên phóng ra mãnh liệt công kích tới võng tráo bao phủ chu vi của Lâm phủ do Linh Mộc đằng tạo ra.
Phiêu Tiên Các trong trận đánh nửa năm trước, chưởng môn chết trận, nhị các lão Vân Hải một thân tu vi bị phế, chỉ còn lại có đại các lão và tam các lão Từ Tam, hiện tại Từ Tam cũng bị dẵm chết. Bất quá đại các lão còn chưa biết Từ Tam đã chết, lúc này lão đang đứng cách không xa cửa lớn của Lâm phủ, Vương gia tộc trưởng Vương Lạc Tắc vẻ mặt thong dong đứng bên trái phải hắn coi mọi người ở trong Lâm dường như là đã chết, chỉ cần Linh Mộc kết trận bị phá thì người ở bên trong đều chết không có chỗ chôn.
Vương gia cùng Phiêu Tiên Các nội ứng ngoại hợp, lại có thế ngoại cao nhân Cuồng Sư đạo nhân cầm đầu, chuẩn bị trong một canh giờ chiếm Tân La thành, ai ngờ lại bị ngoan cường chống lại, Thiên Nam Tông có một vị Chiến Hổ bang sư giai cao thủ trợ trận. Nếu không phải Cuồng Sư đạo nhân pháp bảo nhiều cùng với tu vi thâm hậu, hơn nữa đạo tông đánh với cùng giai võ tông chiếm ưu thế tuyệt đối, cuối cùng đem nhóm cao thủ của Chiến Hổ bang đánh bại. Bên trong nghị sự đường của Lâm gia, mọi người thần sắc ngưng trọng, Linh Mộc kết trận tuy là trấn tộc chi bảo do lão tổ tông lưu lại nhưng bởi mấy trăm năm nay không sử dụng, uy lực của kết trận đại giảm, vốn dĩ đại trận có thể công thủ hôm nay chỉ có thể phòng thủ, mất đi năng lực tiến công
← Ch. 096 | Ch. 098 → |