← Ch.125 | Ch.127 → |
Không nghĩ tới bao kiếm của thanh cự kiếm này lại là một thiết bị phi hành, Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên sử dụng, rốt cuộc cũng làm ra trò cười cho thiên hạ. Bất quá nơi Yến Phi Thiên quản hạt rất ít người lui đến, nên hắn cũng không bị người khác chế nhạo.
Có mấy lần Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa rơi từ trên trời xuống thành đống thịt nát, cũng may lực khống chế coi như không tồi mới không thực sự bị ngã xuống.
Một đường xiêu xiêu vẹo vẹo cuối cùng cũng đến mục tiêu một cách an toàn. Yến Phi Thiên vừa bay trước vừa chờ.
- Tiền bối, làm thế nào có thể chế tạo bao kiếm trở thành một dụng cụ phi hành?
Lâm Khiếu Đường chật vật hạ xuống đất hiếu kỳ hỏi.
- Lâm tiểu huynh, sau này ngươi nên bắt đầu gọi ta là sư phụ, cứ như hiện tại thế là ko ổn đâu! Khi một người bước vào đại môn sư giai, vô luận là đạo tông hay võ tông, đều không cần tiếp tục mượn ngoại lực cũng có thể phi hành, khi ngưng kết ra nội tinh thì nó giúp ngươi trung hoà lực hấp dẫn của đại địa. Khi ngươi đạt được sư giai ngươi sẽ minh bạch.
Yến Phi Thiên cười cười nói.
- Cha, sư đệ! Các người đã về rồi!
Yến Linh vui mừng từ trong phòng nhẩy ra ngoài.
Nơi này là một khu mỏ bỏ đi. Nguyên quáng bên trong đã bị khai thác hoàn toàn, chỉ lưu lại vài nguyên nhãn không lớn cần người trông nom. Tám mươi năm qua Yến Phi Thiên vẫn luôn ở nơi này trông coi.
Phía sau Yến Linh còn có một vị thiếu phụ trung niên, tu vi cũng không kém, chí ít cũng tới sư giai trung kỳ.
- Lâm tiểu huynh, tới ra mắt sư nương của ngươi!
Yến Phi Thiên nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Khiếu Đường đầu tiên sửng sốt, suy đoán trước đó của mình nhất thời phái bác bỏ. Quan hệ giữa lão tổ tông Lâm gia và Yến Phi Thiên là quan hệ nam nữ thuần khiết.
- Ra mắt sư nương!
Lâm Khiếu Đường cung kính nói.
Quý phụ trung niên dịu dàng cười:
- Khách nhân đầu tiên trong vài thâp niên qua của chúng ta đã đến, tiểu huynh đệ mau mau vào trong nhà ngồi xuống.
Một nhà Yến Phi Thiên nhiệt tình vượt xa tưởng tưởng của Lâm Khiếu Đường, tựa hồ sự nhiệt tình tích luỹ mấy chục năm qua của gia đình này đều dùng hết vào người Lâm Khiếu Đường.
Quan hệ giữa Lâm Khiếu Đường và gia đình này tương đối đặc thù. Yến Phi Thiên cũng không hề nhắc lại việc thu đồ đệ, chỉ dặn dò trước đó gọi hắn một tiếng sư phụ là được. Hắn cũng tự biết mình không có tư cách thu Lâm Khiếu Đường làm đồ đệ.
Lâm Khiếu Đường bị Yến Phi Thiên đả thương, ngày thứ hai bắt đầu tĩnh toạ điều tức. Chỉ một thời gian ngắn đã cơ bản bình phục.
Cứ như vậy rất bình thản vượt qua hai ngày thời gian, lợi dụng thời gian này Lâm Khiếu Đường trên cơ bản đã dò xét, lý giải được bảy tám phần nơi Yến Phi Thiên đang trông coi.
Lại tiếp tục qua ba ngày, trong môn phái rốt cuộc cũng phái người đến thông báo. Đệ tử mới nhập môn toàn bộ tập hợp, tiến hành một tháng nhập môn huấn luyện.
Lâm Khiếu Đường có điểm nghi hoặc. Yến Phi Thiên cũng không để ý chuyện đó, giải thích cho hắn.
- Đi một tháng là có thể trở về. Đơn giản chính là nói một chút giáo điều, để cho mấy tiểu tử các ngươi rửa sạch đầu óc, thuận tiện dạy một ít phương pháp tu luyện và vài chiêu số rác rưởi. Chỉ cần khôngphát sinh xung đột là được.
Vốn có kế hoạch chuẩn bị chuyên tâm tu luyện, Lâm Khiếu Đường đành phải chuyển kế hoạch đó sang một tháng sau, hiện tại thuật phi hành cũng coi như nắm giữ một nửa. Cơ bản có thể bay lên một đoạn một cách thành thạo.
Tân đệ tử tập hợp tại một biệt trang. Khi Lâm Khiếu Đường đến thì đã có không ít người tu tập, tất cả đều đang buồn chán chờ đợi.
Trong những người này, không sai biệt lắm có hơn một nửa Lâm Khiếu Đường đã gặp mặt qua, Bọn họ đều là những tán nhân trúng tuyển trong võ đạo đại hội.
Khi tân đệ tử đã tập hợp đông đủ thì mọi người dường như có một loại mãu thuẫn gì đó với nhau, thậm chí rất tự giác chia làm hai phái. Một bên là những tán nhân bằng bản lĩnh mà trúng tuyển. Bên kai chính là những đệ tử của cao tầng môn phái.
Người của hai phái có quá trình kinh lịch trong tu luyện khác nhau. Trong lòng cả hai bên đều có một loại tư thế khinh thường lẫn nhau.
Người của các đại gia tộc cho rằng bản thân là thiên chi kiều tử, tư chất bất phàm, bối cảnh to lớn, có giáo dưỡng có tố chất, cực kỳ khinh thường những kẻ sơn dã quê mùa cục mịch.
Mà những người trong tán phái cho rằng đối phương đều đi bằng quan hệ cửa sau. Từ nhỏ đã được rót thuốc mà lớn, một thân tu vi tuy cao nhưng thực tế không có bản lĩnh gì. Không giống như bọn hộ một đường lăn lộn chém giết mà có được, thực lực có được từ trog chiến đấu sinh tử mới là chân tài thực học. Mấy tên kiều nam kiều nữ đó tính cái rắm.
Tất cả mọi người trong hai phái đều có một điểm giống nhau duy nhất đó là bất luận nam hay nữ đều đeo một thanh cự kiếm sau lưng. Chấp sự phụ trách chỉ dạy đã có quy định yêu cầu trừ phi đi ngủ, còn không thì bất luận kẻ nào bất luận khi nào, cấm tuyệt đối không được gỡ thanh cự kiếm xuống.
Lâm Khiếu Đường lại trở thành một người đặc biệt nhất trong hàng ngũ tân đệ tử, hắn không biết mình nên đứng vào bên nào, thẳng thắn mà nói hắn coi như một mình một cờ không quan tâm đến tranh đấu gì giữa hai phái, ngược lại như thế lại thoải mái. Bởi vì tu vi rất bình thường, lại là một đồ đệ của người bị xa lánh trong môn phái. Thực sự không hề thu hút, người không có lực uy hiếp nào thường thì không được người ta chú ý đến và cũng không hề có người đến hỏi thăm.
Sự chú ý của Lâm Khiếu Đường đã nhanh chóng không còn ở đây, thầm nghĩ sớm kết thúc quy trình nhàm chán này một chút, trở lại quáng động bắt đầu tu luyện, mượn lực lượng của nguyên nhãn chuẩn bị nếm thử trung giai phế dược.
Đối với cái gì môi giới mà nói, thậm chí là tư chất, Lâm Khiếu Đường không hề chú ý. Bệnh giáo điều kinh nghiệm chủ nghĩa đối với hắn bất quá cũng chỉ là trò cười, huống hồ bản thân hắn vốn là phế vật thì nay cũng đã đột phá đến sĩ giai. Đây không phải là minh chúng cho những kinh nghiệm đó căn bản là sai lầm hay sao, nếu đã nghịch thiên đánh vỡ quy tắc, vậy những chuyện theo lý lẽ thông thường không còn chính xác nữa.
Mấy ngày trôi qua, người của hai phái thường xuyên xảy xa tranh chấp, nếu như không phải có vài tên đệ tử cao cấp và một vị chấp sự ở đây thì có lẽ đã đánh nhau to.
Hôm nay hai phái lại chỉ vì một hồi biểu diễn biểu thì tính chất mà lại có một trận tranh cãi.
Tán nhân nhát phía chủ yếu lấy bốn gã đạt vị trí thứ nhất trong võ đạo đại hội làm chủ, tu vi bản thân của bọn họ cũng cao hơn người trong tổ đội trận pháp.
Gia tộc đệ tử nhất phái lại chọn mấy tên đệ tử Liễu gia và Triệu gia làm chủ, Liễu gia và Triệu gia là hai đại gia tộc lớn nhất trong hơn hai mươi đệ tử của mười một gia tộc trúng tuyển.
- Hay! Chiêu thức đó của Triệu huynh thực kín kẽ lại nhẹ nhàng tiêu sái, cực kỳ đẹp mắt. Nếu như lúc đang đối dịch mà dùng tới nhất định sẽ đánh cho hắn choáng váng đầu óc.
Một gã đệ tử họ Mã trầm trồ khen ngợi
- Toàn Phong chưởng của Triệu thị nhất mạch biến đổi thất thường, lại cũng có thể dùng được vũ khí, nếu như dùng tới cự kiếm thi triển Toàn Phong kiếm, nếu được, Triệu huynh có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Một tên đệ tử họ Tiễn nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, làm đi, ta còn chưa thấy qua kiếm khí, thậm chí đánh ra lốc xoáy lại càng chưa thấy bao giờ.
Có người ồn ào.
Mấy ngày hôm nay Triệu Lương nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh mới của đám người gia tộc nhất phái. Bị mọi người kích động, hứng thú cũng tự nhiên tăng cao, lúc này gỡ cự kiếm phía sau lưng ra.
Y theo chưởng pháp yếu quyết, huy vũ cự kiếm, bằng vào lực lĩnh ngộ xuất sắc. Thực sự có thể làm ra tiếng gió xoáy thổi mạnh, bề ngoại khá đẹp mắt, cuối cùng đánh mạnh một kiếm, quả nhiên là bổ ra một đạo gió xoáy sắc bén, đem một khối nham thạch chém vỡ nát.
Nhất thời một mảnh trầm trồ khen ngợi nổi lên.
- Liễu muội, ngươi hãy đến thử vài thủ đoạn, để cho mọi người kiến thức một chút.
Triệu Lương thoáng cái đã tiến đến bên cạnh một nữ tử, bộ dạng xun xoe nịnh nọt.
Liêu Vân cũng là một người nổi bật trong tám người. Tuy là nữ tử nhưng tu vi của nàng chỉ có hơn Triệu Lương chứ không kém, tính cách của nàng cũng trầm ổn hơn rất nhiều, hơn nữa lại có thể tu luyện bộ kiếm pháp Vô Tâm Kiếm đến tầng thứ sáu. Kiếm pháp này cũng giống như tên của nó có thể lấy chữ "Vô Tâm" để hình dung.
Tuy áo nghĩa của bộ kiếm pháp này tập trung vào chữ vô tâm, nhưng thực tế nó lại rất phù hợp với một số tâm pháp của Cự Kiếm sơn trang, đây cũng là một lỹ do khiến cho Liễu gia trở thanh một gia tộc trọng yếu trong việc lựa chọn đệ tử truyền thừa.
Liễu Vân lãnh đạm lắc đầu:
- Tiểu nữ nào có bản lãnh gì, Triệu huynh không cần nhắc đến, hay là để cho gia huynh vì mọi người biểu diễn một chút.
Liễu Thanh đứng một bên Liễu Vân chỉ chờ những lời này, tuy nói Triệu Lương là người phe mình nhưng nhìn hắn giành hết oai phong như vậy, trong lòng cũng không quá thoải mái.
Mỹ nữ lên tiếng, Triệu Lương nhất định phái nghe, thuận tiện nói:
- Thỉnh Liễu huynh lên phía trước, mấy ngày hôm nay học thật buồn chán, khó có được chút thời gian nghỉ ngơi, huynh hãy vì mọi người mà trợ hứng một chút!
- Vậy thì tại hạ bêu xấu rồi.
Liễu Thanh tiến lên phía trước vài bước.
Liễu Thanh giơ kiếm lên, ngưng tụ nguyên lực, tuỳ tiện vung lên, một đạo khí màu xanh hình thanh kiếm bắn ra ngoài, trực tiếp chém làm đôi một khối nham thạch lớn gấp hai lần so với khối nham thạch trước đó Triệu Lương đánh vỡ.
- Lợi hại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy kiếm khí lợi hại như vậy!
Một gã tiểu gia tộc đệ tử cảm khái nói, nghiễm nhiên đem Liễu Thanh trở thành thần tượng của mình.
- Trời ạ, nguyên lực giá trị của Liễu huynh dĩ nhiên đã đạt đến 1405 độ!
Một gã khác cầm lam ma thạch trong tay thất thanh kêu lên.
- Cửu tinh võ sĩ! Thảo nào! Lợi hại!
- Không chỉ có thế thôi đâu, nghe nói Liễu sư huynh chính là người có chân ngũ nguyên môi.
- Cái gì? Chân ngũ nguyên môi. Quá mạnh mẽ rồi!
Một ít âm thanh kiều nữ vang lên, đơn giản là những lời sùng bái hâm hộ.
Lâm Khiếu Đường ở một bên nhìn một cách thú vị, nhưng hắn cũng phải kinh ngạc vì sự cường đại của những đệ tử nhập môn này. Màn biểu diễn vừa rồi hắn cũng có thể làm được, bất quá uy lực của hắn khẳng định phải kém hơn một chút. Cho đến bây giờ Lâm Khiếu Đường còn chưa có kỹ năng nào phù hợp với sát thương trên phạm vi lớn, nhiều nhất chỉ là lực xuyên thấu không tồi, nếu như phải đánh nát một khối nham thạch lớn như vậy, hắn phải dùng tới nắm tay mới được.
- Mới nhập môn mà đã lợi hại như vậy, say này làm sao chúng ta có thể sống yên ổn được đây!
Có người bắt đầu uể oải.
Hai mươi hai tên gia tộc đệ tử nhất thời vây quanh Liễu Thanh thăm hỏi nịnh nọt. Liễu Thanh cũng rất thích cái cảm giác được người khác vây quanh sùng bái này. Cười tủm tỉm giải thích các nan đề cho các đệ tử tiểu gia tộc:
- Kiếm khí chính là một loại phương pháp đặ biệt tụ tập nguyên lực thông qua tâm pháp và ý niệm chuyển hoá thành ngoại lực, kích phát lực lượng rá ngoài mà hình thành. Chủng loại rất nhiều, phương hướng công kích cũng có nhiều bất đồng...
- Chút tài mọn!
Một đám người khác một mực đứng bên cạnh quan sát, chỉ là trên mặt luôn hiện lên vẻ không thèm để ý. Rốt cuộc không biết là ai trong đám đó không nhịn được mà lên tiếng.
Mà người nói cũng không ẩn dấu chính mình, rất quang minh chính đại bước ra. Nhất thời, những kẻ trong tộc phái đệ tử thì thầm với nhau.
- Người này là ai vậy?
- Nghe nói hắn chính là người đại vị trí thứ hai trong võ đạo đại hội.
- Đúng rồi, một thân công phu hộ thể Cương tráo khá cao. Có người nói rằng hắn bị một gã đạo tông cao thủ dùng pháp bảo đánh trực diện vào người ba lần nhưng một chút sây sát cũng không.
- Dường như họ Quách, tên gọi là Quách Vũ!
- Có lẽ nên ít trêu chọc hắn thì hơn, người này thủ đoạn rất độc ác, trên võ đạo đại hội đã đánh chết sau tuyển thủ khác.
...
Sắc mặt Liễu Thanh trầm xuống.
- Có người thích đánh rắm, thực tài chân học hay không còn không biết.
- Tiểu tử kia, vậy thì cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là chân tài thực học. Ngươi có thể dùng kiếm khí ngươi vừa thể hiện đánh vào người ta.
Quách Vũ kiêu ngạo nói.
- Hừ!
Liễu Thanh hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi muốn tìm cái chết?
- Có thể!
Quách Vũ lại cười cười nói:
- Cho ngươi dùng toàn lực, ta sẽ không né tránh.
- Đây là ngươi nói.
Trong mắt Liễu Thanh hằn lên hàn quang.
- Hãy bớt nói nhảm đi. Đến đây!
Lửa giận trong lòng Liễu Thanh đã sớm dâng trào thiêu đốt, vừa nghe lời này, tức thì hành động. Lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy liên tục chém ra mấy kiếm, vài đạo lục quang phá không mà đến, trong không gian phát sinh ra những tiếng kêu rít cộng hưởng, tốc độ cực nhanh...
Lâm Khiếu Đường bĩu môi. Tên họ Liễu này dĩ nhiên lợi dụng sơ hở, lập tức phóng ra nhiều kiếm khí như vậy, người này nhất định không phải thứ tốt đẹp gì, hiển nhiên không phải là cái đèn dầu cạn. Bản thân sau này hành sự gì đó nhất định phải cần thận một chút...
← Ch. 125 | Ch. 127 → |