Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Y - Chương 140

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 140: Lâm Liệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Tiểu nhị chạy như điên mang theo hai hũ rượu bưng lên. Mỗi một hũ lớn như nửa thùng nước vậy.

Cử động này nhất thời làm cho một ít thực khách gia nhập thêm vào đọi ngũ quan sát hai người so rượu. Tuyền Tửu chính là một trong những loại rượu đặc sắc nhất của Đại Châu thành, tửu lâu này vốn khá nhỏ, nhưng bởi vì có loại rượu này mà kiêu ngạo, mới có quy mô khá lớn như ngày hôm nay.

- Tiểu nhị, bên này cũng thêm hai hũ cho ta!

Đại hán mặt chữ điền cất cao giọng nói.

Ngay hôm nay rốt cuộc gặp được hai vị thần nhân, tiểu nhị một bên mang thêm hai hũ rượu đến một bên nghiêng đầu nghĩ.

Các thực khách nhất thời lên tinh thần, ngày hôm nay hai vị đai gia này rốt cuộc đấu đến cùng, có chuyện hay để xem!

Khi tiểu nhị đem rượu đặt lên bàn thì đại hán mặt chữ điền ôm lấy cả hai hũ rượu lên bước về phía Lâm Khiếu Đường, không hề câu thúc ngồi xuống, một tay xé bỏ nút hũ, trực tiếp cầm hũ rượu đưa lên cao nói:

- Tiểu huynh đệ, tửu lượng khá lắm, Lâm mỗ thấy ngươi rất thuận mắt, kính ngươi!

Nói xong đại hán mặt chữ điền ngửa mặt dốc hũ rượu xuống uống một ngụm lớn, một ngụm này chí ít cũng có mấy bát. Miệng vò quá lớn có chút bất tiện, bất quá đại hán này ngay cả một giọt rượu cũng không để trào ra.

- Hay lắm!

Một thực khách hét lớn dẫn đến một tràng vỗ tay khen ngợi.

Lâm Khiếu Đường hì hì cười, cũng nâng lên một hũ, mạnh mẽ uống một ngụm, đồng dạng không đổ ra ngoài một giọt, lại nói:

- Tiểu đệ thật trùng hợp cũng họ Lâm, năm trăm năm trước là một nhà, để vị đại ca đây kính trước có chút thất lễ, đại ca tuỳ ý, tiểu đệ xin uống trước một nửa!

Lâm Khiếu Đường không chờ đại hán mặt chữ điền đã cầm lấy vò rượu hét lớn đặc biệt đứng dậy...

Đại hán mặt chữ điền không chịu nhường nhịn, nếu ngươi muốn tiếp tục ta cũng không dừng lại...

- Hay...

Trong phòng tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên. Ngay cả thực khách lầu hai cũng bị hấp dẫn chú ý, một ít thực khách còn đặc biệt đi xuống xem náo nhiệt.

Không ít người đi lại ngoài đường không biết trong tửu lâu bình dân này rốt cuộc xảy ra điều gì, hiếu kỳ tiến vào cừa quan sát đến cùng.

Cho đến khi Lâm Khiếu Đường buông vò rượu xuống, đại hán mặt chữ điền mới chịu dừng lại. Hai người nhìn nhau cười. Khoảng cách giữa hai người nhất thời nhỏ đi không ít.

- Nghĩ không ra tiểu huynh đệ cũng họ Lâm, tại hạ Lâm Liệt. Mặt trời chói chang nắng gắt mà liệt. Xin hỏi tên đầy đủ của tiểu huynh đệ!

Đại hán mặt chữ điền ôm quyền nói.

Lâm Khiếu Đường vừa thấy người này đã biết hắn là một kẻ hào sảng. Nhân phẩm như thế nào có thể nhìn ra từ việc thưởng thức rượu. Say rượu, tham rượu, nháo rượu thì chỉ là người hạ phẩm, chỉ có sảng rượu mới là người thượng phẩm, muốn uống là uống, không muốn uống sẽ không uống, tuyệt đối không làm ra vẻ.

- Tiểu đệ Lâm Khiếu Đường, Khiếu là long kêu hổ gầm, Đường trong hống đường đại tiếu!

Lâm Khiếu Đường thuận miệng nói.

- Hống đường đại tiếu?

Lâm Liệt sửng sốt một chút, lập tức ngửa mặt cười to.

- Ha ha ha, hay cho một chữ Đường trong hống đường đại tiếu.

Cùng nói chuyện với đại hán mặt chữ điền này luôn làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, một bàn rượu tuyệt vời. Hiện tại hai người càng uống càng hưng phấn, càng uống càng có cảm giác.

- Lão ca hẳn là hơn ngươi vài tuổi, vậy gọi ngươi một tiếng lão đệ, được không?

Lâm Liệt thẳng thắn nói.

- Vậy thì lão đệ gọi người một tiếng lão ca!

Lâm Khiếu Đường không ngại ngùng cười nói.

- Hay lắm!

Lâm Liệt có tâm sự nặng nề trong người nhiều ngày lúc này cũng bớt đi không ít.

- Hai lão huynh đệ chúng ta đây, thế mà quen nhau không đến thời gian một chén trà nhỏ, chạm!

Lâm Khiếu Đường không mượn cớ thẳng thắn nói.

Lời nói này làm cho Lâm Liệt cười ha ha, hai người ôm vò rượu hét lớn, liên tục chúc nhau uống từng ngụm lớn một.

Lúc đầu Lâm Liệt cho rằng Lâm Khiếu Đường có thân thể tương đối tốt, đối với rượu có độ đề kháng nhất định. Thế nhưng hiện tại đã uống hết hai cân lúc đầu lại lấy thêm 2 vò, đã uống hết một vò mà mặt không đổi sắc, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trong lòng biết vị lão đệ này không đơn giản, chính mình xem ra đã nhìn không thấu hắn.

Lâm Liệt đang chuẩn bị xé mở thêm một vò rượu, bỗng nhiên có một vị thanh niên mặc trang phục rất bình thường đến phía trước, nói nhỏ bên tai. vài câu

Sắc mặt Lâm Liệt nhất thời biến đổi.

- Cái gì? Thực sự, lão tặc đó muốn đổi ý!

Thanh niên mới đến ngưng trọng gật đầu.

- Hừ!

Lâm Liệt nắm tay lại, hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn quang loé lên:

- Lão tặc đó phái đồ đệ đến truyền lời? Tốt, hiện tại đến xem!

Thanh niên mới đến nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường tụa hồ có chút cố kỵ, Lâm Liệt xua tay ý nói không cần ngại, nhưng thanh niên mới đến vẫn ép âm thanh nhỏ đến cực điểm, chỉ thấy miệng hơi rung động mà không nghe thấy âm thanh.

Lâm Khiếu Đường nhìn ra đối phương đang dùng truyền âm, nói chuyện chỉ là để cho mình nhìn, hắn cũng lơ đễnh, nghĩ chắc là ân oán gì đó trong các bang phái, hắn là một ngoại nhân không nên biết thì hơn.

Thanh niên mới đến vừa nói xong, Lâm Liệt buông vò rượu, liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, đứng dạy nói:

- Hiện tại lão ca đây có một số việc muốn làm, ngày khác lại uống thống khoái với ngươi, cáo từ!

- Lão ca xin cứ tự nhiên, lão đệ không tiễn.

Lâm Khiếu Đường ngắn gọn rõ ràng nói.

Lâm Liệt gật đầu sau đó cùng thanh niên mới đến một trước một sau bước ra khỏi tửu lâu.

Lâm Khiếu Đường đang muốn giải quyết sạch sẽ đống thức ăn còn lại, lại nghe được một tiếng truyền âm:

- Lão đệ, khi nào muốn uống rượu, thì có thể cầm tấm thẻ bài trong túi tiền đến Hoả Lan Sơn tìm ta, lão ca tuy chỉ là thôn phu một vùng nhưng dân trong thôn đều thích rượu, càng yêu thích người uống rượu hơn, tuỳ thời có thể mang lên cho ngươi một ít rượu ngon!

Lâm Khiếu Đường kinh ngạc sờ sờ túi tiền của mình, thực có một khối mộc bài nho nhỏ rộng khoảng hai ngón tay, mặt trên chỉ khắc một chữ "hoả".

Bỏ vào lúc nào vậy? Lâm Khiếu Đường ngẩn người nhìn tấm mộc bài, tỉnh ngộ, ngày hôm nay trong tửu lâu này đã gặp gỡ một cao nhân, hơn nữa lại là một cao thủ chân chính, bân thân một điểm cũng không hề phát hiện ra. Hiện tại đã có tu vi sư giai, nhìn không ra nông cạn của đối phương, còn tưởng hắn chỉ là một người thường, rốt cuộc vị lão ca này thuộc loại đẳng cấp như thế nào đây?

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói, cao nhân thật sự thường hoà mình ở trốn thành thị, chẳng lẽ vừa rồi gặp gỡ một cao nhân ẩn cư!

Nắm mộc bài, Lâm Khiếu Đường thầm hô may mắn, đối phương là bạn chứ không phải là địch, bất quá không phải lần nào cũng có vận khí tốt như vậy, vạn nhất đụng đến một lạo quái vật tính cách không tốt lắm, bản thân không phải là rất nguy hiểm hay sao? Xem ra khi du hành trong thế giới tục nhân vẫn phải cẩn thận như thường.

Nghĩ đến đây Lâm Khiếu Đường thu hồi tấm mộc bài, nhìn thoáng qua bốn phía, nghĩ đến bản thân gây quá nhiều chú ý, tốt nhất không nên tiếp tục ở lại nơi này, vì vậy như không có việc gì ăn thêm vài ba miếng sau đó thản nhiên đi khỏi tửu lâu, chỉ vài bước đã tiến vào dòng người qua lại, lắc mình một cái đã biến mất không dấu vết...

Phía bắc Đại Châu thành hơn năm mươi dặm, trên một sườn núi có hai gã nam tử thân hình cao lớn đang đứng, trong đó một vị mặt chứ điền, khuôn mặt còn có vẻ hồng nhuận. Có chòm râu nhưng không nhìn ra tuổi tác, một vị khác nhìn bề ngoài ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu.

Hai người chính là gã thanh niên và đại hán mặt chữ điền Lâm Liệt vừa mới ly khai khỏi tửu lâu Đại Châu thành, bất quá chỉ thời gian nửa chén trà nhỏ hai người đã đi đến được này.

- Đường chủ, tiểu tử vừa mới đối tửu với người, tựa hồ không phải là người thường, có phải là gian tế hay không đây?

Thanh niên nhìn xa xa có chút lo lắng hỏi.

- Không cần đa nghi, diện mục của ta đã được nguỵ trang không ai có thể nhận ra được, huống hồ Lâm mỗ cùng người khác kết giao không có nghi tâm, nếu không phải là ngươi hiện thân, ta kiên quyết không tra xét Lâm lão đệ, không nghĩ tới Lâm lão đệ tuổi còn trẻ như vậy đã tiến nhập sư giai. Lúc đầu thực ra ta đã để ý kĩ, một thân tu vi người này cực cao, nguyên lực của hắn xác thực thuộc về võ tông tuyệt đối không thể có quan hệ gì tới đạo khấu, lão đệ tuy tư chất không bằng người, nhưng tu vi lai cùng ngươi không kém bao nhiêu, nghĩ chắc là đã kinh qua một phen khổ tu, ta nếu như là đã kết bái với hắn thì cứ coi như là có duyên.

Lâm Liệt trầm giọng nói.

Thiên niên vẫn như cũ cảm thấy không thích hợp.

- Đường chủ giáo huấn chính là chân lí, bất quá lúc này phải lấy đại cục làm trọng, tại nơi có nhiều người qua lại như vậy, nếu gây chú ý có phải là quá bất cẩn.

Khí thế Lâm Liệt đột nhiên biến đổi, mắt lạnh lùng nhìn thanh niên:

- Trịnh đà chủ, môn chủ cho ngươi đến đây hiệp trợ ta hay là đến đây giám sát ta?

Thanh niên có chút khẩn trương, kiên trì nói:

- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là lo lắng đường chủ rơi vào cảm tình cá nhân quá sâu mà làm ra một số sự tình khác bình thường, nếu như chúng ta không thể cứu được Uyển Nhi tiểu thư ra... Thỉnh đường chủ không nên hành sự một cách xung động, để tránh đối phương phát hiện ra thân phận thực sự của đường chủ, ngược lại sẽ lợi dụng Uyển nhi tiểu thư uy hiếp đường chủ. Nếu thực sự để cho Ngũ Đạo Tông phát hiện ra bí mật trên người Uyển nhi tiểu thư, đến lúc đó sẽ không phải là chuyện tình của một người đường chủ nữa. chỉ sợ sẽ liên hệ tới cả Toàn Vũ Môn.

Khí thế trên người Lâm Liệt trong nháy mắt hoà hoãn lại, thở dài nói:

- Trịnh đà chủ yên tâm. Lâm mỗ tuy rằng có lóng lòng cứu Uyển Nhi, nhưng tuyệt đối sẽ không để liên hệ đến đại cục của môn phái.

- Đường chủ có thể rõ ràng đại nghĩa, thuộc hạ bội phục!

Trịnh Chi Đồng nhẹ nhàng nói, không quên vuốt mông ngựa một cái.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, người đã đến rồi.

Lâm Liệt không để mình bị động tâm, lạnh lùng nói.

Trịnh Tri Đồng không không vẫn không có chút cảm giác nào, Lâm Liệt đã động thân, giống như đạn pháo bay lên trời cao, hướng phía bắc bay đi.

Tốc độ của Lâm Liệt cực nhanh, cẳn bản không phải Trịnh chi Đồng có thể so sánh, chỉ có thể bằng cảm ứng cực khổ đuổi theo.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Liệt đã hoá thành một đoàn hoả diễm bay được hơn một trăm dặm, bỗng thấy phía trước có hai thân ảnh, lập tức bay đến đón đầu.

Hai thân ảnh đó chính là hai nữ tử mặc bộ quần áo màu đen, đang bay rất nhanh, chợt thấy phía trước có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại, nhất thời hạ xuống đất, khẩn trương nhìn bầu trời.

- Trong các ngươi ai là Nam Cung Nha Nguyệt?

Người chưa tới, âm thanh đã truyền đến.

Hai nàng đã sớm có dự liệu, trong lòng phát run, sợ hãi đến cực điểm, thân thể không ngừng run lên, vẫn chưa đáp lời.

Lâm Liệt bay vụt đến, lạnh lùng nhìn chăm chú hai nữ tử trước mặt, trầm giọng nói:

- Ta hỏi các ngươi một lần nữa, trong các ngươi ai là Nam Cung Nha Nguyệt?

Hai nàng vốn đã huy kiếm muốn công kích, nhưng lại thả xuống, hai chân thả lỏng, cả thân hình nhuyễn nhuyễn, đồng thời quỳ xuống, một nữ tử cất giọng khẩn cầu nói:

- Tiền bối, hai người chúng ta chỉ là phụng lệnh hành sự đến nơi này, Nha Nguyệt sư muội đã sớm một bước đi vào trong Đại Châu thành rồi.

- Cái gì?

Lâm Liệt kinh hãi, hiển nhiên ý đồ chặn ngang đường đã bị đối phương dự tính được.

- Tiền bối tha mạng!

Hai nữ tử thấy vẻ mặt Lâm Liệt cực kỳ kinh hãi, nhất thời bị dạo choáng váng, liên tục cầu xin tha thứ.

Con mắt Lâm liệt hơi híp lại, lấy tu vi hiện tại của nha đầu Nam Cung Nha Nguyệt kia tuyệt đối không thể đào thoát khỏi nguyên thức cảm ứng của hắn được, nếu như từ đầu không coi ai vào đâu đi vào trong thành thì chắc là có lão gia hoả Ngũ Đạo Tông cùng đi, hoặc là được một pháp bảo gì đó, lập tức hỏi:

- Chỉ một người Nam Cung Nha Nguyệt?

Hai nàng hoảng loạn lắc đầu.

- Còn có một người nữa.

- Ai?

- Chúng ta chỉ là một đệ tử bình thường, tông chủ để lại trên người chúng ta một loại thuật pháp phóng đại nguyên lực để chúng ta theo tuyến đường này phi hành, còn những thứ khác chúng ta không được biết đến.

Hai nữ tử thấp thỏm nói.

Lâm Liệt hừ lạnh một tiếng, nhún chân vọt lên không bay đi! Lưu lại hai nữ tử sợ đến nỗi hầu như bị nội thương, chỉ là không chờ hai nàng tránh được một kiếp này, hai đại mũi tên sắc nhọn đã xuyên qua ngực của hai nàng, hai nàng không cam lòng nhìn về một phía ngã xuống...

Trịnh Chi Đồng huyền phụ trên không trung lạnh lùng nhin hai cỗ thi thể, nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm đường chủ nếu như không phải thường xuyên xử trí theo cảm tính, chỉ sợ hiện tại chức môn chủ chính là của hắn rồi.

Rốt cuộc cũng dò hỏi được vị trí cụ thể của Nam Cung phủ, Lâm Khiếu Đường đang đau đầu suy nghĩ làm cách nào để vào được bên trong, ngồi tại một quán trà đối diện với đại môn Nam Cug phủ, một bên vừa uốn trà một bên vừa suy nghĩ đối sách...

Bên trong Nam Cung phủ trang trí huy hoàng, nhiều người qua lại, rất náo nhiệt...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-522)