Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Y - Chương 177

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 177: Hai khối toái phiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Lâm Khiếu Đường không nghĩ tới lam ma thạch lại đột nhiên dở chứng như vậy, bất quá Hồ Mị Nhi ở gần đó lại càng làm cho hắn lo lắng hơn.

Một đạo hồng quang cực nhanh phóng tới, trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên dị dạng, cấp tốc đề thăng khí tức lên tới sĩ giai, giả bộ dưới chân vị trượt, phịch một tiếng, ngã xuống dưới tàng cây.

Cư nhiên không thể bắn trúng mục tiêu. Hồ Mị Nhi lộ vẻ bất ngờ, khi nhìn thấy một người chật vật từ trên cây rơi xuống mới hiểu rõ nguyên lai là hắn gặp may mắn.

- Ngươi là người của phái nào?

Hồ Mị Nhi đối với thanh niên này có chút ấn tượng, trước cửa vào luyện ngục hành lang gấp khúc hình như đứng ở phía sao Trương Mạo Thiên.

- Cự Kiếm Sơn Trang!

Lâm Khiếu Đường thống khổ nhếch miệng nói. Lần này xem ra ngã không nhẹ.

Mới sĩ giai? Cự Kiếm sơn Trang sao lại phái người có tu vi thấp như thế tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc? Đây không phải là đến chịu chết hay sao? Hồ Mị Nhi cảm giác có chút kỳ quái. Bất quá bái đại môn phái cho đến bây giờ vẫn là đại họa rơi vào đầu mới liên hợp lại, còn thường ngày đều là mỗi người một dự định, cũng không có gì kỳ quái.

Một sợi dây màu hồng giống như con rắn đem Lâm Khiếu Đường trói chặt lại. Hồ Mị nhi khẽ cười:

- Ngươi tạm thời ở chỗ này chờ, đợt ta giải quyết xong con đại xà kia rồi sẽ đến hỏi chuyện ngươi.

Lâm Khiếu Đường thử cựa quậy tránh sợi dây mà hồng này một chút. Là một kiện pháp bảo, càng tránh cư nhiên nó lại càng trói chặt hơn. Bất quá, hiện tại cũng không cần phải vội vàng. Vừa rồi lam ma thạch kêu gấp như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên. Đám nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc này nhất định đã thu được ít nhất hai khối toái phiến trở lên. Chỉ có cảm ứng thần khí một cách mãnh liệt thì lam ma thạch mới có những phản ứng dị thường như vậy. Thế nhưng nếu như thu vào trữ vật giới chỉ thì lam ma thạch dò xét không ra.

Nếu đã bại lộ vậy thì không cần phải lo nghĩ gì nhiều. Lâm Khiếu Đường lúc này mới để ý nhìn rõ năm nữ đệ tử chiến đấu với con rắn, ngược lại có vẻ rất thản nhiên tự đắc.

Hồ Mị Nhi nghiễm nhiên là trung tâm của năm nữ tử, hầu như hấp dẫn trên bảy thành công kích của con rắn, bốn nữ đệ tử khác chỉ là đứng bên cạnh hiệp trợ mà thôi, nhìn đúng thời cơ lập tức công kích độc mãng (rắn độc).

Tình trạnh năm người vây công hiện tại, hẳn là một loại trận hình có tính công kích rất mạnh, mỗi người sử dụng pháp bảo cũng không hề giống nhau.

Trong tay Hồ Mị Nhi có một kiện ngọc như ý xinh xắn. Kiện ngọc như ý này phát ra luồng ánh sáng mờ mờ tựa hồ làm độc mãng thương tổn rất lớn. Độc mãng coi nàng như cái đinh trong mắt, vẫn đang điên điên cuồng công kích hướng tới Hồ Mị Nhi.

Trận bao vây chém giết này từ lâu đã không còn nhiều lo lắng, giết chết độc mãng chỉ vấn đề thời gian.

Lần lượt mấy lần công kích không có hiệu quả làm cho độc mãng thét gào liên tục, giận không thể đem năm nữ tử trước mắt này một ngụm nuốt vào bụng.

- Chúng tỷ muội, chuẩn bị Hồng diệp phiêu linh trận, súc sinh này nhanh không trụ nổi, chuẩn bị đánh chết nó!

Hồ Mị Nhi đột nhiên yêu kiều quát lên, dung nhan kiều mị hiện lên tinh quanh nhàn nhạt, thành bại chính vào giờ phút này, nếu như không thể đánh chết độc mãng này, sợ là vây khốn nó khong được nữa.

Bốn nữ đệ tử khác nhất thời đổi vị trí, pháp bảo trong tay đồng thời phóng ra ngoài. Kiện ngọc như ý bay thăng lên phía trên độc mãng, phóng ra một luồng ánh sáng mờ bao phủ chu vi cực lớn, độc mãnh nhất thời kịch liệt lăn lộn.

Hồ Mị Nhi cật lực khống chế ngọc như ý, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, bốn nữ tử khác dùng hết mọi khả năng liên tục phóng ra công kích vào độc mãng.

Tê... Độc mãng kêu lên một tiếng. Toàn thân lân phiến đâu đâu cũng bị thương, dưới bụng có một miệng máu cực lớn, điểm yếu hại nơi thất thốn một lần lại một lần trúng công kích.

Trong mắt độc mãng hiện lên hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Mị Nhi. Trong lòng Hồ Mị Nhi cả kinh, để an toàn thanh tiểu đao hình trăng rằm bên hông lập tức lấy ra phóng lên, chính xác đem xà tín của độc mãng chặt đứt.

Độc mãng nhất thời mất đi cảm giác phương hướng, lăn lộn lại càng thêm kịch liệt. Cuối cùng năm kiện pháp khí cùng huyền phù đến gần nhau, tu tập pháp lực, bắn ra mấy đọa quang mang, trực tiếp đem độc mãng trảm thành vô số đoạn.

Trong nhưng đoạn thân rắn rơi trên mặt đất có hai đoạn lân phiến hơi hơi phát ra ánh sáng. Lâm Khiếu Đường định thần nhìn lại, nhất thời trong lòng mắng to.

Nguyên lai bên ngoài lân phiến của độc mãng mang theo hai khối toái phiến, chính là hai bộ phận của "cửu thiên nguyên lô". Thảo nào lam ma thạch đột nhiên không thể khống chế được, bởi vì đồng thời xuất hiện hai khối toái phiến.

Dấu hiệu sinh mệnh của độc mãng đang dần dần biến mất một cách nhanh chóng. Đôi lông mày của Hồ Mị Nhi căng ra. Nếu muốn có được thú nguyên tinh tốt nhất thì phải lấy được nó trước khi hồn phách của yêu thú chưa yên diệt, bằng không tác dụng sẽ giảm đi ba thành.

Hồ Mị Nhi phóng vụt đến gần đầu rắn, đang muốn thu lấy thú nguyên tinh. Độc mãng đột nhiên mở cái miệng rộng ra, một luồng khói xanh nồng đậm phun ra ngoài.

Hồ Mị Nhi trong lúc nóng lòng nhất thời sơ ý. Không kịp tránh thoát cường ngạnh vận chuyển nguyên lực chống lại, nguyệt đao trong tay chém xuống bổ đứt đầu rắn, cầm lấy một viên thú nguyên tinh màu xanh lớn cỡ nắm tay. Trên mặt lộ ra một tia vui mừng, tuy rằng bị trúng độc, nhưng rốt cuộc cũng lấy được một viên thú nguyên tinh thượng phẩm.

- Trưởng lão. Người không sao chứ?

Một nữ đệ tử tiến lên thân thiết hỏi.

Hồ Mị Nhi nhìn thú nguyên tinh trong tay cười cười nói:

- Ta không sao. Điều tức mấy ngày thì có thể bức được toàn bộ độc ra khỏi cơ thể, hai mảnh toái phiến đã lấy được hay chưa?

- Lấy được rồi! Đã thu vào trong trữ vật giới chỉ!

Nữ đệ tử cung kính nói.

- Ha ha ha...

Hồ Mị Nhi rốt cuộc nở nụ cười.

- Không nghĩ tới một lúc có thể thu được ba thứ tốt, cho dù sau khi ra ngoài Nham lão quái có muốn hai khối toái phiến này đi nữa thì cũng phải trả một cái giá rất lớn, nếu không cô nãi nãi ta có liều mạng cũng không đưa cho hắn.

- Chúc mừng trưởng lão. Chúc mừng trưởng lão!

Bốn nữ đệ tử đồng thời vui vẻ nói.

- Lạc lạc, tất cả mọi người đều là hảo tỷ muội, không có gì trưởng lão hay không trưởng lão. Chỉ cần các ngươi khắc khổ tu luyện, một ngày nào đó cũng có thể phá tan sư giai. Phá nội anh ngưng luyện thành linh anh.

Hồ Mị Nhi cười duyên. Dừng một chút rồi lại nói:

- Mau lấy hết nọc độc trên người độc mãng này ra, sau đó đem xa đảm, da và răng đều lấy hết xuống. Những thứ này tất cả đều là thứ tốt. Xà huyết (máu rắn) cũng chớ quên. Đây chính là một loại tài liệu để luyện chế "trú đan".

- Dạ!

Bốn gã nữ đệ tử lập tức lui ra nhanh chóng hành động.

Hồ Mị Nhi cầm lấy thú nguyên tinh đi tới bên người Lâm Khiếu Đường.

- Đứng lên đi!

Sợi dây màu hồng trên người Lâm Khiếu Đường nhất thời thả lỏng, nhưng không rời khỏi thân thể, chỉ là lấy một phương thức cực kỳ quái dị quấn quanh thân thể của hắn.

- Ngươi thật lớn gán, dám rình coi Hồng Diệp Cốc chúng ta bắt yêu thú, bất quá ngày hôm nay cô nãi nãi ta tâm tình rất không tồi, tha cho ngươi không chết. Bất quá tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát. Nhanh đi nướng cho cô nãi nãi một ít thịt rắn, nếu như nướng không tốt, cô nãi nãi ta lập tức đem ngươi làm con sâu treo trên cây này.

Hồ Mị Nhi uy hiếp nói. Trên dung nhan kiều diễm điên đảo chúng sinh lộ ra nụ cười quyến rũ.

Lâm Khiếu Đường bĩu môi không nói gì, chỉ là nhớ kỹ nữ đệ tử đã thu lấy hai mảnh toái phiến vừa rồi, liền đứng đậy cắt rắn làm thịt.

Độc mãng này ngoại trừ trong miệng có một túi độc, các địa phương khác trên người đều không có độc tố, có thể dùng làm thức ăn, hơn nữa lại là một loại thực phẩm cực bổ. Loại yếu thú như con rắn này thông thường đều có thọ mệnh rất dài, cho dù không thể thành tinh, cũng có khả năng sống trên trăm năm. Thịt lại là một mỹ vị, người thường ăn vào có thể trừ bách bệnh, tu luyện giả ăn vào có thể hấp thu nguyên lực tàn dư trong cơ thể, công hiệu hiển nhiên không cần phải nói. Có thể sánh bằng tăng nguyên đan bẩy tám phẩm. Chỉ là muốn có được một con đều rất khó.

Một canh giờ sau, mùi vị máu tanh nồng đậm trong rừng bị một mùi vị thơm nồng khác che lấp.

Bốn nữ đệ tử một mực ngồi bên cạnh Hồ Mị Nhi nghỉ ngơi điều tức hồi phục nguyên khí, lúc này mở mắt ra. Chỉ thấy một thân rắn thật lớn đang bị sâu trên một thân cây nướng chín, long lanh dầu mỡ, cực kỳ mê người.

Khi tới tầng cấp sư giai, ăn hay không ăn không phải là vấn đề gì quan trọng, nhưng nếu như bỏ qua đại bổ phẩm như thế này thực sự là quá đáng tiếc. Huống hồ vừa rồi chiến đấu kịch liệt tiêu hao nguyên khí rất lớn. Muốn nhanh chóng hồi phục lại mà không có chút ngoại vật thực sự rất khó.

Kỳ thực sợi dây màu hồng kia không thể vây khốn được Lâm Khiếu Đường, chỉ là Lâm Khiếu Đường cảm thấy ở bên cạnh đám nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc này sẽ tương đối an toàn. Hồ Mị Nhi dù sao thì cũng có tu vi đại sư giai đỉnh phong. Nếu như đụng chạm tới người của Phủ Thú Sơn hẳn là không có vấn đề gì quá lớn. Trước đó Lâm Khiếu Đường đã giết chết hai người của Phủ Thú Sơn, nhưng cũng phải nỗ lực rất lớn, nếu như đụng phải nhiều hơn hai người một lúc sợ là không đối phó nổi.

Vả lại trên người các nàng có hai khối toái phiến, so với việc không đầu không đuôi đi tìm những khối khác, không bằng chờ cơ hội từ trên người các nàng đoạt lấy hai khối này sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút.

Lâm Khiếu Đường căn bản không nghĩ tới dùng năng lực của bản thân một người có thể thu thập đầy đủ chín khối toái phiến. Đó là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Chỉ cần có thể lấy được ba bốn khối là được rồi, những cái khác nghĩ biện pháp, thực sự không được thì đem ba bốn khối giấu thật kỹ. Đợi đến thời gian ước định với Kỳ Áo đến là được.

Muốn lấy được "cửu thiên nguyên lô" hoàn chỉnh sợ là vô cùng khó khăn, lấy năng lực hiện tại của hắn, rất khó làm được. Cân nhắn kỹ lợi hại, Lâm Khiếu Đường cảm giác tạm thời làm một người hầu cũng không đến nỗi quá tệ.

Lấy xuống năm khối thịt rắn đã nướng chín, Lâm Khiếu Đường phục vụ chu đáo phân phối đến tận năm nữ tử, sau đó bản thân độc lập ngồi một bên, nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

- Mùi vị cũng không tồi!

Hồ Mị Nhi cắn một miếng rồi nói. Xoay mặt nhìn thanh niên phía xa xa khẽ cười nói:

- Tiểu tử, biểu hiện rất tốt, ngươi cũng đến ăn một chút, đối với bản thân ngươi có lợi.

Lâm Khiếu Đường mở một con mắt nhìn một chút, không hề hứng thú nói:

- Không thích ăn thịt rắn!

- Bảo ngươi ăn, ngươi phải ăn, không nên nói nhiều như vậy, cô nãi nãi không thích người khác nhìn mình ăn uống. Ăn hay không ăn?

Hồ Mị Nhi mạnh mẽ nói.

- Ăn!

Lâm Khiếu Đường không muốn cùng nữ nhân này tính toán. Chạy tới cầm lấy một khối thịt rắn, chỉ vài ngụm liền nuốt hết vào bụng.

- Lạc lạc lạc lạc... Hài tử không đánh không trưởng thành. Không nên để cô nãi nãi ta phải hung dữ với ngươi ngươi mới chịu nghe lời. Đây không phải là đồ ăn ngon hay sao!

Hồ Mị Nhi mềm mại cười nói.

Bốn nữ đệ tử thường hay liếc mắt nhìn trộm LÂm Khiếu Đường. Trong Hồng Diệp Cốc, một nam nhân cũng không có. Khi ra ngoài làm việc cũng rất ít cùng đạo hữu nam tính khác đồng hành. Cực kỳ ít khi xuất hiện tình trạng tiếp xúc gần gũi như thế này, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Vả lại biểu hiện của thanh niên lại thành thật nghe lời như vậy. Trưởng lão kiều mị quát một tiếng đã dọa sợ, nhưng thực ra thật dễ thương. Có một nam tử nghe lời như vậy để chọc cười nghĩ đến sẽ rất thú vị. Bất quá trưởng lão ở ngay bên cạnh, không dám thực sự đến trêu đùa một chút, chỉ có thể dùng nhãn thần khiêu khích. Chỉ là rất đáng tiếc nam tử kia đối với các nàng dường như không hề có hứng thú. Vô luận là dùng phong tình như thế nào cũng không đáp lại. Một hồi lâu rốt cuộc không còn hứng thú nữa.

Hồ Mị Nhi một mực bức độc ra khỏi cơ thể, lúc trước nàng không hề để độc này trong lòng, nhưng mà đến khi điều tức mời kinh hãi vô cùng, đúng là không thể bức ra được. Nguyên lực toàn thân hạ thấp hơn trước kia đến năm thành. Một khi mạnh mẽ hoạt động thì độc lực lập tức bành trướng, trực tiếp công kích tâm tan.

Nguyên lai đây là độc lực hồn tinh tối hậu của độc mãng, lợi hại không gì sánh được, có thể vượt qua lục cấp địa giao chi độc, cho dù là tu vi đại sư giai của Hồ Mị Nhi cũng không bức ra được.

- Phốc...

Hồ Mị Nhi rốt cuộc ức chế không được, phun ra một ngụm máu đen, dĩ nhiên là màu xanh, môi cũng nổi lên một tầng xanh đậm.

- Trưởng lão!

Bốn nữ đệ tử kinh hoàng vây tụ quanh đó.

- Tìm một địa phương an toàn, để ta chữa thương. Độc mãng này thực sự lợi hại, phải hợp lực bốn người mới được. Mùi máu của độc mãng sợ là sẽ đưa tới yêu thú khác!

Ánh mắt của Hồ Mị Nhi mông lung. Ý thức có chút mơ hồ.

Bốn nữ tử nhanh chóng nâng Hồ Mị Nhi dậy. Nhãn thần của một gã nữ đệ tử bông nhiên sáng lên, chỉ vào Lâm Khiếu Đường nói:

- Ngươi qua đây, dìu trưởng lão.

Lâm Khiếu Đường cũng không nói gì, lặng yên đến dìu Hồ Mị Nhi đang nửa mê nửa tỉnh dậy. Bốn nữ đệ tử chỉ để lại một người đi theo bên cạnh, ba người khác đều bay lên cao, tìm kiếm một huyệt động bí mật nào đó xung quanh.

Hồ Mị Nhi thân trúng kịch độc, tác dụng bên ngoài giảm xuống một mức lớn. Lâm Khiếu Đường một bên bôn tẩu một bên suy nghĩ xem có cách gì giải cứu hay là thừa cơ hội này cướp đoạt. Bốn nữ tử này đều có tu vi sư giai. Nếu như trực tiếp gây chiến với các nàng sợ là không tốt lắm. Cố gắng cứu giúp tựa hồ tương đối đúng đắn một chút.

Trong khi Lâm Khiếu Đường đang tụ suy nghĩ, ba nữ đệ tử đều hạ xuống, thần sắc lộ vẻ kinh hoàng ...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)