Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Y - Chương 196

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 196: Lục mang mê hồn trận (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Một thân áo giáp màu vàng kim của Áo Phỉ Khắc lòe lòe chiếu sáng, phối hợp với mái tóc màu vàng nhạt, cả ngươi như chói sáng không gì sánh được, hơn nữa trời sinh có một loại khí chất quý tộc đặc biệt, phảng phất như một vị kỵ sĩ u nhã, nét mỉm cười ung dung vẫn luôn cố định trên khuôn mặt, nhãn thần nhìn Tây Tắc Lị Á tràn ngập vẻ ca ngợi, đối với vị thánh nữ xinh đẹp nhất Lai Đặc giáo phái này, Áo Phỉ Khắc luôn luôn tràn ngập sự nhiệt tình.

- Thánh nữ điện hạ, truyền tống trận bị hủy là không sai, bất quá muốn đi qua bốn khối đại lục còn lại cũng không nhất định phải dùng truyền tống trận. Nếu như dùng truyền tống trận thì chỉ là được tiện lợi một chút mà thôi, có người nói rằng trong biển rộng ngoài kia có tồn tại một loại tọa độ từ trường, chỉ cần có thể nắm rõ được những tọa độ từ trường này, phối hợp với một số phương pháp đặc thù, nếu như muốn xuyên qua hải dương đến bờ địa lục bên kia, kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ là tốn một ít thời gian mà thôi.

Tây Tắc Lị Á tùy ý khiêu khích nam tử có mái tóc dài màu vàng kim, quyến rũ cười:

- Áo Phỉ Khắc đại nhân lẽ nào biết được phương pháp qua hải dương này hay sao?

Áo Phỉ Khắc cười nhạt nói:

- Những hải vực không rõ ràng tốt nhất là để những dũng sĩ mạo hiểm thăm dò, làm một vị chánh án trách nhiệm rất lớn, thực sự không có thời gian đi nghiên cứu những loại phương pháp cổ quái gì đó.

- Tốt lắm, trách nhiệm trọng đại chánh án đại nhân, thánh đường võ sư của chúng ta bị hai "ma thú" làm bị thương, còn cắn chết mấy người, chúng ta cũng không thể cứ nhìn như vậy mà không làm cái gì, hiện tại ngài có hứng thú đi săn cùng với ta hay không đây?

Tạp Tây Lị Á nhạt nhẽo cười, chỉ là ánh sánh trong con mắt màu xanh lam thực sự rất mê hoặc, làm cho người khác chịu không nổi.

- Đây là vinh hạnh của tại hạ!

Áo Phỉ Khắc thực hiện một cái cúi người phi thường tiêu chuẩn thân sĩ.

Da La vẫn đứng một bên lại thực sự không thể chịu nổi hai người này, rõ ràng làm ra vẻ hoàng thất quý tộc.... , trong lòng cũng có chút đố kị dung mạo và thể chất của hai người tuổi còn trẻ này.

Không có biện pháp, ai bảo chính mình lại có một khuôn mặt lão nhân, thực sự là khi bước vào linh hồn giai tốn thời gian quá dài, hơn ba trăm tuổi mới thành công đem ma quả của bản thân hóa thành ma anh, thế nhưng dung nhan của bản thân chỉ có thể bảo trì ở trạng thái một lão đầu bình thường tuổi bảy mươi.

Thiên phú của Áo Phỉ Khắc và Tạp Tây Lị Á thực sự vượt quá xa Da La, hai người này khi tuổi còn rất trẻ đã thành công tiến vào sư giai, nhiều nhất chỉ là khi hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà thôi, nếu như tiến vào sư giai tự nhiên sinh mệnh lực cũng tăng lên nhiều, hơn một trăm tuổi cũng vẫn bảo trì được dung mạo như vậy, nhưng mà hai ngươi lại dùng thêm thời gian chỉ hai ba mươi năm tiếp tục tiến nhập đại sư giai, dùng năm mươi năm nữa tiến vào linh hồn giai, bởi vậy dung mạo ban đầu cũng không có nhiều biến hóa.

Một người khi tiến vào linh hồn giai, chí ít cũng có thể sống được đến sáu bảy trăm tuổi, nói cách khác thời gian Áo Phỉ Khắc và Tạp Tây Lị Á có thể bảo trì dung mạo tuổi thanh xuân còn rất dài, chí ít trong vòng ba bốn trăm năm nữa dung mạo cũng không có nhiều biến hóa.

Hiện tại thực lực của Da La đại giáo chủ cao hơn hai người tuổi còn trẻ này một chút, thế nhưng dung nhan lại không thể theo kịp đươc họ, nếu như trước kia bản thân cũng có được thiên phú tốt như vậy, nghĩ đến hiện tại bản thân cũng giống một tiểu tử tràn ngập khí tức thanh xuân.

- Da La đại giáo chủ có muốn cùng đến hay không?

Tạp Tây Lị Á dịu dàng nói.

- Hai người các ngươi tự mình đi thôi, lão nhân ta chỉ ở chỗ này giám sát các phương hướng xung quanh hải vực, nhìn xem có phát hiện được gì hay không.

Da La không có nhiều hứng thú nói.

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!

Thanh âm phiêu đãng trong không trung, hai người đã tiêu thất tại chỗ, Cổ Đức kinh ngạc nhìn hai ngươi đột nhiên biến mất, đây là tốc độ khủng bố gì?

- Người thanh niên, chúng ta chung quy không thể cứ ở chỗ này...

Tác Cáp Đồ một mực lải nhải.

Sự nhẫn nại của Lâm Khiếu Đường đã bị khiêu chiến đến cực hạn, rất hối hận trước đó bản thân lại cố cứu lão ải nhân này đi, bất quá trong lúc ba cỗ khí thế cường đại khiếp người đang nhanh chóng phóng đến thì Lâm Khiếu Đường đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều nữa rồi, lập tức năm lấy lão ải nhân cấp tốc hướng về rừng rậm điên cuồng chạy đi.

- Ngao...

Lão ải nhân theo bản năng vùng dậy hét lên.

- Râu mép của ta, râu mép của ta, ngươi không thể vô lễ đối với một vị ải nhân đã ba trăm năm mươi tuổi như thế được.

Nắm đấm của Lâm Khiếu Đường chuyển thành thủ đao, lại muốn bổ thẳng vào cái cổ của Tác Cáp Đồ. Hai tay của lão ải nhân lập tức che miệng lại, liên tục lắc đầu. Lúc này Lâm Khiếu Đường mới thu tay lại.

Đằng sau có hai cỗ khí tức càng lúc càng gần, chỉ băng tốc độ cước pháp hiển nhiên không thể thoát được sự truy đuổi của đối phương, Lâm Khiếu Đường không hề thu liễm khí tức, bồng một tiếng, hóa thành một mũi tên lửa màu vàng kim bắn thẳng lên trời, thương cảm cho Tác Cáp Đồ chỉ cảm thấy cằm đau đớn kịch liệt, giống như một lá diều bay thẳng lên không trung, lại một tiếng kêu thê thảm chói tai vang lên quanh quẩn trong rừng rậm.

Nhất thời cùng lúc đó, Áo Phỉ Khắc và Tạp Tây Lị Á cùng sửng sốt, hai người cười khẽ.

- Hai con thỏ con này chạy thực sự rất nhanh, Áo Phỉ Khắc đại nhân, làm người thợ sắn có phải chúng ta cũng nên nhanh hơn một chút hay không?

Áo Phỉ Khắc không hề quên đi phong độ thân sĩ.

- Ưu tiên phụ nữ!

- Lạc lạc...

Tạp Tây Lị Á cười như tiếng chuông bạc, chỉ để lại thanh âm, bóng hình xinh đẹp cũng mạnh mẽ phóng đi, giống như một con kim yến mềm mại.

Áo Phỉ Khắc mỉm cười, tử kim đấu khí toàn thân lập tức tăng vọt, hóa thành một mũi tên màu tử kim nhanh chóng bay vút theo.

Lâm Khiếu Đường cắn răng dốc toàn lực chạy trốn, thế nhưng tốc độ so với đối phương vẫn còn kém quá xa, cự li giữa hắn và hai người "thợ săn" càng lúc càng rút ngắn.

Nhìn cánh rừng rậm dày đặc phía bên dưới, Lâm Khiếu Đường thực sự muốn tống lão ải nhân vào trong đó, sau đó bản thân tiếp tục ẩn nấp, Lâm Khiếu Đường có lòng tin hoàn toàn vào thuật liễm khí của bản thân, một khi yên tĩnh không có hành động gì, cho dù đối phương là một cao thủ cấp linh hồn giai cũng khó có thể phát hiện tung tích, chỉ là khí tức của lão ải nhân này thực sự không thể che giấu được, cuối cùng vẫn bị đối phương tìm ra.

Tuy trong đầu thực sự muốn thế nhưng Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng không làm như vậy, chỉ thấy hai thân ảnh phía sau đang càng dần càng gần, Lâm Khiếu Đường dứt khoát không bay nữa, đột ngột trốn vào trong rừng rậm.

Vừa mới tiến vào trong rừng rậm, Lâm Khiếu Đường lập tức lấy ra lục mang mê hồn trận, may mắn đây là một ma pháp trận có thể trực tiếp sử dụng, khởi động chú văn, ma pháp trận tự động vận hành.

Một lục mang tinh (sao sáu cánh) thật lớn hình thành trên mặt đất, đem Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đô bao vây ở giữa, một màn nguyên khí ma pháp trận vô hình nhanh chóng tràn ra xa, phạm vi bao trùm chi ít cũng có hơn mười dặm.

- Dĩ nhiên là một ma pháp trận!

Tạp Tây Lị Á hiếu kỳ nói.

Áo Phỉ Khắc ngưng thần nhìn bốn phía một hồi, không hề do dự tiến thẳng vào trong, vừa mới vào lập tức cảm giác bốn phía xung quanh cực kỳ trống trải, cũng không gặp bất ky trở ngại nào.

Tạp Tây Lị Á lẳng lặng huyền phù trên không trung nhìn Áo Phỉ Khắc xông thẳng vào trong ma pháp trận, Áo Phỉ Khắc thì di động xung quanh một phạm vi cực nhỏ.

Áo Phỉ Khắc cảm giác bản thân bị trêu đùa, đấu khí một lần nữa bành trướng, không gian mê huyễn xung quanh nhanh chóng bị thổi tan đi, tầm nhịn lập tức trở lên rõ ràng hơn rất nhiều, khôi phục diện mạo rừng rậm nguyên bản.

Tạp Tây Lị Á không có kinh nghiệm thực chiến nhiều lắm bừng tỉnh nói:

- Không nghĩ tới đấu khí lại có diệu dụng bực này, ta còn tưởng rằng loại người thuần khiết chiến đấu bằng đấu khí chỉ biết vật lộn thô lỗ với nhau!

Bất quá Áo Phỉ Khắc chỉ là thổi tan đi bộ phận ngoài của ma pháp trận, đi về phía trước một khoảng cách không xa, ba động ma pháp lại đột nhiên tăng mạnh, một đoàn hỏa cầu thật lớn từ trên không trung đánh tới.

Áo Phỉ Khắc không hề né tránh chỉ dựa vào đấu khí đã đánh văng quả cầu lửa đi, nhàn nhạt cười lẩm bẩm:

- Dĩ nhiên là đại hỏa cầu thuật, hệ thống phòng ngự của ma pháp trận này thực sự không tồi, phỏng chừng cũng đến cấp sáu!

Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ đứng trong trung tâm ma pháp trận lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám, bọn họ có thể thấy được rõ ràng nam tử tóc vàng vừa mới xông vào trận pháp, đối phương lại không thể thấy được họ.

Mà cự ly giữa họ bất quá chỉ có hơn mười trượng mà thôi...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)