Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Y - Chương 218

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 218: Song đại sư giai!
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Hiện tại, nội anh của Lâm Khiếu Đường đã cao mười tấc, bề ngoại nội anh giống như là là một đứa trẻ con.

Đây chính là nội linh hay sao? Lâm Khiếu Đường không xác định được tự hỏi bản thân, chỉ cần nội anh vượt qua chiều cao chín tấc thì không còn là nội anh nữa, mà chính là linh cao hơn một giai.

Nửa năm trước, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng đột phá quan khẩu cực hạn bước vào đại sư giai, nội tinh được cô đọng thành nội dương, trở thành đại võ sư danh đúng với thực.

Dương và linh đồng cấp bậc, chỉ là hình thức biểu hiện bất đồng mà thôi, bản thân Lâm Khiếu Đường đồng thời có được hai loại linh thể cao giai này. Từ lúc nội linh hình thành Lâm Khiếu Đường có thể dễ dàng học được đạo thuật, bản "ngự vật đạo pháp" kia rất dễ dàng luyện thành tầng thứ tám trong tổng cộng mười ba tầng.

Trong phạm vi trăm mét, Lâm Khiếu Đường có thể thông qua nguyên thức để khống chế được một ít vật chết, thậm chí còn có thể khống chế được sinh mệnh thể có sinh mệnh lực nhỏ bé.

Bị phong bế hơn bảy năm trong mật thất, không trung huyền phù rất nhiều đá vụn, Lâm Khiếu Đường nhắm hai mắt lại đứng trong màn đá vụn, đột nhiên, hai mắt mở to, tất cả đá vụn giống như là có sinh mệnh bắn thẳng về phía tường mật thất, tạo thành những bức tranh kỳ quái.

Dưới sự khống chế của nguyên lực cường đại, mỗi một viên đá vụn nho nhỏ dường như biến thành viên đạn bắn ra từ súng ngắm, uy lực cực lớn, nếu như không phải vách tường có bố trí ma pháp trận thì sợ là vách tường đã hoàn toàn thay đổi.

Lâm Khiếu Đường thỏa mãn nhìn ma pháp trận hầu như bị xuyên thủng, thu quyển sách trong tay lại, bồng một tiếng, một đoàn hỏa diễm bốc lên hoàn toàn thiêu hủy quyển sách đó. Toàn bộ ghi chép trong "ngự vật đạo pháp" Lâm Khiếu Đường đã lấy ra ghi chép vào trong ký ức lam ma thạch, quyển sách quá mức mỏng manh, không thích hợp cho việc bảo tồn lâu dài.

Cảnh giới cao nhất của "ngự vật đạo pháp" chính là trực tiếp khống chế con người, là một môn đạo thuật cực kỳ thâm độc, bất quá phải đạt đến linh hồn giai mới có thể tu luyện tầng thứ mười ba.

Đối với sự khống chế nguyên sa, Lâm Khiếu Đường đã lô hỏa thuần thanh, thậm chí có thể kéo dài tới mấy trượng, công kích hay phòng thủ đều có thể, nhưng Lâm Khiếu Đường có khuynh hướng nghiêng phòng thủ. Hình thức sa thuẫn nhiều mặt, thêm vài tầng trọng điệp, hiệu quả phòng ngự tương đối tốt, lực phòng ngự so với trang bị ma pháp hay các loại pháp bảo phòng ngự thông thường mạnh hơn rất nhiều.

Trảo long thủ đã luyện tới đệ bát trọng, trảm liệt thương thuận lợi vận khởi là hiện ra, không giống như trước kia cần quá trình ngưng khí khá dài. Hiện tại Lâm Khiếu Đường duỗi tay, lập tức xuất hiện thanh trường thương màu vàng nhạt dài khoảng hai thước do nguyên khí ngưng tụ thực chất hóa, lực công kích so với trước đây mạnh hơn mấy chục lần.

Trảm liệt thương có thể được tạo ra chính là do đấu luyện vận chuyển, đem trảo long thủ và đạn liệt chỉ kết hợp một chỗ tạo thành. Đạn liệt chỉ đã được Lâm Khiếu Đường luyện đến tầng cao nhất, trảo long thủ thì kém một trọng là lên tới đỉnh điểm, bởi vậy đấu luyện tầng thứ năm cũng còn kém một chút là lên tới đỉnh núi. Chỉ cần có đột phá, liền có thể bắt đầu tu luyện đấu luyện tầng thứ sáu. Đối với tầng thứ sáu này Lâm Khiếu Đường tràn ngập chờ mong.

Ngân tinh, hiện tại là vũ khí ngoại thân duy nhất của Lâm Khiếu Đường. Dưới sự tập trung nghiên cứu tu luyện trong chín năm qua đã cực kỳ thành thục, Lâm Khiếu Đường vận chuyển đấu luyện tạo thành một phái kiếm pháp riêng biệt, lại thêm bản thân ngân tinh cũng bất phàm. Khuyết điểm của Tác Cáp Đồ rất nhiều, thế nhưng về phương diện rèn vũ khí xác thực hắn thuộc về cấp bậc đại sư tiêu chuẩn.

Lâm Khiếu Đường đã không còn là một gã kiếm sĩ thái điểu trước kia nữa rồi, hiện tại kiếm thuật có thành tựu, nếu như hắn không dùng bản lãnh khác thì căn bẳn có thể coi hắn là một kiếm sĩ.

Ngoài những tuyệt kỹ này, nội linh cũng có tuyệt chiêu riêng. Nội linh của Lâm Khiếu Đường có thể gọi là độc linh có vẻ như chính xác hơn. Cả thân thể màu xanh lục, trong một khoảng thời gian nhất định có thể ngưng tụ độc nguyên lực phóng ra tạo thành khói độc, có khả năng phòng thủ cũng có khả năng tấn công. Độc lực này cực kỳ mạnh, ngay cả nham thạch cứng rắn cũng có thể hủ hóa thành tro tàn.

Đột phá đại sư giai. Sau khi tiến nhập đại sư giai, Lâm Khiếu Đường cũng không theo đó mà kết thúc bế quan, tiếp theo hắn chỉ dùng "cửu hỏa nguyên đan" nửa tháng một lần để củng cố tu vi, tập trung tiêu hóa dược lực. Không có thiên phú chính là chỗ thiếu hụt của Lâm Khiếu Đường, bất quá dưới tình huống có nhiều đan dược như vậy để sử dụng, nguyên lực vẫn tăng lên một cách ổn định. Nghiêm ngặt mà nói, hiện tại Lâm Khiếu Đường thuộc về song đại sư giai mới đúng.

Có thể là do nguyên nhân hắn liên tục gặp phải rất nhiều nhân vật cấp quái vật, Lâm Khiếu Đường cho dù biết mình đã có tu vi 5 tinh đại võ sư, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không kiên định, mơ hồ có xu thế một tiếng trống làm tăng tinh thần muốn đánh thẳng vào linh hồn giai.

Thế nhưng, tiến nhập linh hồn giai nói dễ như vậy sao, rốt cuộc có một ngày thân thể của Lâm Khiếu Đường đã thích ứng với dược lực "cửu hỏa nguyên đan", nguyên lực bắt đầu đình chỉ tăng trưởng...

......

Một nơi nào đó trong rừng rậm, dải đất thuộc về dung nham núi lửa tạo thành, năm tên dong binh ngồi một chỗ đóng quân, trên mặt mỗi người đều ẩn chứa loại bất an nào đó.

Nhìn kỹ lại, những gã dong binh này tựa hồ như nhiều phần khí tức của quý tộc, thiếu một phần khí tức cuồng dã, cùng khí tức quê mùa. Đại đa số dong binh đều vì nhiều năm bôn ba bên ngoài, da ngăm đen thô ráp, thân thể rắn chắc, thế nhưng những gã dong binh này lại hơi trắng trẻo.

Năm dong binh có ba nam hai nữ, trong đó có hai gã nam tử trung nhiên vóc người cực kỳ vạm vỡ, khuôn mặt nghiêm túc, bên hông lộ ra thanh đại kiếm, trên thân thể tỏa ra khí tức cường liệt bức người, chí ít cũng là kiếm sĩ sư giai hậu kỳ. Còn nam nhân khác chính là lão giả mặc ma pháp bào màu tro, tay cầm thanh ma pháp trượng dài ba thước, trên đỉnh pháp trượng có một viên ngọc bích tỏa sáng lòe lòe. Lão giả có hai mắt hữu thần, một thân ma lực thâm bất khả trắc, chí ít cũng là một ma pháp sư sư giai hậu kỳ.

Vóc người hai nữ tử rất nở nang, thân hình khá cao, trước ngực có đôi ngọn núi cao ngất cộng thêm đường cong cực kỳ mê người, điển hình của nữ tử phương tây. Trong hai người có môt nữ kỵ sĩ mặc áo giáp, anh khí bức người, cây trương thường gắt gao nắm trong tay, lo lắng nhìn về một phía rừng rậm xung quanh, còn nữ tử khác thì mặc một bộ chiến bào màu hồng đơn giản, kín đáo, hỏa hồng chiến bào dài tới hông, nói là chiến bào kỳ thực chỉ là giống nhau, bên ngoài có chút giống như chiến giáp, những bộ vị then chốt đều được đính kim chúc, hoàng kim bảo hộ. Trong năm người thì nàng có khí tức quý tộc nồng đậm nhất, khí tức nguyên lực trên người cũng không kém, ngoại trừ lão ma pháp sư kia thì coi như thực lực của nàng cực mạnh.

Năm người đơn giản hạ trại nghỉ ngơi, đều hướng về một phía tập trung quan sát, trên mặt mỗi người đều có vẻ ngưng trọng phi thường.

Rốt cuộc, dưới sự chờ mong của năm người, từ phương hướng kia truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh một gã kỵ sĩ anh tuấn tiêu sái niên kỷ khá trẻ cưỡi con lang mã uy vũ cực nhanh lao ra từ sau bụi cây.

Lang mã thỉnh thoảng lại phóng xuất ra những tiếng gầm gừ trong miệng, dùng biểu tình dữ tợn để biểu hiện tâm tình rất không tốt của bản thân hiện tại.

- Vưu Na công chúa điện hạ, mau chạy đi, bọn họ đuổi tới rồi!

Gã kỵ sĩ tuổi còn trẻ cưỡi lang mã hướng về phía nữ tử mặc chiến bào cấp thiết nói.

- Nhanh như vậy?

Nữ tử mặc chiến bào được gọi là công chúa giật mình nói.

- Đám thánh đường võ sư đuổi bắt chúng ta có đại võ sư, còn có đại đạo tặc. Trước đó chúng ta đã cố gắng xóa đi dấu vết thế nhưng không cắt đuôi được bọn chúng, thậm chí hai đạo nhân mã dùng để mê hoặc đối phương cũng đã bị phát hiện ra, hiện tại chỉ còn chúng ta nữa thôi, tiếp qua thời gian ngắn nữa, bọn chúng sẽ đuổi đến nơi.

Gã kỵ sĩ tuổi còn trẻ thúc giục nói.

Nữ tử mặc chiến bào Vưu Na gắt gao cắn môi dưới.

- Ca ca của ta đã bị bọn chúng bắt rồi sao?

Gã kỵ sĩ tuổi còn trẻ gật đầu, bốn người còn lại không tự chủ được hơi chấn động thân hình, tin tức này thực sự rất không xong.

Nguyên khí toàn thân của nữ tử mặc chiến bào mạnh mẽ bộc phát, rút thanh cự kiếm phía sau lưng so với bản thân nàng cực kỳ không tương xứng, chiến ý bốc cao nói:

- Tuyệt đối không làm người nhu nhược, ta muốn cùng Thụy Ma Nhĩ công quốc cùng tồn vong.

- Vưu Na công chúa, không thể được a, hiện tại hoàng thất Thụy Ma Nhĩ công quốc chỉ còn có người mà thôi, nếu như người cũng bị bắt vậy thì quốc gia này chỉ sợ là xong rồi. Chỉ cần có một người thuộc hoàng thất chính thống tồn tại thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Nếu như có thể tiến được vào Ôn Tạp Nhĩ quốc gia xin sự giúp đỡ mang theo được một đội ám đường võ sư thì chúng ta có chiến giết quay trở lại, một lần nữa đoạt quyền khống chế.

Lão ma pháp sư vội vàng khuyên nhủ.

Nữ tử mặc chiến bào phẫn nộ nhìn phương xa

- Lẽ nào một mình ta đào sinh, bỏ lại phụ mẫu và ca ca không thèm để ý hay sao chứ?

- Công chúa, phải lấy đại cục làm trọng!

Lão ma pháp sư đột nhiên quỳ xuống nói, bốn người khác cũng quỳ xuống, đồng thời lên tiếng khuyên can.

- A...

Vưu Na hét to một tiếng, thanh cự kiếm bổ thẳng về một cây đại thụ bên cạnh, một đạo ngân quang hiện lên, cây đại thụ có đường kính vượt qua ba thước tức thì bị chém đứt, lại thêm mấy đạo ngân quang phát ra, cây đại thụ vừa mới bị chém đứt biến thành mấy khúc rơi lả tả xuống đất.

- Ta nhất định sẽ quay về!

Biểu tình của Vưu Na kiên quyết không gì sánh được, mạnh mẽ quay đầu lại

- Chúng ta đi!

Sáu người, chỉ có một lang mã, lại không có người khống chế, lang mã trở thành kẻ tiên phong mở đường, lão ma pháp sư và kiếm sĩ đoạn hậu cố gắng xóa tất cả vết tích. Mặc kệ có tác dụng hay không thì cũng phải làm, ít nhất cũng làm tốc độ truy binh giảm đôi chút.

Tính tình lang mã rất hung mãnh, suốt đời chỉ nhận một chủ nhân, ngoại hình so với ngựa bình thường không giống nhau, to lớn hơn một chút, ăn thịt, răng năng sắc nhọn, có năng lực phân rõ phương hướng rất lợi hại.

Dưới sự dẫn đường của lang mã, sáu người đều tự dùng phương thức riêng của bản thân để tăng tốc độ, kiếm sĩ và chiến sĩ đạp hai chân như đạn pháo, phi hành thuật của ma pháp sư tự nhiên cực kỳ lợi hại, hai gã kỵ sĩ đều dùng phương thức xuyên qua cây cối tiến về phía trước.

Hai ngày hai đêm, ngoại trừ việc phải dừng lại khôi phục nghỉ ngơi, hầu như không giờ phút nào dừng chạy trốn, sáu người này cấu thành một đội ngũ dong binh, rốt cuộc cũng tiến nhập vào biên cảnh phía tây nam Thụy Ma Nhĩ, sâu trong một khu núi đồi cạnh hỏa sơn. Vượt qua khu đồi núi này thì sẽ tiến vào một trong ba quốc gia lớn trong khu vực thống trị của Đạt Khắc giáo, Gia Nạp Tư công quốc, chỉ cần tới được nơi đó thì họ có thể an toàn rồi.

Truy binh phía sau dường như biến mất, lão ma pháp sư dùng loại ma pháp dò xét cực kỳ cao minh của mình cũng không thể dò xét được động tĩnh của truy binh.

- Ba Mã pháp sư, có thực sự là bọn họ không đuổi theo nữa hay không?

Vưu Na hỏi xác nhận.

Lão ma pháp sư lại dò xét thêm một lần nữa rồi nói:

- Hẳn là buông tha việc truy đuổi rồi.

Ngao...

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm truyền đến, lang mã bị một đoàn hỏa cầu bắt trúng, thống khổ té ngã trên mặt đất, cùng lúc đó bốn phía hiện lên quang hoa chói sáng, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

- Nguy rồi!

Nữ kỵ sĩ thiếp thân thị vệ thủy chung đứng bên cạnh Vưu Na trong vòng ba thước thất thanh kêu lên, sau đó khẩn trương nói:

- Công chúa, chúng ta đã xông lầm vào ma pháp trận phòng ngự rồi, ở đây có thể là lãnh địa tư nhân.

- Cái gì?

Vưu Na nhìn quanh bốn phía, không hề phát hiện ra chỗ nào khả nghi, thế nhưng tụ tập nguyên lực phóng ra, rất nhanh đã chạm vào một tầng vách chắn vô hình.

Quang hoa lại xuất hiện một lần nữa, tựa hồ như chỉ dẫn cái gì đó, thế nhưng sáu người lại đề phòng nhìn quang hoa, chuẩn bị tùy lúc đón nhận công kích.

Trong sáu người duy nhất chỉ có nam tử kỵ sĩ tuổi còn khá trẻ tu vi đạt tới đại sư giai sơ kỳ, Đức Nạp Tư mạnh mẽ ném ngọn thương trong tay đi, trường thương phóng đi hơn mười trượng rồi chạm vào vách tường vô hình nào đó, toàn bộ ma pháp trận đều run rẩy nhè nhẹ, thế nhưng chỉ là hơi run lên một chút mà thôi, không có bất luận tổn thương nào.

Một trận yên tĩnh, ma pháp trận như một con mãnh thú đột nhiên bị đánh thức, bắt đầu hướng về phía sáu người phát động công kích kịch liệt, hầu như tất cả các loại hình thức công kích ma pháp đều được phát ra, có thể mà những ma pháp này cấp bậc không cao, thế nhưng tần suất số lượng làm cho người khác hoảng sợ.

Khi sáu người rốt cuộc chống đỡ đợt công kích đầu tiên, đợt công kích ma pháp càng cao cấp hơn lập tức phát động. Lão ma pháp sư Ba Mã lúc này mới kinh khủng kêu lên:

- Lục cấp thiên võng ma pháp trận, chúng ta xong rồi!

Năm người còn lại khi nghe được lục cấp ma pháp trận đều đồng thời cả kinh, bọn họ rất rõ ràng điều này có ý nghĩa gì, chính là bản thân có tu vi đại sư giai cũng không thể phá được trận pháp này.

- Nếu muốn ra ngoài thì hãy theo quang cầu đi!

Ngay khi sáu người bắt đầu tuyệt vọng thì một đạo thanh âm thanh thúy dễ nghe đột nhiên truyền tới...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)