Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Y - Chương 023

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 023: Đã xảy ra chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Lazada


72 độ, nhìn con số này, ngay cả Lâm Khiếu Đường cũng có chút không tin, chỉ ngắn ngủn hai tháng thời gian, hắn từ một phế vật không hề có một chút căn nguyên lực tu luyện đến 72 độ dung lượng trúc cơ, loại tốc độ kinh người dữ dội như thế này, trong ký sử của Lâm gia, người tu luyện nhanh nhất ởTrúc Cơ kỳ trong một năm cũng chỉ tu luyện được 50 độ mà thôi.

Hai tháng 72 độ, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói hiển nhiên là cực kỳ nghịch thiên, đề cao nhanh như vậy, tâm trạng của Lâm Khiếu Đường cũng có chút khó thích ứng.

" Là toàn lực một kích sao?" Kỳ Áo có chút không hài lòng hỏi.

Lâm Khiếu Đường khẳng định gật đầu, " Đã là toàn lực "

Kỳ Áo bỏ tay vào lồng ngực, lấy ra một tấm da thú bóng loáng, vất dưới chân Lâm Khiếu Đường nói:" Tiến độ có một chút chậm, ngày mai ngươi bắt đầu tu luyện theo tâm pháp đấu kỹ này, thời gian hôn mê của ta quá dài, nội dung nhớ cũng không rõ lắm. Vài ngày nữa ta sẽ nghiên cứu bản Hỏa hồn chưởng kia của ngươi, để kết hợp với đấu kỹ trong trí nhớ của ta sáng tạo ra một đấu kỹ hoàn toàn mới, tạm thời kêu nó là " Hồn liệt chỉ " đi, bộ đấu kỹ này tạm thời đạt tới Nhân giai sơ cấp, chủ yếu là tăng cường tốc độ tu luyện."

Cầm lấy tấm da thú, Lấm Khiếu Đường đối với hành động của Kỳ Áo có chút không hiểu, tựa hồ hắn quan tâm đến sự phát triển của mình có chút quá nhiệt tình.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên cũng khát vọng sự cường đại, Mười lăm năm được coi là phế vật, hắn sớm đã chịu đủ rồi, hơn nữa Lâm Khiếu Đường cũng rất muốn mình tự có năng lực bảo vệ chính mình, cho nên có thể trở thành cao thủ thì không có gì có thể tốt hơn. Nhưng hành động của Kỳ Áo cũng làm cho Lâm khiếu đường có chút nghi hoặc.

Suốt hai tháng không xuống núi, Lâm Khiếu Đường đối với Nhất Đao môn có chút không an tâm, cho dù có khát vọng muốn tu luyện, cũng vẫn cần phải nghỉ ngơi, cho nên liền luẩn quẩn xuống thành.

Ngay lúc Lâm Khiếu Đường vừa tiến vào cửa dược đường thì trợn tròn mắt, dược đường trống trơn không có một vật, A Mãnh cùng với Lão Tam Tử đang nghèo túng ngồi dưới đất nhặt thảo dược.

" Đại sư huynh!" Lão Tam Tử phát hiện Lâm Khiếu Đường liền thất thanh gọi lớn.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Khiếu Đường nén lửa giận hỏi.

Ánh mắt của A Mãnh cùng với Lão Tam Tử nhìn nhau, nhất thời đôi mắt ướt át, bi thống vạn phần.

A Mãnh mang theo tiếng khóc nức nở nói:" Đại sư huynh, ngươi rời đi hai tháng, thật ra là đi đâu a? Sư phụ lão nhân gia đã gặp chuyện rồi!"

" gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?" Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút không ổn.

A Mãnh ngẹn ngào lắp bắp nói:" Sư..... Sư phụ ...Người bị giữ lại, Tiểu ...Tiểu Lan ...."

Tiểu Lan là nữ nhân duy nhất của Nhất Đao môn, Lúc trước nàng cùng mẫu thân ăn xin đi tới chỗ này, năm ấy mùa đông lạnh lẽo, Tiểu Lan lúc đó mới chín tuổi từ trong thi thể mẫu thân tỉnh lại, khắp người bẩn thỉu, Tiểu Lan ở mấy dãy phố dập đầu người qua đường xin giúp đỡ an táng mẫu thân, nhưng cũng không ai quan tâm, mãi đến khi gặp được Lâm Khiếu Đường mới có kết quả, sau khi an táng mẫu thân của nàng, Lâm Khiếu Đường đưa nàng về dược đường bái Hoàng Nhất Đao làm sư phụ, đồng thời ở lại.

Tiểu Lan là một đứa trẻ nhu thuận, có ân tất báo, đối với Lâm Khiếu Đường cảm kích cơ hồ làm tất cả mọi việc để báo đáp, hơn nữa cũng rất thông minh, trong mấy đứa nhỏ cơ hồ cũng chỉ có Tiểu Lan là có thể học được một chút thủ pháp cùng y thuât độc đáo của Lâm Khiếu Đường, không chỉ có thế, căn cốt Tiểu Lan rất tốt, không dạy có thể tự hiểu, bằng vào chính ngộ tính của bản thân, tự mình tu luyện mà cũng có được một chút nguyên lực, so với mấy vị sư huynh thì vượt xa.

" Tiểu Lan làm sao?" Lâm Khiếu Đường bóp mạnh bả vai A Mãnh hét lên. Trước nay, Lâm Khiếu Đường vẫn coi mấy cô nhi được thu dưỡng ở Nhất đao môn là thân huynh muội của mình, nghe nói Tiểu Lan gặp chuyện không may, thật sự không thể khống chế nổi tình cảm.

Thấy A Mãnh quanh co một hồi không nói lên lời, Lão Tam Tử ở một bên bật thốt lên:" Tiểu Lan, nàng... sắp chết."

" Cái gì!" Lâm Khiếu Đường hét lớn một tiếng " Chuyện xảy ra lúc nào?"

" Một tháng trước." Lão Tam Tử cúi đầu nói, trong mắt tràn ngập bi thống.

" Các ngươi sao không cho ta biết sớm, rốt cuộc đã xảy ra chuỵên gì?"Lam Khiếu Đường ổn định cảm xúc, trầm giọng nói.

" Ta cùng A mãnh tìm huynh nửa tháng, mối ngày đều đến tối mới về, mọi chỗ ở Tân La thành đều được chúng ta tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, cũng không tìm được một chút tin tức của Đại sư huynh, chúng ta nghĩ đại sư huynh ngươi đã không còn ở nơi này." Lão Tam Tử thật lòng nói.

A Mãnh ngừng nghẹn ngào, hít sâu một hơi, nói tiếp:" Hơn một tháng trước, Vương gia ở tây thành mời sư phụ qua chữa bệnh, sư phụ mới đầu không đáp ứng, Vương gia không ngừng tăng thù lao, cuối cùng sư phụ không chịu được sự hấp dẫn, liền đáp ứng, sau đó xem xét tình hình Lâm gia tìm đại sư huynh, đợi đại sư huynh những năm ngày không được mới dẫn Tiểu Lan đến Vương gia, kết quả ban đến đêm chỉ có một mình Tiểu Lan quay lại, hơn nữa toàn thân đầy bùn nước, suy yếu vô cùng. Tiểu Lan trở về liền lập tức vào mật thất luyện dược của sư phụ, chỉ nói là sư phụ bị giữ lại, cũng dặn không nói cho người khác là nàng trở về, trừ phi đại sư huynh trở về mới được nói hết thảy cho đại sư huynh."

Sự tình tựa hồ có chút phức tạp, lấy sự hiếu biết của Lâm Khiếu Đường đối với Hoàng Nhất Đao, Lão đầu này tuyệt không gây chuyện sinh sự, chẳng lẽ là làm cho người bệch của Vương gia chết? Tựa hồ cũng có thể, Hoàng Nhất Đao tuy là một lão lưu manh giang hồ, nhưng lão vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, gặp phải bệnh tình không thể giải quyết, hơn phân nửa là cho các loại bổ phẩm cho xong việc, không có khả năng khám chữa lung tung làm chết người, chỉ bằng điểm bổn sự của Hoàng Nhất Đao, lão có ba lá gan cũng không giám làm bậy.

Lâm Khiếu Đường tâm tình trầm trọng đi vào mật thất, Mật thất kỳ thật là một cái hầm dưới tiểu viện, chẳng qua thiết kế hơi bí mật một chút mà thôi.

Lão Tam Tử ở ngoài dược đường canh chừng, A Mãnh đưa Lâm Khiếu Đường vào mật thất, tiến vào mật thất, A Mãnh bất lực nói:" Đệ và Lão Tam Tử hàng ngày đều nhìn sự thống khổ của Tiểu Lan, một chút biện pháp cũng không có, trừ những lúc đưa thức ăn cho nàng, chúng ta không làm được cái gì cả."

Nhìn Tiểu Lan đang nằm ở trên bàn phối dược, cảm xúc trong lòng Lâm Khiếu Đường không thể kìm hãm nổi, đứa nhỏ này thật là mệnh khổ, từ khi vào Nhất Đao môn không được có một ngày tốt lành, Lâm Khiếu Đường âm thầm tự trách, nếu không phải chính mình biến mất hai tháng, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện này.

Thân hình nhỏ gầy ẩn hiện màu đen, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, người nào lại đi hạ độc một đứa nhỏ, Lâm Khiếu Đường tức giận nghĩ.

" Tiểu Lan, Tiểu Lan, muội xem ai tới đây này?" A Mãnh nhẹ giọng gọi.

Tiểu Lan đang mê man chậm rãi mở hai mắt, thoáng nhìn qua A mãnh, lại nhìn người đứng cạnh hắn, ánh mắt bỗng nhiên có thần, cố kích động, đấu tranh muốn ngồi dậy nhưng không thể làm được.

Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng ấn Tiểu Lan đang muốn ngồi dậy nằm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nắm lấy cổ tay bị trúng độc bắt mạch hỏi:" Đừng nhúc nhích, nói đi, sư phụ ở đâu?"

Toàn thân đau đớn khó chịu, Tiểu Lan tận lực muốn lớn tiếng nói chuỵên, nhưng thanh âm vẫn như cũ mong manh:" Sư phụ, người bị Vương gia giữ lại."

A Mãnh khó thở nói:" Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt người, cho dù nhất định phải bắt cũng là chuyện của Thành vệ đội."

Lâm Khiếu Đường trầm mặc không nói, vẫn nhìn Tiểu Lan, lẳng lẳng đợi nàng kể lại.

Tiểu Lan dừng một chút rồi nói tiếp:" Ngày đó muội cùng sư phụ đến Vương gia, Vương gia nhiệt tình khoản đãi, ăn cơm trưa xong, sư phụ nhịn không được hỏi người bệnh, người của Vương gia giải thích là người bệnh còn đang ngủ, tạm thời chưa thể chẩn bệnh được, cả buổi chiều thật nhàm chán, sự phụ ngồi không được bao lâu thì đi dạo trong đại viên, kết quả .... Người nhà Vương gia đột nhiên trở mặt, nói sư phụ lén trốn vào vương phủ, ăn cắp dược phẩm cùng với bí tịch, liền đem muội cùng sư phụ giam lỏng. Mới đầu sư phụ chỉ xem đó là hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng sẽ không có chuyện gì, nhưng người của Vương gia bắt sư phụ giao ra bí pháp trị liệu của Nhất Đao môn, sư phụ biết sự tình không đơn giản như vậy, hết thảy là âm mưu của Vương gia. Do Nhất đao môn của chúng ta nằm ở phạm vi thế lực của Lâm gia, Vương gia không giám làm mạnh, cho nên dụ dỗ sư phụ đi thành tây, còn kiếm một lý do hợp lý đem sư phụ giam giữ lại, mục đích chính là phương pháp trị liệu của Nhất Đao môn ....."

Tân La thành gần trăm năm nay đều bị hai đại gia tộc khống chế, thành đông Lâm gia cùng thành tây Vương gia, một thuộc Võ tông, một thuộc Đạo tông.

Sự tình Lâm Khiếu Đường vẫn lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, vì việc này mà hai năm nay hắn đã không ngừng dặn dò Hoàng Nhất Đao, nếu không có vũ lực cường đại cùng với bối cảnh thế lực làm hậu thuẫn, mà để lộ ra mình có chút hơn người, thực sự là đi tìm chết.

Nếu không thể phản kháng thì việc có thể làm là chịu đựng, trong lòng thở dài một tiếng, nhìn Tiểu Lan đang bị độc vào xương tủy, tòa núi lửa từ lâu bị chôn giấu đang muốn nổ ra.

" Khụ .... Khụ ...Khụ ..."

Tiểu Lan đột nhiên ho khan một trận, một hồi lâu mới ngừng lại, nói tiếp: " Lúc ấy sư phụ hiểu rằng vương gia dễ vào khó ra, liền tìm biện pháp cho muội chạy ra ngoài, đem sự tình nói cho đại sư huynh. Muội thừa bóng đêm nhảy qua tường của Vương phủ, nhưng bị phát hiện, cố liều lĩnh chạy đi, không biết chạy bao lâu thì bị đoạn tiễn bắn trúng, bị cỗ kình khí mạnh mẽ đẩy mạnh xuống sông, bởi vì khi ấy muội còn nghe phong thanh tiếng đuổi theo, theo bản năng chợt lóe lên, mũi tên cũng không bắn trúng huyệt đạo cho nên khi rơi vào sông cũng không mất đi ý thức, muội liều mạng bơi ra xa, sau đó tìm đuờng quay lại đây ....."

Nghe xong một lúc, A Mãnh mới hoang mang lo sợ nói:" Đại sư huynh, chúng là hiện tại nên làm cái gì? Sư phụ có hay không bị giết? Vương gia chính là thế lực to lớn ở Tân La thành a, chúng ta không có khả năng đấu với bọn họ, Một tháng này, Vương gia đều cho người qua đây, đem dược vật các loại bán hết đi rồi."

Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng buông cổ tay Tiểu La nói: "Vương gia còn cần đến sư phụ, chỉ cần sư phụ không đem trị liệu phương pháp nói ra, lão sẽ không có việc gì, Việc hiện tại là cứu Tiểu Lan, buổi tối hôm nay, các người lên núi cùng với ta."

" Đại sư huynh, người nhà của Vương gia còn hỏi sư phụ về của ngươi, hay là sư huynh hãy đi nhanh lên, không cần lo cho muội, mang theo muội chỉ sợ liên lụy đến sư huynh. Muội đã .... Khụ ...Khụ .... ?

Tiểu Lan bởi vì lo lắng khiến hơi thở không đều, liền bật ho khan.

Lộ ra hàm răng trắng nõn, Lâm Khiếu Đường cười hì hì nói:" Có đại sư huynh của ngươi ở đây ngươi sẽ mau hồi phục thôi. Tiểu Lan, A Mãnh cùng Lão Tam Tử là huynh đệ tốt của ta, ta làm sao mà bỏ lại các ngươi."

" Nhưng ...." Tiểu Lan còn muốn nói cái gì, lập tức cái miệng nhỏ nhắn bị một bàn tay che lại, Lâm Khiếu Đường nhìn Tiểu Lan đang tròn con ngươi nhìn mình, cười nói:" Đừng nói gì cả, chừa ít sức đi nhé, đợi khi lên núi, ta sẽ tìm biện pháp giả độc cho muội."

" Các ngươi muốn làm gì?"

Bên ngoài truyền đến một thanh âm gào lên của Lão Tam Tử, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn độn.

" Tiểu tử kia, đại sư huynh của các ngươi vừa rồi có phải đã trở lại phải không?"

" Không có "

" Tịch thu cho Ta!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)