← Ch.315 | Ch.317 → |
Nghe được lời của thiếu nữ cùng Lâm Hạo, trên mặt Lâm Hậu Sơn hiện ra vẻ hiếu kỳ:
"Các ngươi đang nói tới vị Khiếu Đường tam gia gia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thành viên thế hệ trước của gia tộc tựa hồ đều kính trọng vô cùng, như thế nào mà chúng ta lại chưa từng được thấy qua? Lẽ nào tuổi trẻ mệnh bạc rồi sao?"
Lâm Hạo khinh bỉ nhìn Lâm Hậu Sơn nói:
"Biểu đệ, ngươi không nên gọi theo ta là tam gia gia a, ngươi phải gọi là biểu cữu công mới đúng!"
Lâm Hậu Sơn khoát khoát tay nói:
"Kêu thế nào cũng như nhau, nói chung cùng là tiểu bối chúng ta hướng tới trưởng giả là được."
Lục y thiếu nữ tức giận liếc mắt nhìn Lâm Hậu Sơn nói:
"Không thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy được, Lâm Hạo là vì gia gia của hắn cùng Khiếu Đường biểu cữu công vốn là huynh đệ nên hắn mới gọi gia gia. Ta nghe bà ngoại có nói người cùng với Khiếu Đường biểu cữu công là biểu huynh muội nên ta mới gọi biểu cữu công, bà ngoại Hậu Sơn biểu ca ngươi cùng với bà ngoại ta lại là thân sinh tỷ muội, bởi vậy ngươi cũng phải kêu biểu cữu công mới đúng."
Lâm Hậu Sơn hiện rõ bộ dáng bại trận nói:
"Được rồi, ta nhận sai là được chứ gì! Hai người các ngươi cứ thích quở trách ta. Ai, được rồi, cho ta hỏi lại một lần nữa, vị Khiếu Đường biểu cữu công này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?"
Lâm Hạo suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nghe gia gia nói. Ngày trước Khiếu Đường tam gia gia đã cứu mạng của người, nếu như không phải có Khiếu Đường tam gia gia mà nói, người không thể sống cho tới ngày hôm nay, càng không có được tu vi sư giai như bây giờ."
Lục y thiếu nữ cũng gật đầu nói:
"Bà ngoại Vũ Nhàn cũng nói như vậy, người có nói cả gia tộc ngày trước nếu không phải nhờ biểu cữu công mà nói, rất có thể không còn tồn tại từ lâu rồi."
Trong mắt Lâm Hạo toát lên một tia sùng bái, nói:
"Có người nói, y thuật của tam gia gia kỳ lạ tân kỳ, gia gia cũng nói trên đời này không có quái bệnh nào, không có kỳ độc nào có thể khiến tam gia gia bó tay! Người chính là đương thế kỳ tài!"
Lâm Hậu Sơn bĩu môi nói:
"Nếu lợi hại như vậy, công lao lớn như vậy, trong gia tộc từ đường như thế nào lại không có bài vị của vị biểu cữu công này?"
Lục y thiếu nữ không quá khẳng định trả lời:
"Vị biểu cữu công này còn chưa hẳn đã mất!"
Lâm Hậu Sơn lập tức nói:
"Chưa mất cớ sao lại không thấy xuất hiện trong gia tộc?"
Lâm Hạo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói:
"Trước đây gia gia ta đã từng nhắc qua, tam gia gia chính là bị lão tổ tông trục xuất khỏi gia môn, dường như là do xúc phạm phải một vài tộc quy phi thường trọng yếu."
Lâm Hậu Sơn đối với vị trưởng bối đầy tính truyền kỳ này vẫn luôn cực kỳ hứng thú, từ lúc còn nhỏ tuổi vẫn thường nghe các vị trưởng bối trong gia tộc giảng thuật về những cố sự anh hùng của vị biểu thúc công này, phảng phất giống như nói về một vị thần minh vậy, đến ngay cả tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đối với vị biểu thúc công đều không ngớt sùng bái, coi như chỉ cần vị biểu thúc công này vừa xuất hiện liền có được vị trí giống như lão tổ tông vậy.
"Nếu vị Khiếu Đườna biểu cữu công đối với gia tộc đã có cống hiến nhiều như vậy, cho dù có chẳng may phạm phải quy điều cũng không đến mức bị trục xuất khỏi tộc môn a, tộc nhân lợi hại như vậy sao có thể nói đánh đuổi là đánh đuổi cho được?"
Lâm Hậu Sơn phảng phất như bị trúng mê, tiếp tục hỏi.
"Bà ngoại ta nói, Khiếu Đường biểu thúc công kỳ thực không phải bị lão tổ tông đuổi đi, lão tổ tông lúc đó chỉ là muốn cho biểu cữu công có thể phát triển xa hơn, lưu lại trong vòng tộc môn chỉ làm lãng phí tài năng độc nhất vô nhị của biểu cữu công mà thôi."
Lục y thiếu nữ nói ra thuyết pháp bất đồng.
"Không phải là tinh thông y thuật sao, cái này cũng được tính là độc nhất vô nhị? Cho dù y thuật có là thiên hạ đệ nhất, có thể diệu thủ hồi xuân, không có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, ra ngoài chẳng phải để người ta tùy tiện khi dễ sao!"
Lâm Hậu Sơn có điểm không rõ.
"Gia gia nói khi đó ngoại trừ lão tổ tông, Khiếu Đường tam gia gia chính là đệ nhất nhân trong gia tộc. Lúc đó còn cùng một vị đạo chức giả cực kỳ lợi hại đại chiến tới ba trăm hiệp, tuy không bắt được đối phương, nhưng thực lực đã rất kinh khủng rồi."
Lâm Hạo cực lực tôn sùng nói.
Lâm Hậu Sơn cũng không cho là vậy nói:
"Gia gia ngươi cùng vị biểu cữu công có quan hệ không tầm thường, bình thường nói chuyên sợ sẽ thêm vào không ít cảm tình cá nhân, ta xem hẳn là như vậy rồi."
Lâm Hạo hơi chút bất mãn, còn muốn nói gì đó nhưng khuôn mặt lục y thiếu nữ đã tràn ngập u sầu đáp lại:
"Nếu như biểu cữu công còn tại thế thì tốt rồi, có hắn chắc chắn sẽ có biện pháp cứu trị cho lão tổ tông."
Đúng lúc này một đạo thân ảnh cao lớn từ một gian phòng trong nội viện chạy ra, thần sắc có chút khẩn trương, lục y thiếu nữ thấy được cảnh này cảm giác có điều không ổn, vội kêu lên:
"Mãnh trưởng lão, lão tổ tông thế nào rồi?"
Người kia có vóc dáng lực lưỡng, mặc dù ăn mặc vải bố y nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng từng đường viền cơ nhục, dáng người chân chất nhưng đôi mắt cũng lấp lánh hữu thần, nghe được câu hỏi của thiếu nữ, hán tử khôi ngô vẫn không ngừng bước, nhìn lướt qua ba người rồi nói:
"Đi theo ta."
Nói đến cũng lạ, hán tử lực lưỡng nhìn qua không quá bốn năm mươi tuổi, hẳn là một vị trung niên nhân, lục y thiếu nữ lại kêu người này là gia gia, hơn nữa cả ba người tại Lâm gia có địa vị cực cao, khi nhìn thấy người này trên mặt lại ngập tràn kính ý, còn có cả một tia sợ hãi mơ hồ.
Hán tử lực lưỡng một đường thẳng hướng hậu viện đi tới, ba vị thanh niên theo phía sau, tâm tình hỗn loạn lo lắng nhưng cũng thêm rất nhiều phần nghi hoặc.
Lâm Hậu Sơn rối cuộc nhịn không được hỏi:
"Mãnh trưởng lão, lão tổ tông người..."
Cước bộ của hán tử lực lưỡng nhanh như lưu tinh, không đợi Lâm Hậu Sơn nói xong liền trả lời:
"Lão tổ tông lần này thực sự nguy kịch rồi, đầu Cửu dực hắc bức thú kia quả nhiên lợi hại!"
Lục y thiếu nữ vừa nghe lời này liền nóng nảy:
"Lẽ nào đây là muốn đi từ đường lập bài vị?"
Hán tử lực lưỡng thở mạnh một hơi, nói:
"Xúi quẩy, ai nói muốn đi lập bài vị, Tĩnh Hàm nha đầu ngươi đừng có nói bậy, không thì đưng trách ta nghiêm phạt."
Tuy là bị răn dạy, Lâm Tĩnh Hàm cũng thở dài một hơi, lại không hiểu hỏi tiếp:
"Nếu không phải lập bài vị, đi đến từ đường làm cái gì? Lão tổ tông đang trong tình huống nguy hiểm như vậy, chúng ta hẳn là nhanh nên nghĩ biện pháp mới đúng."
Mắt hán tử khôi ngô nhìn hướng từ đường cách đó không xa nói:
"Có một phương thuốc 'Khứ độc đan' vẫn được lưu truyền cung phụng tại trong từ đường, lúc này không thể không lấy ra dùng tới một chút."
Lâm Hậu Sơn không lý giải nổi hỏi:
"Thế nào lại không sớm dùng? Còn muốn chờ tới tận bây giờ?"
Hán tử khôi ngô không nói gì, trực tiếp đi vào trong từ đường, ba vị thanh niên cũng theo đó đi vào. Căn phòng này được Lâm gia đặt làm từ đường, diện tích tự nhiên không nhỏ, lượng bài vị cũng rất nhiều, ngoài đó ra còn có một vài họa tượng cùng di vật đặt ở bên trong.
Sau một hồi tìm kiếm, hán tử khôi ngô rốt cuộc ngừng lại tại trước một bức họa tượng được đặt khá cao, không kìm được kích động lẩm bẩm nói:
"Tìm được rồi, tìm được rồi!"
Ba vị thanh niên đều hiếu kỳ bước tới, nhìn lên bức họa, cả ba không nhận ra được người trong bức họa là ai, phía trước bức họa cũng không đặt bài vị, theo lý thuyết những bức họa được đặt tại đầu đều là những bức di ảnh, tương ứng với nó còn có một pho tượng bài vị, bên trên sẽ khắc lại tính danh tuổi tác, địa vị của tộc nhân đó trong gia tộc.
"Mãnh trưởng lão, bức họa tượng này chính là họa tộc nhân Lâm gia sao? Ta thế nào cho tới bây giờ lại chưa từng thấy qua, cũng không nghe nói đến? Chẳng lẽ là một vị tiền bối tổ tiên từ mấy trăm năm trước?"
Lâm Tĩnh Hàm hiếu kỳ hỏi.
Hán tử lực lưỡng nâng niu vuốt ve bức họa, trên khuôn mặt vuông vức uy vũ lộ một vẻ chân chất:
"Ngày trước hắn chính là một tộc nhân của Lâm gia, cũng chính là Khiếu Đường biểu cữu công của các ngươi!"
Ba vị thanh niên nhất thời lộ vẻ kinh sắc, tỉ mỉ quan sát lại nhân ảnh trong bức tranh, muốn xem xem một vị được coi như thần nhân trong gia tộc có chỗ nào bất phàm, thế nhưng xem đi nhìn lại một hồi cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, bất quá chỉ là bức họa một mao đầu tiểu tử mà thôi.
"Mãnh trưởng lão, Khiếu Đường tam gia gia đã ly khai gia tộc từ khi còn rất trẻ sao?"
Nhìn lên dung mạo vô cùng trẻ tuổi của người trong bức họa, Lâm Hạo vô thức hỏi.
Hán tử khôi ngô gật đầu, sau đó rồi lại lắc đầu, cũng không có trả lời vấn đề này, chỉ chậm rãi lật phía sau bức họa, từ bên trong khung bức họa lấy ra một cuộn vải nhỏ, bên trên vẫn mơ hồ tản ra mộ tia nguyên khí, tựa như được một tiểu kết trận tiến hành bảo hộ vậy.
Hán tử khôi ngô cực kỳ cẩn thận đem cuộn vải để vào trong lòng, sau đó dùng tay áo tỉ mỉ lau khung ảnh, rồi lại cẩn cẩn dực dực đem bức họa treo lại như cũ, lúc này mới an tâm xoay người lại nói:
"Phương thuốc đã lấy được rồi, còn phải đi tới viện phòng của Lan trưởng lão, nơi đó còn lưu giữ một vài dược liệu cùng đan hoàn!"
"Lan trưởng lão sẽ cùng lão tổ tông thâu nguyên liệu thương sao?"
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hàm lo lắng hỏi.
"Lão tổ tông trúng phải Hắc bức độc chưởng, hiện tại chỉ có Lan trưởng lão cùng tộc trưởng liên thủ thâu nguyên mới có thể ổn định độc thế."
Hán tử khôi ngô vừa nói chuyện, cước bộ cũng không ngừng gia tăng.
Nghe được tiếng bước chân cùng lời đàm thoại đã dần kéo tới, thân hình Lâm Khiếu Đường vẫn bất động, trên mặt lại càng lộ ra nét chờ mong.
Chỉ chốc lát, một gã trung niên hán tử dẫn theo ba gã thanh niên đi đến, bốn người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó, biểu tình ba gã thanh niên nhất thời lạnh như sương, ngầm hiểu ý nhìn nhau rồi cả ba đem người xâm nhập bao vậy lại, Lâm Tĩnh Hàm quát lớn một tiếng:
"Cuồng đồ lớn mật, lại dám xông vào trọng địa gia tộc, ngươi có biết gian phòng này là của ai không?"
Lâm Khiếu Đường mỉm cười đánh giá thiếu nữ đang chỉ kiếm thẳng vào chính mình, nét tươi cười trên mặt dần chuyển thành kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
"Y hệt, quá giống nhau!"
"Không được hồ ngôn loạn ngữ, nói mau, xâm nhập bản gia tộc, rắp tâm điều gì?"
Lâm Tĩnh Hàm tự nhiên nghe không rõ, lần thứ hai quát lớn.
"Tiểu tử, ngươi nếu không nói, đừng trách dưới kiếm chúng ta không có mắt!"
Lâm Hậu Sơn đứng một bên hét lớn theo.
"Làm càn!"
Đột nhiên từ phía sau ba người truyền đến một tiếng hét lớn!
"Tất cả nhanh buông kiếm cho ta!"
Hán tử lực lưỡng đang cố gắng áp chế tâm tình kích động, quát lớn một tiếng.
Ba vị thanh niên nhất thời có chút luống cuống khó hiểu, quay đầu lại nhìn hán tử lực lưỡng, rồi đây đó lại nhìn lẫn nhau, hiển nhiên không biết làm sao cho phải.
Ba vị thanh niên nhìn lại phía gã xâm nhập, vẫn thấy nụ cười tươi thủy chung hiện trên khuôn mặt, điều này càng làm cho bọn họ nghi hoặc khó giải thích cho được.
"Thấy biểu cữu công còn không mau quỳ xuống cho ta!"
Một thanh âm uy mãnh lần thứ hai vang lên.
Ba vị thanh niên lúc này hoàn toàn hồ đồ mất rồi, vẻ lạnh lùng tức giận trước đó sớm đã không còn, thay vào đó lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc cùng khó hiểu vô cùng.
"Đại ca!"
Hán tử khôi ngô rốt cuộc không khống chế được thân mình, "phốc" một tiếng quỳ xuống, khóc lên thành tiếng.
Ba vị thanh niên nhân chưa từng có lần nào chứng kiến Mãnh trưởng lão lại thất thố đến như vậy, biểu tình lại càng thêm nghi hoặc. Lúc này Mãnh trưởng lão đâu còn thấy được một chút uy nghiêm, căn bản chỉ đơn thuần là một gã tiểu lão đệ tìm lại được huynh trưởng đã thất lạc bao năm.
Biểu tình trên mặt ba vị thanh niên nhân từ khiếp sợ lại chuyển biến thành cổ quái. Mãnh trưởng lão cư nhiên lại quỳ gối, khóc nức nở trước một vị thanh niên, trông qua tuổi tác lại chỉ xấp xỉ bọn họ, miệng không ngừng kêu đại ca, loại tràng diện tương phản thật lớn như này, quả thực có lực trùng kích rất lớn a.
"Hai người các ngươi không cảm thấy vị thanh niên này cùng người trong bức họa vừa mới gặp tại từ đường cực kỳ giống nhau sao?"
Thanh âm của Lâm Hạo đã có chút rung động.
Lâm Tĩnh Hàm mở trừng trừng hai mắt nói:
"Đúng vậy, căn bản chính là một người!"
Trên trán Lâm Hậu Sơn chảy ra một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, trên đời quả nhiên lắm chuyện kỳ quái.
Cả ba trao đổi ánh mắt, rồi song song quay lại nhìn về phía thanh niên nhân đối diện, trăm miệng một lời nói:
"Khiếu Đường biểu cữu công."
"Khiếu Đường tam gia gia!"
← Ch. 315 | Ch. 317 → |