← Ch.319 | Ch.321 → |
Động tĩnh lớn như vậy nhất thời kinh động đến rất nhiều hộ vệ xung quanh, chạy tới kiểm tra cũng có không ít gã mặc hoàng bào, chính là đám tùy tùng của Hoàng gia, hiện đang hùng hổ xông tới.
Đang bị khống chế trong bình chướng, lúc này Tiểu Lan không hề hay biết, cái miệng anh hồng nhỏ nhắn của mình đang mở lớn hết cỡ, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện rõ nét cười nhưng vẫn không che hết được nỗi khiếp sợ, hai dòng nước mắt trong suốt cũng từ từ chảy xuống cùng với sự vui mừng cuồng nhiệt.
Lúc này, một cỗ nguyên cảm cường liệt bỗng nhiên xuất hiện, một gã bạch phát lão giả nhảy vào giữa sân, thấy rõ toàn thân Hoàng Bách Chiến dính đầy máu, nhất thời nổi giận tím mặt. Nâng Hoàng Bách Chiến dậy, phẫn nộ nhìn người thanh niên đứng đối diện với Hoàng Bách Chiến lạnh lùng nói:
"Ngươi là người phương nào? Vì sao lại kích thương thiếu chủ bản tộc?"
Lâm Khiếu Đường nhíu mày nói:
"Ngươi hình như hỏi sai người rồi! Hay là cứ hỏi lại thiếu chủ của các ngươi đi!"
Bạch phát lão giả nhìn lại Hoàng Bách Chiến đang chật vật bất kham, đâu còn tâm tư mà hỏi han, trong lòng lại bừng lên con giận dữ, thầm thở một hơi, vận nguyên lực truyền âm bốn phía:
"Toàn bộ hộ vệ Hoàng gia nghe lệnh, nhanh chóng đến chỗ ta tập hợp, đem tên yêu nhân đã kích thương thiếu chủ bắt lại cho ta, không được sai sót."
Trong nháy mắt, bóng ảnh màu vàng xuất hiện từ bốn phía Lâm gia, rất nhanh liền có hơn ba mươi gã mặc hoàng bào tụ tập, tu vi mỗi người đều không kém, trực tiếp bao vây xung quanh Lâm Khiếu Đường.
Mấy người Lâm gia cũng đã xuất hiện, thấy rõ tràng diện như vậy, tuy rằng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mấy người Lâm Bình thấy Lâm Khiếu Đường rơi vào nguy hiểm, lập tức tiến lên ngăn cản, Lâm Vũ Tuyền liền nói ngay:
"Ngũ trưởng lão, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện, hà tất phải động võ!"
Bạch phát lão giả chính là ngũ trưởng lão đương đại của Hoàng gia, lạnh mặt nhìn Lâm Vũ Tuyền nói:
"Tộc nhân của ta hảo tâm tới đây xuất lực vì Lâm gia, còn mời cao nhân tới cứu trị cho Lâm gia lão tổ, ngược lại trong tộc các ngươi lại chứa chấp yêu nhân, đả thương thiếu chủ chúng ta, lấy oán trả ân, như vậy còn nhìn được sao? Hoàng gia chúng ta lại đơn giản bị khi dễ như vậy sao? Ngày hôm nay nếu ai ngăn cản tộc ta tróc nã yêu nhân, đừng trách ta bắt lại, coi là đồng phạm yêu nhân đem xử trí."
Sắc mặt mấy người Lâm Bình liền tối sầm lại, chỉ sợ hôm nay phải cùng Hoàng gia quyết liệt rồi.
"Còn chờ gì nữa, mau bắt yêu nhân lại!"
Ngũ trưởng lão ác độc nói.
Hơn ba mươi gã hộ vệ Hoàng gia đang muốn động thủ, ngoài sân đột nhiên nổi cuồng phong, một đạo thân ảnh màu xám nhanh chóng tiến vào trong sân, mọi người có mặt nhất thời vô cùng cung kính, đến ngay cả ngũ trưởng lão cũng thu liễm rất nhiều, người này chính là Hậu Đính Thiên trưởng lão Phi Tiên Môn tại Vạn Sơn Đạo Minh.
"Ngũ trưởng lão, chuyện gì khiến cho ngươi khẩn trương như vậy?"
Hầu Đính Thiên nhìn lướt qua ngũ trưởng lão, híp mắt hỏi.
Có thể đánh trọng thương Hoàng Bách Chiến, thực lực đối phương tự nhiên không thể khinh thường, chỉ dựa vào đám người trong gia tộc này mà muốn lưu người lại sợ là không nổi, vừa thấy Hầu Đính Thiên xuất hiện, ngũ trưởng lão nhất thời như bắt được cứu tinh, vội vội vàng vàng nói:
"Tiền bối, xin người vì thiếu chủ bản tộc làm chủ, gã yêu nhân kia không biết vì sao lại kích thương thiếu chủ bản tộc, hơn nữa còn muốn lấy đi cả tính mệnh, nhất định là muốn cướp đi bảo bối trên người thiếu chủ bản tộc."
Ngũ trường lão thêm mắm dặm muối làm một hồi, không thèm phân rõ trắng đen, tốn không ít công sức.
"A, lão phu ngược lại muốn nhìn một cái, là người nào lớn mật như vậy, cư nhiên dám đả thương thiếu chủ Hoàng gia."
Đang khi nói chuyện, Hầu Đính Thiên chậm rãi xoay người lại, thế nhưng khi nhìn thấy người kia, ánh mắt vẫn nửa híp của lão nhất thời mở trừng, lời đang nói cũng là mạnh mẽ nuốt lại.
Đôi môi Hầu Đính Thiên run lên nhè nhẹ, nét mặt già nua không tự giác được co rút lại, trong lòng lại thầm chửi ầm lên. Nhịn không được xoay người cấp cho ngũ trưởng lão hai chưởng.
Hai tay Lâm Khiếu Đường chắp lại sau lưng, cười cười nhìn Hầu Đính Thiên ân cần thăm hỏi:
"Hầu trưởng lão, từ lúc chia tay vẫn tốt chứ?"
Trên đùi Hầu Đính Thiên mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn quỵ xuống, nhanh chóng cúi đầu thi lễ nói:
"Lâm tiền bối cứ gọi thẳng vãn bối Đính Thiên là được rồi, vãn bối vẫn bận bịu sự vụ gia tộc, hết thảy đều tốt cả!"
Một màn đối thoại này đủ làm những người khác chìm trong nghi hoặc, thậm chí còn có một chút hoang mang.
Sắc mặt ngũ trưởng lão càng mờ mịt, trong đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cổ họng càng nóng như lửa đốt.
Mấy người Lâm Bình lúc này nhìn tới Lâm Khiếu Đường đang vô cùng bình tĩnh tựa như một quái vật, không biết lúc này vì sao chấp sự trưởng lão một đại môn phái lại xưng hô hắn thành tiền bối.
"Lần trước ta đưa cho ngươi mấy viên 'Hối linh đan', không biết hiệu dụng thế nào?"
Lâm Khiếu Đường thong dong hỏi.
"Cực kỳ hiệu dụng, mấy gã tu luyện giả trong tộc có thiên phú tu luyện tại thời khắc trùng quan phục dụng liền thu được không ít chỗ tốt."
Hầu Đính Thiên thành thật trả lời, vừa nghĩ đến sự tình phát sinh trước đó vài ngày tại Thiên Hà Tông, trong lòng Hầu Đính Thiên vẫn còn sợ hãi, cũng may là không có xung đột, bằng không Hầu gia khó mà kham cho nổi.
"Hầu trưởng lão, vị này chính là?"
Ngũ trưởng lão gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, đánh bạo hỏi.
Hầu Đính Thiên quay người, trừng mắt một cái, nói:
"Còn không mau quỳ xuống tạ tội! Vị này chính là Lâm tiền bối, nguyên lão Thiên Hà Tông tại Vạn Sơn Đạo Minh."
Ngũ trưởng lão như trúng phải sét đánh ngang tai, nhất thời há hốc mồm. Nguyên lão là cái khái niệm gì? Tại phiến lục địa này tuyệt đối là đứng trên tầng cao nhất trong các tu luyện giả, chí ít cũng có tu vi linh hồn giai, cho dù Hoàng gia có là một trong năm ngũ đại gia tộc tu luyện tại Nam Xuyên Giới, cũng không thể đắc tội tới bậc cao nhân như vậy.
Nhưng xuất phát từ tâm lý bao che khuyết điểm, ngũ trưởng lão cũng vô thức nói quanh co:
"Hầu trưởng lão, thiếu chủ của bản tộc..."
Hầu Đính Thiên căn bản không đợi cho ngũ trưởng lão nói xong, lập tức trách mắng nói:
"Lâm tiền bối đường đường là nguyên lão một đại phái, từ lâu đã bước vào cánh cửa linh hồn giai, một thân tu vi đến ngay cả cao thủ ma phái như Hắc Ngục Ma Quân ám đấu cũng phải chịu thua nửa chiêu, nếu Lâm tiền bối muốn lấy tính mệnh thiếu chủ nhà ngươi liệu có khó gì không? Chắc thiếu chù nhà ngươi không hiểu chuyện xông tới làm phiền Lâm tiền bối, Lâm tiền bối đại nhân đại lượng không thèm tính toán, đã lưu lại cho cái mạng nhỏ, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Còn muốn báo thù nữa sao?"
Sắc mặt ngũ trưởng lão trắng bệch, liên tục nói:
"Không dám không dám. Thiếu chủ trẻ người non dạ, đều là lão hủ không biết quản giáo, tất cả xin để lão hủ gánh chịu."
Hầu Đính Thiên mắt lạnh nhìn ngũ trưởng lão, hừ một tiếng nói:
"Hừ, cho dù tính cả Hoàng gia ngươi, từ trên dưới già trẻ hơn mười vạn nhân khẩu sợ cũng không đảm đương nổi!"
Đông đông!
Đùi ngũ trưởng lão không chịu được mềm nhũn rồi trực tiếp quỵ rạp trên đất, khiếp đảm nói:
"Lâm tiền bối, mong người bỏ qua cho Bách Chiến thiếu chủ!"
Nhìn Hầu Đính Thiên hù dọa ngũ trưởng lão, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy buồn cười, ân oán chốn phàm nhân hắn đã sớm coi thành đạm mạc, nếu thực sự có tức giận thì gã Hoàng Bách Chiến kia lại còn có thể đứng đây? Hắn phải sớm hóa thành tro tàn rồi!
Lâm Khiếu Đường cũng không phải loại người ham muốn gì nhiều, chỉ bất quá làm một thượng vị tu luyện giả nhìn xuống hành vi một đám tu luyện giả thấp bé ấu trĩ cũng đã không còn cảm giác gì nhiều. Tựa như một đại nhân nhìn xuống một đám hài tử tranh đấu, vị đại nhân vô luận là tâm lý hay tâm tình cũng không có dao động bao nhiêu, nhưng gã Hoàng Bách Chiến này lại là xông tới hắn, quan trọng hơn là hắn còn ăn nói lỗ mãng với Tiểu Lan, lại càng muốn cóc ăn thịt thiên nga, thậm chí còn muốn chiếm làm sở hữu riêng.
Bởi vậy Lâm Khiếu Đường nhìn như không hề động thủ, cũng là tại lúc Hoàng Bách Chiến sắp va vào hộ thể chân khí của mình, đem một tia độc nguyên xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, cầm cố hoàn toàn nội nguyên của hắn lại. Trên thực tế, lúc này Hoàng Bách Chiến không khác gì bị phế bỏ, sau này vô luận tu luyện thế nào cũng không có khả năng tiến bộ, hơn nữa theo thời gian tu vi càng bị hao mòn giảm bớt, dần dần bị cỗ độc nguyên ngầm trong cơ thể ăn mòn cho bằng hết.
Chỉ phế mà không giết, Lâm Khiếu Đương chính là đã tận nghĩa rồi, nếu là một gã linh hồn giai giả khác chỉ sợ đã trực tiếp đem Hoàng Bách Chiến tiêu diệt, rồi lại giận chó đá mèo trên đầu Hoàng gia. Nếu như là ma tu nhất phái như vậy càng là thảm hơn nhiều, không đến tịch thu toàn bộ gia sản, giết kẻ phạm tội sợ là không có khả năng bỏ qua.
Lâm Khiếu Đường lần này cũng mới phát hiện chính mình đối với Tiểu Lan không phải là không có tình nghĩa, vẫn giống như trước đây một dạng bao che khuyết điểm. Bên môi không khỏi nhếch lên một tia cười khẽ.
Bắn ra một cỗ lực lượng vô hình đem bình chướng cấm cố Lan Tinh Ngưng phá hủy, sau đó Lâm Khiếu Đường nhìn sang ngũ trưởng lão thản nhiên nói:
"Sau này Hoàng gia các ngươi không được tiếp tục quấy rầy Lâm gia, nếu còn dám mạo phạm, ta có thể khiến Hoàng gia các ngươi không còn tồn tại trong cõi Nam Xuyên Giới này nữa."
Ngũ trưởng lão liên tục vâng dạ gật đầu, Hoàng Bách Chiến đứng tại một bên sớm đã thần tình hoảng hốt, thế nào cũng không nghĩ ra chính mình cư nhiên lại có thể trêu chọc tới một vị quái vật linh hồn giai.
Đám gia nhân Hoàng gia như chim sợ cành cong đều lui xuống, Hầu Đính Thiên ý tứ nói vài câu rồi cũng ly khai theo. Để hắn ở lại thời gian dài đối mặt với một vị linh hồn giai mà nói, không thể nào cảm giác cho tốt được, cứ nhanh chóng rời đi là hay nhất.
Địa vị đám người Hoàng gia tại trong mắt tộc nhân Lâm gia là cao không thể với, người ta chính là một trong những gia tộc tu luyện đỉnh cấp, thậm chí thực lực còn mạnh hơn một vài môn phái nhỏ. Hiện tại lại thấy được bộ dạng túng quẫn của bọn họ như vậy, quả thực phản ứng có chút theo không kịp.
Mấy người Lâm Bình chưa kịp nói gì, Lâm Khiếu Đường đã kéo Tiểu Lan đi vào mật thất Lâm gia. Tiểu Lan lúc này đã hoàn toàn chìm trong ảo giác, tùy ý cho Lâm Khiếu Đường kéo đi.
Vào trong mật thất, Lâm Khiếu Đường vẫn không ngăn cản những người khác tiến vào, mấy người trưởng lão Lâm gia đều theo tiến đến, ai cũng không biết Lâm Khiếu Đường có dụng ý gì.
Lâm Khiếu Đường trực tiếp vận nguyên lực tiến nhập vào trong khối thượng cổ hủ mộc tại vị trí hạch tâm của 'Linh mục kết trận', sau đó lấy ra một khỏa Linh vương đan, hóa thành kim phấn rắc đều lên trên khối thượng cổ hủ mộc.
Chỉ chốc lát, khối thượng cổ hủ mộc vốn như vật đã chết lại như khoác lên diện mạo mới, 'Linh mộc kết trận' mà Lâm lão tổ tông không thể chữa trị hiển nhiên đã được Lâm Khiếu Đường đơn giản hoàn thành. Lúc này, mấy người Lâm Bình mới đột nhiên cảm giác, Lâm Khiếu Đường trước mắt mình lại có phần xa lạ, cả ngàn vạn nghi vấn trong lòng, đều không thoát ra khỏi miệng.
Ra khỏi mật thất, Lâm Khiếu Đường lại xuất ra một thanh tử kim sắc chủy thủ, giao cho Lâm Ngật Nhiên rồi nói:
"Chuôi chủy thủ này được luyện chế bởi thượng cổ huyền kim, bên trong ẩn chứa thượng cổ nguyên lực, mặt khác còn được ta thêm vào một chút độc nguyên lực. Tại lúc Lâm gia gặp phải nguy cơ không chống đỡ nổi, có thể đem ra dùng một lát. Khẩu quyết sử dụng được đặt trong viên tiêu lam thạch đặt tại chuôi thanh chủy thủ, chỉ có nhân tài của Lâm gia mới có thể khởi động."
"Ngươi phải đi?"
Lâm Ngật Nhiên nắm thanh chủy thủ trong tay, khó nhọc hỏi.
Lâm Khiếu Đường không có trả lời vấn đề này, bởi vì hắn đã sớm thoát ly khỏi giới hạn một phàm nhân, nơi này đã không còn thuộc về hắn, nên không thể nói là đi hay không đi. Tại tu luyện giới, trường hợp như Lâm Ngật Nhiên cũng chỉ là đặc biệt thiểu số, còn đa phần những người trong giới tu luyện tốt nhất không nên can thiệp vào chuyện của phàm nhân.
Nhìn quanh lại một vòng, Lâm Khiếu Đường ôm lấy Tiểu Lan bay lên trời, tốc độ cũng không phải những người phàm nhân trong Lâm gia có thể tưởng tượng được, bóng người chỉ trong nháy mắt tiêu thất, mà bọn họ đứng lại một hồi mới nghe được dư âm cuối cùng:
"Bảo trọng!"
Lâm Ngật Nhiên mờ mịt nhìn bóng ảnh Lâm Khiếu Đường tiêu thất nơi chân trời, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại ước ao, chính mình ngày trước nếu cũng như vậy, hiện tại tu vi có thể nào bước tới đại sư giai hậu kỳ rồi.
Lúc này mọi người trong Lâm gia bỗng nhiên quỳ xuống đất bái lễ. Chỉ có mấy người Lâm Bình còn đứng nguyên, trên mặt đều một loại biểu tình phức tạp. Cái gã phế vật Lâm gia, đã từng nổi tiếng khắp Tân La Thành, danh chấn thiên hạ, hiện tại lại sớm bỏ qua tất cả mọi người phía sau, trở thành một loại tưởng chừng như không thể tồn tại. Sắc mặt Lan Ngưng Tinh đỏ bừng, trong lòng không ngừng y ôi Lâm Khiếu Đường, tất cả mọi sự chuyển biến quá nhanh, phát sinh cũng quá nhanh, phảng phất giống như trong mộng vậy.
Dọc đường phi độn, mãi cho đến một sơn lâm thuộc địa phận phụ cận Hiên Viên Tông, Lâm Khiếu Đường mới dừng lại rồi hạ xuống.
Lan Tinh Ngưng e thẹn vô cùng, mặc dù nàng và Lâm Khiếu Đường cùng nhau lớn lên, nhưng chẳng bao giờ lại gần sát nhau lâu như vậy, huống chi Lâm Khiếu Đường hiện tại đã biến hóa kinh người, khiến cho Lan Tinh Ngưng cảm thấy có chút xa lạ, bởi vậy trong lòng cũng sản sinh một loại cảm giác mới mẻ.
Lâm Khiếu Đường nhìn hướng Hiên Viên Tông, biểu tình nghiêm trọng nói:
"Tiểu Lan, ta muốn đi Hiên Viên Tông dò xét tình hình, ngươi ở chỗ này chờ ta, ngàn vạn lần không được ly khai, ta sẽ bày kết trận xung quanh, chỉ cần ngươi khônga ly khai khỏi vòng bảo hộ thì ngay cả những lão gia hỏa cũng không nhất định phát hiện ra ngươi, nếu là sau ba canh giờ không thấy ta trở về, ngươi liền tìm một chỗ an toàn rồi tự hành tu luyện."
Lan Tinh Ngưng cúi đầu nói:
"Ngươi muốn đi tìm Uyển Nhi tỷ tỷ sao?"
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:
"Đúng vậy!"
"Ta và ngươi cùng đi!"
"Không được, tu vi của ngươi còn thấp, rất dễ sẽ bị phát hiện!"
Lâm Khiếu Đường lập tức gạt bỏ đi ý định của Tiểu Lan, ôn nhu nói:
"Đừng lo lắng, ta sẽ không phải làm liều, tính cách của lão đại, ngươi còn không biết sao?"
Lan Tinh Ngưng nhu thuận gật đầu, hơi kiễng chân, đôi môi chín mọng hôn nhẹ lên má Lâm Khiếu Đường, nhẹ giọng nói:
"Lan Nhi muốn chính là Đường Nhi, không phải lão đại, Lan Nhi sẽ ở chỗ này chờ ngươi!"
Đối mặt với nữ tử nhu thuận vâng lời như vậy, Lâm Khiếu Đường tuy đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cũng không tránh khỏi xung động trong lòng, cúi đầu thật sâu, hôn xuống đôi môi đỏ mọng, mềm mại của người thiếu phụ xinh đẹp.
Lan Tinh Ngưng mở lớn đôi mắt ngây thơ trong suốt, hai ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi nhẵn mịn vừa bị xâm hại của mình như vỗ về, kinh ngạc nhìn lên thanh ảnh đã trốn vào khoảng không, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười thỏa mãn.
Địa phận Hiên Viên Tông thực rộng lớn, muốn tìm được nơi giam giữ Uyển Nhi cực kỳ khó khăn. Cho dù Lâm Khiếu Đường có thể dùng nguyên thức bao trùm cả một phạm vi cực lớn cũng chăng khác gì mò kim đáy bể, huống hồ nơi giam giữ nhất định được bố trí dày đặc kết trận nên dò xét càng khó. Mặt khác, Lâm Khiếu Đường cũng không có khả năng vừa phi hành vừa phóng đại nguyên thức, chỉ có thể vận chuyển Vô tung quyết phi hành tại tầng thấp nên hiệu suất giảm đi rất nhiều, bởi vậy muốn một mạch tìm kiếm khắp nơi tuyệt đối là không thể thực hiện được.
Cũng may Lâm Khiếu Đường đối với bố cục nơi đây cũng coi như quen thuộc, sau khi tiềm nhập vào Hiên Viên Tông tìm kiếm một hồi liền thẳng đến một ngọn núi cao lớn bắt mắt. Thầm nghĩ, chỉ cần có thể bắt một gã trưởng lão tra hỏi liền có thể biết được thông tin.
Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường mới hành động được một nửa thời gian, vô tình lại phát hiện một cỗ khí nguyên được ẩn tàng cực kỳ yếu ớt đang nhanh chóng di động tới. Lúc đầu Lâm Khiếu Đường cho rằng hành tung của mình bại lộ, thế nhưng tỉ mỉ dò xét lại một hồi, phát giác được cỗ khí nguyên kia mặc dù đang di động tới hướng chính mình nhưng cũng không phải vì mình mà đến, chủ nhân cỗ khí nguyên kia cũng không phải đã phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường liền cố ý thả chậm tốc độ, đi theo cỗ khí nguyên kia bay vào trong lòng ngọn núi có nguyên khí đậm đặc phía trước.
Ngọn sơn phong này rất cao lớn, ít nhất cũng phải kéo dài tới trăm dặm. Nguyên khí trong núi mặc dù nồng đậm nhưng lại không có nguyên nhãn, loại sơn phong như này có hơn phân nửa sẽ được chọn làm nơi làm việc của môn phái, mà những quản sự nơi đây đa phần đều có tu vi không cao.
Lâm Khiếu Đường hầu như đem nguyên khí bản thân che kín toàn bộ, một đường theo dõi sát cỗ khí nguyên ẩn tàng. Đối phương hành sự cực kỳ cẩn thận, liễm tức pháp cũng cực kỳ tinh diệu, hơn nữa đối với tình huống trong Hiên Viên Tông cực kỳ tỏ tường, vậy nên hành động một đường liền mạnh không chút nào dừng lại.
Cuối cùng cỗ khí nguyên ẩn tàng dừng lại tại một tòa thạch điện phụ cận có quy mô không nhỏ. Kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường lấp lánh, rốt cuộc phát hiện được chân diện người này, hắn cũng mặc pháp bào đạo chức của Hiên Viên Tông, tương đương với cấp bậc trưởng lão.
Nếu là người của Hiên Viên Tông, vì sao tại địa bàn của mình lại phải thần bí, lén lút ẩn tàng hành tung như vậy? Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút kỳ quái liền ngồi xếp bằng trên cành một gốc cây đại thụ rậm rạp, phóng xuất một con Tham thị thú, dùng một tầng phấn màu xám che giấu lam quang sắc bên ngoài, rồi lại dùng nguyên thức khống chế con Tham thị thú này tiến nhập vào trong huyền động.
← Ch. 319 | Ch. 321 → |