← Ch.342 | Ch.344 → |
Hơn sáu mươi gã tu luyện giả quần áo quái dị nhằm phía chúng tu luyện giả Tiềm Long Viện, thế công mạnh mẽ không thể đỡ!
Chúng tu sĩ Tiềm Long Viện nhất thời nghiêm trọng, phóng ra các loại vũ khí, pháp bảo chuẩn bị đối phó với địch nhân.
Đội ngũ hai bên rất nhanh giao tranh tại một điểm, một hồi hỗn chiến kịch liệt lập tức mở màn.
Chúng tu luyện giả bên trong lồng sắt đều kí thác toàn bộ hi vọng của mình tới chúng tu sĩ Tiềm Long Viện. Hôm nay cũng chỉ có bọn họ mới có thực lực đánh một trận, nếu ngay cả bọn họ cũng đấu không lại, chỉ còn được mặc người ta xử lý mà thôi.
Lý Tùy Dương gương mẫu xung trận đầu tiên, phóng ra một đoàn cương hỏa, đây chính là Địa Cương Tà Hỏa, một loại nguyên hỏa do ngày trước Lý Tùy Dương thiên tân vạn khổ thôn phệ được, loại này bài danh thứ mười ba trong thiên địa nguyên hỏa bảng, hỏa diễm nóng bức vô cùng, có thể thiêu trụi hàn tinh thiết vạn năm, pháp bảo bình thường khi gặp phải nguyên hỏa này, lập tức sẽ bị đốt cháy sạch sẽ.
Đột nhiên ngũ diện kim kỳ phóng như bay đến, chặn đứng thế hỏa lại, cương hỏa đúng là không thể đốt cháy được nó.
Lý Tùy Dương biến sắc, lập tức tăng thêm sức lực, cươna hỏa điên cuồng thiêu đốt, trên mặt ngũ diện kim kỳ vang lên những tiếng xèo xèo, bất quá vẫn như trước không hề bị thương tổn.
Lý Tùy Dương nguyên vốn tưởng rằng chính mình xuất thủ, thanh niên tuấn mỹ bên phía đối phương sẽ ra tay, cũng không nghĩ tới vẫn như cũ chỉ là gã trung niên nhân áo trắng kia, nhất thời trong lòng giận dữ, đối phương như vậy chính là muốn coi thường mình.
"Yêu nhân, có dám đánh một trận với bản tu sư!"
Lý Tùy Dương không muốn du đấu với trung niên áo trắng, lập tức nói thẳng.
Thanh niên tuấn mỹ chắp hai tay sau lưng, mặt mỉm cười, nhàn nhã nói:
"Lý đạo hữu trước hãy cứ đánh với thuộc hạ của ta vài chiêu, nếu có thể thắng được hắn một chiêu nửa thức, có thể ta sữ có hứng thú xuất thủ."
"Ngươi..."
Lý Tùy Dương khi nào bị ngươi coi thường như vậy, huy động địa cương tà hỏa, không cần biết người phương nào, nhận biết hay không, sợ hãi hay không, lúc này đối phương cũng căn bản không để chính mình vào mắt.
Dưới cơn phẫn nộ, đoàn địa cương nguyên hỏa bỗng nhiên hưng phấn, ngũ diện kim kỳ bị chấn lui hơn vài chục trượng, trung niên áo trắng cảm nhận một trận áp lực khó có thể chống đỡ.
Sau khi thoát khỏi ngũ diện kim kỳ, địa cương nguyên hỏa nhất thời đại phát thần uy, đám tu luyện giả quần áo quái dị này tuy có tu vi không kém, nhưng muốn so với trung niên nhân áo trắng trước đó thì còn kém xa.
Có ba gã tu luyện giả trang phục dị thường muốn chống đỡ tập kích của địa cương nguyên hỏa, nhưng cũng chỉ là không tự biết lượng sức, chỉ phút chốc lập tức bị địa cương nguyên hỏa thôn phệ, ngay cả linh nguyên cũng bị đốt thành tro bụi.
Thấy một màn như vậy, chúng tu luyện giả bên trong lồng sắt nhất thời cảm nhận được một tia hi vọng, uy danh của Lý Tùy Dương chỉ cần là người có chút điểm kiến thức đều có thể nghe nói tới, chỉ là lúc trước kinh sợ trước thực lực của thanh niên tuấn mĩ mới nhất thời bỏ quên vị cao nhân này, nhưng sau khi nhìn rõ thần uy của nguyên hỏa mới nhất thời tìm lại được lòng tin.
"Thùng cơm, không được khinh địch!"
Thanh niên tuấn mỹ đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Trung niên nhân áo trắng chấn động sắc mặt, hiển nhiên đối với thanh niên tuấn mỹ vô cùng kính sợ, chiến ý trong mắt cũng bị kích động hẳn lên, dường như đang có ý liều mạng.
Ngũ diện kim kỳ lần thứ hai phi tới, ý đồ bao vây địa cương nguyên hỏa đang lộng hành lại, nhưng có vẻ cực kỳ khó khăn. Đôi con mắt Lý Tùy Dương hơi híp lại, khinh thường nói:
"Muốn chết!"
Đúng lúc này, trên tay trung niên nhân áo trắng lần thứ hai lấy ra ống sáo, bắt đầu thổi, thanh âm mang theo công kích âm ba cường đại lập tức như thủy triều nhắm hướng Lý Tùy Dương.
Lý Tùy Dương không dám khinh thường, lập tức vận khởi nội nguyên cẩn thận chống đỡ, xung quanh thân cũng hiện lên một màn hộ thể chân khí cường liệt.
Song phương lần thứ hai tiến vào giằng co, Lý Tùy Dương thoáng chiếm thượng phong!
Bất quá người tinh minh đều có thể nhận ra được, Lý Tùy Dương thủ thắng chỉ là vấn đề thời gian, trung niên nhân áo trắng bất quá chỉ dựa vào ưu thế pháp bảo và một loại ý chí rất mạnh mới có thể đau khổ chống đỡ mà thôi.
Năm tên tu luyện giả áo trắng đã nhiều ngày hoành hành tại Nam Xuyên Tu Luyện Giới, nhưng lòng tin bất bại mới hình thành rốt cuộc đang dần dao động.
Có thể chúng tu luyện giả chờ mong tại lúc trung niên nhân áo trắng bị thương nặng, lui về chỗ bốn gã tu luyện giả áo trắng kia, nhưng một gã thanh niên chậm rãi động thân, hướng phía đối diện Lý Tùy Dương.
Tên thanh niên áo trắng này, chư vị tu luyện giả cũng có chút lý giải, bởi vì tại thời điểm đám người này xuất hiện chặn bắt bọn họ, xuất chiến hầu như đều là gã thanh niên áo trắng tên Thạch Hổ này, Thạch Hổ vốn kiêu dũng thiện chiến, bản thân lại tu luyện một loại công pháp thánh giai cao cấp không biết tên nhưng lợi hại vô cùng.
Chúng tu luyện giả cao thủ các phái bị bắt nhốt trong lồng sắt lúc này đa phần đều bại trên tay hắn, chỉ khi gặp phải chúng tu sĩ Tiềm Long Viện thì gã thanh niên áo trắng này mới không xông thủ mà để cho gã trung niên áo trắng lúc trước xuất thủ.
Hiển nhiên một trung niên một thiếu niên chuẩn bị liên thủ đối phó Lý Tùy Dương, nét mặt Lý Tùy Dương có vẻ khó khăn nhưng cũng không sợ hãi, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu bạc, tiện tay ném đi, khẽ quát một tiếng:
"Đi!"
Trường kiếm màu bạc nhất thời hóa thành đạo lưu quang bắn về phía thanh niên áo trắng. Hộ thể chân khí của gã đúng là đã thực chất hóa, trực diện đón đỡ một kiếm tuy bị đẩy lui hơn trượng nhưng cũng không hề thụ thương.
Thanh niên áo trắng trước có chút khiếp ý, dù sao đối phương cũng là tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ, nhưng sau khi ngạnh tiếp một kiếm vừa rồi, phát giác đối phương không thể gây tổn thương được chính mình, nhất thời tâm thần buông lỏng không ít, liền muốn lại gần hơn.
Không chờ thanh niên áo bắng có thêm động tác, phía sau lưng đột nhiên khẩn trương, xoay người lại vừa thấy lập tức vô cùng sợ hãi. Trường kiếm màu bạc trước đó không biết tự khi nào đã hóa thành chín thanh, hình thành một bộ kiếm trận công kích chính mình.
Trong sát na thanh niên áo trắng liền bị bao vây trong kiếm trận, khó thoát được thân mình!
Lý Tùy Dương đại chiến hai gã tu luyện giả áo trắng không chút hạ phong, khiến cho lòng tin của chư vị tu luyện giả Nam Xuyên Giới lần thứ hai bạo tăng.
Nếu nói như giao tranh giữa Lý Tùy Dương và hai gã tu luyện giả áo trắng là toàn bộ chiến trường thì quá thiếu sót, bên kia mấy người Tiêu Mục và vài tên tu luyện giả cao thủ ăn mặc dị thường cũng đang chiến đấu thêm phần kịch tính cho chiến cuộc.
Xét theo tu vi mỗi cá nhân, chúng tu sĩ Tiềm Long Viện chiếm thượng phong, nhưng tại nhân số thì đám tu luyện giả trang phục kì dị lại có ưu thế, bởi vậy một bên tận lực thi triển các loại bí pháp tinh diệu, phe còn lại thì lấy số lượng để áp chế.
Tiêu Mục, Bạch Du, Triển Thanh Nhu và Lâm Uyển Nhi bốn người mỗi người phân biệt chống lại hai gã tu luyện giả trang phục kì dị, đây đó kịch đấu cân sức như thiên hôn ám địa.
Mấy người Tiêu Mục dù sao cũng là sư huynh muội đồng môn, đây đó phối hợp ăn ý, nhìn như đơn đả độc đấu nhưng ngầm đó còn có sự liên hệ, chỉ có Lâm Uyển Nhi khi đối chiến với hai người có điểm khó khăn bởi nàng mới chỉ gia nhập Tiềm Long Viện được một năm, khả năng phối hợp ăn ý với mọi người còn kém một chút.
Nhìn tình thế chiến cuộc diễn biến theo chiều thuận lợi, chúng tu luyện giả trong lồng sắt trầm trồ khen ngợi Tiềm Long Viện không hổ là nơi ngoạ hổ tàng long, tu luyện giả xuất thân từ đây mỗi người thân mang đầy tuyệt kỹ, xứng danh thiên tài.
Thế nhưng chiến cuộc mặc dù có lợi cho bên Tiềm Long Viện nhưng vẫn không thể triệt hạ đối phương, thực chất chỉ là hơi chiếm thượng phong trong thế giằng co mà thôi.
Lúc này trên mặt gã thanh niên tuấn mỹ không buồn không lo, ánh mắt khẽ động, ba gã tu luyện giả áo trắng cuối cùng cũng động thân, trong đó có một vị lão giả áo trắng, khí nguyên trên người này tản mát ra so với trung niên áo trắng còn muốn mạnh hơn một chút, ứng với linh hồn giai trung kỳ lục tinh.
Trong tay lão giả áo trắng cầm một cây đại yên đấu (tẩu thuốc mấy cụ ngày xưa hít thuốc phiện), trước vẫn được cầm trong tay nhưng lúc này lại thoát ra cách trượng, nhất thời phát ra một đoàn sương khói nồng đậm.
Sương khói tràn ra cũng không phải không có quy luật mà rất có linh tính hướng phía Lý Tùy Dương thổi đến. Nét mặt Lý Tùy Dương khẽ động, đối với màn sương khói này rất kiêng kỵ, đám tu luyện giả áo trắng này mỗi người đều phi thường quỷ dị, ai biết trong sương khói có ẩn chứa loại sát khí nào.
Lý Tùy Dương tuy đề phòng nhưng lúc này vẫn đang toàn lực giao chiến với hai gã tu luyện giả áo trắng, khí nguyên bùng phát, nếu còn mạnh mẽ nhích người rất có thể sẽ khiến linh nguyên thụ thương, đành phải gia tăng thêm vài phần hộ thể thực nguyên, càng khu sử địa cương tà hỏa phòng ngự quanh thân.
Thế nhưng yêu vụ vô hình vô thể, hư không mờ mịt, cho dù địa cương tà hỏa mạnh mẽ vô cùng nhưng cũng không thể bảo vệ kín kẽ một tia không lọt, vẫn bị một ít sương khói xông qua.
Tiếp xúc phải màn sương khói này, Lý Tùy Dương nhất thời lâm vào mê muội, hiển nhiên bên trong sương khói ẩn chứa độc nguyên cường đại, trong nháy mắt xoay chuyển hoàn toàn thế cục.
Phốc...
Lý Tùy Dương cuối cùng không nhịn được, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu đen, đã bị trúng độc rất sâu.
Sương khói không ngừng khuếch tán, không chỉ nhằm riêng vào Lý Tùy Dương mà nó còn không ngừng lan tới hướng các tu sĩ Tiềm Long Viện khác, toàn bộ tình thế chiến cuộc dần dần chuyển biến, chỉ cần tu sĩ có tu vi hơi yếu một chút chạm phải yêu vụ liền lập tức bị đánh gục.
Tình thế đột nhiên chuyển biến khiến hi vọng vừa dấy lên của chúng tu luyện giả Nam Xuyên Giới như bị lạc vào băng lương tuyết thủy, lửa hi vọng trong lòng nháy mắt đã bị tiêu diệt.
Mấy người Tiêu Mục bởi đứng khá xa nên tạm thời không bị yêu vụ thổi qua đến, dưới sự âm thầm liên thủ của bốn người liền gắt gao áp chế tãm gã tu luyện giả ăn mặc kì dị.
Tại lúc Bạch Du chuẩn bị xuất sát chiêu giết chết một gã, lại nghe được tiếng truyền âm của Lý Tùy Dương, trong nhất thời cả Tiêu Mục, Triển Thanh Nhu và Lâm Uyển Nhi cũng đồng dạng nghe được truyền âm.
"Các ngươi nhanh chóng chạy trốn, những gã yêu nhân Đại Hạ này đã có chuẩn bị mà đến, vi sư cũng đã tận lực, bốn người các ngươi chính là hi vọng của Tiềm Long Viện ngày sau, nhất định không thể ngã xuống dưới tay yêu nhân. Làm mất tương lai của Tiềm Long Viện, tội lớn này vi sư không thể chịu nổi, ghi nhớ kỹ sau khi chạy trốn phải tìm mọi cách để ra khỏi cốc, đem tất cả sự tình phát sinh nơi này báo cho hai vị viện thủ biết, nhất định không được hiểm thân cầu bảo hay xem thời cơ quay lại cứu vi sư. Tất cả cứ để hai vị viện thủ định đoạt, nếu trái lời ta sau khi trở lại viện sẽ xử trí."
Lời truyền âm vang vang hữu lực, vô cùng kiên quyết, bốn người Tiêu Mục không dám có bất luận chút nào do dự, sau khi liếc mắt lẫn nhau cùng liên thủ phóng ra mấy đạo phù công kích cực mạnh rồi xoay người chạy trốn.
Nhưng ngay khi bốn người vừa nhích thân mình, hai gã tu luyện giả áo trắng trước vẫn chưa động cũng lập tức hành động, tốc độ so với bốn người Tiêu Mục nhanh hơn rất nhiều.
Lý Tùy Dương muốn yểm hộ bốn gã đệ tử đắc ý bất quá lòng có thừa nhưng lực không đù, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn một nam một nữ hai gã tu luyện giả áo trắng tại xa hơn trăm trượng chặn toàn bộ bốn người lại.
Bốn người Tiêu Mục kinh ngạc nhìn hai gã tu luyện giả áo trắng, không ngờ tốc độ của đối phương dĩ nhiên lại cao đến vậy, cự ly hơn trăm trượng chỉ cần chớp mắt đã bắt kịp.
"Tiêu đại ca, Bạch đại ca, Uyển Nhi tỷ tỷ, các ngươi đi trước đi, ở đây cứ để cho Thanh Nhu xử lý!"
Trên nét mặt Triển Thanh Nhu hiện lên nét kiên quyết, đôi con mắt trong suốt càng hiện lên sự quyết đoán vô cùng.
Quang mang trong mắt Tiêu Mục chợt lóe nói:
"Tại đây tu vi của ta là cao nhất, ba người các ngươi cứ rời đi trước, bọn họ sẽ do ta ngăn cản một hồi!"
Bạch Du và Lâm Uyển Nhi cũng đều muốn tìm cách cho ba người khác đi trước, còn chính mình lưu lại đánh với hai người kia một trận, đang muốn mở miệng lại bị cắt đứt.
Triển Thanh Nhu cũng quả quyết nói:
"Không nên tiếp tục cãi cọ lãng phí thời gian nữa, Tiêu đại ca tu vi cao nhất không sai thế nhưng thuật phòng ngự của Thanh Nhu lại cao nhất trong bốn người, hơn nữa còn được Mục sư tổ ban tặng mười sáu thanh Thiên La Kiếm, trên đó còn có kiếm nguyên do sư tổ lưu lại. Thanh Nhu tuy không thể sử dụng nhưng chỉ cần phóng xuất kiếm nguyên của tổ sư nhất định có thể chặn hai người này lại, các ngươi nhanh chóng dùng hợp độn thuật thoát đi, nhanh!"
Nghe vậy, ba người còn lại cũng không nói gì thêm, nhìn nhau rồi lập tức bắt đầu thi triển hợp độn thuật.
Hai gã tu luyện giả áo trắng hiển nhiên nhìn ra ý đồ của bốn người, nhanh chóng bày ra kết trận đơn giản bao vây xung quanh, ý đồ nhất cử bắt lấy toàn bộ bốn người.
Triển Thanh Nhu vẫn luôn giữ vẻ thanh nhã trên sắc mặt, lúc này lại chăm chú, thân vừa động, trong tay đã thấy xuất hiện thanh trường kiếm màu xanh, bất quá chỉ trong thời gian chớp mắt, cả mười sáu thanh Thiên La Kiếm đã được dẫn phóng đi ra.
Ba người Tiêu Mục bằng tốc độ nhanh nhất liên hệ khí nguyên lại một điểm, hợp độn thuật đang dần hoàn thành.
Hợp độn thuật, tên như ý nghĩa, chính là một loại pháp thuật có thể giúp hai hay nhiều tu luyện giả dung hợp khí nguyên lại một điểm, tiến hành hiệp trợ phi độn, loại pháp thuật này có thể giúp tốc độ phi độn nhanh lên rất nhiều.
Hai gã tu luyện giả áo trắng chưa kịp động thủ đã bị mười sáu thanh Thiên La Kiếm bao vây lấy, ban đầu không lưu ý, còn tưởng rằng có thể đơn giản phá giải, thế nhưng khi hai người tiếp cận kiếm trận mới phát hiện kiếm trận không có đơn giản như tưởng tượng, trong nhất thời không dễ thoát thân.
Mắt thấy ba gã tu sĩ Tiềm Long Viện thi pháp sắp hoàn thành, hai gã tu luyện giả áo trắng có chút nóng vội, đều bắt đầu công kích mãnh liệt lên kiếm trận.
Sắc mặt Triển Thanh Nhu tái nhợt, quát khẽ:
"Nhanh!"
Hai gã tu luyện giả áo trắng trong lúc nhất thời không biết làm sao để phá giải đạo kết trận do một vị đại sư giai bày bố, càng thấy ba người khác trốn chạy đi, nhất thời có chút tức giận, đồng thời cùng thi triển ra sát chiêu.
Oanh một tiếng, Thiên La Kiếm trận rốt cuộc không chống đỡ được bị phá vỡ!
Khóe miệng Triển Thanh Nhu ứa ra một vết máu, thân hình mảnh mai không tự chủ được run lên từng hồi, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng, bên trong cơ thể, nội linh cũng đang lung lay sắp đổ.
Mục tiêu đặt ra là khống chế hai người này trong vòng kiếm trận đã vượt quá xa cực hạn của Triển Thanh Nhu, nếu không phải dựa vào lực bạo phát khí nguyên vượt xa cực hạn của nội linh, căn bản không thể tạm thời chế trụ hai gã tu luyện giả bạch phục. Ngay từ đầu nàng đã bị nội thương, Thiên La Kiếm là do chính tay viện thủ Tiềm Long Viện Kiếm Vương Mục Bách Thông ban tặng, thế nhưng bên trong Thiên La Kiếm lại không hề được Kiếm Vương thêm vào kiếm nguyên như Triển Thanh Nhu nói trước đó, nàng làm vậy chỉ để ba người Tiêu Mục không tiếp tục tranh cãi mà thôi.
Một vị nữ tử thanh nhã ôn nhu, cũng có dũng có mưu lại phải chịu cảnh nghĩa bạc vân thiên.
Hai gã tu luyện giả bạch phục bị một tên đại sư giai bao chế trụ lâu như vậy nên vô cùng tức giận, bất quá nhìn thoáng qua Triển Thanh Nhu lúc này không còn chút lực nên cả hai liền vội vàng hướng phía ba người Tiêu Mục vừa chạy trốn truy đuổi theo.
Nhìn hai gã tu luyện giả bạch phục, trên mặt Triển Thanh Nhu hiện lên nụ cười, chính mình có thể tranh thủ được không đáng bao nhiêu thời gian, nhưng chừng này cũng đủ cho ba người Tiêu Mục có thể đào thoát thật xa, hơn nữa tốc độ của hợp độn thuật so với hai gã tu luyện giả bạch phục còn nhanh hơn, như vậy rất khó có thể bắt kịp.
Bản thân Triển Thanh Nhu bị nội thương nên mất hết lực phi độn, ngay cả huyền phù trên không trung lúc này đối với nàng mà nói là một việc cực kỳ khó khăn, chậm rãi xoay người về phía sau, chúng tu sĩ Tiềm Long Viện đã có hơn phân nửa bị bắt giữ, có vài người liều mạng còn bị chém giết, nhất thời mắt tối sầm lại, khí nguyên càng yếu thêm vài phần.
Lúc này chỉ có Lý Tùy Dương và hai gã đại tu sư Tiềm Long Viện còn đang đau khổ chống đỡ, nhưng chỉ vô dụng.
Thanh niên tuấn mỹ đối với việc chạy trốn của ba gã tu sĩ tựa hồ không chút lo lắng, lúc này nhãn thần đang chăm chú về một hướng, đôi nguyệt mi ít người có được hơi nhăn lại, phát hiện phương hướng này đang có hơn hai mươi gã tu luyện giả đang phi độn tới đây.
"Cư nhiên nhanh như vậy đã bị phát hiện, Âm La Điện lần này đúng là đã phái cao thủ tới đây. Cũng tốt, đến cứ đến, đỡ phải tìm các ngươi!"
Thanh niên tuấn mĩ khinh thường nói.
Khoảng chừng một nén hương thời gian, Lý Tùy Dương rốt cuộc bị bắt giữ, trực tiếp bị giải vào trong lồng sắt.
Thanh niên tuấn mỹ thỏa mãn nhìn thu hoạch, trên mặt còn hiện ra nét tiếu ý rất có thành tựu.
Lúc này chỉ còn duy nhất một người còn đang bên ngoài lồng sắt, chỉ có điều bản thân lại thụ trọng thương nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô niệm quan sát tất cả sự việc diễn ra, người này chính là Triển Thanh Nhu. Nàng cứ như vậy huyền phù trên không trung, kỳ thực như vậy đã là gánh vác cực lớn, chỉ dựa vào ý chí mới có thể chống đỡ được, không muốn gục ngã trước mặt địch nhân, nhưng cứ thế này thực vô cùng đau khổ, nếu thay vào một tu luyện giả khác, sợ là đã sớm ngất đi rồi.
Thanh niên tuấn mỹ chăm chú nhìn thiếu nữ mặc lam y, trong ánh mắt cũng hiện ra một nét khen ngợi. Thanh niên tuấn mỹ từ lâu đã nhìn ra thiếu nữ này hiện như ngọn đèn dầu sắp cạn, chỉ sợ muốn cắt đứt thọ nguyên, dù sao thiêu đốt nội linh tự nhiên phải chấp nhận hi sinh rất lớn.
"Tốt, ngươi quả là một nữ tử quật cường, dưới tình trạng kinh mạch bị thương, nội linh tán loạn vẫn còn có thể chống đỡ tới bây giờ không ngã xuống, trước sau đã tới thời gian hai nén hương, ý chí này nếu dùng được trên con đường tu luyện, ngày sau ắt tỏa sáng rực rỡ, chỉ tiếc ngươi đã sinh lầm nơi, nếu là tại Đại Hạ Quốc tu luyện giới chúng ta, đâu có dễ dàng rơi vào tràng cảnh như vậy!"
Thanh niên tuấn mỹ nhìn thiếu nữ lam y đạm nhiên nói.
Lúc này ý thức của Triển Thanh Nhu đã bắt đầu mơ hồ, trong mắt đã xuất hiện hư ảnh. Trong cơ thể, nỗi đau đớn kịch liệt trước đó cũng chậm rãi nhạt đi, hầu như không còn cảm nhận được nữa, giờ chỉ còn từng trận mệt mỏi cứ cuồn cuộn kéo đến.
"Đau thật hay! Muốn ngủ một giấc thật tốt! Nhiều năm qua chưa từng cảm giác thèm ngủ như vậy."
Trong lòng Triển Thanh Nhu đang không ngừng kêu gào một vấn đề khó hiểu nào đó.
Nàng thực sự đang mệt chết đi, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn, ý thức mơ hồ không thể khống chế, thân thể cũng dần dần lảo đảo muốn ngã xuống.
Đã không còn tiếp tục huyền phù trên hư không được nữa!
"Hẹn gặp lại, Uyển Nhi tỷ tỷ, muội muội chúc ngươi sớm ngày gặp lại người trong lòng, tin tưởng lão Thiên có mắt tất nhiên sẽ không để người trong lòng của Uyển Nhi tỷ tỷ sớm ly thế, chỉ tiếc muội muội không thể nhìn thấy người khiến tỷ tỷ nóng ruột tâm can, muội muội thực sự rất hiếu kỳ, không biết người đó là dạng nam nhân gì lại có thể khiến thiên chi kiêu nữ như Uyển Nhi tỷ tỷ hồn khiên mộng nhiễu như vậy, ngay cả Tiêu đại ca và Bạch đại ca như vậy vẫn không thể thay thế được một đầu ngón cái người nọ, ha ha, quên đi, không muốn nói nữa, muội muội..."
Ý thức của Triển Thanh Nhu không còn rõ ràng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười như hồi quang phản chiếu, tiếp đến thân thể dường như nặng tựa ngàn cân, từ trên cao nhanh chóng rớt xuống.
Cứ như vậy hạ xuống sẽ phải chết sao? Chết như vậy khẳng định rất thê thảm. Triển Thanh Nhu vừa rơi vừa có chút không cam lòng nghĩ.
Ngay khi Triển Thanh Nhu cho rằng chính mình sẽ chết đi, đột nhiên eo thon bị một cỗ lực lượng rất mạnh kéo dừng lại thân hình, càng có một bàn tay thật lớn, thần kỳ xuất hiện, cảm giác rất ấm áp, rất có lực.
Đà rơi tự do của Triển Thanh Nhu đột nhiên ngừng lại, tiếp đến một mùi vị dễ ngửi xông vào mũi, rồi thân thể lạnh lẽo dần được bao phủ trong ôn nhu ấm áp.
Cùng lúc đó, đứng phía xa xa quan sát chiến lợi phẩm trong lồng sắt là thanh niên tuấn mỹ đột nhiên mạnh mẽ chấn động thân mình, sắc mặt khẽ biến:
"Người Âm La Điện đến nhanh như vậy sao? Rõ ràng còn chưa tới mà?"
Thầm nói một câu, người đã quay lại, thấy rõ một gã thanh niên tuấn lãng xa lạ mặc thanh bào, sắc mặt đạm mạc ôm thiếu nữ lam y, đôi con ngươi đen cũng kỳ quái nhìn sang bên này, tựa hồ đối với lồng sắt thật lớn bên mình cảm thất rất hiếu kỳ.
Hắn là ai vậy? Thế nào hoàn toàn không cảm ứng được người này tới gần?
Thanh niên tuấn mỹ hồ nghi nhìn gã thanh niên xa lạ.
← Ch. 342 | Ch. 344 → |