← Ch.359 | Ch.361 → |
Đồng thời khi một quyền của Kim Bất Phôi đánh ra, một mặt gương đồng thật lớn bỗng nhiên thành hình, trong kính hiện ra hình ảnh một người, so với Kim Bất Phôi thực sự giống nhau như đúc, thậm chí có thể nói chính là bản thân Kim Bất Phôi.
Kim Bất Phôi quả thực không thể tin tưởng vào hai mắt của chính mình, phanh, một tiếng nổ, Kim Bất Phôi và người hiện trên trong mặt kính đối chọi với nhau, lực lượng phá hoại cực lớn lan rộng, làm cho Kim Bất Phôi đang trong sự kinh ngạc vô cùng bắn ngược lại.
Mà người hiện lên trong mặt kính trong nháy mắt tan rã, biến mất không thấy!
Oa. Kim Bất Phôi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, nguyên khí trong cơ thể rối loạn bốc lên kịch liệt, đã bị nội thương, người trong mặt kính vô luận là tốc độ, khí nguyên hay uy lực, so với Kim Bất Phôi hoàn toàn giống như nhau.
Kim Bất Phôi chịu thương tổn căn bản chính là chiêu số của chính bản thân hắn!
"Lão Thiếu Đầu, ngươi không sao chứ?"
Sắc mặt Thổ Nham lão quái lo lắng hỏi, hắn còn chưa từng nhìn thấy Kim Bất Phôi phải chịu chật vật đến như vậy.
"Không chết được, chỉ là nguyên khí có chút không vận lên được mà thôi!"
Kim Bất Phôi ôm ngực nói.
"Phu quân, là ta liên lụy ngươi!"
Lưu Thị thấp trọng nói, trong mắt hiện rõ nét đau thương.
"Đừng nói như vậy, ta là trượng phu của ngươi, tự nhiên phải bảo hộ an toàn cho ngươi, đó chính là thiên kinh địa nghĩa, không phải là liên lụy, mà là ta không đấu lại người ta mới đúng."
Kim Bất Phôi thẳng thắn nói.
Nghe xong lời này, Lưu Thị rốt cuộc không thể khống chế được nước mắt đang trào ra!
Nhìn đôi phu thê đã ân ái với nhau hơn ba trăm năm qua, hiện tại vẫn còn hòa hợp đến như thế, trong lòng Thổ Nham Lão Quái thầm cảm khái, nhưng biết rõ không được phép xúc động, bỗng nhiên nói:
"Hai người các ngươi nhanh nhanh bỏ chạy, ta đến cản đường cho các ngươi!"
Đôi phu phụ Kim Bất Phôi mong mỏi liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thời nói:
"Phu thê hai người chúng ta thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm môn phái, lần này tuyệt đối không thối lui nửa bước."
Thổ Nham Lão Quái thở dài:
"Được rồi, ngày sau sẽ để cho Đại Hạ Quốc biết được người Hiên Viên chúng ta lợi hại!"
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
Phanh, một đạo tia sáng mờ phóng tới, đánh vào chính giữa ngực của Thổ Nham Lão Quái.
"Các ngươi đã không còn cơ hội nhìn thấy sự lợi hại của người Hiên Viên sau này nữa rồi!"
Thư sinh mặt trắng âm trầm nói, châm biếm lại lời đối thoại giữa ba người.
Thổ Nham Lão Quái không ngờ được chính mình lại bị đánh lén, lúc này đang bị trọng thương nhưng trừng lớn đôi mắt nhìn đối phương, chỉ hận bản thân bản lĩnh không bằng người ta.
"Thổ lão quái, xem ra chúng ta phải sử dụng một chiêu kia rồi!"
Kim Bất Phôi bỗng nhiên xóa đi vết máu nơi khóe miệng khẽ cười nói.
Thổ Nham Lão Quái không ngoài dự liệu, cùng nở nụ cười:
"Lão thiết đầu, không nghĩ tới chúng ta lại phải dùng tới một chiêu kia, nhớ hơn một trăm năm trước, ngươi và ta còn là một đôi oan gia đối đầu, khi đó thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này."
Kim Bất Phôi lắc đầu nói:
"Chuyện cũ không nỡ nhớ lại, chúng ta cũng đã già rồi. Tu vi hiện tại khó có thể tiến thêm, những chuyện không hoàn thành được thì để hậu bối làm đi!"
Thổ Nham Lão Quái xẹt qua một tia vui mừng, hồi tưởng lại mọi chuyện phát sinh tại Tù Ma cốc cách đây không lâu, trong lòng sinh ra một sự rung động khó có thể miêu tả bằng lời, gã Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão kia nếu như lão nhớ không lầm mà nói, hẳn chính là thiếu niên trước kia rồi.
Kim Bất Phôi và Thổ Nham Lão Quái lúc này nhìn tình hình chiến trường xung quanh một lượt, chín nguyên lão của Hiên Viên Tông đã có tới ba người chịu thương nặng, chỉ còn có Hồng Diệp Đường Dung Tuyên và Cự Kiếm Đường Vô Phong Lão Tổ còn đang đau khổ chống đỡ, hai người này bởi vì chỉ phải chống lại đối thủ có tu vi tương đối kém hơn người khác mới duy trì được tới bây giờ, chuyện bại lui chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
"Dung nguyên lão, Vô Phong nguyên lão, hai người các ngươi hãy chạy trốn đi!"
Thổ Nham lão quái thi triển bí pháp, làm cho các nguyên lão Hiên Viên Tông còn lại đều nghe được lời truyền âm của hắn.
"Tông phái gặp nạn, sao có thể bỏ chạy cơ chứ, hôm nay cho dù chết trận thì có sao, cùng lắm thì kíp nổ linh nguyên, cùng với yêu nhân Đại Hạ quốc đồng quy vu tận. Tuyệt đối không để cho bọn chúng chiếm được nửa điểm tốt đẹp!"
Dung Tuyên giận dữ nói.
"Dung Tuyên nguyên lão, lưu được núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt. Ngươi và Vô Phong nguyên lão vẫn còn tương đối hoàn hảo, các ngươi trốn chạy còn có cơ hội, còn lại giao hết cho bảy người chúng ta đi thôi!"
Yểm Nguyệt Đường Thái Nguyệt Chân Nhân khuyên giải an ủi nói.
"Các ngươi, lẽ nào...?"
Dung Tuyên tựa hồ như ý thức được cái gì đó, nhất thời khiếp sợ đầy mặt, tức thì truyền âm ngược lại:
"Các vị nguyên lão hãy bình tĩnh a, chúng ta chỉ cần chống đỡ cho đến khi đại nguyên lão đột phá được tụ ma trận là được, vẫn có cơ hội mà."
"Dung nguyên lão, không nên tranh cãi cỗ chấp nữa, đã không còn thời gian nữa rồi, bảy người trong chúng ta đã chịu trọng thương, thân thể trên cơ bản khó mà giữ được. Kết quả tốt nhất cũng chỉ là bảo tồn được linh nguyên. Đến lúc đó cho dù tìm một thân thể khác tiến hành đoạt xá thì tu vi cũng vì vậy mà giảm một mức lớn, không bằng chiến một trận thống khoái vẫn hơn."
Chiến Hổ Đường Cuồng Hổ Hà Bạo Đồ thụ thương nặng nhất, sớm đã bị mất đi lực chiến đấu, thế nhưng lúc này ngôn ngữ vẫn không thay đổi vô cùng phóng khoáng.
Trong lúc truyền âm với nhau thì chín vị nguyên lão liên tục đâu khổ chống đỡ công kích mạnh mẽ của đối phương đã tới cực hạn rồi.
"Dung nguyên lão, nếu như ngươi không chịu chạy đi thì bảy lão già chúng ta ngay cả khí lực để phát động chiêu cuối cùng này cũng không có, lẽ nào ngươi muốn bảy chúng ta chết đi mà không có kết quả gì hay sao?"
Thổ Nham Lão Quái mạnh mẽ thôi động tất cả pháp bảo trên người, chống đỡ lại công kích của thư sinh mặt trắng hầu như đã tới cực hạn, không khỏi hét lớn.
Dung Tuyên buồn bã thống khổ, rốt cuộc cũng buông chấp niệm nói:
"Dung Tuyên nhất định sẽ báo thù cho các ngươi."
Dung Tuyên và Vô Phong Lão Tổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phóng ra ba tấm đạo phù, sau khi đẩy lui địch thủ lập tức thối lui muốn độn phi trốn đi!
Đúng lúc này, chín đạo ánh sáng mờ phát ra, chín mặt gương đồng đồng thời xuất hiện phía trên đầu của chín vị nguyên lão, tiếp theo chín mặt kính phát ra một tầng quang mang, đem chín người toàn bộ bao bọc lại, nhất thời không thể động đậy.
Biểu tình của thư sinh mặt trắng lạnh lùng nói:
"Hiên Viên Tông các ngươi hiện nay chỉ có đám lão già vô dụng các ngươi hay sao? Các ngươi thực sự cho rằng kíp nổ linh nguyên là có thể gây được tổn thất cho chúng ta hay sao chứ? Suy nghĩ của các ngươi cũng quá đơn giản đi!"
Kim Bất Phôi cả giận nói:
"Nếu như ngươi không sợ thì hãy thả lão tử ra!"
Biểu tình của thư sinh mật trắng tỏ vẻ thông cảm nhìn Kim Bất Phôi nói:
"Bản thiếu chủ làm như vậy cũng chỉ vì muốn bảo tồn linh nguyên hoàn hảo mà thôi. Thực sự muốn kíp nổ linh nguyên thì quá phí phạm thiên vật rồi, không thể để các ngươi làm hư chúng được!"
"Phi!"
Kim Bất Phôi phun một ngụm nước bọt nói:
"Lão tử cho dù bạo nổ linh nguyên cũng tuyệt đối không cho các ngươi một chút tiện nghi!"
Sắc mặt thư sinh mặt trắng lạnh lùng nói:
"Hừ, lão lùn, ngươi thử nhìn xem, nếu như ngươi kíp nổ linh nguyên thì bản thiếu chủ sẽ huyết tẩy Hiên Viên Tông, một người sống cũng không lưu lại."
Lời nói này vừa phát ra, tức thì chín vị nguyên lão đều vô cùng khiếp sợ lặng người tại chỗ, nhìn hơn một trăm gã đệ tử và trưởng lão còn đang đau khổ chống đỡ, không khỏi vô cùng xấu hổ, xấu hổ bản thân chính là nguyên lão mà không thể bảo tồn được tông phái, thực sự vô dụng đến cực điểm.
"Ngươi dám!"
Dung Tuyên kinh sợ nói.
Thư sinh mặt trắng ngược lại mỉm cười nói:
"Vậy mấy lão già các ngươi thực sự không muốn hợp tác rồi, nếu không hợp tác vậy thì không thể trách ta được!"
"Ngươi muốn như thế nào?"
Dung Tuyên cưỡng chế nội tâm đang sôi trào lửa giận cố ý hỏi, trong lúc đó cũng đang không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc.
"Đem linh nguyên của bọn ngươi dẫn độ ra ngoài là được!"
Thư sinh mặt trắng dễ dàng nói.
"Muốn thôn phệ linh nguyên của chúng ta! Kháo! Ngươi đang nằm mơ!"
Kim Bất Phôi giận sôi lên nói.
"Xem ra các ngươi không thấy một chút hậu quả thì không thể tỉnh cái đầu ngu ngốc của các ngươi rồi!"
Thư sinh mặt trắng âm trầm nói, nói trong thiên ma kính trong tay đã bay ra ngoài.
Trong hư không thiên ma kính trong nháy mắt phân liệt ra thành hơn mười mặt, trong đó có một mặt bắn ra một đạo ánh sáng mờ mờ, chiếu thẳng vào một gã đệ tử Hiên Viên Tông còn đang chiến đấu kịch liệt, gã đệ tử kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì hồn đã về tây thiên, thân thể trong nháy mắt bị ánh sáng mờ phân giải, cái gì cũng không còn lưu lại.
Thư sinh mặt trắng thỏa mãn nhìn chín vị nguyên lão với sắc mặt tái nhợt nói:
"Nếu như các ngươi vẫn còn chưa chiếu theo lời nói của ta mà làm, những mặt gương còn lại sẽ bắt đầu tàn sát bằng hết đệ tử Hiên Viên Tông, tưởng tượng xem hình ảnh lúc đó sẽ ra sao!"
Chín vị nguyên lão mặt đổ mồ hôi, cũng không biết nên làm cái gì cho phải, dẫn độ linh nguyên bản thân tu luyện mấy trăm năm ra ngoài cho yêu nhân Đại Hạ quốc này hút khô đi, thực sự không cam lòng, thế nhưng nhìn thấy môn hạ đệ tử gặp độc thủ lại không thể không làm.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, thư sinh mặt trắng không thấy có chút động tĩnh nào, nhướng mày:
"Đây là các ngươi tự tìm đến, không thể trách ta!"
Dứt lời, hơn mười mặt gương đồng huyền phù trong không trung nhất thời lòe lòe phát ra ánh sáng.
Chín nguyên lão quá mức sợ hãi, có người vội vàng la lên:
"Chờ một chút!"
Trong mắt thư sinh mặt trắng hiện lên quang mang tàn nhẫn:
"Đã chậm!"
Hơn mười mặt gương đồng đồng thời phát ra hơn mười đạo ánh sáng mờ mờ, chín vị nguyên lão đều là đau lòng nhắm mắt lại, thực sự không đành lòng nhìn xuống dưới.
Phanh Phanh bố...
Trong hư không bỗng nhiên liên tục vang lên những tiếng oanh minh!
Hơn mười đạo ánh sánh mờ mờ phát ra đều bị hơn mười hỏa phù màu lam chặn lại, đối chọi với nhau phát ra những đoa hoa lửa sáng lạn.
Vẻ mặt của thư sinh mặt trắng khó coi, hắn không ngờ được thiên ma cực quang cũng có thể bị chặn lại, không biết là người phương nào làm ra.
Chín nguyên lão lúc này cũng cảm thấy rất kỳ lạ đồng thời mở ra hai mắt, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao thiên ma cực quang lại không hề có tác dụng nào.
Chiến cuộc bốn phía vẫn giữ nguyên như cũ, đệ tử Hiên Viên Tông vẫn đang đau khổ chống đỡ nhưng rất quyết liệt, chúng tu luyện giả Đại Hạ quốc đều mạnh mẽ công kích, vài cao thủ linh hồn giai đều tụ tập về phía sau thư sinh mặt trắng, lạnh lùng quan sát trận chiến phía dưới.
Tựa hồ như không hề có bất cứ chuyện gì biến đổi, thế nhưng vừa rồi tại sao thiên ma cực quang lại đột nhiên bạo tạc như vậy.
Chín nguyên lão đều tìm kiếm xung quanh, tu luyện giả linh hồn giai Đại Hạ quốc cũng là kinh ngạc không gì sánh được, không biết hỏa phù vừa rồi là từ đâu phát ra.
"Thiếu chủ, có phải là Hỏa Dương Vương đột phá tụ ma trận hay không?"
Một lão giả mặc đạo bào màu tro lo lắng nói.
Thư sinh mật trắng lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn kỹ Đại Hiên Điện phía bên dưới, sau khi tra xét hồi lâu mới nói:
"Ma trận rất vững chắc, không hề có dấu hiệu tồn hại, cho dù Hỏa Dương Vương có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, tụ ma trận mặc dù không thể làm gì được hắn, thế nhưng tuyệt đối không thể trong thời ngắn có thể phá được trận ra ngoài, nhất định là có người khác đang giở trò quỷ!"
Bỗng nhiên một gã nguyên lão Đại Hạ quốc vô ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy phía trên rất cao có một điểm đen rất nhỏ, nhất thời cả kinh nói:
"Chính là chỗ đó!"
Mọi người đều là nghe tiếng nhìn lại, đem nguyên khí tập trung vào hai mắt, chỉ thấy một gã thanh niên mặc trường bào màu xanh lẳng lặng huyền phù trên cao, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, không ai biết được người này đến như thế nào, đã đến được bao lâu.
Thư sinh mặt trắng hiện lên một tia dị sắc, phương pháp liễm khí của người này thực sự là xuất thần nhập hóa, ngay cả bản thân cũng không thể phát hiện ra hắn đến từ lúc nào, phía sau chính mình còn đang có một siêu cấp cao thủ địa vương giai, tựa hồ như hắn cũng không hề phát hiện ra người này xuất hiện, mười mấy đạo hỏa phù màu lam vừa rồi, chẳng lẽ lại do người này phát ra?
Thanh niên mặc trường bào màu xanh trên cao tựa hồ như cảm ứng được đã bị người khác phát hiện, chậm rãi hạ xuống dưới.
Khi đến gần trước mắt, trong lòng chúng tu kinh ngạc, khí tức nguyên lực của người này cuộn trào mãnh liệt hồn hậu lại sung mãn, ứng với tu vi linh hồn giai hậu kỳ. Thế nhưng nhìn diện mạo cũng chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi mà thôi, bề ngoài cực kỳ trẻ tuổi, đôi con ngươi đen đang tỏa ra lãnh khí không thể nắm bắt.
Hỏa phù màu lam vừa rồi có uy lực mạnh mẽ không gì sánh được, làm cho chúng tu luyện một trận lạnh lẽo, trước khi phân biệt rõ thân phận lập trường của đối phương, không ai muốn mạo muội xuất thủ, vạn nhất là cao nhân tu luyện giả bên ngoài Nam Xuyên Giới, đắc tội với một thế lực khác, đối với Đại Hạ Quốc mà nói thì cái được hoàn toàn không bù nổi cái mất.
Mà chín vị nguyên lão Hiên Viên Tông nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này tức thì tám người trong đó ngạc nhiên không gì sánh được, thậm chí ba người hiện rõ nét khiếp sợ. Trong mắt nồng đậm nét không thể tin tưởng, đối với người này giống như đã từng quen biết, trong chín người chỉ duy nhất có Thổ Nham Lão Quái còn giữ được biểu tình tương đối bình tĩnh, chỉ là có chút ngoài dự liệu.
← Ch. 359 | Ch. 361 → |