← Ch.380 | Ch.382 → |
Với lượng lớn mê hoặc như vậy ai có thể không động tâm, ngoại trừ Lâm Khiếu Đường ra những người còn lại đều hiện rõ vẻ động tâm trên mặt.
- Các vị nghĩ muốn điều gì có thể nêu ra, chỉ cần ta có thể dĩ nhiên không cất giấu làm phụ lòng mọi người, bất quá cũng phải cảnh báo trước nếu như điều kiện đã được đáp ứng mà lại không muốn xuất lực vậy người đó chính là tử địch của Nam Xuyên Giới, coi như phản đồ cần xử trí, hi vọng các vị rõ ràng cho.
Băng Hoàng vừa hòa hoãn nhưng vẫn cường ngạnh nói.
Tám người nghe xong, sắc mặt cũng có chút biến đổi, nội tâm còn đang giãy dụa phân tranh, nếu lẻn vào Đại Hạ quốc nguy cơ trùng trùng nhưng lại có thể có được vật phẩm mình mơ ước đã lâu, cái này cũng có thể coi là thiên đại kỳ ngộ. Nhưng mà tiến vào Đại Hạ còn có thể toàn thân trở ra hay không thì không ai có thể biết, vẫn có câu nguy hiểm càng nhiều thì hồi báo càng lớn.
Sáu vị minh chủ hiển nhiên đang dành cho tám người một nan đề khó có thể lựa chọn.
- Lão hủ đã sớm là một bộ xương già, cho dù có thượng phẩm tăng nguyên đan phụ trợ sợ là cũng không có nhiều tác dụng nên sẽ không góp vui, mong ba vị minh chủ thứ lỗi.
Một lão giả vóc người lực lưỡng mở miệng nói đầu tiên.
Băng Hoàng gật đầu nói:
- Mi huynh xin tự nhiên.
Lão giả vạm vỡ kia cũng không nói thêm điều gì liền xoay người một cái, bước tới cửa gian phòng rồi rời đi.
Mê hoặc thật lớn như vậy nhưng vẫn có người lựa chọn rút lui không khỏi làm cho bẩy người còn lại càng thêm do dự.
Ba vị minh chủ cũng không vội vã thúc dục, lẳng lặng chờ mấy người còn lại có câu trả lời thuyết phục, ước chừng thời gian chén trà nhỏ lại có một người tuyển chọn rời khỏi, còn lại sáu người ngồi ngay ngắn kia biểu tình không có nhiêu biến hóa.
Lại đợi trong chốc lát, Băng Hoàng mở miệng dò hỏi:
- Còn có người nào lựa chọn rời khỏi?
Một gã hán tử trung niên mặc võ phục màu vàng trong sáu người đứng dậy nói:
- Tại hạ muốn một con thực long sử dụng làm tọa kỵ, không biết ba vị minh chủ có thể thỏa mãn nguyện vọng này?
Ba người Băng Hoàng, Thái Âm Thiên Quân cùng Lục Dương Chân Nhân nhìn nhau, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có người đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù không phải tận lực làm khó dễ, chỉ sợ cũng là dành cho chính mình một cái lý do rút lui thật chính đáng.
Trong mắt Băng Hoàng hiện lên một tia khinh thường nói:
- Thực long chính là thượng giới thần thú, trong hạ giới sao có thể thấy được, Lý huynh, nguyện vọng này sợ là chỉ khi phi thăng thượng giới mới có thể thực hiện.
Trung niên nhân họ Lý tiếc nuối lắc đầu nói:
- Vậy thì Lý mỗ chỉ có thể không tham dự việc này mà thôi.
- Xin cứ tự nhiên! Băng Hoàng không có chút ý lưu người, tám người mời tới đều là chỉ dưới thập đại cao thủ, mấy vị minh chủ đã nghĩ đến những điều kiên tốt nhất, thế nhưng muốn lợi dụng những người này không phải việc dễ, mỗi người ai chẳng phải loại thành tinh, bởi vậy lúc ba vị minh chủ đến đây bàn bạc, trong lòng cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, không hề bắt buộc.
Trước sau có ba người rời đi, nói đến cũng khéo, cả ba người kia đều là võ tu, còn lại năm người đều là Đạo Tông nhất phái. Toàn bộ năm người ngồi tại đây đều không nói một lời, biểu tình mặt ngoài xem ra không biến hóa nhưng nội tâm lại đang cuộn trào mãnh liệt, hẳn là giữa hai lựa chọn đi hay không mà phân vân không quyết định.
Mà trong lòng ba vị minh chủ cũng biết năm người này đã là nhân số tối thiểu để xâm nhập hậu phương Đại Hạ, nếu là không đủ năm người sợ là kế hoạch tập kích có khả năng thật lớn phải rời lại sau này.
Trong lòng Băng Hoàng biết không thể đợi thêm được nữa, liếc mắt nhìn Thất Tuyệt Phu Nhân đang ngồi đ nói:
- Phu nhân có yêu cầu gì có thể nói ra a.
Hai mắt Thất Tuyệt phu nhân vừa mở, sắc mặt vẫn như lúc trước vô cùng lạnh lùng nhưng không hề nói năng lỗ mãng, nhìn Băng Hoàng hơi có chút do dự, đúng lúc này một đạo truyền âm phát ra, nghe xong truyền âm, Thất Tuyệt phu nhân nao nao, sau đó liền đứng dậy cùng Băng Hoàng đi vào một gian phòng sát vách.
Đợi cho Băng Hoàng cùng Thất Tuyệt phu nhân vừa ra khỏi cửa, Thái Âm Thiên Quân vẫn chưa hề mở miệng trầm giọng nói:
- Hướng huynh, Phương huynh, ta có đôi lời muốn cùng hai người nói chuyện, mời đi theo ta.
Giao tình Ngốc Thứu Lão Ma Hướng Khôi Sơn và Thái Âm Thiên Quân không giống nhau, nếu không phải người thứ nhất rời đi là lão giả lực lưỡng kia, Cực Uyên Lão Ma Phương Ngạc mặc dù cùng với Thái Âm Thiên Quân gặp gỡ không sâu nhưng người ta thân là minh chủ Ma Tông Thập Quốc Minh, hắn là nguyên lão Quỷ Uyên Môn nên vẫn phải có chút nể tình.
Ngốc Thứu Lão Ma tựa hồ sớm đoán được Thái Âm Thiên Quân sẽ có cử động này, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Cực Uyên Lão Ma không chuẩn bị tâm lý, do dự một hồi rồi mới đi theo ra ngoài, mơ hồ đối với Thái Âm Thiên Quân có chút kính nể.
Kể từ đó, trong gian phòng chỉ còn lại có Lâm Khiếu Đường, thiếu phụ xinh đẹp cùng Lục Dương Chân Nhân, thiếu phụ xinh đẹp từ lúc tiến đến bắt đầu liếc mắt quan sát Lâm Khiếu Đường, khuôn mặt của nàng càng phát ra phong tình vạn chủng mị hoặc vô cùng. Nếu là Lâm Khiếu Đường chỉ liếc mắt một cái, thiếu phụ càng không hề che giấu quyến rũ cười, dụng ý đó không cần nói ra hẳn ai cũng biết.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường bình tĩnh thong dong, dường như không bị mị công ảnh hưởng chút nào, dẫu có nhìn lại cũng chỉ là quan sát một chút mà thôi chứ không hề có ý tứ khác.
- Vị tiểu ca trông rất lạ mặt này, không biết tôn sư là vị minh chủ nào?
Thiếu phụ xinh đẹp rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, thanh âm vẫn quyến rũ động lòng như trước.
Lâm Khiếu Đường hơi híp mắt rồi mới chậm rãi mở ra, đang muốn mở miệng nói thì Lục Dương Chân Nhân đã cười nói trước:
- Thần Lộ tiên tử, vị này chính là Lâm Khiếu Đường nguyên lão, đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông đang danh chấn Nam Xuyên Giới chúng ta, tiên tử hãy là thu hồi mị công đi thôi, với tiểu thủ đoạn này đối với Lâm đạo hữu chắc chắn là vô dụng a.
- A!
Miệng anh hồng nhỏ nhắn Thần Lộ tiên tử hé lên một hình tròn nhỏ nhắn khả ái, đôi mắt đẹp lại càng mở lớn vài phần, với từng tia sung bái nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Nguyên lai là Lâm tiểu ca gần đây hai lần đẩy lui cao thủ Đại Hạ, oai danh một cõi, thiếp thân lúc trước không biết, nếu có điều thất lễ mong được thông cảm nhiều hơn.
Tuy rằng trong lời nói của Thần Lộ tiên tử mang ý xấu hổ, nhưng thực tế ngữ khí vẫn như cũ, mang theo thanh âm mềm mại du dương, tựa hồ thêm vài phần ý vị, cũng không biết nói ý thật hay giả, nếu là người bình thường nghe thấy tất nhiên sẽ toàn thân ngây dại, ý thức trầm luân.
Lâm Khiếu Đường âm thầm cười, những hồ ly tinh gây họa nhân gian đúng là không ít a, ngay cả Thần Lộ tiên tử có tu vi đã đến bực này cũng như vậy, đúng là nữ nhân trời sinh ưu thế gây họa nhân gian.
- Không dám, không dám. Lâm mỗ chỉ là ngu tu mà thôi, đứng trước mặt Thần Lộ tiên tử chỉ như ánh sao so với mặt trăng, khác biệt quá xa.
Lâm Khiếu Đường khen tặng, nhưng tròng lòng cũng thầm nhắc nhở chính mình phải đề phòng họa nữ nhân, nếu không nhiều lúc không chú ý liền dễ dàng bị mị công kích động dụ hoặc, vì vậy trên người toát ra một cỗ tà khí. Chỉ sợ cần phải luyện một loại công pháp cổ quái mới lạ, nếu không sợ là tinh thần rất có khả năng bị mị công dẫn dụ a.
- Lạc lạc.
Thần Lộ tiên tử bỗng nhiên che miệng cười nhẹ thành tiếng rồi nói:
- Lâm tiểu ca, lẽ nào ta lại rất đáng sợ hay sao? Vì sao ánh mắt của ngươi luôn luôn né tránh ta vậy?
-Dung mạo của Thần Lộ tiên tử như thiên tiên, đôi mắt tục của Lâm mõ lo lắng lắng không sạch sẽ đến tiên tử nên tận lực tránh ra.
Lâm Khiếu Đường khiêm tốn nói.
Kỳ thực Lâm Khiếu Đường cũng không phải là né tránh, mà hai mắt Thần Lộ tiên tử luôn bắn ra hai đạo quang mang như một loại bí pháp thăm dò, loại bí pháp này tuy rằng lợi hại nhưng Lâm Khiếu Đường không phải là không có cách chống lại, bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không muốn bại lộ thực lực của chính mình, coi như nguyên thức thâm hậu bản thân không muốn lộ ra cho người khác biết.
- Lạc lạc.
Lại tiếng cười khẽ, ánh mắt Thần Lộ tiên tử lóe ra nói:
- Lâm tiểu ca cứ nói như vậy, bản tiên tử rất nhanh bị ngươi nói cho say a.
Lục Dương Chân Nhân bên cạnh cũng cố ý cho hai người trò chuyện một phen, hắn biết rõ tính cách Thần Lộ tiên tử, suy đoán nàng đối với vị đệ tam nguyên lão này phát sinh hứng thú, chắc chắn sẽ làm ra cử chỉ khiêu khích, song phương một khi đã muốn thủ đấu, Lục Dương Chân Nhân làm sao mà không nhìn ra thực lực đôi bên sâu cạn như thế nào?
Bất quá Lục Dương Chân Nhân thế nào cũng không nghĩ tới vị đệ tam nguyên lão dĩ nhiên tỏ ra một bộ dáng yếu kém nên không khỏi cảm thấy thất vọng. Đánh giá trong lòng đối với vị đệ tam nguyên lão này lại giảm đi vài phần, nghe đồn chung quy vẫn chỉ là nghe đồn, dù sao đi nữa vẫn có vài phần khuyếch đại trong đó.
- Thần đạo hữu nghe nói mấy năm nay vẫn đều đang tìm thiên băng nghĩ chẳng biết đã tìm được hay chưa?
Lục Dương Chân Nhân thấy mãi không thành việc liền không hề lãng phí thời gian mở miệng hỏi.
← Ch. 380 | Ch. 382 → |