← Ch.393 | Ch.395 → |
Hai bên khuôn mặt bị nát vụn, Thần Lộ tiên tử căn bản không biết, chỉ cảm thấy toàn thân bị bốn đạo liệt hỏa thiêu đốt đau nhức không gì sánh nổi. Lại thêm độc nguyên cường liệt không ngừng mạnh mẽ di chuyển trong cơ thể, chỉ có thể cố gắng dùng toàn bộ nguyên lực còn lại gắt gao chế trụ độc nguyên. Toàn thân dường như vô lực bất động.
- Nữ tu kia có dung mạo tuyệt sắc như vậy lại bị hủy, thật đáng tiếc a!
Lão giả bạch phục (lão giả mặc y phục màu trắng) nhìn khuôn mặt có vẻ dữ tợn của thiếu phụ phía xa xa không khỏi lắc đầu nói.
- Thế nào? Công Tôn huynh đối với nữ tu đó có ý thương hương tiếc ngọc hay sao?
Trung niên hoàng bào (trung niên mặc y phục màu vàng) thấp giọng nói, trong mắt hơi lóe một tia bất cần.
- Cho dù có, thì hiện tại cũng không còn kịp rồi, bị nhiễm phải độc ma kim phi hạt, không chết cũng mất nửa cái mạng, về phần dung mạo thì từ nay trở đi vô phương khôi phục trở lại như ban đầu.
Lão giả bạch phục thở dài nói mà không hề có ý che dấu sắc tâm trong lòng.
- Ha hả, tuy nói nữ tử bị hủy dung mạo, thế nhưng tư thái, thân thể lại không chút tì vết nào, vẫn còn rất mê hoặc lòng người, nếu thêm chút biến hóa thì coi như là một kiều thiếp động lòng a.
Trung niên hoàng bào thâm ý cười nói.
- Coi như hết, vô luận là dùng biến hóa đan hay biến hóa thuật, cũng đều là một ít thủ thuật cao minh mà thôi, còn diện mục chân chính thì vĩnh viễn không thể biến đổi trở lại, lão phu đối với những thứ giả mạo gì đó đều không có hứng thú.
Lão giả bạch phục lắc đầu nói.
Ánh mắt Trung niên hoàng bào ngưng lại nói:
- Nếu Công Tôn huynh không có ý muốn, vậy Chúc mỗ phải hạ độc thủ thôi.
Lão giả bạch phục liếc mắt nhìn xa xa, nơi thiếu phụ còn đang giãy dụa, vừa thấy dung mạo đã bị hủy hoại, nên trong lòng liền thấy ghét bỏ, bật thốt lên nói:
- Tùy tiện!
Trung niên hoàng bào chợt động, đem bốn con ma kim phi hạt thu lại, không muốn để ma sủng lại có thêm bất kỳ điều gì sơ xuất, đối phương nếu có khả năng giết chết một con, thì cũng có thể giết thêm một con nữa, bốn con ma kim phi hạt đủ để giết chết phụ nhân đã bị hủy dung mạo kia, thế nhưng dưới tình huống tuyệt cảnh, đối phương rất có khả năng ngọc đá đều tan, giết thêm một con phi hạt cũng không phải không có khả năng, cũng bởi công pháp của thiếu phụ vừa vặn khắc chế mấy con ma kim phi hạt này.
Trung niên hoàng bào tự nhiên không muốn mạo hiểm, tay thi triển, một lượt xuất ra ba thanh phi kiếm dài một tấc, nhất thời quang mang màu vàng xuất hiện vô cùng hấp dẫn.
- Kim hà kiếm.
Sắc mặt Lão giả bạch phục khẽ động, không nghĩ tới vị Chúc huynh này đúng là không ít pháp bảo, ma kim phi hạt đã là vật khó cầu, cư nhiên nay lại có thêm ba phi kiếm thượng phẩm giết địch nhanh như vô hình, quả thật thâm bất khả trắc.
Trung niên hoàng bào mạnh mẽ đem nguyên lực rót vào ba thanh phi kiếm, nhất thời quang mang màu vàng cực thịnh, hóa thành lưu quang bắn đi.
Vòng bảo hộ quanh thân Thất Tuyệt phu nhân bị bảy đầu kinh thiên hổ công kích liên tục trùng kích không ngừng đã bắt đầu xuất hiện nguy cơ, thấy ba đạo lưu quang bắn về hướng Thần Lộ tiên tử lúc này hầu như đã cạn kiệt nguyên lực, nhất thời hét lớn:
- Thần đạo hữu, tránh mau!
Vẻ mặt Thần Lộ tiên tử thất kinh, nghe tiếng kêu hoảng hốt của Thất Tuyệt phu nhân, khóe miệng chỉ hiện lên một tia cười khổ tuyệt vọng, nàng sao không biết phải né tránh, chỉ có điều lúc này trên thân căn bản không điều động được một tia nguyên lực, còn đâu có khí lực để né tránh đây.
Toa.
Một tia sáng vàng tím trong nháy mắt bay tới, cùng một chỗ đối chọi với ba đạo lưu quang kia.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, ba đạo lưu quang bị tia sáng vàng tím kia đụng phải bay ngược trở lại.
Đột nhiên phát sinh dị biến làm cho trên mặt bốn người ở giữa sân đều lộ vẻ ngơ ngác không giải thích nổi. Thần Lộ tiên tử trợn mắt ngốc trệ, đối với chính mình vừa thoát khỏi một kiếp có chút không tin tưởng, trái tim nhảy lên liên hồi, dù sao vừa lượng qua đường đường sinh tử kia thật, cảm giác thực sự nuốt không trôi.
Trong lòng Trung niên hoàng bào hơi kinh hãi, lật tay thu lại ba thanh tiểu phi kiếm quay trở về, đôi mắt ngước nhìn xa xa đề phòng
Trong mắt Lão giả bạch phục cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn không chớp mắt về phía tia sáng vàng tím vừa mới xuất hiện kia, lúc này tia sáng vàng tím đã hiện nguyên hình là một thanh tử kim trường thương dài chừng bảy thước, trên thương ẩn hiện sắc ánh sáng tím vàng phi thường quỷ dị.
Thất Tuyệt phu nhân cũng bị dị biến làm cho kinh hãi, nhất thời sơ sẩy không đề nguyên lực duy trì vòng hộ thể liền bị bẩy đầu mãnh hổ huyễn hóa mạnh mẽ đánh vỡ.
Bẩy con mãnh hổ gào thét đánh về phía Thất Tuyệt phu nhân, như muốn đem vị phụ nhân trung niên này xé thành từng mảnh nhỏ.
Hai tròng mắt Thất Tuyệt phu nhân nhất thời khẩn trương. Không cam lòng nhìn về phía bẩy đầu mãnh hổ, hai bàn tay vô thức sợ hãi che trước khuôn mặt, nhưng một lát sau trên người vẫn như cũ không có chút đau đớn nào, buông tay vừa nhìn, chỉ thấy bẩy đầu ác hổ đang vây quanh cách mình không đến ba thước nhưng chỉ dừng lại ở đó không tiến lên được nữa.
Định thần, Thất Tuyệt phu nhân nhìn kỹ lại một lần nữa, chỉ thấy bẩy đầu mãnh hổ không biết từ lúc nào đã bị bẩy kim thủ thật lớn gắt gao tóm chặt lấy đuôi.
Phút chốc, một đạo thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng bay đến, đúng lúc Thần Lộ tiên tử cùng Thất Tuyệt phu nhân còn đang ngơ ngác, một vị thanh niên mặc áo bào màu xanh từ trong mơ hồ dần dần hiện thân.
- Lâm tiểu ca.
- Lâm thiếu hiệp.
Thần Lộ tiên tử và Thất Tuyệt phu nhân đồng thanh hô lên. Thanh âm trong lúc hỗn loạn mang phần bức thiết và cầu cứu.
Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua Thần Lộ tiên tử và Thất Tuyệt phu nhân, lại nhìn hai người đối diện một chút, trên mặt lộ biểu tình bất kham, lúc ở cách nơi này hơn mười dặm, Lâm Khiếu Đường còn đang do dự, rốt cuộc có cứu hay không cứu nhị nữ.
Lâm Khiếu Đường từ xa đã cảm nhận được nhị nữ gặp phải mấy đối thủ khó khăn, hai người đối phương đều có tu vi địa vương, an toàn nhất cho mình là mặc kệ nhị nữ quay đầu bỏ đi, đến địa điểm cùng mấy người Thái Âm Thiên Quân hội họp, cao nhân trong Đại Hạ quốc vô số, nhiệm vụ của nhị nữ thất bại, bản thân một mình thoát đi, cho dù có nói ra cũng sẽ không có ai phàn nàn gì.
Huống hồ hai người này trước lúc phân phối nhiệm vụ lại đã hợp mưu tính kế với mình một lần, Lâm Khiếu Đường không phải thánh nhân, cũng chẳng phải quân tử tự nhiên là thấy không thoải mái.
Bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không phải là người không biết đến đại cục, huống hồ lần này hắn bằng lòng mạo hiểm đến đây ngoài nhận được chỗ tốt từ Lục Dương chân nhân, còn có quá nửa là hận ý của mình đối với Đại Hạ quốc. Hiên Viên quốc diệt vong, Lâm Liệt cũng theo đó mà chết, tất tật những chuyện này đều phải tính trên đầu Đại Hạ quốc.
Tâm ý của Lâm Khiếu Đường lúc đến đây là muốn dành cho thái độ ngạo mạn của Đại Hạ quốc một đả kích thật lớn, trước đó Thái Âm thiên quân có nói qua, sau lúc hội hợp sẽ bố trí một đạo kết trận cực kỳ quỷ dị tên là 'Âm quỷ trận', trận này phải tập hợp sáu người có đủ thực lực để hoàn thành, nếu bố trí không xong trận pháp này, thì chỉ bằng vài người như vậy nghĩ muốn đánh một trong ngũ đại siêu cấp môn phái của Đại Hạ quốc là Quỷ Võ Điện, quả thực người si nói mộng, cho dù có Thái Âm thiên quân thực lực địa vương giai hậu kỳ cũng vô dụng.
Lúc này, nếu nhị nữ bỏ mạng thì 'âm quỷ trận' tự nhiên là không thể bố trí, từ đó, kế hoạch đánh lén Quỷ Võ Điện gặp phải trở ngại lớn, khi đó hội họp chỉ còn đường về phủ mà "uống trà đá" với nhau. Nhưng lần đánh lén này vô cùng quan trọng, mục đích chính là làm Quỷ Võ Điện tổn thương nặng, phá hủy dược viên và khu vực khai thác mỏ chỉ là trước mắt, thứ nhất là cướp đoạt một ít nguyên thạch và linh dược, thứ hai là để Đại Hạ quốc cho rằng mục tiêu chính của bọn hắn là khu mỏ và dược viên, từ đó làm rối loạn hướng chú ý của đối phương, kỳ thực chân chính là chủ ý với Quỷ Võ Điện, làm bị thương một trong năm siêu cấp môn phái, từ đó làm ảnh hưởng đến thực lực của toàn bộ Đại Hạ Quốc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Khiếu Đường một đường chạy như bay, cuối cùng cũng đến kịp lúc khẩn yếu, đem nhị nữ từ "miệng hùm" của Diêm Vương lão gia trở về, thế nhưng nhị nữ rõ ràng tổn thương nguyên khí mà hai người đối phương nhìn qua như vẫn chưa xuất toàn lực.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy đối phương còn có rất nhiều cường viện đang hướng nơi này chạy tới, mặc dù chưa chân chính cảm giác được, nhưng động tĩnh lớn đến như vậy, tu luyện giả ngoài linh hồn giai làm sao mà không cảm ứng cho được.
Bởi vậy phải tốc chiến tốc thắng, sắc mặt Lâm Khiếu Đường tự nhiên, mạnh mẽ xông lên.
Tâm trạng Thần Lộ tiên tử và Thất Tuyệt phu nhân như đã chết, lúc này lại bừng bừng sinh cơ, thế nhưng sau một thời gian ngắn bình tĩnh lại, mơ hồ nghĩ đến kết cục của trận đánh, thực lực của vị Lâm đạo hữu này cũng có hạn, ngay cả hai người các nàng hợp lực còn không đỡ được hai người đối phương. Chỉ bằng một mình vị Lâm đạo hữu này sao có thể là đối thủ đây.
- Lâm đạo hữu, hai người này có bản lĩnh rất lớn, thừa lúc đối phương còn chưa động thủ, chúng ta có nên chạy trốn hay không?
Thất Tuyệt phu nhân miễn cưỡng truyền âm nói.
- Phu nhân và tiên tử còn chưa chạy được, vậy Lâm mỗ mang theo hai người sao có thể chạy thoát sao?
Ngữ khí Lâm Khiếu Đường băng lãnh truyền âm trả lời.
Thất Tuyệt phu nhân nhất thời không biết nói gì, nàng sao không biết đạo lý đơn giản như vậy, nhưng trái lại nghĩ nếu để một mình Lâm Khiếu Đường dùng sức địch lại hai người không bằng trước tiên bỏ chạy, hay là chính mình dùng pháp bảo bay lên cùng vị Lâm đạo hữu này chiến đấu liệu có thêm một đường sinh cơ?
Lâm Khiếu Đường truyền lời xong, ngón tay nhẹ nhàng lấy hai bình nhỏ ra ngoài, nhị nữ đồng thời nhận được, bên tai vang lên tiếng truyền lời đơn giản:
- Ăn đi!
Nhị nữ không suy nghĩ nhiều, tự biết trong này chắc hẳn là một loại đan dược khôi phục nguyên lực nào đó, trực tiếp đem bình nhỏ đưa vào miệng đổ xuống, đầu tiên là một hoàn đan rơi vào miệng, sau đó là một giọt linh dịch ôn nhu lạnh lẽo theo sau, mới vừa vào trong bụng, sắc mặt nhị nữ nhất thời hiện nét kinh ngạc, toàn bộ nguyên lực hầu như trong nháy mắt khôi phục lại, một chút ngoại thương trước đó cũng tự động khép miệng, chỉ có nội thương và độc thương là chưa thể giải trừ.
Thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, nhị nữ cũng thoát khỏi cảnh vô lực, khôi phục lại năm sáu thành sức chiến đấu cũng không thành vấn đề, nhất thời ánh mắt nhị nữ nhìn về phía Lâm Khiếu Đường có chút khác thường.
- Dĩ nhiên còn có những người khác, lần này Nam Xuyên Giới thật sự là có tâm ý a, lẽ nào bọn họ thực cho rằng với mấy tu luyện giả thực lực cao cấp là có thể đánh lén hậu phương Đại Hạ quốc ta hay sao?
Vẻ mặt Lão giả bạch phục như chẳng thèm quan tâm nhìn Trung niên hoàng bào phía sau nói.
- Công Tôn huynh tốt nhất là không nên phớt lờ, đối phương trong tối, chúng ta ngoài sáng, ngay cả đối phương tới bao nhiêu người chúng ta còn không có biết rõ, vạn nhất đến một địa vương hậu kỳ như lão già kia, chỉ sợ hai ta vì khinh thường mà bỏ mạng, chung quy không thể để vì không hiểu rõ địch mà để địch chạy mất, đến lúc đó đồn ra ngoài chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao, đêm dài lắm mộng, chúng ta hãy nhanh chóng tiêu diệt ba người này đi, nhị nữ kia tuy rằng thụ thương không nhẹ nhưng kỳ công dị bảo lại không ít, để cho tại hạ khống chế các nàng, thanh niên đến sau kia tự nhiên là giao cho Công Tôn huynh giải quyết.
Trung niên hoàng bào trầm giọng nói.
Lão giả bạch phục cũng không có ý kiến gì, đôi mắt khàn đục nhìn chằm chằm vào thanh tử kim thương đang huyền phù kia, cười hắc hắc nói:
- Vậy hai người lão phu và Chúc huynh ai giết chết đối phương trước, người đó được bảo bối, thế nào?
- Tự nhiên là như vậy!
Gã Trung niên hoàng bào ứng tiếng nói.
- Tốt!
Lão giả bạch phục khẽ quát một tiếng, lập tức bay lên trời
Nhìn bóng lưng của Lão giả bạch phục, mặt Trung niên hoàng bào cũng hiển hiện nên một tia dị sắc, lúc này mới mở hai nắm tay, lộ ra ba thanh 'kim hà kiếm' lúc trước bị tử kim thương đẩy lùi, trên bề mặt tiểu kiếm đã lộ ra nhiều vết rạn nứt. Đây đúng là tổn thất to lớn, nếu không chế luyện lại thì không có khả năng sử dụng tiếp.
Trung niên hoàng bào đã nhiều lần tra xét thực lực tên thanh niên kia, đối phương xác thực chỉ có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, bất quá đã đạt tới đỉnh phong. Thanh tử kim thương kia của đối phương cũng không phải là chuyện đùa, xuất thủ cẩn thận, lấy bài học tổn thất một con ma kim phi hạt nên gã Trung niên hoàng bào này tự nhiên không muốn là người nghênh địch đầu tiên.
Thất Tuyệt phu nhân mặc dù khôi phục nguyên khí không ít, nhưng lại không muốn dây dưa với đối phương, muốn khuyên Lâm Khiếu Đường một phen, thế nhưng nói chưa thành câu, Lão giả bạch phục đã đánh tới, nhanh chóng phóng ra một con hổ huyễn hóa.
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường chăm chú, nguyên khí toàn thân bùng phát, đối phó với những lão già cấp địa vương này hắn không hề có ý muốn ẩn dấu thực lực, ngay từ lúc bắt đầu đã xuất toàn lực, hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng.
← Ch. 393 | Ch. 395 → |