← Ch.039 | Ch.041 → |
"Tiểu tử ngươi trong lúc cầm ba khối nguyên thạch không phải còn rất vui vẻ hay sao, hiện tại thật không biết nặng nhẹ, lúc đầu không phải ta đã nói với ngươi, không nên tuyên dương quá mức, có thể kiếm chút đỉnh tiền là đủ rồi, kết quả ngươi thật hảo, nói bán liền bán, chuyện này nháo nhào lớn quá đi chứ!" Lâm Khiếu Đường có cảm giác thiếu niên trước mắt mình chính là một Hoàng Nhất Đao.
Lâm Bình vốn tâm cao khí ngạo trước sau như một, lúc này lại ôn thuận như một chú tiểu cừu, trải qua mấy tháng tiếp xúc, hắn đối với thiên phú phương diện phối dược phương pháp của Lâm Khiếu Đường rất là bội phục, ngoại trừ ma phí tán, Lâm Khiếu Đường còn cho hắn một ít đan dược khác nhau.
Có một lần Lâm Bình lên cơn sốt, trước kia đều là qua nhiều ngày mới có thể chuyển biến tốt đẹp, hai tuần mới có thể cơ bản khôi phục nguyên khí, lần ấy Lâm Khiếu Đường cho hắn phục dụng hai viên thuốc, một trắng một đen, đêm đó hôn mê thiếp đi, ban đêm ra một thân mồ hôi, ngày thứ hai cư nhiên tốt hơn bẩy tám phần.
Còn có một lần cô bạn gái nhỏ của Lâm Bình ho xuyễn khù khụ, đây là một loại ác tật ít thấy hơn, bình thường đều phải ho khan trăm ngày, thậm chí có thể dẫn đến cái chết, Lâm Bình dày mặt tới tìm Lâm Khiếu Đường, sau đó cầm lấy một bình nhỏ màu đencó một ít dịch thể đậm đặctrở về, lúc ấy còn có chút không tin, loại dịch thể đậm đặc này trông giống như độc vật vậy.
Nhưng cô bạn gái nhỏ của hắn liên tục uống vài ngày, ho khan thần kỳ đình chỉ, còn nói lọ dịch thuỷ màu đen uống rất tốt, muốn tiếp tục uống thêm vài ngày.
Lâm Bình không thể không lần nữa tới nhà xin thuốc, kết quả bị Lâm Khiếu Đường làm thịt một phen, bỏ ra hơn mười miếng tử tinh tệ mới được thêm một bình nhỏ.
"Vương gia rõ ràng là đỏ mắt, chắc chắn là muốn làm hại Lâm gia chúng ta, hơn nữa ta hoài nghi trước kia các loại sinh ý của Lâm gia đột nhiên trở nên thảm đạm, cũng là bọn họ sau lưng giở trò quỷ, kiểu chuyện trộm phương thuốc này khá lớn lại khá nhỏ, nếu như lần này thật sự Vương gia thực hiện được, phỏng chừng Lâm gia đại thương nguyên khí, danh dự lại càng hạ xuống đến điểm thấp nhất."
Lâm Bình thần sắc ngưng trọng nói.
Nếu nói tư tâm, sự sống chết của Lâm gia, Lâm Khiếu Đường thật không muốn quản, huống hồ hắn cũng không cho rằng mình có thể quản nổi, nhưng muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa, Lâm Khiếu Đường tự vấn làm không được.
"Đi thôi, đi xem một chút!" Lâm Khiếu Đường cố mà làm.
"Hảo huynh đệ, ta biết ngươi sẽ không mặc kệ, phương thuốc chính là ngươi sáng tạo ra, việc này khẳng định có thể giải quyết." Lâm Bình ôm Lâm Khiếu Đường cao hứng nói.
Nổi da gà khắp người, Lâm Khiếu Đường trắng không còn chút máu liếc mắt một cái, "Mau đi, cẩn thận ta thay đổi chủ ý."
Lâm Bình le lưỡi. Hướng dưới chân núi bước đi!
Lâm phủ đại đường. Khách ngồi rất đông. Nhưng lại không có người nào nói chuyện, tử khí trầm lắng. Làm chủ nhân, mấy vị cao tầng Lâm gia sắc mặt tương đối khó coi. Những loại chuyện này cho dù là ai cũng cao hứng không nổi.
Một nữ tử trẻ tuổi thân màu lam nhạt bó thân trang phục, vóc người có lồi có lõm xinh đẹp không thể tưởng, ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị. Đúng là Lâm gia tộc trưởng Lâm Vũ Tuyền. Vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Ngồi ở vị trí khách quý, Vương gia gia chủ Vương Lạc thờ ơ nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Nửa híp mắt nói " Thời gian dài như vậy cũng đã trôi qua. Nên tới đều đã tới. Không nên tới sợ rằng cũng tới không được. Vũ Tuyền a. Chúng ta vẫn nên bàn bạc sử lí chuyện này đi!"
Lâm Vũ Tuyền đầu chân mày lá liễu hơi nhíu. Đối với việc Vương Lạc gọi thẳng kỳ danh có chút bất mãn. Lãnh đạm trả lời."Vương tộc trưởng ngay một điểm kiên nhẫn cũng không có hay sao? Hay là có điều hoài nghi?"
Vương Lạc cũng không tức giận, mỉm cười."Không bao lâu. chúng ta chính là người một nhà. Như thế nào lại có hoài nghi cơ chứ! Ta chắc chắn nói. Ta đúng là một trăm hai mươi cái tin tưởng. Bất quá, sự kiện trộm cắp lần này liên quan trọng đại, như vậy tổn hao cũng không nhỏ. Ý định ban đầu của ta cũng không muốn đem chuyện này nháo quá lớn. Người trong nhà cũng không có cần thiết phải làm quá cứng rắn. Chỉ cần dược điếm Lâm gia đình chỉ tiêu thụ loại dược phẩm này. Cũng bồi thường một khoản nhất định là được rồi. Đương nhiên, lúc nào bồi thường cũng không trọng yếu, chỉ là chút hình thức mà thôi. Vũ Tuyền ngươi xem thế nào a?"
Trực tiếp loại bỏ vài chữ người trong nhà, Lâm Vũ Tuyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Trước khi chuyện này còn chưa rõ ràng, Vương tộc trưởng nói như vậy, không ngại có người bịa đặt hay sao, tại sao trộm cắp? Chứng cớ đâu?"
Vương Lạc không nhanh không chậm nói, "Chứng cớ? Chẳng lẽ Tân La thành cấp cao nhất gián định sư tự thân xuất hiện làm chứng còn chưa đủ hay sao? Vũ Tuyền ngươi không phải là hoài nghi trình độ giám định của Khâu đại sư hay sao chứ?"
Một câu giá hoạ xảo diệu, Vương Lạc đem trách nhiệm toàn bộ ném lên người một vị khách nhân khách ngồi ở vị trí thượng khách, người này đúng là Tân La thành cao cấp nhất giám định sư Khâu Trạch.
Lâm Vũ Tuyền cấp bách liếc mắt nhìn ra ngoài phòng lớn, vẫn như trước không có bóng đáng của bất kì ai, tiểu tử Lâm Bình đó tựa hồ như bốc hơi khỏi nhân gian rồi, phái hai người đi gọi, cũng không đem người gọi tới, chẳng lẽ phương thuốc thật sự có vấn đề sao?
"Tiêu chuẩn giám dịnh của Khâu đại sư tự nhiên không cần phải nghi ngờ" Lâm vũ tuyền rất khẳng định nói.
Vương Lạc gật đầu, trầm giọng nói, "Vậy là tốt rồi, chứng cớ vẫn còn rất nguyên vẹn, lại nói Vương mỗ ta rất có tình người."
Ánh mắt Lâm Vũ Tuyền đột nhiên lạnh lẽo, " Bất quá, phương thuốc có hay không giống nhau, dược phẩm luyện chế ra có hay không giống nhau, cái này cùng với giám định tựa hồ không có liên quan gì, không có đối lập phương thuốc nguyên thủy song phương đã đi đến kết luận, không khỏi quá mức võ đoán bá đạo, chẳng lẽ thật sự khi dễ Lâm gia ta không có người hay sao?"
"Làm càn, ngươi chỉ là một vãn bối, ngươi nói chuỵen với trưởng bối như vậy hay sao chứ?" Một vị lão đầu ngồi bên cạnh Vương Lạc đột nhiên giáo huấn.
"Ngươi mới làm càn, chỉ là nội vụ trưởng lão, ngươi nói chuyện với tộc trưởng như vậy sao chứ?" Lâm Vũ Tuyền khí thế mạnh mẽ chỉ vào lão đầu cơ hồ vỗ án đứng lên, một đôi mắt đẹp đen nhánh bắn ra quang mang sắc bén.
Hoàn toàn đem người chung quanh dọa sợ, không ngờ vị nữ tộc trưởng tuổi còn trẻ này vẫn đang tỉnh táo không hề dao động lại đột nhiên phát tác.
Lão đầu nhất thời nghẹn lời, vị Vương gia trưởng lão cậy già lên mặt buồn bực ngạnh nuốt giận xuống.
Vương Lạc vẫn ôn hoà lúc này cũng không nén được vẻ mặt tức giận, vị trưởng lão này đến cùng vẫn là người ngồi bên cạnh chính mình, bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, là Vương gia tộc trưởng, Vương Lạc có sắc sảo đến đâu đi nữa cũng khó ngăn dược cơn xúc động muốn đứng lên đánh người.
"Lâm tộc trưởng, sự thật xảy ra trước mặt, kéo dài hơn nữa cũng không có ý nghĩa, thời gian của lão phu ít vô cùng, điều kiện mới rồi đã nói, Lâm gia các ngươi lập tức đình chỉ dược phẩm trộm cắp bán ra, hơn nữa cấp Vương gia đủ lượng bồi thường, nhìn lại giao hảo hai nhà hơn trăm năm, sớm định ra kế hoạch bồi thường năm vạn tử tinh tệ, giảm phân nửa là được, mấy ngày tới chỉ cần đem tiền đưa qua, Vương gia coi như việc này không hề phát sinh qua". Vương lạc sắc mặt âm trầm nói.
Lâm Vũ Tuyền lạnh lùng cười, "Đã nói nhiều như vậy, Vương tộc trưởng xem ra vẫn không hiểu được ý tứ, đã như vầy, chúng ta không thể làm gì khác hơn là theo quy củ làm việc".
"Tuyền nhi, không thể a, như vậy sẽ tổn thương đến căn cơ một đời tuổi trẻ Lâm gia......" Nhị trưởng lão phía sau đột nhiên nhỏ giọng nói.
"Ta tự có chuẩn mực!" Lâm Vũ Tuyền lạnh như băng đáp lời, lập tức làm cho nhị trưởng lão còn đang muốn nói nghen lời.
Vương Lạc biến sắc, "Theo quy củ làm việc? Lâm tộc trưởng, lão phu cần phải nhắc nhở ngươi một chút, một khi dùng tới quy củ, sẽ không vì thể diện gì, hơn nữa đối phương thắng sẽ có chân lí, một phương bị thua phải nghe theo phát lạc không được có bất cứ cái gì nghi ngờ"
Lâm Vũ Tuyền đương nhiên biết lợi hại quan hệ trong đó, nhưng bảo cho nàng ngồi chờ chết, mặc cho Vương gia nói cái gì chính là cái đó, nàng làm không được, còn hơn việc bị người nuốt sống, không bằng tranh đấu cá chết lưới rách.
Nhưng là đại giới quả thật rất lớn, cho dù là Lâm Vũ Tuyền trước sau như một sấm rung chớp giật, cũng là chần chờ một chút.
"Tộc trưởng, đệ tử Lâm Bình cầu kiến!"
Một tiếng thông báo như mưa cam lộ nhẹ nhàng khoan khoái lòng người, Lâm Vũ Tuyền nhẹ nhàng tâm trạng mày liễu hơi hơi giãn ra, " Cho hắn tiến vào."
← Ch. 039 | Ch. 041 → |