← Ch.416 | Ch.418 → |
Trong Thiên Hà Tông, từng dải sương mù lượn quanh những sườn núi. Bên dưới gò núi, thấp thoáng một thân ảnh nữ tử thanh tú mặc sam y màu xanh nhạt, toàn thân toát ra một cỗ khí nguyên nồng đậm nhưng ánh mắt lại xuất thần nhìn ra khe suối trong vắt đang lặng lẽ chảy suôi dưới kia.
Bên cạnh nữ tử, một thanh tử kim sắc trường thương lẳng lặng huyền phù, trên thương vẫn tỏa ra quang mang màu vàng nhàn nhạt.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, nữ tử thanh tú mới hồi phục lại tinh thần, chậm rãi đi xuống gò núi, tử kim thương cũng tự động theo sau.
Bên dưới gò núi có một vài cửa đá bí mật, ở đó có thể thấy được một vài nữ tử đang bận rộn ra vào làm việc, nhưng tất cả khi nhìn thấy nữ tử thanh tú này đều cúi đầu hành lễ rồi mới tiếp tục làm công việc của mình.
Nữ tử thanh tú vừa tiến vào cửa đá đã có một nữ tử mặc bạch sam tiến lên đón, nhưng trên thần sắc lại hiện rõ lên vẻ cô đơn:
- Lan tỷ tỷ, thạch viên đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngươi có muốn đi xem hay không?
Nữ tử thanh tú miễn cưỡng cười nói:
- Không cần, tất cả đều do muội muội làm chủ.
Nếu có người lúc này tiến vào nơi đây nhất định sẽ phải kinh ngạc không ngớt. Cả một tòa núi đều bị đào rỗng bên trong, không gian bên trong được phân bố thành hơn mười gian thạch thất có công dụng khác nhau, còn có cả dược viên. Có gian luyện khí, có gian luyện đan, đương nhiên đã là một tu luyện giả thì các loại gian phòng như vậy đều không thể thiếu được. Bên cạch đó còn có hơn mười gian tĩnh thất được trang trí đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Nơi đây cũng chính là một trong những cấm địa của Thiên Hà Tông, nữ tử thanh tú chính là Tiểu Lan, người mà một vài năm trước cầm tín vật của Lâm Khiếu Đường đến đây gia nhập Thiên Hà Tông, mà nữ tử bạch sam và chúng nữ còn lại cũng là đám người Tố Tố được Lâm Khiếu Đường thu lưu.
Tố Tố nhìn bóng lưng của Tiểu Lan nhịn không được nói:
- Lan tỷ tỷ, sư phụ cát nhân tự có thiên tướng, nhất định là không có việc gì đâu.
Tiểu Lan xoay người cười cười, trực tiếp đi vào tĩnh thất của chính mình, nhưng vừa mới đi vào tĩnh thất lại chợt nghe thấy bên trong thú gian truyền đến từng đợt như tiếng reo vui của một đám tiểu thú màu lam, rồi tất cả đều nhanh chóng bay ra phía ngoài thạch động.
Lúc này, bên ngoài cũng có một vài nữ tử với thần sắc vội vã tiến đến, còn có cả một vài người bên trong nghe được động tĩnh cũng bắt đầu chạy lại, trong đó có một nữ tử khẩn trương nói:
- Tố Tố tỷ, Lan tỷ tỷ, mấy đạo phòng ngự kết giới trận bỗng nhiên tự động mở ra, dường như đã có người xông vào, chúng ta phải làm sao vây giờ?
- Không có khả năng!
Tiểu Lan vô thức nói, các kết trận nơi đây được bố trí từng trận kết hợp tinh diệu vô cùng, coi như là người đã có tu vi linh hồn giai xông vào cũng phải tốn không ít công sức, mà muốn làm cho kết trận tự động mở ra lại càng là không có thể.
Vừa dứt lời, một đạo quang mang đã hiện lên, một gã thanh niên đeo cự kiếm đã xuất hiện bên ngoài cửa đá, cả đám Tham thị thú đang bay ra hưng phấn quay xung quanh trên dưới người thanh niên mà ra vẻ hưng phấn không ngớt. Đám Tham thị thú này vẫn duy trì lân phiến màu lam trên người, hiển nhiên là từ trước khi Lâm Khiếu Đường rời đi đã lưu lại, đàn Tham thị thú này vẫn chưa hề tiến giai.
Còn thanh tử kim trường thương lại dựng đứng tại bên cạnh Lâm Khiếu Đường từ lâu, trên thương phát ra quang mang chói mắt vô cùng.
- Chủ nhân!
- Lão đại!
- Sư phụ!
Hiển nhiên người thanh niên đeo cự kiếm kia chính là Lâm Khiếu Đường đã quay về.
Chúng nữ tu khi nhìn thấy rõ là ai nhất thời kinh hỉ phi thường, đặc biệt là Tiểu Lan và Tố Tố lại càng thoáng như trong mộng, lại có chút không thể tin được đôi mắt của mình.
- Tất cả mọi người sao lại dùng loại nhãn thần như vậy nhìn ta? Ta lẽ nào lại rất giống quỷ hồn hay sao?
Lâm Khiếu Đường lộ vẻ tươi cười nói.
Tiểu Lan cuống quýt tiến lên, quan sát thật kỹ hắn xác nhận không thụ thương, lúc này mới vỗ ngực hổn hển nói:
- Bên ngoài đều nói người đã...
- Đã chết?
Lâm Khiếu Đường liền nói tiếp, chỉ là lời nói còn chưa có thoát khỏi miệng liền đã bị một bàn tay che kín miệng lại.
Tiểu Lan trách cứ nói:
- Lão đại, đừng có nói bậy!
- Ha ha, cũng chỉ là lời nói thôi mà!
Lâm Khiếu Đường ngửa mặt cười dài nói.
- Sư phụ, chuyến đi Đại Hạ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghe bên ngoài đồn đại đều thập phần ly kỳ!
Tố Tố đang mừng rỡ không nhịn được hỏi.
- Tùy bọn họ nói đi, truyện càng ly kỳ càng tốt!
Lâm Khiếu Đường tỏ vẻ không sao hết nói.
Tiểu Lan và Tố Tố hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không thể hiểu nổi, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn giải thích gì nhiều mà nhìn lại động phủ đã được bố trí đổi mới, sau đó thoải mái nói:
- Các ngươi chuẩn bị một chút, một lúc nữa hai vị nguyên lão sẽ đến đây gặp mặt, trước khi hồi môn ta đã truyền âm rồi.
Hơn mười vị nữ tu đều tự giác lui xuống, Tiểu Lan và Tố Tố cũng đi chuẩn bị trà.
Phút chốc, hai đạo quang mang chợt lóe, dĩ nhiên là Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân đã hiện thân trước cửa động, hai người nhìn thấy Lâm Khiếu Đường nguyên vẹn lông tóc toàn thân, đứng đó một hồi rồi mới ha hả cười lên.
- Sư đệ, ngươi thất tung lần này làm ta và sư huynh lo lắng rất nhiều, nếu không phải chiến sự mới qua, tình hình trong phái còn bất ổn sợ là một trong hai ta chắc chắn đã ra ngoài tìm ngươi rồi.
Lạc Trần Tử cảm khái nói.
Lâm Khiếu Đường cũng cảm giác được Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân đúng là thực tâm, cả hai đối đãi với mình như người cùng một nhà.
- Để nhị vị sư huynh lo lắng rồi, sư đệ đều khỏe mạnh, cũng không phải đã trở về rồi hay sao?
Lâm Khiếu Đường có chút áy náy trả lời.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Thiên Kiều Lão Nhân khoe ra bộ dáng già nua, khuôn mặt cũng hiện lên nét vui mừng nói. Cuối cùng thở dài một hơi.
- Không biết sư đệ tiến vào Đại Hạ, sau đó gặp biến cố gì mà tận đến bây giờ mới có thể trở về, năm người lần đó cùng sư đệ ra đi, từ hai năm trước đã lục tục trở về, chỉ còn lại một mình sư đệ thất tung, ngoại giới đều đồn thổi sư đệ đã gặp nạn tại Đại Hạ, chỉ có ta và sư huynh là không tin.
Lạc Trần Tử quan tâm lo lắng hỏi.
- Việc này nói ra rất dài, ngày hôm nay mời hai vị sư huynh tới cũng là sư đệ có điều muốn nói!
Lâm Khiếu Đường đi thẳng vào vấn đề.
- Sư đệ xin cứ nói!
Lạc Trần Tử thẳng thắn.
- Chuyện ta trở về xin đừng cho bên ngoài biết. Lần này ta trở về ngoài hai người ra ngay cả người trong môn phái ta cũng không muốn cho biết. Đoạn đường về ta đều ẩn độn trở về, mặt khác còn muốn xin nhị vị sư huynh giúp ta tìm một nơi có thể tĩnh tu, ba tháng sau ta muốn bế quan, lần này bế quan khả năng tương đối dài, mọi chuyện trong môn phái cũng như bên ngoài xin hai vị sư huynh lo lắng.
Lâm Khiếu Đường không xem Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân là người ngoài nên nói không chút khách khí.
Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân quan sát kỹ Lâm Khiếu Đường một hồi, lúc này mới phát hiện vị Lâm sư đệ sau khi thất tung một vài năm, tu vi lại có tăng tiến, mặc dù không phải là đột phá bình cảnh nhưng cũng đã tới linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách cánh cửa địa vương giai một bước rất ngắn mà thôi.
- Sư đệ thật đúng tạo hóa kinh người, người khác cần đến vài chục năm mới cầu được chút tiến bộ, sư đệ chỉ ngắn ngủi vài năm liền có thể hoàn thành, quả thật là kỳ tài tu luyện, ta và sư huynh không khỏi mặc cảm!
Lạc Trần Tử một mặt cảm thán, một mặt xấu hổ nói.
Lâm Khiếu Đường chỉ thoáng cười nhẹ rồi lại ngước nhìn Thiên Liều Lão Nhân.
Thần sắc người này tuy là không tồi thế nhưng linh nguyên đã bắt đầu tán loạn, thọ nguyên hẳn là đã đến tận cùng, sợ là trong vòng ba mươi năm sẽ đến lúc tiêu vong.
Lâm Khiếu Đường lấy ra ba viên kim đan, một đưa cho Lạc Trần Tử còn hai viên còn lại đưa cho Thiên Kiều Lão Nhân. Hai người nhìn thấy kim đan đều ngạc nhiên không ngớt, khi tay tiếp nhận kim đan đều run nhè nhẹ. Đan dược tỏa ra dược lực nồng đậm, chỉ cần cảm thụ một phen cũng có thể nghĩ tới tu vi đã tăng một phần.
- Sư đệ, đây chính là Linh vương đan?
Thiên Kiều Lão Nhân cẩn thận cầm hai viên kim đan như đang giữ lấy chí bào cẩn thận hỏi.
Lâm Khiếu Đường bình tĩnh gật đầu.
Khi được xác nhận, hai vị nguyên lão càng cảm thấy được vị Lâm sư đệ đích thực càng thêm thần bí. Linh vương đan, cái loại đan dược giá trị cấp bậc cao như vậy lại có thể dễ dàng đem tặng, hơn nữa một lần chính là ba viên.
Chỉ cần một viên Linh vương đan liền có thể làm cho toàn bộ tu luyện giới thất điên bát đảo, phải biết rằng đan dược này có thể giúp cho tu luyện giả linh hồn giai gia tăng tỷ lệ đột phá bình cảnh thật lớn, hơn nữa đến ngay cả tu luyện giả địa vương giai sau khi phục dụng cũng có thể tăng thêm hơn mười năm tu vi.
- Sư đệ, cái này quá quý trọng, ngươi hay là cứ giữ lấy cho mình dùng đi!
Lạc Trần Tử có chút thẹn thùng nói, dù sao cái này cũng quá quý trọng.
Thần sắc Thiên Kiều Lão Nhân phức tạp, nhãn thần còn có chút do dự, lúc này lão mặc dù cùng ý nghĩ như Lạc Trần Tử thế nhưng thọ nguyên của lão sắp tận, nếu là không có hai viên Linh vương đan này, chỉ thuần túy tu luyện củng cố linh nguyên thì cùng lắm là tăng thêm được một giáp thọ nguyên, dù sao Linh vương đan thực sự quá mê hoặc.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Sư đệ vẫn luôn bôn ba bên ngoài, chưa hề có lúc chăm lo đến chuyện trong môn phái, thực cảm thấy có chút không xứng đáng với cái chức nguyên lão này. Ba viên Linh vương đan đây cứ xem như là bồi thường đối với môn phái, nhị vị sư huynh không cần phải từ chối, nếu còn như vậy chẳng lẽ coi ta là người ngoài sao?
Vừa nghe nói thế, tâm ý do dự của Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân liền biến mất, lập tức thu ba viên đan dược lại rồi nói:
- Tâm ý của sư đệ, chúng ta xin nhận, bằng không chẳng phải là làm kiêu hay sao.
- Không dối gạt nhị vị sư huynh, lần này sư đệ đã đắc tội đến một vài nhân vật lợi hại bên ngoài, bởi vậy nên việc trở lại môn phái nhất định phải bảo mật, bằng không môn phái rất có thể đối diện với tình huống bất lợi nên rất mong nhị vị sư nhớ lấy thật kỹ. Bên cạnh đó khi sư đệ bế quan, mấy nữ tu này cũng xin nhị vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn!
Lâm Khiếu Đường cường điệu nói.
- Sư đệ cứ yên tâm bế quan, sự tình bên ngoài tất cả cứ giao cho hai người chúng ta xử lý!
Lạc Trần Tử dứt khoát nói.
Ba người nói chuyện tiếp một hồi rồi Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân quay trở về động phủ bố trí công việc.
Sau khi hai người rời khỏi Lâm Khiếu Đường cũng lập tức tiến vào bên trong thạch viên, đem mấy trăm thứ thảo dược thu thập được trong chuyến đi Đại Hạ trồng xuống toàn bộ, nhưng cũng bởi vì hành trình kéo dài mấy năm nên có một vài linh thảo không thể tiếp tục gieo trồng, lại thêm cả trăm loại sau khi gieo trồng không thích ứng nhanh chóng héo rũ.
Bận rộn trong khoảng thời gian năm ngày. Cuối cùng cũng có thể giữ lại được ba trăm gốc. Những linh dược này sau khi trồng xuống được một ngày lại lập tức bị năm gốc Cổ độc thi thảo điên cuồng hấp thu.
Ngày kế tiếp, Lâm Khiếu Đường đem thân thể Duy Lạp dung hợp với thú nguyên tinh cấp tám nên tạm thời có thể an tâm không bị cương thi hóa, trừ lần đó ra còn lại toàn bộ thời gian Khiếu Đường đều ở trong luyện đan thất.
Hai tháng sau, Lạc Trần Tử lui tới một chuyến, báo cho Lâm Khiếu Đường biết đã tìm được địa điểm mà hắn yêu cầu, kết quả khi Lâm Khiếu Đường biết được lại chính là cấm địa Thiên Hà Tông Địa Linh Hà, đây cũng chính là dòng nước ngầm rất thần kỳ vẫn chảy sâu trong lòng đất mấy trăm trượng.
Bên cạnh Địa Linh Hà còn có một đảo đỉnh sơn, cái này cùng với tòa đỉnh sơn (núi ngược đỉnh) nơi cửa lớn Thiên Hà Tông có vài phần tương tự, chỉ khác nhau là: một cái nằm trên mặt đất còn một lại là ngầm ở dưới lòng đất.
Lâm Khiếu Đường vẫn ở lại trong bảo khố thất một tháng sau mới đi ra, sau đó lại đem số đan dược đã luyện chế được trong thời gian ba tháng trước phân phát toàn bộ cho chúng nữ, mỗi người khoảng chừng hai ba mươi viên. Tiếp đó lại lưu cho các nàng mấy vạn sơ cấp nguyên thạch và một ít yếu quyết công pháp.
Sau khi nhanh chóng bố trí thêm vài đạo kết trận an toàn bên ngoài động phủ, Lâm Khiếu Đường liền thu thập vài loại vật phẩm cùng với năm gốc Cổ độc thi thảo vốn đã được ăn no nê, trong thời gian ba tháng đã đem hơn ba trăm gốc linh thảo ăn sạch sẽ như tằm ăn rỗi.
Trước khi đi, Lâm Khiếu Đường gọi hai người Tiểu Lan và Tố Tố lại, sau một hồi nói chuyện, nhị nữ đều thể hiện thái độ cực kỳ kiên quyết nên Lâm Khiếu Đường cũng chỉ đành buông lòng do dự mang theo nhị nữ tiến vào Địa Linh Hà.
Địa Linh Hà nằm tại giải đất trung tâm Thiên Hà Tông, bên dưới một ngọn núi cao quá ba trăm trượng nên phi thường bí mật, chỉ có một đoạn ngắn quanh co nối liền với động sâu là có liên hệ với bên ngoài.
Sau khi Lâm Khiếu Đường tiến vào liền che lại toàn bộ động khẩu, tại bốn phía bày ra kết trận lần lượt che kín thông đạo duy nhất, muốn cường ngạnh xông qua hầu như là si tâm vọng tưởng.
← Ch. 416 | Ch. 418 → |