Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Y - Chương 423

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 423: Tây hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Gã thanh niên đứng chính giữa mặc bạch bào tuấn lãng, trên tay cầm một chiếc quạt nói:

- Thiên tư của Uyển nhi vốn hơn người, hơn nữa lại lại có một bậc kỳ phụ truyền cho nàng công pháp tuyệt diệu, có được tu vi như ngày hôm nay cũng là điều dự đoán trước.

Một gã khác mặc võ phục toát lên vẻ kiên nghị của nam tử gật đầu nói:

- Ngày trước chỉ mới đệ ngũ trọng Tử long khí diễm, uy lực đã mạnh vô cùng, hôm nay chỉ sợ ngay cả ta cũng khó có thể thắng được.

Thiếu nữ mặc áo dài màu lam nhìn trường địch (ống sáo) màu lam trong tay xuất thần nói:

- Uyển nhi muội muội bế quan lâu như vậy, lần này xuất quan sợ là sẽ có thay đổi lớn.

Nam tử mặc thanh phục gật đầu nói:

- Mấy năm nay hai vị viện thủ và Mộ đại sư hết lòng trợ giúp bốn người chúng ta tu luyện trùng quan, chỉ tính riêng lượng đan dược đã có giá trị liên thành, trong bẩy mươi năm qua hầu như đã đem hơn phân nửa tài nguyên Tiềm Long Viện đổ trên mấy người chúng ta, chỉ sợ mục đích của bọn họ cũng không hề đơn giản.

Thanh niên mặc bạch bào như hiểu ra một chút nói:

- Ý của Tiêu huynh là?

Ánh mắt của nam tử mặc thanh phục dừng lại trên bầu trời rồi mới nói:

- Hai vị viện thủ vẫn không thể hiểu thấu được phi thăng chi đạo, dừng lại ở cảnh giới giả đế đã bốn năm trăm năm, họ dự định biến chúng ta thành lợi thế và trợ lực cuối cùng cho mục đích phi thăng của bọn họ, vô luận cuối cùng là phi thăng thượng giới hay là ngã xuống, sau bọn họ khi rời khỏi, chúng ta cũng đều là nhân tài chủ trì Tiềm Long Viện.

- Ý Tiêu huynh muốn nói là một khi Uyển nhi xuất quan, Cơ đại sư và hai vị viện thủ sẽ có nhiệm vụ cần chúng ta hoàn thành sao?

Thanh niên mặc bạch bào hỏi lại.

Nam tử mặc thanh phục gật đầu nói:

- Đúng vậy, đã nhiều ngày qua ta nghe được một vài lời đồn thổi, gần đây ngoại giới đúng là rất náo nhiệt, tựa hồ đã phát hiện ra một cái gì đó rất trọng đại, hai vị viện thủ không có khả năng không biết chuyện này.

Thiếu nữ mặc lam y nhìn lại phương hướng Vạn bảo các gật đầu nói:

- Mặc kệ hai vị viện thủ xuất phát từ mục đích gì cũng đều vì một phen khổ tâm đối với môn viện, chúng ta bốn người cứ ổn thỏa hồi báo lại. Uyển nhi muội muội có lẽ đã xuất quan, chúng ta cũng không nên chậm trễ.

Hai nam một nữ này chính là là môn nhân Tiềm Long Viện ngày trước là Tiêu Mục, Bạch Du và Triển Thỉnh Nhu. Ba người này tuổi còn rất trẻ nhưng hiện tại trong Tiềm Long Viện là những địa vương giai đứng đầu, thậm chí phóng nhãn ra toàn bộ Kỳ Đông Đại Lục, có khả năng đạt được trình độ như bọn họ chỉ sợ là không có mấy người.

Tiềm Long Viện trải qua sự khổ tâm lãnh đạo của hai vị viện thủ, tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài khắp nơi. Lúc trước cùng lúc tìm được bốn vị thanh niên vô luận là về tâm trí hay thể chất đều là những tuyển chọn tốt nhất đào tạo thành những tu luyện giả thiên tài.

Cho dù Tiềm Long Viện có trong những thời kỳ huy hoàng đều có tồn tại đặc thù xuất hiên nhưng hiện tại xuất hiện bốn thiên tài tuyệt đối có thể so sánh với thời kỳ đỉnh cao nhất trong lịch sử Tiềm Long Viện.

Tứ Thải Chân Long chính là danh hiệu mà đông đảo thanh niên tu sĩ đặc biệt xưng tụng, đây cũng chính là bày tỏ tâm ý ngưỡng mộ của đông đảo chúng tu hướng tới bốn người bọn họ.

Đến thời điểm này cũng là lúc Tiềm Long Viện giải trừ cấm môn, tu sĩ bên trong viện lại có thể một lần nữa giao tiếp với bên ngoài, mà hai vị viện thủ lại càng cường thế xuất kích, đi tới Đại Hạ Quốc

Tục truyền rằng, hai vị viện thủ vì mười năm trước Đại Hạ Quốc đã vô chém giết vài tu sĩ, đánh trọng thương đại tu của Tiềm Long Viện, nên đã đi đòi lại công đạo.

Ngũ đại môn phái Đại Hạ quốc cũng cử vài đại nguyên lão tới gặp mặt, sau cùng để thỏa hiệp coi như chuyện đã qua liền lấy trăm vạn nguyên, linh thảo ngàn cây, nguyên quáng vạn tấn coi như một cái công đạo bồi thường Tiềm Long Viện.

Bởi vậy lúc Tứ Thải Chân Long là Thanh long, Bạch long, Lam long và Tử long nhiều lần xuất hiện tại các thượng cổ cấm địa đại tu luyện giới, lấy được vô số tài bảo, thế lực của tại Tiềm Long Viện hiện đã đạt đến một tầm cao mới.

Ngay lúc Tiềm Long Viện đang bừng bừng thanh thế cực lớn thì bên phía đại lục Minh Tây, một quán rượu nhỏ bé trong một trấn nhỏ cổ kính, khách hàng trong quán rượu đang thoái mái uống rượu nói chuyện phiếm, bầu không khí có vẻ cực kỳ hỗn tạp.

Lão bản quán rượu và tiểu nhị cẩn thân hầu hạ khách hàng tới uống rượu hôm nay, có thể nói mỗi một khách hàng ở đây đều là những người mà bọn họ không thể nào đắc tội được. Gần nhất nghe đồn rằng tại trấn nhỏ A Lôi Tư cách đây hơn ba mươi dặm, sâu trong đó đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mờ ảo, tựa hồ như có bảo vật gì đó xuất hiện, điều này làm cho rất nhiều mạo hiểm giả chen chúc chạy tới. Trấn nhỏ không tới ba nghìn dân này đã chật như nêm cối, cũng may đám mạo hiểm giả này chỉ tới trấn nhỏ nghỉ ngơi một chút rồi lập tức rời đi, đại thể đều định vị địa điểm một chút không ở lại lâu, lại càng không hề dừng chân, buổi tối chỉ có mấy quán rượu vẫn còn vô cùng náo nhiệt.

Bởi vậy, đã nhiều ngày nay, khách nhân trong quán rượu hầu như đều không phải là dân cư trong trấn, hầu hết đều là mạo hiểm giả có vóc người to lớn lực cưỡng, mỗi người đều là loại hung thần ác sát, khí thế bức người, điều này tất nhiên làm cho lão bản quán rượu và tiểu nhị sợ hãi không thôi, rất sợ những mạo hiểm giả đặc biệt tính khí không tốt cố ý gây khó dễ hoặc là thẳng thừng đập tan cái quán rươu nhỏ nhỏ này.

Mấy ngày hôm nay, những mạo hiểm giả tới nơi này đều không tệ lắm, tuy rằng có phát sinh vài xung đột nhưng chung quy đều rời khỏi quán rượu giải quyết, không tạo ra tổn thất gì quá lớn.

Buổi tối ngày hôm nay, trong quán rượu vẫn náo nhiệt phi thường, khách uống rượu so với mấy ngày hôm trước có chút ít hơn thế nhưng tựa hồ mỗi người đều phi thường hung hãn. Ngay khi các khách hàng tới uống rượu nói chuyện với nhau, cửa quán đột nhiên mở ra, một gã thanh niên tóc đen mắt đen, dung mạo khá tuấn lãng, mặc trường bào màu tím, sau lưng đao thanh cự kiếm rất lớn chậm rãi tiến vào, bởi vì cửa quán tương đối thấp bé, cho nên gã thanh niên gã thanh cự kiếm xuống bước qua cửa rồi mới đeo trở lại.

Bởi vì trang phục bên ngoài gã thanh niên này quá mức kỳ quái, cho nên rước lấy rất nhiều ánh mắt nhìn vào, bầu không khí trong quán rượu vốn rất ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị.

Thanh niên mặc tử bào đối với những ánh mắt dị thường đang nhìn chính mình dường như không thấy, sắc mặt rất bình tĩnh tiêu sái bước tới một chiếc bàn còn trống ngồi xuống.

Thanh niên tử bào khiến cho nhiều người nổi giận, tuy nhiên người sáng suốt vừa nhìn liền biết được người thanh niên này là môt mạo hiểm giả, tự nhiên không có người nào tới quấy rầy, thanh cự kiếm mà hắn đeo phía sau lưng kia có trọng lượng không hề nhẹ, điều này có thể suy ra được thực lực của thanh niên này không kém, tất nhiên không phải mạo hiểm giả bình thường.

Đơn giản chỉ là thanh cự kiếm kia đã đủ làm cho hơn phân nửa mạo hiểm giả trong quán rượu này nổi lên tham niệm, mà có một bộ phận nhỏ thực lực tương đối mạnh mẽ.

Lão bản quán rượu vừa thấy vị mạo hiểm giả cổ quái này dĩ nhiên đến đây một mình, trong lòng nhất thời trở nên khẩn trương, đã từng nhiều lần nhìn thấy các mạo hiểm giả phát sinh xung đột, đều bởi vì một bên trong đó tương đối ít người, đơn độc khiến cho đoàn đội mạo hiểm giả tự tin bắt nạt.

Mạo hiểm giả hiển nhiên không có bao nhiêu người lương thiện, cá lớn nuốt cá bé chính là tín niệm vĩnh viễn không đổi trong thế giới bọn họ, chuyện chém giết lẫn nhau đều rất bình thường.

Người thanh niên mặc tử bào chính là Lâm Khiếu Đường vừa mới tiến vào đại lục Minh Tây, lúc này đoạn đường vượt qua hải vực rộng lớn, lấy thực lực của hắn chỉ mất hơn hai tháng, mà năm đó trở lại đại lục Kỳ Đông, Lâm Khiếu Đường mất thời gian gần một năm, mà đó còn là được lực lượng kỳ dị sau cơn lốc xoáy truyền tống đến một địa điểm không biết tên, đoạn đường còn lại chỉ tương đương với một phần ba toàn bộ khoảng cách mà thôi.

Đoạn đường khẩn cấp này Lâm Khiếu Đường tốn thời gian hai tháng, trong đó trải qua mấy chỗ hải vực tương đối nguy hiểm và phạm vi hai đại hải tộc hắn đều thu liễm khí nguyên kín đáo vượt qua. Khi một lần nữa bước vào đại lục Minh Tây, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng hiểu rõ năm đó vì sao Kỳ Áo có thể đơn giản qua lại hai đại lục như vậy.

Năm xưa, khi Lâm Khiếu Đường rời đi chính là thời điểm hải thú đại chiến với nhân loại đại lục Minh Tây, hiện tại đã hơn một trăm năm trôi qua đi, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, bất quá hiển nhiên hải thú tộc cũng không tiêu diệt được hoặc không muốn tiêu diệt toàn bộ nhân loại.

Trải qua thời gian mấy ngày điều tra, Lâm Khiếu Đường đại khái biết được lần đại chiến đó tu luyện giả đại lục Minh Tây thiếu chút nữa không chống lại được, cuối càng nhân ngư tộc và long tộc đều gia nhập vào cuộc chiến cộng đồng chống lại hải thú điên cuồng tập kích, lúc đó mới đẩy lui được hải thú ra khỏi đại lục. Thế nhưng từ lúc đó cứ cách một đoạn thời gian nhất định tích lũy thực lực hải thú nhất tộc sẽ lại tổng tấn công đất liền một lần nữa.

Lâm Khiếu Đường gọi cho mình một chai rượu tương đối lưu hành rộng rãi trong đại lục Minh Tây, rượu đế mỗ đặc lãng, không chút để ý thoải mái hưởng thụ chén rượu trong tay, lực chú ý có vẻ không quá tập trung, kỳ thực cũng là do hắn muốn trao đổi với Kỳ Áo sau ba mươi năm ngủ say vừa mới thức tỉnh lại.

- Tiền bối xác định gần đây có một khối toái phiến sao?

Lâm Khiếu Đường dùng nguyên thức truyền âm nói.

- Cửu thiên nguyên lô chính là do lão phu luyện chế ra, lúc phong ấn lão phu đã đặc biệt để lại ấn ký linh hồn, chỉ cần không có trong ba khối đại lục thần bí bị phong ấn kia thì lão phu có thể cảm ứng được, lúc đầu không phải ta đã nói với ngươi rồi lão, lão phu cảm ứng được hai khối, cả hai khối này đều ở trong đại lục Minh Tây, trong đó một mảnh ở gần đây.

Kỳ Áo khẳng định nói.

- Vẫn bối cảm giác nơi này có chút cổ quái, tràn ngập vẻ hắc ám nào đó!

Lâm Khiếu Đường lo lắng nói.

- Tiểu tử ngươi cũng quá cẩn thận đi, lấy tu vi thần thông của ngươi hôm nay còn sợ cái gì!

Kỳ Áo cười nói.

- Mọi việc cẩn thận một chút vẫn tốt!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Lão phu rốt cuộc cũng đã biết được vì sao ngươi đã trải qua nhiều hiểm cảnh thế nhưng vẫn có thể bình yên sống sót trở về. Năm đó khi lão phu phủ xuống gặp tiểu tử ngươi đúng là tạo hóa, bằng không ngày hôm nay lão phu đúng là một tay khó vỗ thành tiếng, chỉ sợ vẫn là một con quỷ hồn lạc lõng!

Kỳ Áo cảm thán.

- Vãn bối cái gì cũng tốt, chỉ là rất sợ chết!

Lâm Khiếu Đường không hề che giấu.

- Ha ha...

Kỳ Áo đột nhiên cười ha ha, khí thế hào sảng nói. -

- Sợ chết tốt, lão phu lớn như vậy cũng rất sợ chết, hai người chúng ta là hai kẻ sợ chết, tất nhiên không chết, ha ha...

Trong quán rượu, thỉnh thoảng lại có những cặp mắt không hề mang theo ý tốt liếc nhìn gã thanh niên mặc tử bào ngồi trong góc, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, nhìn thấy thanh niên vẫn còn đang uống rượu không có đồng bọn, trong tửu quán có một bàn bốn mạo hiểm giả liếc mắt tập trung đánh giá thanh niên mặc tử bào, bất quá bọn họ cũng không phải là nhìn vào hầu bao của thanh niên mặc tử bào mà là có mục đích khác.

Bốn gã mạo hiểm giả này có ba nam một nữ, ba nam phân biệt là hai gã kiếm sư, một gã mục sư, còn có một vị nữ ma pháp sư, trong bốn người, tu vi kém cỏi nhất chính là gã mục sư, mới chỉ đạt tới sư giai hậu kỳ đỉnh phong, nữ nhân mặc ma pháp bào của ma pháp sư, tu vi đã đạt tới đại sư giai sơ kỳ đỉnh phong, mà hai gã kiếm sư kia có tu vi cao nhất, đạt tiêu chuẩn đại sư giai trung kỳ.

- Ny Na, nhóm chúng ta còn khuyết thiếu mất một vị trí, chỉ có ta và Lạp Tây Đức đảm đương thì quả thực không thể nắm chắc được, nếu như có một vị đại kiếm sư gia nhập thì đối phó với "tam đầu địa ngục khuyển" thì sẽ có nắm chắc hơn nhiều.

Trong bốn người, một gã đại hán trung niên mặc chiến giáp màu xanh nhạt nghiêm túc nói.

Vị nữ ma pháp sư kia không phải là người có tu vi cao nhất, thế nhưng lại là người lãnh đạo của nhóm mạo hiểm giả này, lúc này đôi mắt màu xanh nhạt của nàng nhìn vào gã thanh niên mặc tử bào xa xa. Từ khi hắn vừa tiến vào, Ny Na đã một mục quan sát hắn, tuy rằng càng có thể miễn cưỡng cảm giác được thanh niên này có tu vi đại sư giai sơ kỳ, thế nhưng hắn vẫn luôn tạo cho nàng cảm giác nhìn không thấu.

- Á Lợi Tư, ý ngươi là muốn mười gã thanh niên tóc đen kia gia nhập vào nhóm chúng ta sao?

Ny Na vén một bên tóc dài không để ý nói.

Đại hán trung niên mặc chiến giáp gật đầu, Lạp Tây Đức một bên cũng nói.

- Á Lợi Tư, ngươi thế nào càng dần càng nhát gan rồi, chỉ cần hai người chúng ta có thể kéo dài thời gian đến khi Ny Na thi triển ra mư thiên thạch thì con súc sinh đó hẳn phải chết không cần nghi ngờ, còn phải lo lắng cái gì cơ chứ? Nếu như thêm một người thì bảo bối thu được lại bị phân nhỏ hơn một phần, đến lúc đó ta còn bao nhiêu?

Gã mục sư áo bào trắng vẫn không nói câu nào, lúc này thần sắc bất định cúi đầu.

- Tam đầu địa ngục khuyển này không bình thường, mấy ngày trước ta có nghe nói mấy đội mạo hiểm giả đã bị nó tiêu diệt, ta nghĩ nên nhiều hơn một phần đảm bảo vẫn tốt hơn, cái mạng không còn thì cái gì cũng không, chẳng bằng sống mà thiếu một chút cũng được.

Khi gã mục sư áo bào trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra hai người đối diện không hề đặt lực chú ý lên chính mình, mà Ny Na vừa ngồi ngay bên cạnh không biết từ lúc nào đã không thấy nữa.

Gã mục sư áo bào trắng uể oải nâng chiếc kích nặng trên mũi, lúc này mới nhìn thấy rõ Ny Na đã xuất hiện bên cạnh gã thanh niên mặc tử bào kia.

*****

Khuôn người đầy đặn với những đường cong quyến rũ phi thường, cho dù đã được khoác lên mình một ma pháp bào rộng thùng thình che lấp đi những đường cong chết người kia nhưng dưới con mắt của những kẻ mạo hiểm giả lại càng kích thích ham muốn, thậm chí có người chảy nước bọt khóe miệng.

Bất quá những kẻ mạo hiểm giả này cũng chỉ là thưởng thức qua nhãn thần, không có bất luận cử động đùa giỡn nào cả, bông hoa hồng đẹp này chung quy rất nhiều gai, một gã ma pháp sư không phải là ai cũng có thể trêu chọc vào được. Mà nếu như theo lời hai gã đại kiếm sư đồng bạn nói thì đoàn đội này có thực lực rất kinh khủng, đủ để chống lại một dong binh đoàn hạng trung, mà nhìn thứ trên ngực bọn họ cũng đã đủ cho mọi người biết bối cảnh của mình, người khác tốt nhất là không nên trêu vào, bằng không...

Ny Na tựa hồ đã quen với việc trở thành tiêu điểm, trên mặt vẫn mỉm cười, đi tới trước người thanh niên mặc tử bào, rất tự nhiên kéo lấy chiếc ghế phía đối diện ngồi xuống rồi không hiểu là cố ý hay vô tình mà lắc nhẹ cặp mãn phong trước ngực làm cho chủ nhân những ánh mắt tham lam vẫn đang trừng trừng bốn phía nhất thời như bị hỏa thiêu.

Thế nhưng toàn bộ quá trình thanh niên mặc tử bào này thủy chung không hề liếc mắt một cái, chỉ là trầm mặc nhìn chén rượu trong tay đến xuất thần.

Lòng cao ngạo của Ny Na nhất thời bị đả kích, trong lòng không khỏi có chút tức giận bốc lên, dĩ nhiên có người có thể coi thường chính mình, bất quá trên mặt vẫn như cũ duy trì một nụ cười vô cùng mỹ lệ.

- Lai khách tôn kính, ta là Ny Na Tạp Liệt Hưu Tư, một kẻ mạo hiểm giả, nơi này có người ngồi sao?

- Có!

Câu trả lời rất đơn giản, không hề có ý tứ tự giới thiệu. Ny Na sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được đối phương không phải bởi vì xuất thần mà không chú ý tới mình, rõ ràng chỉ làm như không thấy.

"Chẳng lẽ không thể tự giới thiệu một chút sao? Thái độ thật đúng không lễ phép."

Cơn tức giận trong lòng Ny Na đã mạnh mẽ bốc lên, bất quá trên khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn vẫn như cũ duy trì nét mỉm cười, chỉ là trong đôi mắt màu xanh nhạt kia đã lộ ra chút oán giận.

- Bằng hữu ngươi tựa hồ không đến, ta có thể ngồi một chút được không?

- Không thể!

Vừa muốn sử dụng mỹ nhân kế trước tiên mê hoặc đối phương một chút, làm cho đối phương thần hồn điên đảo rồi sau đó mới tiếp tục vấn đề, nhưng là Ny Na lúc này lại có điểm phát điên lên.

- Xin lỗi đã quấy rầy.

Ni Na có gắng áp chế nỗi tức giận và tủi hổ trong lòng đứng dậy nói.

Hơi chút dừng lại mong muốn đối phương đổi ý chủ động nói lời mời mình lưu lại, thế nhưng thanh niên mặc tử bào tựa hồ nhìn chén rượu trong tay như có giá trị quan tâm hơn so với nàng, thủy chung vẫn không hề liếc mắt sang dù chỉ một cái.

- Thật khinh người quá đáng! Người này đúng là không biết chút lễ giao, không hề có chút tu dưỡng, đích thực là một tên hỗn đản.

Khi Ny Na hổn hển trở lại chỗ ngồi trợn mắt nói với ba vị đồng bạn của nàng.

- Nếu như tại Hắc Nê Chiểu Trạch mà để ta gặp được tên này, phải cho hắn biết thế nào là nhan sắc không thể bỏ qua.

Tâm tình Ny Na có chút kích động nói.

Quán rượu lúc này đã cho thêm một đoạn nhạc đêm giữa các tiết mục. Đông đảo những kẻ mạo hiểm giả đối với tên nam tử tóc đen thần bí cư nhiên có thể cự tuyệt một vị nữ pháp sư mỹ lệ chủ động đến gần cảm thấy rất ngoài ý muốn, nếu như là bọn hắn có được cơ hội này chắc chắn sẽ phải tận dụng thật tốt.

Quán rượu rất nhanh khôi phục lại được trạng thái ồn ào như trước, nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài tửu quán lại truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, một cỗ áp lực vô hình nhất thời ập đến, hơn phân nửa mạo hiểm giả nơi đây đều cảm thấy ngực khó chịu, cực độ khó chịu.

Phanh! Cánh cửa đang lắc lư bị một cước đá văng ra. Một gã đại hán ngưu đầu nhân đi đến, ngay sau đó là một gã chiến sĩ mặc trọng giáp.

Chỉ chốc lát ba gã ngưu đầu nhân và năm tên chiến sĩ mặc trọng giáp đi vào, không gian bên trong tửu quán vốn đã không quá lớn lúc này càng trở nên chật hẹp.

Bất quá trạng thái này chỉ duy trì một thời gian rất ngắn. Không ít mạo hiểm giả thấy thú tộc ngưu đầu nhân này cùng Lai Đặc giáo trọng giáp chiến sĩ là một tổ hợp, trong lòng liền biết không thể trêu vào, tất cả đều vội vàng đứng dậy trả tiền rượu rồi cướp đường chạy đi.

Một lát sau, tửu quán chỉ còn lại bốn bàn có người ngồi là bốn người Ny Na, thanh niên mặc tử bào, ba gã thần bí mặc hắc bào che kín toàn thân và đám ngưu đầu nhân cùng trọng giáp chiến sĩ vừa mới đến.

Bốn người Ny Na trước đó vẫn dễ dàng tâm sự nhưng lúc này dường như hết chuyện tâm sự, tuy rằng là không phải e ngại ba ngưu đầu nhân cùng năm trọng giáp chiến sĩ kia nhưng cũng là không muốn tùy tiện đắc tội, trọng yếu hơn tám tên dã nhân này cũng không phải là chủ ý đến gây chuyện, bọn họ chỉ là qua đường mà thôi.

Bốn người Ny Na dù sao cũng có ba người là đại sư giai, hơn nữa lại còn là những thành viên nòng cốt trong Cự Phong dong binh đoàn vốn trực thuộc Đạt Khắc giáo nên cũng không phải e ngại gì nhiều.

Đạt Khắc giáo tuy nói là đã từng cùng Lai Đặc giáo thủy hỏa bất dung, nhưng từ vài trăm năm trước, sau sự kiện hải thú tấn công với quy mô lớn, hai đại giáo hội trong lúc đó đều có chung địch nhân nên quan hệ đã hòa hoãn không ít, những năm gần đây do vẫn phải đề phòng hải thú tập kích bởi vậy cũng không phát sinh xung đột gì lớn.

Ny Na cổ quái nhìn thoáng qua thanh niên mặc tử bào, người kia vẫn trước sau không thèm nhìn tới bất kỳ ai, ánh mắt thản nhiên nhìn chén rượu trong tay, phảng phất coi đó như là một tuyệt thế bảo bối mà hắn muốn nhìn thấu vậy.

- Đầu người này bị bệnh sao?

Ny Na không khỏi thầm nghĩ, bất quá rất nhanh cuộc đối thoại của đồng bạn đã kéo chú ý của nàng lại.

- Ngay cả giáo hội và thú nhân cũng đến tham dự, xem ra bảo bối được tam đầu cự khuyển kia trông coi không đơn giản!

Á Lợi Tư lo lắng nói với đồng bạn mà.

Lạp Tây Đức vốn luôn luôn không biết sợ trời sợ đất lúc này trong mắt cũng lộ ra một tia hoang mang bất định:

- Nếu như giáo hội và thú nhân đã phái cao thủ tới, chỉ sợ mấy người chúng ta đi chuyến này công toi.

Thanh niên mục sư đẩy đẩy đôi mắt kính khẩn trương nói:

- Không bằng chúng ta buông tha kế hoạch trước đó, chờ đợi đội trưởng tới rồi mới động thủ lần nữa?

- Chỉ còn biết như vậy mà thôi!

Ni Na do dự một hồi rồi thất vọng nói.

Bốn người khe khẽ nói chuyện, ba gã ngưu đầu nhân và năm tên trọng giáp chiến sĩ có giọng thô như tiếng sấm dậy, không chút để ý đến những người khác, hơn nữa thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười điếc tai, tiếng cụng ly và đập bàn đập ghế.

Ba gã mặc hắc bào thần bí và thanh niên mặc tử bào thủy chung chìm đắm trong thế giới của chính mình, không hề có bất luận động tĩnh nào khác.

Một phương không hề kiêng kỵ, ba phương còn lại đều là tương đối an tĩnh, bầu không khí cứ như vậy hơi có phần quái dị nhưng lại an tường vô sự.

Lão bản và tiểu nhị quán rượu đều rất khổ sở. Ngưu đầu nhân chính là phần tử bạo lực, tùy thời đều có thể bạo phát, đặc biệt trong lúc uống rượu, tâm tính sẽ rất khó khống chế, cũng chỉ có thể hy vọng tám vị đại sát tinh này mau mau chóng chóng rời đi.

Đáng tiếc lại không được như mong muốn, chỉ không lâu sau, lại một gã ngưu đầu nhân vóc người càng thêm lực lưỡng đẩy cửa đi vào, thân mình chí ít cũng cao đến hai mét ba. Cũng may cửa quán rượu mở ra so với bình thường lớn hơn không ít, bằng không với thân hình quá khổ như vậy căn bản là không thể tiến vào.

Trên vai tên ngưu đầu nhân này mang theo hộ giáp, hẳn là một vị thống lĩnh, khí nguyên trên người không hề ẩn dấu đều phi thường kiêu ngạo phóng ra.

Bốn người Ny Na nhất thời đều kinh hãi, đây chính là một gã ngưu đầu nhân đại sư giai hậu kỳ Tát mãn chiến sĩ.

Khi đi tới, ba gã ngưu đầu nhân và năm tên trọng giáp chiến sĩ đều là đứng dậy hành lễ, sau đó lại ngồi xuống tiếp tục ăn uống cười nói vui vẻ. Ngưu đầu nhân thống lĩnh tìm đến một cái bàn trống khác ngồi, tựa hồ muốn chờ một ai đó đến.

Lão bản lúc này mới phát hiện, mấy kẻ mạo hiểm giả bình thường ương ngạnh miệng đầy thô tục vẫn còn là người đáng yêu cỡ nào a. Ngày hôm nay mấy lượt khách này tới đây mới đều có bộ dáng cổ quái, làm cho hắn luôn luôn có một loại dự cảm không thể nói rõ.

Khổ niệm của lão bản đúng là còn chưa dứt, cánh cửa lại bị đẩy ra, có thể nói ngày hôm nay đúng là ngoài dự liệu khi liên tục xuất hiện những vị khách nhân cực kỳ đặc biệt. Khi cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, tất cả mọi người trong quán đều nhìn lại, đến ngay cả ba gã mặc hắc bào che kín khuôn mặt cũng nghiêng đôi nhãn thần âm u hướng về phía cửa, chỉ còn lại thanh niên mặc tử bào ngồi trong góc phòng vẫn trầm tư như cũ, vô luận là có phát sinh chuyện tình gì cũng không hề sợ hãi.

Khi thấy người khách mới đến tiến vào, tửu quán bỗng nhiên yên tĩnh lại, đến ngay cả lão bản cũng tạm thời quên đi những phiền não của mình, ánh mắt như có chút thất thần.

Ai cũng không ngờ người tới lại là một nữ tử tuyệt sắc như vậy, nếu là ngắm nhìn nàng đúng là làm cho ngươi ta có cảm giác choáng ngợp.

Mái tóc dài màu vàng được bó gọn lại, đôi con mắt màu lam trong suốt, cái mũi vểnh cao mà tinh xảo, phối hợp với một đôi môi màu phấn hồng, ngũ quan vô luận là chỉ nhìn một cách đơn thuần hay là tổ hợp cùng một chỗ cũng đều làm cho người ta kinh tâm động phách. Cái cổ trắng ngần để lộ rất dụ hoặc, đôi song phong êm dịu kia được che lấp bởi trường bào màu lam nhưng vẫn hiện lên một đường cong tuyệt mĩ. Cặp mông đầy đặn kết hợp với vòng eo thon tạo nên cảnh tượng kinh diễm. Tuy rằng trường bào đã che lấp đi phần nào đôi chân, nhưng thi thoảng vẫn để lộ ra khuôn hình làm cho ai cũng có thể tưởng tượng được đôi chân dài miên man đến chừng nào.

Phì phì...

Ba gã ngưu đầu nhân uống đã quá ba tuần rượu, lỗ mũi phun ra vài tia nhiệt khí, có vẻ như đang rất phấn khích.

Chỉ có nữ tử duy nhất bên trong tửu quán lúc trước là Ny Na còn giữ lại được chút tinh thần, đối với dung mạo của chính mình từ trước đến nay đều tự tin mười phần, nhưng đến hôm nay đúng là đã bị nữ tử mặc lam bào này làm nàng sinh ra chút tự ti.

Tất cả mọi người đều vô thức dò xét qua nữ tử mặc lam bào này, nhưng sau đó tất cả mọi người đều kinh ngạc, vị nữ tử mặc lam bào như siêu phàm thoát tục này trên người dĩ nhiên lại không có chút khí nguyên cảm, tự nhiên nàng ta là một người bình thường.

Nữ tử mặc lam bào hiện nên một vẻ kinh diễm, nhãn thần lại phảng phất như có chút lạnh lùng làm người ta có cảm giác không thể với tới.

Nữ tử mặc lam bào trong ánh mắt chăm chú của mọi người vẫn chậm rãi đi vào tửu quán, cặp mắt băng lãnh kia khi chạm đến một nơi bỗng nhiên biến đổi thành nhu hòa, trong mắt như không hề có gì khác ngoài người kia.

Lão bản tửu quán đang tự hỏi xem có nên đi tới bắt chuyện một chút, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy mấy tên ngưu đầu nhân và trọng giáp chiến sĩ liền lập tức bỏ đi ý niệm này trong đầu, trong lòng thầm thở dài than vị nữ tử này quá không cẩn thận, có dung mạo kinh diễm như vậy mà buổi tối dám đi ra ngoài chạy loạn, không phải là rước phiền toái cho chính mình hay sao?

Ánh mắt nữ tử mặc lam bào chỉ tập trung một điểm, rồi thẳng hướng đi tới. Khi đi ngang qua bàn đám ngưu đầu nhân và trọng giáp chiến sĩ thì đột nhiên một gã ngưu đầu nhân bỗng đứng dậy ngăn cản lối đi.

-"Tóc vàng hoe" (ặc ặc) xích xích!

Hơi thở mang theo tửu khí nồng đậm từ trong miệng tên ngưu đầu nhân tỏa ra.

- Đây là màu tóc mà ta thích nhất đấy. Tiểu thư, cùng Khắc Lỗ Đức ta uống một chén nào!

Vài tên trọng giáp chiến sĩ cũng bắt đầu ồn ào hẳn lên:

- Đến đi, uống một chén đại gia ta liền thưởng cho một tử kim tệ, hai chén liền thưởng cho mười tử kim tệ.

- Khắc Lỗ Đức ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau mời nàng lại ngồi.

- Cô em, một người tịch mịch, nhiều nam nhân như vậy chẳng phải có ý tứ hơn sao?

- Tránh ra!

Một thanh âm trong trẻo nhưng đa phần là mang theo hàn ý. Biểu tình của nữ tử mặc lam bào đã có chút không nhẫn nhịn được.

Ngưu đầu nhân Khắc Lỗ Đức nhất thời đỏ bừng mặt, trước mặt nhiều người như vậym à nữ nhân này lại không cho mình một chút mặt mũi nào. Cánh tay đã thuận hướng nữ tử vươn tới.

Xoẹt, một đạo quang mang hiện lên.

Không ai thấy rõ được điều gì xảy ra.

Ngưu đầu nhân chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, cánh tay đã bắt vào khoảng không. Nữ tử mặc lam bào quỷ mị xuất hiện phía sau hắn.

Những người khác nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ là ma thuật?

Nữ tử mặc lam bào cũng không liếc mắt đến một cái, tiếp tục hướng phía góc tửu quán bước đến.

- Đứng lại!

Ngưu đầu nhân Khắc Lỗ Đức hét lớn lên một tiếng, hiển nhiên không thể chấp nhận được việc bị người trêu đùa liền hùng hổ quay người lại xông đến. -

Phụt...Thanh âm của máu bị phun ra.

Thân thể khổng lồ của ngưu đầu nhân Khắc Lỗ Đức thình lình xuất hiện hơn mười vết rạch, máu tươi đang không ngớt từ đó phun ra bên ngoài. Tên ngưu đầu nhân vô cùng kinh khủng, muốn cầm máu lại, nhưng khi hắn vừa động, những vết thương đó nhất thời mở rộng ra làm cho thân thể khổng lồ nhất thời biến thành một đống máu thịt hoàn toàn phân liệt mà trước đó hắn dĩ nhiên không hề phát hiện ra.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)