Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đấu Y - Chương 479

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 479: Rời khỏi Ma Lục
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lâm Khiếu Đường lấy ra viên băng hồn đan, nói:

- Đan được này có thực thần kỳ như vậy?

Kỳ Áo lập tức đáp lại.

- Sau khi tiểu oa oa này hôn mệ, ngươi thực đúng là ngu ngốc rồi, cơ trí và bình tĩnh trước đây chạy đi đâu hết rồi? Lão phu đã từng nói, Hàn Nguyệt tại thượng giới là một trong Tam Hoàng, thuộc về cường giả hoàng giai đỉnh phong, ở hạ giới này chỉ là bị hạn chế với pháp tắc vị diện, không thể nào phát huy được toàn bộ lực lượng, chỉ có một tia niệm lực mà thôi, thế nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần không bị thương, quét ngang hạ giới cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay, ngươi nói một tu thánh giả hoàng giai đỉnh phong lấy ra thứ gì đó có thể là vật phàm sao? Mà lão phu năm đó cũng đã từng nghe qua về băng hồn đan này, hạ giới không phải phân chia đan được ra làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm sao? Thượng giới cũng có phân chia, chỉ là hơi khác nhau một chút mà thôi, thượng giới chia làm chính phẩm, cực phẩm và thánh phẩm, dan dược này trong các loại đan dược chữa thương thuộc về thánh phẩm, ngươi có hiểu hay không?

Kỳ Áo liên tục hỏi ngược lại. Kỳ thực trong lòng hắn cũng cấp bách tới phát hoảng, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên là không còn hứng thú nào để tìm kiếm một khối toái phiến cuối cùng, nếu là như vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Kỳ Áo không nhanh chết đi mới lạ.

Tâm tình nôn nóng của Lâm Khiếu Đường có hơi chút hòa hoãn, nhướng mày nói:

- Nếu như đan dược này thần kỳ như vậy, vì sao không thể cứu tỉnh được Uyển nhi. .

Kỳ Áo kiên trì giải thích nói:

- Chính là bởi vì loại đan dược này trong các loại đan dược chữa thương cũng chỉ vừa mới được xếp vào hàng thánh phẩm mà thôi, ngoài nguyên nhân đó là hầu như nội thương gì cũng có hiệu quả, thế nhưng hiệu quả chủ yếu đóng băng không cho thương thế chuyển biến xấu, giữ được thương thế nguyên như vậy trong vòng trăm năm không ngại, do đó có thể kéo dài thời gian cho tới khi tìm kiếm được phương pháp giải cứu khác.

Lâm Khiếu Đường đau lòng nhìn Uyển nhi đang hôn mê, lại nỏi:

- Ăn đan dược này vào có thể tỉnh lại không?

Kỳ Áo trầm mặc một hồi rồi nói:

- Sẽ không, bất quá nếu như vào thượng giới thì có lẽ lão phu có biện pháp làm nàng tỉnh lại!

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường sáng ngời.

- Thực sự?

Kỳ Áo trả lời.

- Lão phu có lúc nào đã lừa gạt ngươi, bất quá với trạng thái hiện tại của lão phu tự nhiên là bất lực, chỉ khi tìm được khối toái phiến cuối cùng, giải phóng toàn bộ lực lượng năm đó của lão phu, sẽ tìm đến lỗ hổng không gian phi thăng thượng giới, mượn thánh nguyên lực dư thừa tại thượng giới, lão phu mới có thể thi triển được thần thông.

Lâm Khiếu Đường chung quy có cảm giác Kỳ Áo dẫn dắt mình mắc câu, thế nhưng lúc này chính mình xác thực không có bất cứ cách nào. Chỉ sợ toàn bộ hạ giới cũng không có người nào có thể giải trừ được hiệu quả xấu của tu luyện giả thượng giới hạ vào người Uyển nhi.

Nhưng bất luận là Kỳ Áo nói thực hay nói giả, Lâm Khiếu Đường lúc này cũng không lưu ý mười phần, bởi vì có một chút có thể khẳng định được, thượng giới khẳng định có biện pháp cứu trị Uyển nhi, nếu như không thể tìm được thì tìm cách bắt lấy Kim Phi, dùng mười đại cực hình Mãn Thanh, dặn vặt tới chết đi sống lại, còn sợ nàng không ra tay cứu trị sao?

Thần sắc nôn nóng bất an mấy tháng nay của Lâm Khiếu Đường nhất thời tỉnh táo lại, lấy ra viên băng hồn đan, cẩn thận tách miệng Uyển nhi ra thả vào trong, rất sợ như động tác của chính mình quá mạnh mà làm người trong lòng bị thương.

Uyển Nhi lúc này hôn mê chiều sâu, cũng không có năng lực nuốt gì đó, Lâm Khiếu Đường lợi dụng một tia nguyên lực nhu hòa đẩy đan được vào trong bụng nàng.

Phút chốc, sắc mặt có chút đen của Uyển nhi chuyển thành vẻ tái nhợt, tuy là có bệnh trạng, nhưng rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp.

Thân thể mềm mại có chút lạnh lẽo, thế nhưng sinh mệnh đặc thù đã sự hồi phục, hai cỗ nguyên lực đang phá hư kia bị một cỗ băng hàn khí cường đại bao vây lại, rơi vào trạng thái đóng băng.

Lâm Khiếu Đường nhìn thấy Uyển Nhi đã bắt đầu ổn định lại, trong lòng thả lỏng, Kỳ Áo xác thực không hề nói sai, băng hồn đan này có hiệu quả phi thường rõ ràng, ngạnh cứng phong ấn hai cỗ nguyên lực phá hoại kia lại.

Có chút an lòng, Lâm Khiếu Đường không nhịn được nhè nhàng hôn vào khuôn mặt trắng nõn của Uyển nhi, cố sức bế người trong lòng, nhẹ giọng nói:

- Uyển nhi, đừng sợ, Khiếu Đường ca ca nhất định có thể cứu tỉnh được ngươi.

Nói xong, Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt ngưng trọng, đứng dậy, đưa Uyển Nhi giao vào trong tay Triển Thanh Nhu vẫn đứng phía sau không nhúc nhích nói:

- Ta muốn chữa thương một chút, Uyển nhi cần ngươi chiếu cố một đoạn thời gian, chỉ cần nhìn nàng là được.

Triển Thanh Nhu khẽ gật đầu nói:

- Lâm đại ca, yên tâm đi, Thanh Nhu nhất định sẽ chăm sóc Uyển nhi tỷ tỷ thật tốt.

Một tiếng Lâm đại ca làm cho Lâm Khiếu Đường có chút sửng sốt, lại không cự tuyệt, đối phương và Uyển Nhi ở chung trong thời gian dài như vậy, biết tên chính mình cũng không có gì là kỳ quái.

Lâm Khiếu Đường cũng không tìm kiếm địa điểm thích hợp xung quanh, trực tiếp ngồi xuống đả tọa nhập định tại ngọn núi này, nơi này cách trung tâm đại lục Phong Ma phi thường gần, khí nguyên tương đối dồi dào.

Nửa năm rất nhanh trôi qua!

Bốn phía ngọn núi này, nửa năm vừa qua không có một vật nào dám tới gần, bởi vì trên ngọn núi có một thân ảnh màu tím không ngững tản mát ra khí nguyên vô cùng cường đại, mà còn rất quỷ dị, thậm chí ngay cả một ít yêu trùng cao đẳng cũng phải kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi).

Trên đỉnh núi, một bãi đá chỉ rộng chừng một trượng, một người thanh niên mặc tử bào nhắm nghiền hai mắt, trên người hắn tản mát ra quang mang màu tím nhạt, thân hình có chút bẩn loạn, có vết máu, còn có bụi bặm, băng sương.

Bỗng nhiên, hai mắt thanh niên mở ra, khí nguyên trong người bùng phát, băng sương, bụi bặm và vết máu trên người ngay lập tức bị bốc hơi toàn bộ, toàn thân rực rỡ hẳn lên.

Lúc này, trong một sơn động giữa ngọn núi, Triển Thanh Nhu đang lau thân thể cho Uyển nhi, bỗng nhiên cả kinh, lập tức mặt y phục cho Uyển nhi, ôm thiếu nữ bay lên trên đỉnh núi.

Nhìn Lâm Khiếu Đường khôi phục như lúc ban đầu, Triển Thanh Nhu không biết vì sao cảm thấy vui mừng, loại cảm giác sung sướng không thể nói ra thành lời này, phảng phất giống như chính mình vừa mới khỏi bệnh vậy.

Lâm Khiếu Đường trải qua một năm điều tức, không chỉ thương thế toàn thân đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa mượn khí nguyên nồng nặc của đại lục Phong Ma thúc đẩy tu vi tăng tiến, đương nhiên còn chưa tới hậu kỳ, chỉ là trung kỳ đỉnh phong. Nhưng chỉ cần đủ khí nguyên bổ sung, lúc nào cũng có thể trùng quan.

- Chúc mừng Lâm đại ca, tu vi lại tiến thêm một bước, thương thế hoàn toàn trị khỏi!

Triển Thanh Nhu phảng phất như một tiểu muội chúc mừng nói.

Lâm Khiếu Đường so với một năm trước vẫn hoàn toàn giống nhau, nhìn nữ tử trước mặt, thần tình không có bao nhiêu biến hóa, thế nhưng nhìn về phía Triển Thanh Nhu, ánh mắt cũng có một chút vẻ khẳng định.

Nửa năm qua tuy nói Lâm Khiếu Đường toàn lực chữa thương, nhưng nguyên thức lại bao phủ trong phương viên trăm dặm, trong phạm vi này, bất luận có cái gì dị động hắn đều cảm ứng được trước tiên, làm như vậy thứ nhất là phòng ngừa yêu trùng đánh lén, thứ hai cũng là phòng bị Triển Thanh Nhu.

Lâm Khiếu Đường cũng không lo lắng Triển Thanh Nhu bất lợi đối với Uyển Nhi, mà là phòng bị Triển Thanh Nhu có rình bí tịch bảo bối trên người Uyển nhi hay không.

Nửa năm vừa rồi Triển Thanh Nhu cẩn thận tỉ mỉ chiêu cố Uyển nhi, không hề nảy sinh bất cứ ý niệm không tốt nào, ngoài chiêu cố cẩn thận chỉ còn đả tọa tu luyện.

- Ngươi có thể đi!

Lâm Khiếu Đường nói xong liền lấy ra một tia hồn nguyên trả lại cho Triển Thanh Nhu.

Vẻ mừng rõ trên mặt Triển Thanh Nhu nhất thời đọng lại, lập tức bối rối nói:

- Lâm đại ca, có phải Thanh Nhu làm sai điều gì?

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói.

- Ngươi làm rất tốt, Uyển nhi có được một tỷ muội tốt như vậy, ta vui vẻ vì nàng. Bất quá chuyện sau này không phải là ngươi có thể nhúng ta vào được, huống hồ ngươi cũng không cần tham dự vào, ngươi vốn không có quan hệ gì, ta xem thiên tư của ngươi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi địa vương giai sơ kỳ, tiền đồ sau này không thể nào đinh lượng, chỉ cần một lòng truy cầu tu luyện đại đạo, sau này chắc chắn sẽ phi thăng, tâm y của ngươi ta tin tưởng Uyển nhi có thể cảm nhận được, làm như vậy đã đủ rồi, hồn nguyên này trả cho ngươi. Đi thôi!

Sắc mặt Triển Thanh Nhu tối sầm lại, sau đó trong nháy mắt tựa hồ cẩn thận suy nghĩ cái gì đó, ngẩng đầu nói:

- Thanh Nhu không có chỗ để đi, hi vọng Lâm đại ca có thể thu lưu!

*****

Lâm Khiếu Đường đối với hành vi kỳ quái của nữ tử này có chút không lý giải được, huống hồ số lượng nữ tu bên cạnh chính mình đã không ít. Dù sao Uyển nhi cũng không sợ không có người chiếu cố, quan hệ giữa nữ tử này và Tiềm Long Viện không rõ ràng, giữ bên cạnh ngược lại có chút không thích hợp.

- Ngươi không trở về Tiềm Long Viện? Nơi đó tài nguyên tu luyện phong phú, rất nhiều công pháp tinh diệu, thậm chí còn có Đan Vương phụ trợ, đối với tu luyện có trợ giúp cực lớn! Ta với ngươi cũng không có nhiều quan hệ cho lắm, theo ta chỉ sợ không quá thuận tiện!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

- Tiềm Long Viện đối đãi với Uyển nhi tỷ tỷ như thế nào Lâm đại ca cũng thấy rồi, Thanh Nhu trở lại làm gì? Chờ làm đỉnh lô tu luyện cho người khác sao?

Triển Thanh Nhu thê lương nói.

Lâm Khiếu Đường trầm mặc không lên tiếng, Triển Thanh Nhu hầu như sắp quỳ xuống nói.

- Xin Lâm đại ca nhìn vào mặt mũi Uyển nhi tỷ tỷ, thu lưu Thanh Nhu, Thanh Nhu nguyện làm trâu làm ngựa bên cạnh, không một câu oán hận.

- Uyển nhi...

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thở dài, lập tức thu lại tia hồn nguyên kia, nói:

- Vậy thì từ nay về sau Uyển nhi liền giao cho ngươi, nếu như có nửa điểm sai lầm, sẽ đến hỏi ngươi!

- Rõ!

Sắc mặt Triển Thanh Nhu chợt lóe tia vui mừng, tuyệt đối phục tùng trả lời.

Lâm Khiếu Đường lật tay, một tử kim thủ thật lớn hình thành. Triển Thanh Nhu ôm Uyển nhi bước lên, sau đó tử mang chợt lóe, biến mất không thấy.

Ba ngày sau, sát biên giới đại lục Phong Ma, gần cổ truyền tống trận, đang có bốn gã tu luyện giả buồn chán ngồi trên đống đá vụn tán gẫu.

Bốn người này là do Đại Hạ, liên minh thảo nguyên và Hiên Viên Tông chọn người điều đi để chuyên môn phụ trách trông coi cỏ truyền tống trận.

Bốn người chỉ có tu vi sư giai hậu kỳ, nếu như không phải bên ngoài cổ trận bố trí ba đại trận, lấy thực lực của bốn người này thì đã sớm táng sin trong bụng yêu trùng rồi.

Trong đó có một lxo giả mặt ngựa là ngoại sự trưởng lão của Thiên Đạo Tông Đại Hạ quốc, trong tay cầm một cây ngọc như ý, có vài phần khí phái tiên phong đạo cốt, chỉ là khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không thoải mái, hắn bị phái đến đây đã hớn nửa năm rồi, mỗi ngày cơ bản không có chuyện gì làm. Bởi vì đại trận mở ra, bốn phía cũng không có bao nhiêu khí nguyên, tu luyện căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, hơn nữa mỗi một canh giờ đều phải kiểm tra cổ trận có vấn đề gì hay không. Cách đoạn thời gian kiểm tra như vậy tương đối rắc rối, chí ít cần tới thời gian hai nén hương.

- Ba vị đạo hữu, vì sao cấp trên lại muốn mở cổ truyền tống trận này? Mỗi ngày tiêu hao rất nhiều nguyên thạch không nối, ba mươi sáu vị linh hồn trận sư còn không ngưng duy trì cổ trận vận chuyển bình thường. Còn muốn mời hơn mười vị trưởng lão các phái canh gác, đây không phải là rảnh rối tìm việc hay sao?

Lão giả mặc ngựa khó chịu phát tiết nói.

Môt gã đại hán họ Hoàng, là ngoại sự trưởng lão Thượng Võ Phủ Nam Xuyên Giới, hắn là võ tu, lúc này cũng lắc đầu nói:

- Còn không phải là vì đợi tu luyện giả còn chưa có truyền tống đi ra.

- Còn chờ cái rắm a, sắp qua một năm rồi vẫn không có người nào đi ra ngoài, không ra thì chắc là đã sớm táng sinh trong bụng yêu trùng rồi.

Một gã ngoại sự trưởng lão họ Vương của Hiên Viên Tông cũng rất không thoải mái nói.

- Các vị không ai nhìn nhìn, thời gian trong ma lục so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều, tuy nói sắp hết một năm, thế nhưng kỳ thực cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi.

Một gã Vu sư thảo nguyên cuối cùng tên là Trát La có chút hòa nói.

Đại hán họ Hoàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần bí nói:

- Dường như là bởi vì còn có một cao thủ chưa ra ngoài, vì vậy không dám đóng trận, mấy lão quái cấp trên lo lắng người đó muốn đi ra nhưng không ra được, sợ là sẽ dùng thủ đoạn cực đoan phá hỏng cổ trận này.

Trương lão họ Vương cũng dường nghe thấy chút gì đó.

- Hoàng đạo hữu có tin tức thật linh thông, nghe nói vị cao thủ kia chính là đệ tam trưởng lão Thiên Hà Tông oai phong một cõi năm xưa.

- Thực sự? Không phải nói người đó hơn bảy mươi năm trước đã ngã xuống tại Đại Hạ quốc rồi sao?

Lão giả mặt ngựa có chút ngoài ý muốn nói.

- Mã đạo hữu, tin tức của ngươi thực đúng là bế tắc a. Đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông kia không những không chết, hơn nữa tu vi còn tăng lên mấy bậc, thậm chí vượt qua các đại tu sư bình thường, ngang hàng với tam đại cao thủ!

Đại hán họ Hoàng như xóa nạn mù chữ nói.

Lão giả mặt ngựa hoàn toàn thất vọng.

- Nghe đồn nhiều ít sẽ có ra vào, cho dù nổi danh ngang hàng với tam đại cao thủ cũng không nên liên lụy tới chúng ta a, lão phu một năm qua cũng chưa từng gặp!

- Mã đạo hữu, ngươi cũng quá mức không chú ý đi, dù sao ở đây một năm bên ngoài cũng chỉ có mười mấy ngày mà thôi.

Trát La khuyên giải an ủi nói.

- Ha ha, Mã đạo hữu nếu nghĩ là lãng phí thời gian, vậy thì có thể ra ngoài trận, nơi đó khí nguyên dồi sao, tu luyện so với bên ngoài tất nhiên nhanh hơn nhiều.

Đại hán họ Hoàng cười nói.

Lão giả mặt ngựa vừa nghe nói thế, nét mặt già nua hơi trầm xuống, âm thầm nói:

- Lão phu có cái năng lực đó thì còn chạy tới nơi này canh gác cổ trận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hai cỗ khí nguyên cường đại áp bách tới.

Sắc mặt bốn người canh gác kin hãi, lão giả mặt ngựa cảm thấy trong lòng hoảng loạn, nét mặt tận lực giữ vẻ trầm ổn nói.

- Chẳng lẽ lại là yêu trùng đột kích, có nên ra ngoài phát ra cảnh báo?

Đại hán họ Hoàng rất khó chịu, khí nguyên đang áp bách tới kia quá mức cường đại, thật vất vả mới thở dốc được nói:

- Mã đạo hữu, hai cỗ khí nguyên kia là do nhân tu phát ra, sao là yêu trùng được?

Sắc mặt của Trát La và Vương trưởng lão cũng khó coi, có chút không chịu nổi sự áp bách cường đại đang tới.

Chỉ thấy bên ngoài ba đạo kết trận, tử quang lóe lên, ba đạo kết trận được hơn mười kết trận sư tốn tâm huyết bị phá trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh màu tím và màu lam trong nháy mắt tiến vào.

Khi bốn người nhìn thấy rõ người đến là một nam một nữ, hơi có chút thở phào, chí ít không phải là yêu trùng.

Chỉ là đôi nam nữ nhìn qua tuổi còn rất trẻ này, khí nguyên trên người quá mức cường đại, vì vậy bốn người hầu như không thể động đậy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Lão giả mặt ngựa tràn đầy mồ hôi trên mặt, sắc mặt đại hán họ Hoàng thì đầy thống khổ, linh nguyên trong cơ thể Trát La không ổn định, Vương trưởng lão thì rối loạn nguyên thức.

- Vẫn bối cả gan, khẩn cầu nhị vị tiền bối thu hồi lại khí nguyên, ta sắp không chịu nổi rồi!

Trát La rốt cuộc gian nan nói.

Một nam một nữ đột nhiên tới chính là Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, hai người lúc phi hành tránh để cho yêu trùng quấy rầy làm lỡ lộ trình, vì vậy trên đường bay đi không hề che giấu khí nguyên, nghe được trung niên nhân mặc hoa bào nói như vậy, hai người đều thu khí nguyên lại.

Bốn vị tu luyện giả nhất thời giảm thấy nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn như trước, hai người trước mặt này chỉ phát ra khí nguyên áp bách mà đủ làm cho bọn họ không thể nhúc nhích, có thể thấy được tu vi đã đạt tới mức kinh khủng. Bốn người muốn thử dò xét nhưng lại hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi của đôi nam nữ này.

Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua bốn người, mở miệng hỏi.

- Cổ truyền tống trận ở đây còn mở hay không?

Gã đại hán họ Hoàng cung kính nói:

- Vãn bối là ngoại sự trưởng lão Nam Xuyên Giới, chúng ta ở đây chờ Lâm tiền bối đã gần một năm, cổ truyền tống trận vẫn vì tiền bối mà luôn mở ra, chỉ chờ tiền bối trở về.

Gã đại hán họ Hoàng có vài phần cơ linh, nhìn cương độ khí nguyên, tuổi tác, tướng mạo, cách ăn mặc của đối phương, lập tức suy đoán được người kia hơn phân nửa là đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, lập tức tranh công nói.

Ba người còn lại nghe thấy thế, sắc mặt nhất thời ngưng tụ, trong lòng rung động không gì sánh được, phải biết rằng tin đồn về đại danh của vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông này đã là bay lượn đầy trời, chúng tu luyện giả sau khi ra khỏi đại lục Phong Ma đều bàn luận sôi nổi nhất chuyện này.

Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu nói:

- Vậy thì làm phiền đạo hữu khởi động cổ trận, Lâm mỗ phải về Kỳ Đông.

- Tuân mệnh!

Đại hán họ hoàng so với việc nhìn thấy lão tổ môn phái mình còn cung kính hơn.

Ngay lúc cổ truyền trống trận khởi động, trong trận bay ra một đan được màu xanh, rơi vào trong tay đại hán họ Hoàng.

- Sư linh đan!

Lão giả mặt ngựa cả kinh nói, hai người khác cũng vô cùng kinh ngạc, có vẻ không thể tin được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-522)