← Ch.048 | Ch.050 → |
Phục dụng đại lượng cao giai phế dược, khiến cho nguyên lực giá trị của Lâm Khiếu Đường điên cuồng tăng cao, dùng một ngày ngàn dặm để hình dung cũng không quá đáng.
Khi tiêu hoá khoả hai trăm linh một nhất phẩm hạ giai phế dược, Lâm Khiếu Đường đã ở tại trong huyệt động trong thời gian năm tháng, lúc này cũng là lúc Kỳ Áo đã ly khai một năm rưỡi thời gian.
Theo nguyên lực nội hạch không ngừng lớn mạnh, Lâm Khiếu Đường đối với sự hấp thu dược lực của hạ giai phế dược ngày càng yếu, trước kia một khoả có thể tăng trên dưới 10 độ, hiện tại phục dụng hai khoả miễn cưõng cũng chỉ tăng 3 độ mà thôi.
Đương nhiên Lâm Khiếu Đường hấp thu chỉ là bộ phận tinh hoa nhất, lãng phí đại lượng cũng khó tránh khỏi, nhưng để truy cầu tốc độ tăng trưởng, cũng chỉ có thể làm như vậy, căn bản không dư thừa thời gian hấp thu bộ phận khác.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Khiếu Đường cố định thời gian đi xem xét phế dược phòng, để chứng tỏ mình chưa biến mất, thế nhưng Lâm Bình mỗi lần tìm hắn đều không thấy bóng dáng.
Nếu Vương gia đã động tâm muốn giết người, Lâm Khiếu Đường đối với bọn họ phải có chút phòng bị, căn dặn tiểu Lan hàng ngày đến các khu giao dịch của Hoa U xem xét xung quanh, ngư long hỗn tạp, tin tức hiển nhiên cũng tương tối linh thông.
Hiện nay, tiểu Lan đã bước vào nhất tinh võ vệ, phi vũ có chút thành tựu, làm những việc như vậy, hiển nhiên là thuận buồm xuôi gió, cũng chỉ có nàng biết chỗ tu luyện bí mật của Lâm Khiếu Đường.
Một loại biến hoá thoáng nhẹ nhàng phát sinh trên người Lâm Khiếu Đường, vô luận là khí chất, nhãn thần đều trở nên mạnh mẽ hơn, nửa năm qua đã bước vào cánh của trưởng thành.
Mười bảy tuổi, trong lòng Lâm Khiếu Đường xem ra vẫn là hài tử nhưng tại nơi này đã là người trưỏng thành rồi.
................ .
Trong rừng sơn dã u tịch....
Hô, hô, hô, chỉ nghe thấy thành âm kì lạ, không thấy bóng dáng.
Giữa núi rừng dường như xuất hiện một con quỷ mị, vô cớ phát ra những tiếng vang trong không khí, thỉnh thoảng thấy một ít cây non chưa trưởng thành bỗng nhiên lay động, một hồi rung rung sau đó lại khôi phục yên tĩnh.
Toa, toa, hai chùm quang mang phá không phóng ra, giống như dị không gian bỗng nhiên mở toang, bên trong bắn ra hai chùm quang mang giống nhau.
Thùng thùng thùng thùng đông...... , thanh âm liên tiếp giống như không ngừng nghỉ xuyên thấu khoảng không, phanh........... , cuối cùng là một tiếng tạc nổ mạnh.
Một vị thiếu niên không biết từ khi nào bỗng nhiên xuất hiện, lẳng lặng đứng đứng trên một ngọn cây, da ngăm đen bóng sáng, ngũ quan rõ ràng phân minh, một thân y phục vải bố, tay áo và khố giác chỉnh tề cuộn lại tới các đốt ngón tay, rất giống một số nông dân đang cày cấy, chỉnh thể có vẻ xem ra không vượt trội, nhưng đôi con ngươi đen trong sáng từng trải đời người ẩn hàm một tia sâu sắc.
Giữa núi rừng, trên hai thân cây thẳng tắp, phân biệt có mười chín và hai mươi lỗ thủng, cuối cùng đánh trúng là mặt vách núi do nham thạch cứng rắn tạo thành, xuyên qua một thốn rồi nổ mạnh, nổ mạnh hình thành một lỗ lớn đường kính trên dưới một thước.
Thiếu niên quan sát cẩn thận vết tích do chính mình lưu lại, khẽ cau mày, vừa lúc vận chuyển nguyên lực nội hạch thì tựa hồ chưa đủ thành thạo, khi xuất thủ có cảm giác hơi run run, điểm bắn trúng tại vị trí có chút sai lệch, mặc dù sai lệch này cực kì nhỏ bé, nhưng thiếu niên có chút không thoả mãn.
Thiếu niên chính là kẻ bế quan tu luyện gần nửa năm Lâm Khiếu Đường, những ngày gần đây gặp phải bình cảnh, vô luận là phục dụng dược phẩm hay hay tu luyện tâm pháp đấu luyện, nguyên lực nội hạch không có một chút dấu hiệu tăng trưởng nào.
Lâm Khiếu Đường cảm giác nguyên lực hiện tại cần có một đoạn thời gian tiêu hoá, tạm thời không muốn tiếp tục phục dụng cao giai phế dược, vạn nhất hấp thu không được, chỉ biết hoàn toàn ngược lại, vì thế quyết định cần một đoạn thời gian tu chỉnh lại rồi nói.
Trải qua hơn năm tháng ma luyện, rốt cuộc đem "đạn hoa chỉ" và hồn liệt chỉ đệ nhị trọng thấu hiểu rõ ràng, hình thành một tân vũ kỹ tên gọi "đạn liệt chỉ".
Mà vô tung quyết cũng đã tu luyện đến tầng thứ ba, mặc dù còn không hoàn toàn năm giữ, nhưng phương pháp liễm khí tức cũng đủ lấy giả làm chân, chỉ cần thực lực không phải cao hơn bản thân qúa lớn, e rằng sẽ rất khó phát hiện ra nông sâu của bản thân.
8 tinh võ vệ! Lâm Khiếu Đường cảm giác được bản thân đang nằm mơ, hơn một năm trước đây, bản thân là một phế vật không có nổi một tia nguyên lực, hiện nay cũng đã tu luyện đến trình độ 8 tinh võ vệ.
Với tốc độ hiện tại chỉ sợ phóng nhãn toàn bộ Hiên Viên quốc cũng không có người nào có thể đuổi kịp.
Ngay cả như vậy, Lâm Khiếu Đường cũng không một chút bị thành tích không thể tưởng tượng nổi làm cho đầu óc u mê.
Nếu không phải bản thân không sợ độc nguyên lực, coi thường tất cả các loại độc tố, trong tay đúng lúc có nhiều cao giai phế dược như vậy, phục dụng thuốc như ăn cơm, hơn nữa cực độ lãng phí tinh hoa dược phẩm, lại có vài loại cao giai vũ kỹ trong tay, trong đó tựa hồ còn có thượng cổ đấu kĩ "đấu luyện" phụ trợ.
Đúng là chứa nhiều nhân tố mà nhiều người mơ ước tập hợp lại một chỗ, mới tác thành hắn của ngày hôm nay, có lẽ nếu đổi thành người khác, chỉ sợ là thành tựu có thể vượt xa phế tài như hắn mới đúng, Lâm Khiếu Đường thuỷ chung vẫn duy trì tâm trạng thanh tĩnh.
8 tinh võ vệ, giái trị nguyên lực là 718 độ, cách mục tiêu 1000 độ còn ấy bước khoảng cách, thời gian kì hạn đại nạn còn có một năm rưỡi, đối với điểm này Lâm Khiếu Đường cũng có chút cảm giác thành tựu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn có thể bình yên vượt qua đại nạn.
Thế nhưng, hiện tại uy hiếp tính mệnh cũng không chỉ có đại nạn đó mà thôi, trong hơn năm tháng, Vương gia không phải một lần phái người điều tra tông tích của hắn, phụ cận phế dược phòng cũng có chút dấu vết khả nghi, nhưng tựa hồ đối phương cũng có điều gì đó cố kị, cũng không xâm nhập qúa sâu.
Cách hơn trăm trượng trong rừng núi có chút rung động, khoé miệng Lâm Khiếu Đường hiện lên nét cười nhạt, từ trên ngọn cây cao mấy trượng nhẩy xuống, vững vàng đáp xuống đất.
"Xem chiêu!" Thanh âm như chuông bạc cấp bách hô tới, tiếng chưa tới người đã hiện.
Ba......
Tiểu quyền bạch ngọc đánh vào một bàn tay to.
"Lão đại, ngươi càng ngày càng mạnh, không chơi với ngươi, thật mất mặt. , trước đay còn có thể giao thủ mấy chiêu, hiện tại di chuyển cũng không di chuyển một chút đã hoá giải được một kích sấm sét của bản cô nương, tổn thương tự tôn quá rồi". Tiểu Lam có chút tâm lí bất bình làm nũng nói.
Nha đầu này mỗi lần tới đều có chuyện, Lâm Khiếu Đường lắc đầu cười, ánh mắt lộ ra một vẻ thương yêu dịu dàng, khiêu khích nói: "Còn muốn phục dụng dược thảo của ta hay không?
Tiểu Lan khoa trương thối lui thất thanh: "Đừng, đến bây giờ cái bụng vẫn còn đau, đánh chết ta cũng không phục dụng cái loại dược phẩm quỷ quái này".
Nhìn biểu tình tiểu Lan nghĩ mà sợ, Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa bị chọc cười: "Ngày hôm nay đã tìm đựoc tin tức gì?"
Tiểu Lan cảm thấy bị trêu đùa, làm mặt quỷ trả thù, mới âm dương quái khí nói: "Cũng không có đại sự gì, đơn giản là tộc trưởng tỷ tỷ vẫn đến phế dược phòng tìm ngươi, sau đó cũng là hơn nửa ngày".
"Nha đầu chết tiệt kia, hảo hảo nói, lần trước không phải theo như ngươi nói, loại chuyện này sẽ không đến nói cho ta hay sao!" Lâm Khiếu Đường nghiêm mặt nói.
Tiểu Lan thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng, lộ ra dáng vẻ ta mới không sợ nguơi, bất qúa lần thứ hai ngữ điệu rõ ràng nghiêm túc hơn: "Lão đại, ngươi thật là hung ác a, ta có thể không giúp ngươi làm việc nữa nha!"
Mỗi lần cùng tiểu nha đầu kia nói chuyện, Lâm Khiếu Đường luôn luôn thoải mái không cần lí do, cười nói: "Đánh ngươi còn chưa làm, sao lại là người hung ác!"
Khuôn mặt xinh đẹp không chịu thua kém của tiểu Lan hơi đỏ lên, ngoài miệng lại là lên mặt nạt người nói: "Cũng không kém nhiều lắm, được rồi, nói chính sự, hiện tại thế lực tại Tân La thành của Lâm gia hầu như bị Vương gia thôn phệ không còn bao nhiêu, vũ khí phô đã hoàn toàn bị đóng cửa, còn phải cắt nhường mấy con phố, duy nhất còn có thể cùng với Vương gia chống lại cũng chỉ còn hơn mười gian dược phô, hiện tại một ít tiểu bang thế lực trước kia không dám cùng Lâm gia đối nghịch có lúc cũng làm loạn, Lâm gia hiện tại đang bị cô lập, ta xem nhiều nhất hai năm sau sẽ phải cúi đầu thuận phục".
Lâm Khiếu Đường nhíu mày, "Không đến mức như vậy chứ, Lâm gia rốt cuộc cũng có chút tích luỹ, huống hồ tộc trưởng hiện tại cũng rất tận tâm tận lực, người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn cũng không ít, Vương gia có năng lực lớn như vậy?"
"Nói thì nói như vậy, nếu có quỷ bên trong, có năng lực hơn nữa cũng không tốt, cái này ngươi cũng không phải không biết, đương nhiên rồi, tình huống cũng không hoàn toàn không xong như ta nói, ta chỉ là không quen nhìn mấy lão già này mà thôi, vị mĩ nữ tộc trưởng kia thực ra vì chấn hưng gia tộc cũng đã phí không ít tâm sức, hiện tại bắt đầu bốn năm một lần lễ thành nhân, có người nói thỉnh không ít cao thủ đến đây tham quan học tập, trong đó có hai ba đại môn phái cũng đến xem, ta nghĩ mỹ nữ tộc trưởng muốn cho những đại môn phái này lựa chọn một ít tộc nhân thu nạp, hảo danh chính ngôn thuận tìm được chỗ dựa vững chắc, đây cũng là một biện pháp rất không sai, nếu như thực sự thành công, sau này Vương gia sẽ phải thu liễm không ít". Tiểu Lan nghiêm trang nói.
"Ta nghĩ không hẳn!" Lâm Khiếu Đường kiên quyết nói.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |