Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đấu Y - Chương 498

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 498: Danh dương Chu Võ
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sắc mặt Thiên Dương Tử có hơi chút thả lỏng, tính tình của Vũ Thái Đấu nóng nảy, không thích quanh co lòng vòng, coi như có phong phạm của tuyệt thế cao thủ, đấu tâm kế trong mắt Vũ Thái Đấu mà nói hơn phân nửa không đáng một đồng xu, điểm tính cách này không chỉ là Thiên Dương Tử, mà hầu như toàn bộ Chu Võ Quốc đều biết rõ ràng.

- Vũ Thái huynh nói cái gì, tại hạ không nghe rõ!

Sắc mặt Thiên Dương Tủ không nổi sóng nói.

Vũ Thái Đấu không chút hoang mang nói:

- Thiên Dương huynh, lẽo phu và phu phụ các ngươi không hề có ân oán gì quá mức, trước kia tuy là có chút xung đột, thế nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, hôm nay cả ta và người đều đã sắp hết thọ nguyên, tất cả mọi chuyện phàm trần không cần tiếp tục quan tâm tới, điều quan trọng nhất trước mắt chính là làm cách nào trước khi thọ nguyên hoàn toàn biến mất phi thăng thượng giới.

Thiên Dương Tử không hề nói gì, chỉ là trong mắt lóe lên một tia dị dạng.

Vũ Thái Đấu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đường phi thăng gian nan không gì sánh được, chỉ dựa vào thực lực cá nhân hầu như là chuyện không thể hoàn thành, phải mượn pháp bảo đan được, cho dù là như vậy cũng không thể nắm chắc mười phần, nhưng nếu như có mấy người trợ giúp lẫn nhau thì hiển nhiên tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.

- Nói là nói như vậy, thế nhưng nhân tâm là một cái động không đáy, nếu như thực sự có thể đồng tâm hiệp lực tự nhiên tỷ lệ thành công gia tăng, nhưng nếu trong lòng có mưu đồ, giữa đường sử dụng thủ đoạn gì đó, vậy thì không bằng một người một mình mạo hiểm.

Thiên Dương Tử lạnh lùng nói.

Vũ Thái Đấu mỉm cười:

- Đó là chuyện hiển nhiên, bất quá nếu như trước đó tạo ra một đạo cấm chế, hạn chế hành động của nhau, như vậy đã giải quyết được vấn đề này rồi, mục đích chủ yếu của lão phu hôm nay chính là muốn thảo luận kết hoạch phi thăng trong thời gian tới với hai phu phụ các ngươi.

Lòng nhiệt tình của Thiên Dương Tử có vẻ không cao lắm.

- Ngay cả đường đều không tìm được, nói chuyện đó có phải là quá không tưởng hay không?

Khuôn mặt già nua của Vũ Thái Đấu hiện lên một tia tiếu ý nói:

- Nếu như lão phu nói là đã tìm được thì Thiên Dương lão huynh có tin tưởng hay không đây?

Lời này vừa nói ra nhất thời làm cho sắc mặt Thiên Dương Tử ngưng tụ, thần thái không được tự nhiên, bất quá trong lòng vẫn đang tự đánh giá lời nói của Vũ Thái Đấu rốt cuộc là thực hay giả.

Vũ Thái Đấu từ đầu đã định liệu trước Thiên Dương Tử sẽ không dễ dàng tin tưởng chính mình, lại nói:

- Thế nào? Thiên Dương huynh không tin?

- Không có bằng chứng, làm sao có thể tin tưởng được?

Thiên Dương Tử không hề che giấu.

- Ha ha, nếu như Thiên Dương huynh có thể lấy ra linh vương đan ngũ tinh trao đổi với lão phu thì lão phu nguyện ý thêm vào tin tức này, còn chứng thực đầy đủ!

Trong mắt Vũ Thái Đấu hiện lên một tia xảo quyệt.

Thiên Dương Tử rốt cuộc trầm mặc lại, không lập tức từ chối, khi tu vi tới trình độ của bọn họ thì đã không còn chút hy vọng nào đối với hạ giới này rồi, hy vọng duy nhất chính là phi thăng thượng giới, bằng không chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Vô luận là phàm nhân hay tu luyện giả, chờ đợi cái chết đến quả thực rất đau khổ.

Thấy thần sắc Thiên Dương Tử bất định, trong lòng Vũ Thái Đấu biết đã đả động được, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm màu lam dài chừng ba thước.

- Định Hải Thần Kiếm!

Thiên Dương Tử cả kinh thốt, có thể làm cho tồn tại vượt qua đại tu sư này lộ ra vẻ mặc kinh ngạc tới như vậy thì thanh kiếm này có cấp bậc như thế nào?

- Ha ha, Thiên Dương huynh quả nhiên biết hàng, chính là kiếm này. Lão phu đã phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể từ trung tâm Loạn Đào Hải Vực, vượt qua thú đàn đoạt được vào tay, tổng cộng trước sao lão phu đã phải tốn mất hai mươi năm, bất quá để lấy được thiên nguyên thánh bảo cấp độ này thì quả thực rất đáng giá!

Vũ Thái Dấu cười nói.

Thiên Dương Tử vô cùng khiếp sợ, rõ ràng đã tâm động, nếu như không phải liên quan tới cấm địa môn phái thì chỉ sợ đã nhả ra rồi.

Vũ Thái Đấu khẽ cau mày, cảm giác Thiên Dương Tử vẫn còn đang chần chờ, thuận tiện nói:

- Thiên Dương huynh, phu phụ hai người song tu tới nay, uy lực khi liên thủ không gì sánh được, coi như là lão phu cũng chưa chắc đã địch nổi, thế nhưng trên tay hai người lại không có tới một kiện bảo bối dùng cho phi thăng, tại thời điểm xuyên qua lỗ hổng không gian, nếu như bản thân không có thiên nguyên thánh bảo chống lại, cho dù cường thịnh hơn nữa cũng bị cửu thiên nguyên lôi và lực xé rách không gian giết chết, tuyệt đối không thể sống sót nổi.

Thiên Dương Tử cẩn thận dò xét thanh Định Hải Thần Kiếm, rốt cuộc đã hạ quyết tâm nói:

- Vũ Thái huynh quả thực dùng kiếm này trao đổi sao?

Vũ Thái Đấu nghe lời này có chút mất hứng nói:

- Lão phu nói là làm, khi nào đã phản lại lời của mình?

- Tốt, nếu như Vũ Thái huynh đã thẳng thắn như vậy, nếu như ta tiếp tục từ chối thì thực sự đã làm kiêu rồi, vậy thì theo ta!

Thiên Dương Tử như hạ quyết tâm rất lớn nói.

Thiên Dương Tử tự hỏi đơn đả độc đấu thì chính mình xác thực không phải là đối thủ của Vũ Thái Đấu, thế nhưng lực tự bảo vệ mình vẫn có đủ, càng có thể làm cho đối phương chịu thương nặng, huống hồ chính mình còn chưa dùng tới đòn sát thủ, không cần phải quá mức sợ hãi. Dứt lời, Thiên Dương Tử bay đi, khuôn mặt già nua của Vũ Thái Đấu hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng theo sau.

Tốc độ phi hành của hai đại cao thủ vô cùng kinh người, chỉ trong mấy hơi thở đã xuất hiện cách đó hơn mười dặm, Thiên Dương Tử đột nhiên dừng lại.

Vũ Thái Đấu phát ra nguyên thức thăm dò, không hề phát hiện được cái gì, trên thực tế khu vực này hắn đã từng đi qua mấy lần, chưa bao giờ phát hiện ra điều gì khả nghi, khí nguyên không cao không thấp, địa hình lòng chảo hơi thấp, hoàn cảnh rất bình thường, trong phương viên trăm dặm thậm chí còn xuất hiện thợ săn phàm nhân, vị trí rất bình thường, chỉ là rìa ngoài một sơn mạch nho nhỏ mà thôi.

Nói chung loại địa phương như thế này sẽ không làm cho bất cứ tu luyện giả nào chú ý, khi phi hành cũng chỉ lướt qua, tuyệt đối không sinh ra ý tưởng gì đó.

Thiên Dương Tử nhìn thoáng qua nói:

- Vũ Thái huynh, theo sát ta, ở đây có chín đạo kết trận, coi như là tu vi đế giai cũng không nhất định có thể vượt qua được.

- A? Lợi hại như vậy? Không phải là Cửu Tôn Hàng Long Trận do thủy tổ Chu Võ Vương của Chu Võ Quốc sáng tạo ra thời thượng cổ đấy chứ?

Sắc mặt Vũ Thái Đấu cả kinh nói.

Vẻ kinh hãi hiện rõ trên mặt Thiên Dương Tử, khong nghĩ tới Vũ Thái Đấu lại biết tới trận này, nguyên bản Thiên Dương Tử còn cho rằng cái tên Cửu Tôn Hàng Long Trận đã hoàn toàn biến mất trong nhận thức của tu luyện giả hạ giới.

- Vũ Thái huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, chính là trận này, ta đi trước!

Thiên Dương Tử hóa thành một đạo quang mang bay đi.

Vũ Thái Đấu có chút hưng phấn bay ngay phía sau, một trắng một vàng, hai đạo quang mang chói mắt giống như hai viên vẫn thạch thiên ngoại rơi xuống, vừa mới tiến vào trong mặt đất liền biến mất không còn.

Thổ độn thuật là độn thuật cấp cao, chí ít tới linh hồn giai mới có thể tu luyện, hơn nữa rất khó tinh thông, bất quá tới cấp độ như Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu, dù là loại độn thuận này cũng không hề khó khăn gì, tuy rằng không bằng độn thuật như trên không trung bình thường, cũng không thể nhanh như vậy, nhưng thi triển ra vẫn rất thành thạo thoải mái.

Khi tiến vào sâu trong lòng đất, tốc độ thoáng chậm lại, nhưng như vậy cũng đã rất nhanh, càng tiến xuống sâu hơn, Vũ Thái Đấu càng thêm kinh ngạc.

Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng.

Tiếp tục tiến sâu vào trong lòng đất một nghìn bảy trăm trượng mới dừng lại, Vũ Thái Đấu lần đầu tiên tiến xuống lòng đất sâu như vậy, một nghìn bẩy trăm trượng đã tương đương với hơn mười dặm rồi.

Trên mặt đất thì mười dặm có thể không là cái gì, tu luyện giả địa vương giai chỉ cần trong thời vài cái chớp mắt liền vượt qua, thế nhưng hiện tại ở trong lòng đất thì hoàn toàn không giống rồi.

Đối với tu luyện giả hạ giới mà nói, đây chính là khoảnh cách phi thường sâu, trong vòng ba trăm trượng không có gì đặc biệt, thế nhưng một khi tiến xuống dưới ba trăm trượng, quanh năm tích lũy địa nguyên lực và âm cực lực nên các loại lực lượng này trở nên phi thường nồng đậm, mà chúng không tồn tại với nguyên lực bình thường của tu luyện giả, sẽ dần dần ăn mòn.

Tu vi yếu một chút tuyệt đối không thể tiến vào độ sâu như vậy, sẽ phải thụ thương, thậm chí bị giết chết.

Chỉ có loại cao thủ đẳng cấp giống như Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu mới có thể thong dong tiến sâu tới như vậy.

Thiên Dương Tử coi như quen thuộc, còn Vũ Thái Đấu thì chỉ hơi kinh ngạc, rốt cuộc hai người tiến vào trong một gian mật thất ngầm.

Gian mật thất này nhìn không lớn lắm, nhìn qua một lượt cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng Vũ Thái Đấu phải hít một ngụm lương khí, bởi vì ẩn trong nơi này không phải là nguyên khí thông thường mà chính là thánh nguyên, mật độ cũng cao tới kinh người.

Bốn phía mật thất trồng không ít loại linh thảo dây leo, rất nhiều đều là linh thảo nghìn năm, thậm chí là ba nghìn năm, có một số ít là những linh thảo hầu như đã tuyệt tích.

Đầu cùng của gian mật thất rộng lớn này là một căn phòng nhỏ, khi Thiên Dương Tử tiến tới mở cửa, Vũ Thái Đấu lại một lần nữa kinh hãi.

...

Lâm Khiếu Đường đứng trên đỉnh ngọn núi, nhìn đám tu luyện giả Chu Võ, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, từ lúc cạnh tranh mua được linh vương đan ngũ tinh, Lâm Khiếu Đường đã biết chính mình không thể nào rút lui dễ dàng rồi.

Lâm Khiếu Đường không phải là không nghĩ qua, lấy xong khối toái phiến thứ chín, lập tức rời đi. Thế nhưng trở lại đường cũ đã không có khả năng, khi vượt qua luyện ngục hành lang gấp khúc Lâm Khiếu Đường liền biết đó là thông đạo một phía.

Muốn trở lại Nam Xuyên Giới thì chỉ có thể đi đường vòng, vượt qua toàn bộ đại lục, từ rìa hải vực vượt qua, đây là phương pháp trở lại duy nhất.

Mà một khi tiến vào trong hải vực sẽ phải đối mặt với lực lượng tu luyện chân chính của Chu Võ Quốc, rất có thể dẫn tới tình trạng xung đột mạnh mẽ nào đó, Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu đã tới đỉnh cao nhất, có thể không cần lăn lộn tại hải vực, mà chuyển thẳng vào trong nội lục, ngoài nguyên nhân ở chính bọn họ ra thì nguyên nhân lớn nhất là nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa đối với bọn họ cũng vô dụng, mục tiêu duy nhất hiện tại đó là phi thăng.

Thế nhưng đại quân hơn mười vạn tu luyện giả Chu Võ Quốc có tới hai phần ba ở trên hải vực, có một số địa phương tập trung vô cùng dày đặc.

Lâm Khiếu Đường tình nguyện đối phó với một người Thiên Dương Tử hoặc là Vũ Thái Đấu cùng không muốn đối phó với hơn mười đại tu sư. Đối phó với một người thì dù không thắng cũng có thể chạy trốn, đánh thắng tự nhiên là tốt, dù sao đối thủ chỉ có một người, con đường để lựa chọn có rất nhiều.

Thế nhưng đối mặt với hơn mười vạn tu luyện giả vây giết, tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Đó chính là chiến đấu vĩnh viễn, một người nối tiếp một người, điều này vẫn còn coi như tốt, vạn nhất hơn mười người, thậm chí trăm người đến một lượt, Lâm Khiếu Đường tự hỏi chính mình không có thực lực hoành tảo thiên quân (quét ngang nghìn quân).

Nếu đã không tránh được, Lâm Khiếu Đường chỉ có hai lựa chọn, một là ẩn nấp cẩn thận, biến mất một đoạn thời gian dài, sau đó lặng lẽ quay trở lại, nhưng nếu như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, ít nhất phải có hơn hai mươi năm, quá lãng phí thời gian, huống hồ Lâm Khiếu Đường cũng rất lo lắng thương thế của Uyển Nhi.

Lựa chọn thứ hai chính là uy hiếp, hoàn toàn bộc lộ rõ thực lực của mình, sau đó truyền bá ra ngoài, hình thành loại uy áp vô hình, không cần chiến đấu nhưng có thể khuất phục đối phương.

Thanh niên mặc tử bào đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt thong dong nhìn đám tu luyện giả huyền phù bốn phương, trên mặt mang theo nụ cười tựa có như không.

Xung quanh chia rõ làm bốn phương khác nhau, phân biệt là lão giả khô quắt và thanh niên họ Giang của Minh Quỷ Phủ, Thái Tương Chân Nhân và Mạc Côn của Thiên Bản Tông, đám nữ tu của Thanh Phong Môn và Thường Bạch Sơn của Cuồng Võ Môn, còn có một thanh niên mặc trường bào màu xám, vẻ mặt vàng như nến, thanh niên này tận lực ẩn tàng tu vi, bề ngoài thì chỉ giống như địa vương giai sơ kỳ mà thôi, thế nhưng Lâm Khiếu Đường có thể thấy rõ khí nguyên cường đại của người này, tuyệt đối không kém hơn đại tu sư.

- Lâm mỗ chỉ là một vô danh tiểu tốt, cư nhiên bị nhiều đại nhân vật theo chân như vậy, thực sự là vinh hạnh!

Nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười nói.

- Giao ra linh vương đan ngũ tinh, có thể thả cho ngươi một con đường sống!

Lão giả khô quắt trực tiếp nói, trên khuôn mặt khô gầy hiện ra vẻ âm trầm.

Biểu tình Lâm Khiếu Đường lãnh đạm, không hề có chút ý giận dữ nào, tự nhiên không phải e ngại, chỉ là hiếu kỳ hỏi ngược lại.

- Chư vị đều vì đan dược này mà tới, nhiều người như vậy mà đan dược lại chỉ có một, thiếu để chia a, cho dù Lâm mỗ có giao ra thì chỉ sợ rằng người cầm đan dược trong nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào!

Chúng nữ tu Thanh Phong Môn nhất thời hiện lên vẻ kỳ dị, đôi mắt đẹp của Hoàng Thiến hơi híp lại nói:

- Chư vị tiền bối, Thanh Phong Môn chỉ cần thượng phẩm nguyên thạch của người này, đan dược tuyệt đối không đoạt.

- Đám tiểu nương tử này cũng rất thức thời!

Mạc Côn tham lam nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoàng Thiến.

*****

Lão giả khô quắt bùng phát khí nguyên, ngữ khí băng lãnh:

- Thái đạo hữu, ngươi nói nên làm thế nào?

Thái Tương Chân Nhân ha hả cười.

- Khô Minh đạo hữu, ai trước cũng như nhau, chỉ là đan được kia phân phối như thế nào đây?

Khuôn mặt già nua của Thường Bạch Sơn hơi giật một chút nói:

- Nhị vị đạo hữu, Thường mỗ có một biện pháp.

- A? Biện pháp gì?

Lão giả Khô Minh Thượng Nhân hiếu kỳ hỏi.

Vài tên tu luyện giả xung quanh đều hiện lên vẻ kỳ dị, không biết có biện pháp nào làm cho mọi người có thể phân phối được một viên đan dược đây?

Thường Bạch Sơn không chút hoang mang, lạnh lùng liếc mắt nhìn người thanh niên mặc tử bào đứng trên đỉnh núi nói:

- Chư vị đồng loạt ra tay, giết chết người này, sau đó tự thi triển thần thông tìm kiếm, ai lấy được trước thì chính là của người đó.

Thái Tương Chân Nhân và Khô Minh Thượng Nhân nhìn nhau, còn tưởng rằng có biện pháp tinh diệu nào đó, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, biện pháp này cho dù không nói thì đến lúc đó mọi người cũng sẽ tự hành động như vậy.

Mạc Côn và thanh niên họ Giang lộ vẻ mặt xem kịch vui, hai người cho dù có địa vị rất cao trong môn phái, thế nhưng luận và thực lực thì không thể nào so sánh được đám đại tu sư ở đây, còn kém quá xa. Hai người bề ngoài xem ra là địa vương giai trung kỳ, thế nhưng cơ sở không bền chắc, nhiều nhất chỉ tương đương với địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.

Lúc này vài tên đại tu sư ở đây, tự nhiên không tới phiên Mạc Côn và thanh niên họ Giang xen lời vào, mà hai người cũng rất thức thời, không có lòng tranh đoạt cái gì, thầm nghĩ xem kịch vui.

Thường Bạch Sơn thấy sắc mặt hai người do dự, liền nói tiếp:

- Người này ngoài trừ ngũ tinh linh vương đan ra, chỉ sợ không hề thiếu những bảo bối khác, nguyên thạch càng nhiều không kể xiết, người lấy được linh vương đan ngũ tinh thì phải lập tức rời đi không được lấy thêm cái gì, mọi thứ khác đều do hai người còn lại chia đều.

Thái Tương Chân Nhân và Khô Minh Thượng Nhân nhất thời không nói, lúc này tựa hồ đây là giải pháp tốt nhất, nếu không thì trước khi giết người đoạt đan, nhất định mọi người ở đây phải tranh cãi một phen.

Mà ba vị đại tu sư này đều rất hiểu rõ đối phương, chỉ sợ thực sự tranh đấu, một người cũng đừng nghĩ rời đi bình yên, tuyệt đối không có chuyện tiện nghi cho người khác.

Tên thanh niên mặc áo bào màu tro sắc mặt vàng như nến tỏa ra khí nguyên vô cùng kỳ quái, ba vị đại tu sư cảm giác có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.

Ngay lúc ba người chuẩn bị động thủ, lúc này người thanh niên mặt vàng đột nhiên nói:

- Thế nào, ba vị không dự định tính thêm lão phu sao?

Thái Tương Chân Nhân, Khô Minh Thượng Nhân và Thường Bạch Sơn đều sửng sốt, nhất thời kỳ quái nhìn vào người thanh niên, thanh âm phát ra già nua khàn khàn, hoàn toàn không phải là giọng nói một người tuổi trẻ có thể phát ra, mà quan trọng hơn nữa chính là ba người có một chút cảm giác quen thuộc.

Con ngươi của Thái Tương Chân Nhân mạnh mẽ co rút lại, hơi kinh ngạch nói:

- Văn huynh?

Thường Bạch Sơn và Khô Minh Thượng Nhân nghe lời này nhất thời hiểu ra, Thường Bạch Sơn thẳng thắn nói:

- Linh Dược Lão Tổ, gần đây lại luyện chế ra đan được cổ quái gì sao? Thế nào biến bản thân thành bộ dáng này?

Thanh niên mặt vàng như nến không phản đối, giọng nói già nua lại phát ra:

- Thường huynh có muốn dùng một viên hay không?

Thường Bạch Sơn xua tay nói:

- Coi như xong, Thường mỗ còn muốn sống lâu thêm vài năm, Văn huynh cứ giữ đan dược cho chính mình là được rồi.

- Bốn người cùng đánh, chư vị cho rằng người này có thể có vương bài sát thủ nào hay không?

Khô Minh Thượng Nhân bỗng nhiên thú vị nói, đôi mắt già nua âm trầm nhìn xuống đỉnh núi, nhìn hai người giống như nhìn hai thi thể đã chết vậy.

- Bốn vị không dự định cho lão nạp tham gia một phần hay sao?

Lúc này đột nhiên truyền tới thanh âm hồn hậu.

Bốn gã đại tu sư không có bao nhiêu vẻ ngoài dự liệu, tự nhiên không quên lão lừa trọc này, chỉ là người trong Đại Phật Tự tự cho mình thanh cao, tự nhiên là người tu phật, so với tu luyện giả khác cao hơn một bậc, bất quá trong mắt chúng tu, đám hòa thượng Đại Phật Tự chỉ là những con lừa ngốc mà thôi, ngoài dự đầu bóng lưỡng không có gì khác biệt.

Người của Đại Phật Tự rất ít khi tham dự hợp tác, bởi vậy bốn gã đại tu sư rất tự nhiên bỏ qua gã hòa thượng này.

Mà lão lừa trọc đã chủ động yêu cầu, làm cho bốn người cảm giác mới mẻ, bất quá rất nhanh liền ước định tốt quy củ, nếu không gia nhập vòng chiến thì sẽ không có cơ hội đoạt đan rồi.

- Cấm Thiện huynh, nguyện gia nhập vào tự nhiên là tốt!

Khô Minh Thượng Nhân cười nói, nhiều hơn một người cũng không khác nhau nhiều lắm, cuối cùng nhìn xem đan dược rơi vào tay ai mới là quan trọng, tại điểm này Khô Minh Thượng Nhân tự nghĩ có lá bài sát thủ độc đáo, hơn nữa là người càng nhiều càng tốt, ba gã đại tu sư khác không có ý kiến, ngũ đại phái đều đã trình diện, đều có đại biểu tham dự, có thể đoạt đan hay không phải xem bản lĩnh của chính mình, đến lúc đó không đoạt được cũng đừng mượn cớ này nọ.

Lại hai gã đại tu sư, đám nữ tu Thanh Phong Môn ngoài lo lắng chính mình có thể được phân một chén canh hay không ra thì càng nhiều hơn là vẻ đồng tình nhìn về phía người thanh niên mặc tử bào đứng trên ngọn núi, không khỏi thương hại.

Có thể làm cho năm đại tu sư đồng thời xuất thủ, người này coi như là Chu Võ đệ nhất nhân, chỉ tiếc là đang đảm nhiệm vai trò tiêu yêu thú thí nghiệm mà thôi.

- Tỷ ytr, người này thực sự không may, cư nhiên bị năm đại tu sư vây giết!

Một nữ tu đứng trong nhóm nữ tu Thanh Phong Môn mở miệng nói.

- Điều này chỉ có thể trách chính hắn, ai bảo hắn khoe giàu đây?

Một nữ tu khác coi thường nói.

- Đúng vậy, biết rõ trong đấu giá hội có rất nhiều người, hơn nữa mỗi người đều nhìn chằm chằm, đối với phách phẩm áp trục coi như bắt buộc, người này lại không có đại môn phái nào làm hậu thuẫn, không nên náo động đoạt linh đan, không bị truy sát mới lạ!

Lại một nữ tu khác lạnh lùng nói.

- Không có thực lực tuyệt đối thì không nên làm chim đầu đàn, chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ ẩn dấu làm linh hồn giai hậu kỳ còn tưởng chính mình rất giỏi, hừ! Người này tự đánh giá chính mình quá cao rồi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp kiếp nạn!

Nữ tử bạch y gay gắt nói.

Trên mặt Hoàng Thiến lúc này cũng có chút khó coi, ngũ đại phái đều đã tới, hơn nữa đều là lão quái đại nguyên lão tu vi địa vương giai hậu kỳ, hiển nhiên không có cơ hội gì cho Thanh Phong Môn. Nếu như chính môn chủ có ở đây thì còn có thể nói tiếp, thế nhưng chính mình chỉ là tiểu bối mà thôi, ngay cả thở mạnh cũng phải cẩn thận.

- Bị năm tên đại tu sư vây đánh, người này chắc chắn biến thành thịt nát!

Lại có nữ tu nói, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện lên vẻ tái nhợt, hiển nhiên chỉ hơi chút tưởng tượng liền nghĩ tàn nhẫn.

- Tu luyện giới chính là cá lớn nuốt cá bé! Đáng đời!

Hoàng Thiến thấy Thanh Phong Môn không còn hy vọng gì nữa, giận dữ cắn răng nói, ánh mắt nhìn người thanh niên mặc tử bào không chút đồng tình, tất cả oán khí đều rơi hết lên người này.

Năm tên đại tu sư liếc mắt nhìn nhau, chỉ dùng nhãn thần giao lưu, đang muốn xuất thủ, Thái Tương Chân Nhân bỗng nhiên lại mở miệng nói:

- Các vị chậm đã, giết chết người này thì thực dễ dàng, thế nhưng các vị hãy kiềm chết một chút, đến lúc đó đùng có hủy hết tất cả mọi thứ, vậy không phải là mất hết hay sao?

Ánh mắt bốn người còn lại khẽ nhúc nhích, hiển nhiên đồng ý với lời nói này.

Năm đại tu sư thoải mái nói chuyện với nhau, sắc mặc Lâm Khiếu Đường từ đầu tới cuối không hề biến hóa, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ chờ đợi, mà khí nguyên trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển không ngừng, nhiệt huyết lần đầu tiên bị người khác đề cao tới đỉnh điểm.

Đã thật lâu Lâm Khiếu Đường không còn cái cảm giác này rồi. Đối mặt với năm đại tu sư, hắn không hề nắm chắc mười phần, thế nhưng trận chiến này phải tiếp được, bằng không sợ là không ra khỏi Chu Võ Quốc được.

Năm tên đại tu sư không trao đổi tiếp, khí nguyên trên người đồng thời khởi động bành trướng mạnh mẽ, toàn bộ hư không phảng phất như bị áp súc, trở nên cực kỳ nặng nề.

Đám nữ tu Thanh Phong Môn hầu như không chịu nổi, Hoàng Thiến lập tức điều khiển phong xa lùi ra xa hơn trăm trượng, lúc này mới miễn cưỡng chịu đựng được cảm giác áp bách cho khí nguyên của năm vị đại tu sư đồng thời phát ra.

Khi hư không bị áp súc tới mức cực hạn, oanh một tiếng, toàn bộ hư không như vỡ tan, đây cũng trở thành tín hiệu tổng tấn công.

Năm đại tu sư đồng thời xuất thủ, trong lúc nhất thời, bộ xương khô màu đen, quyền cương khí kình, phật quang, độc nguyên long ảnh, còn có rất nhiều cự châm dài nửa thước.

Năm loại thủ đoạn công kích khác nhau, mang theo khí thế vô cùng cường đại đồng thời phóng tới, oanh thẳng lên đỉnh ngọn núi. Lâm Khiếu Đường đứng tại chỗ không hề di chuyển nửa bước, mà Triển Thanh Nhu đứng phía sau sàng không sợ hãi, chi tiết này rơi vào trong mắt Lâm Khiếu Đường, trong lòng nhất thầm khen ngợi.

Nhìn công kích mạnh mẽ đến từ năm phương hướng khác nhau, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ phát ra nguyên niệm, hai tay càng nổi lên hỏa diễm, lục dực kim lôi sĩ phía sau dưới tình huống bùng phát khí nguyên cũng hiện ra.

Bảy mươi hai thanh tử kim thương xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời bắn mạnh ra ngoài.

- Người này dĩ nhiên muốn lấy thực lực bản thân chống lại năm đại tu sư, đầu của hắn vứt cho chó gặm rồi sao?

Nữ tử bạch y khinh miệt nói.

Nhung ngay khi nàng vừa dứt lời, dị biến phát sinh.

Chỉ thấy bảy mươi hai than tử kim thương chia làm năm đường bắn ra ngoài, chỉ có một thanh tử kim thương thoáng to lớn hơn những thanh khác vẫn huyền phù cách thanh niên mặc tử bào không tới ba trượng như cũ.

Trên thân tử kim thương phát ra hỏa diễm màu tím, càng lóe lên hồ quang màu vàng, tất cả mọi thứ nơi tử kim thương đi qua đều hóa thành hư ảo, coi như không khí cũng không tránh thoát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang chấn động thiên địa, thế tiến công mạnh mẽ của năm đại tu sư khoảng khắc bị tan rã!

Thái Tương Chân Nhân hoảng hốt nói:

- Không có khả năng!

Khuôn mặt khô quắt của Khô Minh Thượng Nhân càng hiện lên vẻ sợ hãi, Thường Bạch Sơn chống đối tử kim thương phóng tới, không rảnh suy nghĩ nhiều hơn. Hòa thượng gày gò không ngừng mặc niệm cái gì đó trong miệng, lòng bàn tay cầm chuỗi phật châu, vận hết nguyên khí chống lại tử kim thương.

*****

Lúc này trong mắt Linh Dược Lão Tổ tại hình tượng thanh niên cũng hiện lên vẻ hối hận, bây giờ hắn mới phát hiện ra người thanh niên mặc tử bào chính là người có thân thể hấp thu mọi độc nguyên mà chính mình tìm kiếm suốt đời.

Trong lúc phân thân Linh Dược Lão Tổ không thể hoàn toàn chống lại, một thanh tử kim thương mang theo tử hỏa kim điện đánh mạnh vào thộ thể thuẫn mà Linh Dược Lão Tổ phát ra, ầm một tiengs, thuẫn mở người văng.

Linh Dược Lão Tổ nặng nề đánh mạnh vào ngọn núi phía sau, toàn bộ đỉnh ngọn núi trong nháy mắt biến thành bột phấn.

Phụt!

Linh Dược Lão Tổ phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương, nhanh chóng lấy ra mấy viên đan được nuốt xuống, lập tức huyền phù trong không trung điều tức khôi phục.

Bốn đại tu sư còn lại tuy không đến mức bị thương nặng như Linh Dược Lão Tổ, thế nhưng có vẻ vô cùng chật vật, không hề có biện pháp gì dưới thế tấn công vô cùng mãnh liệt của tử kim thương, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.

Một màn này làm cho đám nữ tu Thanh Phong Môn mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp trợn tròn, phảng phất giống như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể nào tưởng tượng nổi.

Hơn mười nữ tu hiện tại đã hoàn toàn đình trệ tư duy, thế phản công của người thanh niên mặc tử bào phát ra, giống như một nắm tay to lớn nặng nề đấm thẳng vào mặt những nữ tư mở miệng châm chọc khiêu khích.

Năm đại tu sư hợp lực tấn công dĩ nhiên không thể giết chết được tu luyện giả địa vương giai trung kỳ, hơn nữa vẻ ngoài của người này vẫn còn trẻ tới như vậy.

Trong lúc đám nữ tu Thanh Phong Môn đang rơi vào tình trạng ngốc trệ ngẩn ngơ, tử hỏa kim điện từ bảy mươi hai thanh tử kim thương sau vụ va chạm tỏa ra xung quanh ập tới.

Hơn mười vị nữ tu căn bản không kịp né tránh, đều bị lan tới, nhất thời vẻ mặt ngốc trệ chuyển biến thành vẻ thống khổ đau đớn, khóe miệng tràn ra vết máu.

Phụt phụt...

Mấy nữ tu tu vi hơi yếu một chút không thể khống chế được, mạnh mẽ phun ra máu tươi.

Bốn đại tu sư dưới sự kinh hãi, đều lấy ra hết mười thế võ điên cuồng công kích, sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu thi triển tuyệt kỹ.

Hơn trăm chiếc cự châm kịch liệt xoay tròn bên cạnh Thái Tương Chân Nhân, ba mươi sáu Minh Hỏa Khô Lâu điên cuồng gào thét phóng đi, Thường Bạch Sơn mở rộng song chưởng, khí nguyên trên người bành trướng cực độ, chân khí hộ thể hình thành nên vòng kim cương tráo. Toàn bộ phật châu trên tay Kim Sa Hòa Thượng tản ra, xoay tròn xung quanh thân thể, áo cà sa trên người hóa thành một chiếc kim thuẫn thật lớn che chắn trước người.

Bốn đại tu sư đồng thời thi triển tuyệt kỹ, loại tình cảnh này quả thực vô cùng hiếm thấy, đám nữ tu Thanh Phong Môn tuy rằng đã bị thương, thế nhưng dưới tình cảnh kỳ dị như vậy cũng đã hoàn toàn quên mất đau đớn.

Ẩn giấu sau những tuyệt kỹ hoa lệ này là lực sát thương vô cùng kinh khủng, phá nút lật biển không phải nói chơi.

Biểu tình Lâm Khiếu Đường ngưng tụ, Vu Vương Kỳ xuất hiện, trực tiếp dùng nguyên thức truyền tới tay Triển Thanh Nhu, mạnh mẽ lấy tay đẩy nàng ra xa, truyền âm nói:

- Cầm lấy nó tự bảo vệ mình, tránh xa một chút!

Triển Thanh Nhu căn bản không có thời gian cãi lại, thân hình đã bay ngược lại hơn trăm trượng, nhìn Vu Vương Kỳ trong tay, tâm thần không khỏi thấy ấm áp. Khi còn ở Tiềm Long Viện làm nhiệm vụ với Bạch Du, Tiêu Mục, từ trước tới nay hai người chỉ quan tâm tới mình, căn bản không để ý tới an nguy người khác.

Khí nguyên trên người Lâm Khiếu Đường giống như biển cả mênh mông dũng mãnh tỏa ra, khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng, tam đại nguyên linh trong cơ thể đều phóng ra tia sáng kỳ dị.

Cự kiếm phía sau cũng nắm trong tay, truyền hỏa diễm màu tím và điện hồ màu vàng vào thân kiếm, lập tức phát ra ánh sáng chói lòa, điện hồ kịch liệt nổ lách tách va chạm với không khí. :

Hơn trăm chiếc cự châm của Thái Tương Chân Nhân chưa kịp phóng ra phân nửa đã bị bảy mươi hai thanh tử kim thương tụ lại một lần nữa chống lại, cự châm và tử kim thương va chạm kịch liệt với nhau trong không trung.

Ba mươi sáu Minh Hỏa Khô Lâu do Khô Minh Thượng Nhân phóng ra từ các phương khác nhau ập tới, tốc độ cực nhanh.

Lâm Khiếu Đường khẽ động nguyên niệm, hỗn thiên kiếm và một tử kim thương đơn độc đồng thời bắn ra ngoài.

Khô Minh Thượng Nhân nhìn thấy đối phương dĩ nhiên sử dụng hai kiện pháp bảo đơn độc đối phó với bảo bối chính mình tiêu tốn hơn ba trăm năm ngưng nguyện thành hình, không khỏi nở nụ cười âm lãnh.

Hỗn Thiên Kiếm và Tử Kim Thương va chạm với Minh Hỏa Khô Lâu, lập tức phát ra tiếng rung động có vẻ cực kỳ hưng phấn. Thân Hỗn Thiên Kiếm phát ra hỗn độn lực, tỏa ánh sáng kỳ dị, chỉ chém một kiếm đã chia đôi một Minh Hỏa Khô Lâu làm hai, Tử Kim Thương thì biến thành to lớn trong nháy mắt, cây Tử Kim Thương này do Lâm Khiếu Đường đặc biệt thêm vào càn khôn thạch tinh tạo thành chủ thương, có thể thoải mái phóng to thu nhỏ, lớn nhất dài tới mười trượng, đường kính một trượng rưỡi, uy lực không càn phải bàn cãi.

Tử Kim Thương sau khi biến thành khổ lồ gặp phải Minh Hỏa Khô Lâu liền đập vỡ tan tành.

Nụ cười âm trầm trên mặt Khô Minh Thượng Nhân còn chưa kịp kết thúc thì đã đọng lại, đôi mắt già nua tràn đầy vẻ kinh khủng, trong lòng đau xót không thôi, mỗi một Minh Hỏa Khô Lâu cần số lượng tài nguyên và tinh lực phi thường khổng lồ, mỗi một tổn thất nhỏ nhất đều là đả kích nặng nề.

Cùng lúc đó, Thường Bạch Sơn giống như một viên đạn pháo nhằm thẳng về phía thanh niên mặc tử bào, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, mỗi một tiếng phát ra đều ẩn chứa công kích bằng âm ba vô cùng cường đại.

Thân ảnh Lâm Khiếu Đường chợt lóe, lao lên chặn đánh, cự kiếm trong tay sử dụng tới xuất thần nhập hóa, chân khí hộ thể càng hình thành nên viên thuẫn màu tìm bao bọc toàn bộ thân thể.

Mỗi một lần Lâm Khiếu Đường sử dụng cự kiếm để cận chiến, Kỳ Áo đều kêu khổ liên tục, hắn không giống như khí linh mà chỉ sống nhờ, linh thể già nua giống như thực thể bị đập lên đập xuống, hồn lực liên tục giảm đi.

Ầm ầm ầm...

Trong hư không thỉnh thoảng truyền tới tiếng chấn động vang vọng, một hơi thở dốc có chít ít hơn mười tiếng, người có tu vi yếu chỉ nghe giống như một tiếng mà thôi.

Mỗi một tiếng phát ra đều đại biểu cho việc Lâm Khiếu Đường và Thường Bạch Sơn va chạm với nhau một lần.

Kim Sa Hòa Thượng phóng phật châu ra, lập tức huyễn hóa thành những con mắt phật cùng bắn về phía Lâm Khiếu Đường. Tuy rằng Lâm Khiếu Đường vẫn dây dưa với Thường Bạch Sơn cùng một chỗ, thế nhưng tốc độ của hai người không thể nào tưởng tượng nổi, trong khung trung để lại vô số tàn ảnh.

Lâm Khiếu Đường chỉ dùng một tay cầm cự kiếm chiến đấu với Thường Bạch Sơn, tay kia thủy chung để sau người, lòng bàn tay dần dần ngưng tụ quang cầu kim điện, phân ra một tia thần niệm chờ đợi hòa thượng gầy gò kia xuất thủ.

Lâm Khiếu Đường đánh ra một kích liền tìm thấy khe hở, cánh tay đẩy ra, quang cầu kim điện màu tím giống như đạn pháo, ẩn chứa hồ quang màu vàng mãnh liệt phá không bay đi.

Quang cầu màu tím chạm vào phật châu liền bạo tạc, tử hỏa chói mắt cuồn cuộn khuếch tán, trong đó càng ẩn chứa hồ quang màu vàng cường liệt.

Hòa thượng gày gò khinh miệt cười, thầm nghĩ phật châu của mình chính là vật chí dương, trong đó càng ẩn chứa phật lực vô cùng cường đại, vô luận là âm hỏa hay dương hỏa đều không có bất cứ tác dụng gì, phật lực có thể hóa giải mọi thứ biến thành hư vô.

Tách tách tách...

Ba tiếng phát ra, tử hỏa bao trùm bốn mươi tám viên phật châu trong nháy mắt, ba viên phật châu liền không chịu đựng nổi vỡ vụn.

Ý cười khinh miệt trên mặt hòa thượng gầy gò trong nháy mắt chuyển thành kinh hãi, lập tức hít sâu một hơi, sắc mặt biến thành vô cùng ngưng trọng.

Cách đó nghìn dặm, trong không trung, Vân Du Tiên Tử và Trữ Tân phi hành cực nhanh, hai người đã bay như vậy nửa canh giờ, cách mục tiêu đã không còn xa nữa.

Là người thừa kế Thiên Du Phường duy nhất, Trữ Vân không thể tự lựa chọn bầu bạn song tu cho chính mình một cách đơn giản, hy vọng tìm được một người có thể cùng chịu áp lực trong tương lai với chính mình.

Bởi vậy, khi Trữ Tân gặp được người nào đó nổi bật liền lưu ý vài phần, điều này hầu như đã trở thành một bộ phận của nàng.

Nhưng mà ba trăm năm trôi qua, cho tới bây giờ Trữ Tân vẫn chưa dừng xem xét tìm kiếm người thực sự có tiêu chuẩn phù hợp với chính mình, tuy rằng phụ thân mẫu thân đã chọn cho nàng vài người không tồi, thế nhưng đều có bối cảnh cường đại và ưu thế bản thân, đáng tiếc những người này luôn luôn có khuyết điểm nổi bật nào đó, trong lòng nàng nhiều ít có chút bài xích, huống hồ thời gian ba trăm năm, hình tượng không rõ ràng trong cảm nhận của Trữ Tân, ngày hôm nay đột nhiên càng lúc càng rõ ràng.

Theo sứ mệnh của phụ mẫu, Trữ Tân tự nhiên không thể chống lại, thế nhưng nếu sư thực sự có người phù hợp với các tiêu chuẩn, mà đối tượng đó cũng là người mình thích, vậy tự nhiên là chuyện tốt nhất rồi.

Người mặc tử bào xuất hiện hầu như làm cho Trữ Tân vốn sắp buông tha một lần nữa nhìn thấy hy vọng. Vô cùng thần bí lại có thực lực cường đại, quan trọng hơn nữa chính là phụ mẫu đối với người này cũng có hứng thú thật lớn.

Nếu như lần đầu tiên gặp phải người này chỉ là hiếu kỳ và thần bí, như vậy lần thứ hai gặp mặt trong lòng Trữ Tân mơ hồ sinh ra một tia sùng bái không hiểu lý do. Đặc biệt trong nháy mắt khi người thanh niên đó cởi mũ trùm đầu ra quay về phía nàng và mẫu thân mỉm cười như có tựa không, tâm tình của Trữ Tân như hoàn toàn dừng lại tại giờ khắc đó, cái loại cảm giác này thực sự vô cùng kỳ diệu.

Trữ Tân vốn tưởng tằng người này đội mũ trùm đầu là vì dung mạo tương đối xấu xí, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thực sự, trong lòng càng nhiều sung sướng hơn, tất cả đều phù hợp với tiêu chuẩn của người trong lòng chính mình.

- Mẫu thân, phụ thân nói thanh niên mặc tử bào kia có tu vi địa vương giai hậu kỳ, có thực vậy chăng?

Trữ Tân hiếu kỳ hỏi.

- Thần thông dò xét của phụ thân con mạnh hơn ta mẫu thân mấy lần, tự nhiên không nhìn lầm rồi.

- Vậy chẳng phải người này song tu với nữ nhi sẽ hoàn toàn phát huy Thiên Du Thần Công tới cực hạn hay sao!

Trữ Tân ước mơ nói.

- Hiện tại chưa thể nói chắc được, cần phải quan sát thêm chút nữa, nếu như người này thực sự có phệ độc dương hồn, vô luận áp dụng thủ đoạn nào đi nữa ta và phụ thân con đều phải lưu lại người này.

Trong mắt Vân Du Tiên Tử chợt lóe tinh quang kỳ lạ. Bộ dáng của nàng hiện tại chính là một mẫu thân hoàn toàn có thể làm mọi chuyện vì nữ nhi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-522)