← Ch.049 | Ch.051 → |
Đôi con mắt to uyển chuyển linh động hàm xúc của tiểu Lan không thể giải thích được chớp chớp nói: "Vì sao? Lẽ nào Vương gia có cái gì chuẩn bị sau lưng?"
Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Cái này hướng đến sâu cấp độ mà nói, Vương gia thuộc đạo tông, Lâm gia thuộc võ tông, ta thấy mặt ngoài thì là hai gia tộc trong một toà thanh tranh giành đoạt lợi lẫn nhau, thế nhưng thế lực hai nhà tương đương, từ một phương diện mà nói, thực lực Lâm gia còn muốn cao hơn Vương gia, bất luận là ai muốn thôn phệ đối phương, sẽ không dễ dàng như vậy, chí ít trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm được, thế nhưng hiện tại Vương gia lại làm được, hơn nữa làm rất đẹp, ngươi nghĩ Vương gia chỉ dựa vào chính bản thân bọn họ sao?"
Tiếu Lan hiểu ra, "Lão đại, ý của ngươi là, phía sau Vương gia kì thực đã có chỗ dựa vững chắc, bằng không sẽ không lo ngại cái gì như vậy!"
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói: "Cái này hầu như có thể khẳng định, đạo tông và võ tông mấy nghìn năm qua vẫn bất hoà, tranh đấu giữa hai bên chưa bao giờ đình chỉ, đôi khi kịch liệt hơn một chút, có đôi khi ôn hoà hơn một chút, ba trăm năm trước hai tông bạo phát chiến tranh dữ dội, kết quả chân nguyên khí song phương đại thương tổn, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, sợ là lưu lại tai hoạ ngầm vô pháp bù đắp, bởi vậy đàm phán đình chiến, kí kết hiệp định gì đó.
Trong ba trăm năm qua vẫn yên ổn sống với nhau, nhưng nội bộ vẫn liên tục minh tranh ám đấu, chỉ là không quá kịch liệt mà thôi, hiện tại đã ba trăm năm qua đi, cần dưỡng sức cũng đã dưỡng sức rồi, nguyên khí cũng đã khôi phục đủ, một màn chiến tranh mới mơ hồ lại mở ra, Vương Lâm hai nhà tranh đấu trong Tân La thành, kì thực chỉ là một trận chién quy mô nhỏ mà thôi, bởi vì võ tông hiện nay thanh thế xa không bằng đạo tông to lớn, vô luận tại nhân gian hay quan phủ, ảnh hưởng của đạo tông vượt xa võ tông, tuy nhiên đạo tông còn chưa đủ cường đại đến mức nhất cử tiêu diệt võ tông, nhưng từng chút từng chút thôn phệ võ tông thì cũng có thể làm được, đại kết quả cũng là do nhiều tiểu kết quả tạo thành, tranh đấu của hai nhà Vương Lâm, đó là vô số tiểu kết quả hình thành.
Tiẻu Lan chu miệng thành hình tròn, tạo ra bộ dáng hiểu được nói: "Thì ra Lâm gia lần này dù tìm được chỗ dựa vững chắc, cũng chỉ có thể lệ thuộc vào võ tông tông phái, từ cái nhìn đại cục mà nói, vẫn như cũ Lâm gia không bằng Vương gia, Vương gia hiển nhiên cũng sẽ không e ngại".
Lâm Khiếu Đường xoa xoa đầu tiểu Lan, phảng phất giống như một vị trưởng bối đối với một vị vãn bối, "Ha hả, không sai biệt lắm là như vậy, thông minh, thật thông minh!"
Tiểu Lam rụt đầu lại, muốn tránh khỏi bàn tay to, nàng cũng không phải tiểu hài tử, nhưng không biết vì sao dưới chân như cắm xuống đất không nhúc nhích, tiếp nhận sự vuốt ve của lão đại, có lẽ là duyên cớ từ nhỏ mất đi song thân, thế giới nội tâm rất khát vọng tình thân, bất quá đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng vẫn vểnh lên không khuất phục nói: "Lão đại, ta cũng không phải tiểu hài tử nữa, đừng sờ đầu của ta!"
Lâm Khiếu Đường vui vẻ cười: "Còn nói chính mình không phải tiểu hài tử, có người lớn như ngươi vểnh cái môi lên cao như vậy hay sao?"
"Hơn nữa cơ, nữ hài tử bình thường đều như vậy, có cái gì kì quái đâu, cái này gọi là khả ái, hiểu hay không?" Tiểu Lan tranh luận nói.
"Đúng nga, hảo hảo khả ái nha!" Vừa nói, Lâm Khiếu Đường vừa tươi cười đầy mặt càng đưa tay sờ sờ.
Tiểu Lan bộc lộ một bộ mặt hung ác, một đôi răn tiểu lão hổ lộ ra, "Lão đại, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nga, ta là động vật ăn thịt, nhìn thấy móng vuốt không xác định đưa ra nhịn không được sẽ cắn một phát a!"
"Con mèo nhỏ phát uy không đủ gây sợ hãi, ta đi trước!" Chân Lâm Khiếu Đuờng khẽ nhúc nhích đã thấy bóng người cách đó mấy trượng.
"Lão đại thối, phôi lão đại, chỉ biết khi dễ tiểu cô nương! Cắn ngươi!" Tiển Lan giương nanh múa vuốt hướng phía thân ảnh xa xa mà rít gầm gừ.
"Chính mình tự thừa nhận là tiểu cô nương, còn nói là không phải tiểu hài tử, tiếp tục lưu ý động tĩnh Vương gia, mấy ngày nay ta sẽ đợi tại phế dược phòng!" Thanh âm từ lớn biến thành nhỏ dần, thực sự rõ ràng, có thể thấy được tốc độ người nói cực nhanh.
"Thật là tức chết ta!" Tiểu Lan mạnh mẽ giậm chân, sau cùng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay về hướng xa xa lo lắng hô lớn: "Lão đại, lão Tam Tử tìm ngươi, hắn đã đạt được 10 tinh võ phó rồi, hỏi ngươi có hay không thực hiện hứa hẹn trước kia".
Cũng không có hồi âm, tiẻu Lan thở phì phì hít sâu một hơi, thân ảnh chợt loé biến mất không thấy.
Với thính lực hiện tại của Lâm Khiếu Đường, tiếng la lớn của tiểu Lan dĩ nhiên là nghe thấy rõ ràng, chỉ là chuyện này hắn cũng không có đối sách tốt đẹp, lợi dụng im lặng cư xử, trước kia hắn đáp ứng lão Tam Tử, chỉ cần hắn đạt được trình độ 10 tinh võ phó thì sẽ tới Vương gia giải cứu Hoàng Nhất Đao, thế nhưng với sự kiện ma phí tán nửa năm trước làm Lâm Khiếu Đường đối với Hoàng Nhất Đao có chút bài xích, xuất phát từ tư tâm thực sự muốn cho hắn nếm chút đau khổ, tại Vương gia đợi ta một thời gian, hảo hảo xem xét lại bản thân.
Bởi vì Lâm Khiếu Đường mang đi một bộ phận lớn phế dược, hiện nay mùi vị bốn phía phế dược phòng đã rất nhạt, làm cho độc nguyên lực khó chịu cũng hầu như tiêu tán hết.
Một con dường nhỏ hẹp dài trong rừng xoay quanh sơn thể, từ cửa chính phế dược phòng kéo dài tới sơn thể dưới chân hậu viện Lâm gia.
Một bóng hình lam sắc xinh đẹp từ xa đến gần, một vị da thịt như ngọc, một nữ tử mĩ lệ không thể khinh nhờn chậm rãi bước tới, đi trong rừng núi như thể tiên tử xuất trần hạ phàm mời gọi phàm nhân ngắm nhìn mà say mê, chỉ là vị nữ tử này nhìn qua bất quá rất trẻ chỉ trên hai mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt nhỏ xinh lộ ra vẻ sầu khổ dày dặc, nữ tử ấy chính là Lâm gia tộc trưởng Lâm Vũ Tuyền.
Đã nhiều ngày vị mỹ nữ tộc trưởng này vì gia tộc đã phải tốn tâm tốn sức mỗi ngày đều đến tìm một người nào đó, phương thuốc truớc kia cuối cùng cũng giúp cho Lâm gia vượt qua cửa ải khó khăn, thế nhưng trước kia đã phân chia rõ ràng, thế mà người nào đó vẫn chưa từng đến lấy, tự nhiên thất tung, thế nhưng gia tướng đưa phế dược tới vẫn nói người nào đó vẫn luôn ở đó.
Có một lần Lâm Vũ Tuyền đặc biệt buông vụ sự trong tay, cùng gia tướng đưa phế dược tới tìm người, nhưng lại tìm không được, giống như chỉ cần nàng có tại địa phương ấy, người đó sẽ không xuất hiện, cảm giác nhưng không ở cùng một không gian.
Lâm Vũ Tuyền tới là để đưa tiền, nhưng rất nhiều lần tới đưa nhưng cũng không một lần đến tay người đó, trên người luôn mang theo một sỗ tiền đáng kể, vẫn còn một nhân tình thật lớn, điều này làm cho cuộc sóng của nàng ngày càng khó khăn
Cái này giống như một nỗi ám ảnh luôn luôn quay xung quanh Lâm Vũ Tuyền, muốn nàng quên người nào đó đi cũng gian nan, hơn nữa trước đây hoài nghi muốn cho người nào đó khôi phục trắc thí của gia tộc, nỗi tò mò đối với ngươì này ngày càng tăng lên, thường thường chỉ cần có thời gian sẽ tìm đến, nhất là muốn đưa hết bút tiền tài trong tay, đại gia thanh toán xong thì sẽ không thiếu nợ nhau nữa, hai là muốn lôi kéo người nào đó tham gia trắc thí của gia tộc, sắp tới chính là lễ thành nhân hàng năm, Lâm Vũ Tuyền thuỷ chung cho rằng phán đoán của mình không sai, tên kia sẽ không yếu như nhìn qua bên ngoài.
Thế nhưng làm Lâm Vũ Tuyền không hiểu chính là, một người vì sao phải giả bộ làm phế vật nhiều năm như vậy, từ khi sinh ra đã bắt đầu giả bộ? Cái này tựa hồ rất không hợp lí, huống hồ coi như là đúng như vậy, người này ẩn nhẫn cũng quá thâm rồi.
Quả đúng như thế mà nói, lòng dạ của người này quá sâu, tính tình thật kiên nghị, sợ là thế gian khó có.
Một đường đi tới, đôi mi lá liễu thanh thuý thuỷ chung nhíu sát vào nhau, chuyện làm Lâm Vũ Tuyền phiền lòng, thực sự là rất nhiều, một người mà lưng mang theo số phận gia tộc quả là rất thảm, một người là nữ tự lưng mang theo số phận gia tộc thì lại càng đáng buồn, đáng thương.
Mà người dưới tình huống như vậy, nữ nhân thương cảm này còn có thể nghĩ đến một người khác cùng với chuyện tình của người đó, nghĩ đến việc thiếu nợ hắn một bút tiền cùng một cái nợ nhân tình, không khỏi có chút hoạt kê, mà Lâm Vũ Tuyền chính là người như thế, một nữ tử có nội tâm trách nhiệm rất mạnh.
Sơn đạo này gần nửa năm qua, Lâm Vũ Tuyền đã đi qua vô số lần, so với hai mươi năm trước đây số lần đi tổng cộng còn muốn nhiều hơn, mỗi cuối tuần đại khái có hai lần như vậy, có đôi khi liên tục đến ba lần.
Nói đến cũng lạ, lúc đầu cũng không có mục đích gì, tìm người không được lại có điểm cấp bách, thậm chí tức giận, thế nhưng một thời gian trôi qua cũng lại trở thành thói quen, có đôi khi cũng chỉ vì tản bộ mà đi (mấy câu này hơi khó diễn tả, đành phang tạm), trong lúc từng bước đến đây, thả lỏng tâm tình, hít thở một chút không khí thanh tân núi rừng, tâm tình nhiều ít có điểm tốt hơn.
Hôm nay rốt cuộc là vì đến đưa tiền hay là tản bộ, chính Lâm Vũ Tuyền cũng thực không rõ, chỉ là nhìn phế dược phòng có một loại cảm giác thân thiết, kì thực đến một chút nhìn ngắm một chút cũng cảm thấy thân thiết.
Một đường đi tới, tâm tình không vui đã có chút nhẹ nhàng, chính tại lúc này, con ngươi đen của Lâm Vũ Tuyền chợt loé, cảm giác có chút không đúng.....
"Là ai? Đi ra!"
Vừa mới vào trong sân ngoài, Lâm Vũ Tuyền liền có cảm giác phía sườn đông có người.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |