Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đấu Y - Chương 518

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 518: Giải phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thứ gì đó của lão oa kia, lão phu muốn lấy thì có bất nhiêu, chắc chắn cho ngươi thõa mãn, bất quá ngươi phải có biểu hiện tốt mới được, lão phu sẽ không làm chuyện không công đâu.

Giọng nói già nua mang chút uy hiếp.

- Biết rồi, yên tâm Thủy Linh Tiên Tử ta đã đáp ứng chuyện gì đó tự nhiên không thay đổi.

Thủy sư muội vỗ vỗ bộ ngực bảo chứng trả lời.

- Vậy là tốt rồi! Các ngươi rời khỏi quảng trường trước đi, đỡ bị hoài nghi là các ngươi làm, mang theo đồng bọn của ngươi đến hậu sơn đại điện chờ!

Tiếng nói già nua thỏa mãn nói.

Thủy sư muội vừa nghe nói thế lập tức gật đầu sau đó kéo theo Phương sư tỷ đang giận dữ, nhìn lại Nhạc trưởng lão nói.

- Sư tỷ, chúng ta đi thôi, những thứ này bán giá cao như vậy, xem xem ai mua của hắn, thứ đồ rách nát này cứ để cho hắn là được rồi.

Phương sư tỷ tuy rằng rất muốn vật trú nhan này, thế nhưng cò kè mặc cả lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có chút hiệu quả nào, trong lòng đã có chút không nhịn được, lại bị Thủy sư muội kéo đi, lập tức không còn kiên trì gì nữa.

Vu sư huynh và Trần sư đệ đã mua được thứ chính mình cần, tự nhiên cũng không kiên trì thêm cái gì, nhanh chóng theo chạy theo Thủy sư muội.

Ra khỏi quảng trường, Thủy sư muội thần bí nói:

- Đi, chúng ta tới hậu sơn, có cao nhân đang chờ chúng ta, rất có thể là cơ duyên lớn!

- Cao nhân? Phía sau núi?

Vu sư huynh ngơ ngác có chút không hiểu ra sao.

Phương sư tỷ và Trần sư đệ cũng không hiểu như thế nào, Thủy Linh không giải thích gì nhiều.

- Ai nha, các ngươi sao giống như bà mụ vậy, cứ đi theo ta sẽ biết.

Đại điện phía sau núi vốn không phải là cấm địa gì, tới đó tự nhiên không có vấn đề, trong lòng ba người đều có chút hiều kỳ, vì vậy liền chạy theo.

Còn chưa vào trong núi, trong nguyên thức của Thủy Linh lại truyền tới tiếng nói già nua trước đó.

- Tiểu nữ oa, động tác của các ngươi thực sự quá chậm đi, thứ đó đã để ngay tại sườn núi, phía sau tảng đá lớn nhất, chính mình tới đó lấy đi.

Thủy Linh thiếu chút nữa từ trên không trung ngã xuống dưới đất, thực sự quá nhanh đi, nửa ngờ nửa tin gia tốc, chỉ chốc lát đã bay tới khối đá to nhất tại sườn núi, vòng ra phía sau nhìn quả nhiên thấy một cái bọc nhỏ nhỏ đã được đặt gần đó.

Mở ra vừa nhìn, bên trong quả thực có tất cả mọi thứ mình cần, đều là vật trú nhân, nhuận linh diệp lạp, bạch tư đan... Không chỉ có thứ thấy trên quầy hàng của Nhạc trưởng lão mà còn có một số thứ khác không biết lấy từ đâu.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy những thứ này, Thủy Ling có chút không thể tin tưởng, dò xét cẩn thận xác nhận là thực, không phải là đồ giả, trong lòng nhất thời kinh ngạc không thôi, ngày hôm nay quả nhiên đã gặp được cao nhân rồi, chỉ là không biết vị cao nhân nào trong tông phái. Hiện hôm nay số lượng nguyên lão của Thiên Hà Tông đã lên tới con số hơn hai mươi, Thủy Linh mới chỉ chân chính gặp qua mấy người, tuyệt đối không vượt qua mười vị.

Thủy Linh Tiên Tử hầu như có thể khẳng định được đó chính là nguyên lão, thậm chí là lão quái địa vương giai, chỉ là không biết mục đích của vị nguyên lão này là gì.

Lúc này, trên quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, chí ít có năm người đứng bật dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía quầy hàng của chính mình.

- Thế nào lại thiếu mất mất thứ?

Năm người ở năm góc khác nhau, tự nhiên không biết được có người cùng cảnh ngộ giống như chính mình.

Kích động nhất trong lòng năm người chính là Nhạc trưởng lão, trực tiếp chửi ầm lên.

- Tên hỗn đản nào trộm mất của ta?

Loại chửi bới lung tung không có chút chứng cớ nào tự nhiên không ai thèm chú ý tới, ngược lại làm cho một ít đệ tử nội môn chuyển quầy hàng ra xa, đỡ phải gánh họa lên thân.

- Cứ nhiên có nội tặc, ai, là ai? Đứng ra cho ta!

Nhạc trưởng lão có chút phấn khích gào lên.

Nhạc trưởng lão chửi bới tròn nửa canh giờ, ngoài trừ tiết lửa giận trong lòng ra, cái gì cũng không được. Hăn căn bản không biết thứ đó mất như thế nào, mấy trưởng lão tới đây hỏi, Nhạc trưởng lão không thể nào nói cho rõ ràng được, việc này chỉ đành bỏ qua không giải quyết được gì, bất quá khi vị Nhạc trưởng lão này trở về động phủ của mình liền bệnh nặng một hồi, có người nói là trên đường trở về gặp phải gió mạnh thổi qua nên trúng gió.

Ba người Phương sư tỷ đến ngay sau đó, nhìn thấy cái bọc nho nhỏ trên tay Thủy sư muội, đều hơi sửng sốt, đến khi nhìn thấy những thứ bên trong bọc, trên mặt cả ba người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

- Thủy sư muội, mấy thứ này là sao?

Phương sư tỷ kinh ngạc hỏi, trong lời nói ẩn hiện vẻ mừng rỡ, bởi vì viên bạch tư đan kia chính là thứ nàng cần.

Khi dùng loại đan được này chí ít có thể đảm bảo được dung nhan không biến đổi trong một giáp, nếu như trong thời gian này có thể tăng tu vi thêm một cảnh giới mà nói, dung nhan liên tiếp tục bảo trì nguyên vẹn.

Thủy Linh lúc này cũng chỉ mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh nói:

- Chính là vị cao nhân đó chỉ muội tới đây, nhưng chỉ nhìn thấy vật mà không thấy người nào khác.

Vu sư huynh và Trần sư đệ lập tức tỏa nguyên thức thăm dò bốn phía, nhưng không có kết quả gì.

- Mấy tiểu oa nhi, các ngươi không tìm được đâu, với chút tu vi nhỏ bé của các ngươi làm sao có thể tìm được lão phu. Coi như lão phu đứng ngay bên cạnh các ngươi thì các ngươi cũng không thể phát hiện ra được.

Bỗng nhiên có một tiếng nói già nua truyền tới, lúc này không phải là thanh âm truyền vào nguyên thức Thủy Linh mà là thực âm, ba người còn lại đều nghe thấy rõ ràng.

Vu sư huynh là người lớn tuổi nhất trong bốn người, đồng thời cũng là người trầm ổn nhất, trong nháy mắt khi thanh âm này xuất hiện, lập tức âm thầm phân tích, bất quá cuối cùng cho rằng không thể nào là người ngoài xâm nhập vào.

Thiên Hà đại điện chính là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ Thiên Hà Tông, cho dù có người đủ khả năng lẻn vào cũng không thể tới đây, nếu thực sự như vậy thì những kết trận phòng hộ bố trí bên ngoài Thiên Hà Tông, còn có đệ tử tuần tra, các nguyên lão tọa trấn, tất cả không phải là mù mắt hết rồi sao.

Đặc biệt mấy nguyên lão đều là lão quái địa vương giai, huống hồ người xông vào tất nhiên không muốn chính mình bại lộ, sao có thể liên hệ với bọn họ.

Vu sư huynh nhanh chóng bỏ qua khả năng người bên ngoài xâm nhập, lập tức cung kính nói:

- Đệ tử ra mắt sư tổ, xin hỏi sư tổ là thủ tọa đường nào?

- Tiểu oa nhi, lá gan của ngươi thực lớn, dám hỏi lão phu như vậy!

Thanh âm già nua không đồng ý nói.

Vu sư huynh nhất thời cả kinh, vội đáp lại.

- Đệ tử không dám, sư tổ không nên tức giận, vừa rồi đệ tử chỉ là hỏi theo tính nghi lễ mà thôi.

- Ha ha, tiểu oa nhi đừng sợ, lão phu cũng chỉ thuận miệng mà thôi!

Thanh âm già nua bỗng nhiên chuyển sang vẻ tinh nghịch.

- Không biết sư tổ gọi chung ta tới đây có chuyện gì phân phó?

Vu sư huynh nói tiếp.

- Gọi các ngươi qua đây tự nhiên là có chuyện quan trọng, lão phu đang ở trong cấm địa môn phái chờ các ngươi, nhanh nhanh tới đây, nếu không lão phu liền bắt các ngươi tới.

Thanh âm già nua nói tới đây liền dừng, không còn tiếng động nào khác.

Bốn người đối mặt nhìn nhau, không ai dám nói câu gì, vị sư tổ kỳ quái này nếu như đã phân phó tới đó, vậy thì tự nhiên chỉ có thể nghe theo mà thôi.

Hơi chút do dự một hồi, cuối cùng bốn người hướng về phía cấm địa môn phái chạy đi, chỉ phút chốc liền đi tới Địa Ling Phong, ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi chính của Thiên Hà Tông.

Nơi ày chính là cấm địa lớn nhất Thiên Hà Tông, ngoại trừ mấy vị nguyên lão và lão tổ ra, những người khác nếu không được cho phép tuyệt đối không được đi vào, tự nhiên xông vào phải tự gánh lấy hậu quả, thậm chí ngay cả một ít nguyen lão địa vương giai cũng không thể tự tiên tiến nhập.

Bốn người đứng tại một chỗ khá xa bên dưới núi, đây đã là cực hạn rồi, tiếp tục đi lên phía trước thì đã vào phạm vi cấm địa, như vậy ắt phải chịu tội, mấy người bọn họ chỉ là trưởng lão nho nhỏ trong môn phái, chưa đảm đương được trách phạt.

Hơn nữa tất cả mọi môn nhân Thiên Hà Tông đều biết rằng lão tổ đang bế quan bên trong cấm địa, lúc này tuyệt đối không được phép tiến vào cấm địa quấy rầy.

- Thanh âm kia chẳng lẽ là lão tổ hay sao?

Nhìn ngọn núi cao chót vót chọc thủng trời cao, Phương sư tỷ nghi hoặc nói.

- Sao có khả năng? Sư tỷ, tỷ không phải là chưa từng thấy qua lão tổ, lão tổ nhìn qua tuổi tác so với chúng ta không hơn kém bao nhiêu, thanh âm càng trẻ trung đầy sức lực, đâu phải là loại tiếng nói già nua như vậy chứ!

Thủy Linh lập tức phản đối.

- Tiểu nha đầu, lão phu đang nghe đó, dám nói xấu sau lưng lão phu sao!

Thanh âm già nua đột nhiên vang lên.

Thủy Linh đầu tiên cả kinh, thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội, thế nhưng mặt quật cường của nàng tạo ra cho nàng chút dũng khí, lời lẽ hùng hồn thẳng thắn nói:

- Sư tổ tại thượng, đệ tử không dám nói bậy, chỉ là nói lời thực sự mà thôi!

- Tiểu oa nhi ngươi quả thực là lưỡi nhọn, quên đi, tâm tình của lão phu ngày hôm nay rất tốt, không tính toán nhiều với tiểu bối các ngươi, còn đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh tiến vào đi!

Thanh âm già nua không để ý nói.

Bốn người vừa nghe được lời này nhất thời trợn tròn mắt, cấm địa này bọn họ thực sự không dám đi vào, cho dù có hơn một nghìn lá gan đi nữa thì bọn họ cũng tuyệt đối không dám.

- Sợ cái gì, lão phu cho các ngươi tiến vào thì các ngươi cứ tiến vào, tất cả mọi hậu quả có lão phu gánh chịu!

Thanh âm già nua có chút tức giận.

Bốn người cái gì cũng có thể tin tưởng, chỉ duy nhất điều này là không thể tin tưởng được, dưới chân giống như mọc rễ không động đậy.

Vu sư huynh rốt cuộc không nhịn được nói:

- Xin hỏi danh hào của sư tổ, chỉ cần sư tổ xác thực là có giấy phép đặc biệt của hội nguyên lão thì mấy người chúng ta chắc chắn đi vào.

- Đám tiểu bối hiện tại càng lúc càng nhát gan rồi, các ngươi quả thực không thể nào so sánh được với lão tổ của các ngươi năm xưa, khó trách lão tổ có thể có thành tựu ngày hôm nay mà đám chuột con nho nhỏ các ngươi dù hơn trăm năm trôi qua cũng mới chỉ là trưởng lão rắm chó trong môn phái!

Thanh âm già nua đã có chút không nhịn được.

*****

Bốn người Vu sư huynh cũng chỉ có thể chịu bị mắng, cho dù là tính nết giống như Thủy Linh đi nữa cũng không dám có chút tức giận nào.

- Mau vào! Lão phu muốn cho các ngươi một đại lễ, các ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy!

Thanh âm già nua thúc giục nói.

Bốn người vẫn không động đậy, thậm chí còn có chút xung động muốn rời đi, thế nhưng lại không dám, ngay lúc bốn ngươi đang chần chừ không quyết, một cỗ lực lượng vô hình bỗng nhiên áp tới.

Lực lượng này cuốn lấy bốn người cuồn cuộn lôi kéo vào trong cấm địa môn phái, bốn người trong sự kinh hoàng muốn giãy dụa nhưng không có chút kết quả nào, lực lượng của đối phương vượt xa bọn họ nhiều lắm, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.

Tốc độ bị lôi đi so với tốc độ phi hành của bốn người còn nhanh hơn nhiều, thoáng cái đã tiến vào trong ngọn núi, đi qua một cái khe chật hẹp, tiến sâu vào trong lòng núi, trong nháy mắt rơi xuống thâm cốc, lại tiến vào trong một bí đạo.

Mãi cho tới khi vào rất sâu, bốn người nhất thời hoảng hốt, bọn họ biết nơi này chính là Địa Linh Hà, cũng là cấm địa của môn phái, ngoài trừ lão tổ ra, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào.

Xong đời rồi, trong lòng bốn người đồng thời hiện lên một câu, hận không thể lập tức chấm dứt.

- Sư tổ, không nên a, ngươi đang chơi đùa chúng ta sao?

Thủy Linh lớn tiếng la lên, chỉ là lời nói của nàng không hề được đáp lại. :

Ước chừng nửa chén trà nhỏ sau, bốn người bị kéo vào trong một huyệt đàm sâu dưới nên đất, bên trong không hề đen tối như tưởng tượng, thậm chí còn rất sáng sủa, tuy rằng không thể so sánh được với bên ngoài, thế nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ bốn phía xung quanh.

Một hồ nước thật lớn nằm ngang trước mắt bốn người.

Đây là cảnh sắc đồ sộ nhất mà bốn người Thủy Linh lần đầu tiên nhìn thấy, ngầm dưới lòng đất dĩ nhiên lại có hồ nước lớn tới như vậy, liếc mắt nhìn không thấy đầu cùng, hơn nữa khí nguyên vô cùng nồng đậm, so với động phủ tu luyện của bọn họ không biết cao hơn bao nhiêu lần, coi như là động phủ của nguyên lão đi nữa thì cũng cách biệt một trời một vực.

Trên hồ nước còn có một tòa Đảo Đỉnh Sơn, bốn người vô cùng kinh khủng, hoàn toàn bị phong cảnh nơi này chấn động, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì quả thực rất khó tưởng tượng được trên đời lại có loại hoàn cảnh như thế này tồn tại.

- Nơi này chính là cấm địa Địa Linh Hà của phái ta sao?

Thủy Linh dụi dụi mắt lẩm bẩm nói.

- Tiểu oa nhi, đương nhiên đây chính là Địa Linh Hà, chẳng lẽ là Minh Hà hay sao?

Thanh âm già nua lại một lần nữa phát ra.

- Sư tổ, người rốt cuộc là ở đâu?

Thủy Linh lúc này ngược lại dần dần bình ổn, dù sao đi nữa thì cũng đã tới, kết cục đã được định trước rồi, không phải là chết thôi sao, không bằng trước khi chết cố gắng tham quan câm địa môn phái một chút, cũng coi như không tồi.

- Ta ở ngay bên cạnh các ngươi!

Thanh âm già nua lần đầu tiên gần như vậy.

Thủy Linh bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay mát lạnh, một cỗ âm phong thổi tới, tóc gáy toàn thân dựng thẳng, không biết vì sao trong lòng cảm thấy sợ hãi, quay mặt nhìn, nhất thời cả kinh nhảy dựng lên.

- A, quỷ a!

Ba người Vu sư huynh bị cử động của Thủy Linh dọa sợ, bất quá khi bọn họ theo tiếng nói nhìn lại, càng cảm thấy kinh hãi hơn nhiều, chỉ thấy một lão giả hình dạng u hồn phiêu đãng giữa không trung, thân thể bập bềnh làm người khác phải dựng thẳng lông.

Vu sư huynh cố lấy hết can đảm hỏi:

- Sư tổ là người hay quỷ?

U linh kia vô cùng buồn bực trả lời:

- Lão phu không phải người cũng không phải là quỷ, mấy tiểu oa nhi các ngươi cần gì phải ngạc nhiên như vậy, lẽ nào các ngươi không có nội linh của chính mình hay sao? Dù gì cũng có tu vi đại sư giai, một điểm kiến thức như vậy cũng không có!

Bốn người vu sư huynh đối mặt nhìn nhau, ngày hôm nay bọn họ thực sự gặp phải rất nhiều chuyện quái dị.

- Vậy người là gì?

Thủy Linh bật thốt hỏi.

- Tiểu oa nhi, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đối với các ngươi không có chỗ nào tốt. Hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là muốn các ngươi làm chút chuyện, qua đây!

U thể nói xong liền bay về phía sâu trong địa huyệt.

Vu sư huynh, Thủy Linh, Phương sư tỷ, Trần sư đệ, cả bốn người thoáng nhìn nhau, kiên trì đi theo, đã tới nơi này rồi, vô luận là đứng tại chỗ hay là xâm nhập vào sâu hơn cũng không khác gì nhau, huống hồ bọn họ biết chính mình không đi theo cũng sẽ bị cưỡng ép lôi đi.

Lão giả hình dạng u thể tự nhiên không cần phải nói, chính là Kỳ Áo, người cùng với Lâm Khiếu Đường tiến vào Địa Linh Hà một trăm hai mươi năm trước.

Bốn người đi theo lão giả u linh, rất nhanh liền tiến vào trong một động phủ mở rộng cửa, bên trong không có gì phức tạp, chỉ có một gian duy nhất mà thôi, ước chừng rộng hơn mười trượng.

Trung tâm động phủ có đặt một chiếc bàn dài ước chừng hai trượng, mặt trên huyền phù tám kiện pháp bảo, bốn người vừa mới bước tới liền bị khí nguyên cường liệt mạnh mẽ áp bức thiếu chút nữa không đững vững phải thối lui lại mấy bước.

Kỳ Áo liếc mắt quan sát bốn người một chút nói:

- Ngày hôm nay lão phu sẽ để cho các ngươi thể nghiệm một chút mùi vị sinh tử chi cảnh.

Lời này vừa nói ra, bốn người nhất thời kinh hãi, nhưng cũng không thể làm gì được, một lực hút thật lớn từ tám kiện pháp bảo truyền tới, lập tức kéo mạnh bốn người lại gần.

Hai kiện pháp bảo đối ứng với một người, bốn người muốn thét to nhưng không thể phát ra lời, thấy khí nguyên vô cùng vô tận mạnh mẽ quán nhập vào trong cơ thể chính mình, cảm giác giống như sắp bạo tạc tới nơi.

Kỳ Áo cười lớn một tiếng, u thể chợt lóe lên, đầu tiên tiến vào trong cơ thể Vu sư huynh, hoàn toàn dung hợp với thân thể này cùng một chỗ.

Vu sư huynh đầu tiên thấy vô cùng kinh khủng, nhưng sau đó phát hiện ra, cảm giác căng phồng kia dần dần giảm nhẹ đi không ít, từ từ biến mất, thế nhưng khí nguyên vẫn như cũ điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể, chỉ là cơ thể của hắn đã có nhiều hơn môt linh nguyên hấp thu lượng khí nguyên này.

Trong thời gian một nén hương, Kỳ Áo liền từ trong cơ thể Vu sư huynh bay ra ngoài, lại tiến vào trong cơ thể một người khác, cứ liên tục làm như vậy, lần lượt từng người một, liên hoàn liên tục mấy lần.

Lặp đi lặp lại tới hơn mười lần mới kết thúc, tiêu hao thời gian tròn một ngày một đêm.

Khi Kỳ Áo dừng lại, từ trong cơ thể một người bay ra ngoài, trên người hắn tỏa ra quang mang màu lam nhàn nhạt, nhìn không ra trạng thái u thể, căn bẳn giống hệt như người sống, nhưng trên thực tế hắn vẫn nhu cũ không hề có thân thể chân chính.

Chịu đựng khí nguyên quán nhập vào cơ thể, liên tục tàn phá bừa bãi trong thời gian dài, dương như đã trải qua một cuộc chiến đấu sinh tử, khí nguyên toàn thân đã tiêu hao không còn, thân thể giống như nhũn ra, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn.

- Ha ha, rốt cuộc lão phu cũng hoàn thành giải phong rồi, ba mươi chín năm trước còn tưởng rằng thành công, nguyên lai vẫn còn nhiều lực lượng phong ấn chưa hấp thu như vậy!

Kỳ Áo cất tiếng cười to.

Mấy người Thủy Linh từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nằm ngã trên mặt đất, bất quá trong lòng cũng thở dài một hơi, vừa rồi bọn họ nghĩ chính mình đã chết đi rồi.

- Mấy tiểu oa nhi các ngươi không tồi, rất nghe lời, lão phu nhớ kỹ, yên tâm, sẽ không để các ngươi xuất lực không công đâu!

Kỳ Áo thần thanh khí sảng nói.

Cánh tay Kỳ Áo thu lại, tám kiện pháp bảo tụ tại cùng một chỗ, khí nguyên tỏa ra bên ngoài đã giảm đi không ít, thế nhưng khí thế tỏa ra lại không giảm đi bao nhiêu, tuyệt đối không kém hơn bất cứ kiện pháp bảo lợi hại nhất hạ giới nào, tám kiện bảo bối này cho dù là mang tới thượng giới đi nữa cũng có thể so sánh với thượng nguyên thánh bảo, thậm chí là mạnh hơn nửa bậc, tuy rằng kém hơn thiên nguyên thánh bảo một chút, nhưng không kém hơn bao nhiêu.

Tám kiện bảo bối này phân biệt là Khai Thiên Kiếm, Cửu Thiên Nguyên Lô, Diệt Thánh Kim Phù, Luân Hồi Chi Quyển, bốn thứ này Lâm Khiếu Đường đã từng nhìn thấy qua, còn có bốn thứ Lâm Khiếu Đường chưa từng thấy, phân biệt là Thiên Công Phủ, Trấn Thiên Chùy, Nghênh Thiên Thuấn, Trớ Chú Chi Quyển.

Luân Hồi Chi Quyển và Trớ Chú Chi Quyển là hai kiện bảo vật năm đó Kỳ Áo đắc ý nhất, tuy rằng công dụng thực tế của hai pháp bảo này phi thường hữu hạn, thế nhưng hắn có thể luân hồi chuyển thế thì công lao của chúng không thể nào thay thế được, chỉ là sau khi hoàn thành hiệu dụng của chúng đã hầu như không còn nữa.

Trong suy nghĩ của Kỳ Áo thì hai thứ này chỉ coi trọng phụ trợ trong một số trường hợp đặc biệt, có thể chống đỡ không ít công kích.

Bởi vì tám kiện pháp bảo này Kỳ Áo hoàn toàn chỉ dùng để bảo vệ bản thân khi luân hồi, có lực lượng đặc thù bảo vệ mình là tốt rồi, không thiên về mặt công kích cho lắm, bất quá tài liệu chế tạo nên tám kiện pháp bảo này chính là thượng phẩm, có thể luyện chế lại một lần nữa.

Ngay khi bốn người Thủy Linh cho rằng tới đây là xong, thì phía Địa Linh Hà bên ngoài xuất hiện biến đổi lớn, toàn bộ huyệt động cũng dường như cộng hưởng sinh ra dị tượng.

Chỉ thấy toàn bộ màu đen, màu xanh và hồ nước màu u lam bắt đầu phát sinh biến hóa, chuyển biến thành bảy màu rực rỡ, có vài đạo quang mang mờ mờ từ bên dưới mặt đất bắn vào trong Địa Linh Hà.

Mặt đất có hơi chút rung rung, phảng phất giống như xảy ra động đất, mà rung động lại rất có quy luật, không hề quá mạnh mẽ.

Phàm là những vật có khí nguyên đều mạnh mẽ hướng về phía Địa Linh Hà.

Bốn người Thủy Linh bên trong huyệt động cũng cảm thấy được biến hóa xung quanh, nếu như ở trên mặt đất thì biểu tình của bọn họ so với bây giờ khẳng định đặc sắc hơn rất nhiều.

Gần một nửa khu vực môn phái Thiên Hà Tông bị bao phủ trong một đoàn tường vân sặc sỡ sắc màu, trong mây còn có những hình tượng biến ảo như rồng hổ và một số đồ án ký hiệu kỳ dị.

Khí nguyên trong phương viên hơn mười vạn dặm đều mạnh mẽ tụ tập vào trong đoàn tường vân trên bầu trời, hình thành nên cơn lốc xoáy, xâm nhập vào trong cấm địa Thiên Hà Tông, giống như dòng thác cao điên cuồng chảy mạnh.

Các loại yêu thú càng vui mừng nhảy nhót, không biết là bị dọa sợ hay hưng phấn, lại tựa hồ như chúc mừng cái gì đó hoặc như sợ hãi.

Những tu luyện giả đang ở trong khu vực này đều lộ vẻ kinh hãi, không biết dị tượng cấp độ này là tốt hay xấu, loại dị tượng quy mô lớn như thế này cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nghe thấy qua, cuộc đời này lần đầu tiên chứng kiến, thậm chí trước đây cả nghe cũng chưa từng nghe qua, thông thường tu luyện giả bước vào linh hồn giai hoặc địa vương giai sẽ gặp phải một ít dị tượng, thế nhưng phạm vi không rộng lớn như vậy, cũng không khí thế cường đại, càng như long tượng, đồ đằng hoặc là ký hiệu đồ án...

Đám môn nhân đệ tử Thiên Hà Tông đều kích động nhìn dị tượng trên bầu trời, trong mắt bọn họ thì đây chính là điềm lành của môn phái, đều quỳ rạp xuống đất bái lạy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-522)