← Ch.065 | Ch.067 → |
Vương gia biệt viện, bốn huynh đệ Triệu thị nhếch nhác nằm trên giường phòng khách, Vương Lạc đi đi lại lại xung quanh vẻ quống quít, nếu bốn tên đại bảo bối này thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, thì Vương gia cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn. Cuồng sư không san bằng Vương gia mới là lạ.
"Tiên tử, ngươi nhất định phải cứu bốn người bọn họ a, lão phu dập đầu trước người!" Vương Lạc nói xong định quỳ xuống.
Trên gương mặt kiều bạch diễm lệ của Lam Dương tiên tử hiện lên nét tiếu ý nhàn nhạt, tay khẽ nhấc lên, một luồng năng lượng vô hình nâng Vương Lạc lên không cho hắn quỳ xuống trước mặt mọi người, với địa vị và tu vi của Lam dương tiên tử, muốn có sự cúi lạy của Vương Lạc cũng là việc dễ dàng. Bất quá Lam Dương tiên tử không lạ gì kiểu cúi lạy của đám con sâu cái kiến này.
"Vương tộc trưởng, cũng không nên hoảng sợ như vậy, với thực lực của bốn tên ngốc này, tuy nói bị nội thương rất nghiêm trọng, nhưng cũng không đến mức trí mạng, người xuất thủ rất có chừng mực, không đánh vào chỗ yếu hại, bằng không thì bọn họ đã sớm mất mạng tại chỗ rồi." Lam Dương tiên tử lên tiếng đe doạ nói.
Sắc mặt những kẻ khác đứng trong phòng cũng không khỏi khẽ biến, những người này đến thăm người bệnh chỉ là giả, thám thính tin tức mới là thật.
Hai ngày nay, nhân tâm trong Vương gia biệt viện cực kì hoảng sợ, đến buổi tối ngay cả cửa phòng nửa bước cũng không dám ra, người người cảm thấy bất an, những người thuộc đạo phái có thực lực thấp kém, lập tức mượn cớ rời khỏi đây.
Hôm nay cũng chỉ còn có năm sáu đạo phái, thanh thế của Vương gia thoáng cái đã giảm sút đi rất nhiều, những môn phái lưu lại thì hơn phân nửa là do đêm đó đã có người chết, còn đâu chỉ sợ là cố lưu lại, môn nhân đã chết, thì cho dù không muốn báo thù, cũng phải hô to khẩu hiệu báo thù, căm phẫn một chút.
Bốn vị hộ pháp Phiêu Tiên Các đứng ở một bên hồ nghi nói: "Chiếu theo lời của tiên tử, tu vi của người tập kích đêm qua quả là rất cao, với bốn huynh đệ Triệu thị thì người có tu vi kém cỏi nhất cũng có tu vi trên dưới bốn tinh đạo vệ, huống hồ bọn họ bốn người liên thủ, coi như là vệ cấp đỉnh phong cũng không thấy có người có thể chiếm được thượng phong, chẳng lẽ thực sự là Lâm gia lão tổ?"
Lam Dương tiên tử khẽ cười nói: "Vậy ngươi phải đi hỏi người tập kích đêm quá rồi!"
Nàng chỉ là tuỳ ý cười, nhưng nhãn thần hút lòng người khẽ động, không ít kẻ tu vi thấp, tâm trí không kiên định có chút thất thố, nếu không phải nữ tử có tu vi cao hơn rất nhiều, sợ là sớm đã có người lao lên rồi.
Tứ đại hộ pháp Phiêu tiên các có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, những người kách trong phòng hai mặt nhìn nhau, bầu không khí có chút quái dị.
Đêm hôm đó, Lam Dương tiên tử đã mất đi hứng thú đối với Vương gia, nếu không phải nhất thời tìm không được thiếu niên có nguyên khí đặc thù nọ, sợ là đã sớm li khai.
Lam Dương tiên tử nghĩ rằng thiếu niên ấy có lẽ ở trong Tân La thành, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, rất có khả năng sẽ xuất hiện trong lễ Thành Nhân đại điển. Bởi vậy quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến, chỉ chờ đến ngày đó.
Lâm gia hiển nhiên cũng đã thu được tin tức, người trong tộc vừa nghe tin lão tổ tông có thể đã trở về gần đây, mỗi người cao hứng bừng bừng, rất hưng phấn, phải biết rằng trong lớp ngưòi cao tuổi nhất Lâm gia hiện nay cũng không có người nào từng gặp qua lão tổ tông.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, lễ thành nhân đại điển tại Tân La thành đúng hạn cử hành. Độ náo nhiệt đã vượt xa sự tưởng tượng của nhiều người.
Bởi đạo tông đại phái không hề nhúng tay vào tranh đấu của Tân La thành, Lâm gia lão tổ vừa xuất hiện, làm cho mấy tiểu tông phái sợ mất mật, tất cả đều cố ý né tránh.
Sân thi đấu trong lễ thành nhân đại điển được bố trí tại phía bắc Tân La thành cách 50 dặm, dưới chân một ngọn núi cao chót vót, trên một khoảng đất trống rất rộng.
Hại đại gia tộc đã sớm có mặt tại vị trí của mình, những anh tài trẻ tuổi tuấn tú cũng đã đến tham dự đầy đủ, đương nhiên còn có mấy môn phái lớn nhỏ được hai nhà mời đến.
Đạo tông có khoảng sáu bẩy nhà, võ tông cũng có bốn năm nhà, nếu nói đến tiếng tăm thì cũng chỉ có một hai nhà mà thôi, một là đạo tông Thiên Lâm Cốc, còn lại là võ tông phái Thiên Nam Tông.
Nhưng dù nói tại Tân La thành hai nhà này có chút tiếng tăm, nhưng đặt trong mấy nghìn môn phái lớn nhỏ của Hiên Viên quốc thì hai nhà này cũng chỉ như con tôm con tép mà thôi.
Hơn ba nghìn người tập trung tại vùng đất trống sườn núi, nhìn qua cũng có chút hùng tráng, tộc nhân hai nhà Vương Lâm chiếm hơn nửa, Vương gia rõ ràng so với Lâm gia có nhiều người đến hơn một chút, những người khác đều là đệ tử của các môn phái, còn lại đều là những người hiếu kỳ.
"Bình sư đệ, mấy ngày hôm nay ngươi thực sự không thấy Khiếu Đường sư đệ hay sao?" Đôi mi dài nhỏ thanh tú của Lâm Vũ Tuyền khẽ nhíu lại, lần này Vương gia phái ra vài đệ tử thân phận rất không rõ ràng, trong đó chí ít có ba người có tu vi nàng nhìn không thấu, vốn tình thế bắt buộc trong lòng Lâm Vũ Tuyền rất không yên tâm, hơn nữa tên đó đã năm ngày nay không thấy tung tích, điều này càng làm cho Lâm Vũ Tuyền lo lắng.
Lâm Bình cũng có chút buồn bực, "Không thấy, từ hôm dự tiền trắc thí kết thúc, ta cũng không nhìn thấy tên tiểu tử đó đâu hết!"
"Lạ thật! Lẽ nào hắn bỏ trốn? Không thể nào nha!" Lâm Vũ Tuyền lẩm bẩm trong miệng.
Dáng vẻ của bốn trưởng lão Vương gia rất khác nhau, chẳng biết đang nghĩ đến cái gì.
Trong tộc nhân có một vị thiếu nữ mặc lục y đang răn dạy một gã gia tướng làm sai cái gì đó, chính là Lâm Vũ Nhàn người bị Lâm Khiếu Đường hảo hảo cho ăn giáo huấn mấy ngày trước, từ vẻ đẹp độc ác vốn có của nàng xem ra chuyện mấy ngày trước đã sớm không còn một mảnh trong đầu.
Một hồi răn dạy cũng chỉ nhìn thấy gã gia tướng cúi đầu không nói, Lâm Vũ Nhàn cảm giác có chút không thú vị, đôi mắt đẹp bắt đầu đảo quanh tìm tòi, chợt thấy hai gã đệ tử tuổi còn trẻ đang khe khẽ nói nhỏ, thân ảnh khé động chợt hiện đến.
"A......" Hai gã đệ tử trẻ tuổi còn đang không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy lỗ tai có cảm giác đau đớn, thất thanh kêu lên.
Còn chưa chờ hai người định thần lại, sau ót lại bị vỗ một cái, hai người vừa nhìn thấy nhị tiểu thư nhất thời thất kinh, tiếng kêu thứ hai còn chưa kịp ra khỏi miệng vội vã nuốt trở lại.
Lâm Vũ Nhàn với bộ dáng như bắt kẻ thông dâm tại giường giáo huấn nói: "Dừng được rồi, không được nói lung tung, nếu để người cửa Thiên Nam tông nhìn thấy còn ra thể thống gì."
Hai tên đệ tử này tự nhiên biết tính tình của vị Nhị tiểu thư này, không dám có bất kì hành động nào phản kháng, khép nép đứng một bên không nói.
Lâm Vũ Nhàn giống như một giáo viên huấn luyện trong quân đội mắt đảo không ngừng tìm kiếm trong đội ngũ những kẻ có hành động bất minh, một khi đã phát hiện lập tức tới giáo huấn, nữ đệ tử còn được nhân nhượng răn dạy hai ba câu, nam đệ tử thì thảm rồi, nhẹ thì nhéo cái lỗ tai, nặng thì quyền đấm cước đá.
Đây không phải ít lần tiểu ma nữ hành hạ mọi người, nhưng chúng đệ tử dù tức giận cũng không dám nói gì, vì rất sợ rước họa vào thân.
Rốt cuộc có một gã đệ tử phía sau có hành động bất minh bị Lâm Vũ Nhàn phát hiện. Cười một cách giảo hoạt, Lâm Vũ Nhàn nhanh như chớp phóng ra thiểm điện, chỉ thấy bóng áo xanh rung lên liền không nhìn thấy đâu nữa.
Vậy mà có kẻ can đảm dùng thân thể hàng người phía trước che lấp, thản nhiên ngồi dưới đất, tú mục Lâm Vũ Nhàn linh động, tiểu não tiếp tục tìm cách lên phương pháp sửa trị người này
Lâm Vũ Nhàn để cho đối phương không phát hiện ra mình, vác cái mông to bự chạy ra phía sau đám người, lặng lẽ tiêu sái tiến đến phía sau tên đệ tử đó, trên mặt hiện lên vẻ bỡn cợt.
Lâm Vũ Nhàn thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cho tên này một tiểu cước lên người, phản ứng của hắn, nghĩ nhất định sẽ rất tuyệt vời.
Nín thở, Lâm Vũ Nhàn giống như một con mèo nhỏ phát hiện ra một chú chuột, năm thước, bốn thước.... . một thước, Lâm Vũ Nhàn cười xấu xa, nhấc chân hướng phía sau lưng tên đệ tử đó đá một phát.
Tên đệ tử đó hờ hững quay đầu lại, cười hì hì hô lên: "Sư muội, tinh thần ngày hôm nay rất tốt a!"
Đông....... . , sự việc đột nhiên phát sinh. Lâm Vũ Nhàn chân loạng choạng, ngồi bệt xuống đất. Hai mắt trừng trừng kinh hoàng nhìn tên đệ tử kia, trong nháy mắt từ mèo liền biến thành chuột nhắt. Đúng là ngay cả vừa ngã bệt khiến chỗ ấy đau nhức nhưng cũng chỉ biết trừng trừng nhìn.
"Ngươi, ngươi, ....... . , ngươi........... Thế nào lại ở chỗ này?" Ngây người nửa ngày, cuối cùng Lâm Vũ Nhàn cũng nói ra mấy câu, trên mặt khó nén vẻ hoảng loạn.
"Không thể sao?" Tên đệ tử nghi hoặc nhìn vị trí mình đang ngồi.
"Đương....... Đương nhiên, có...... có thể!" Không biết vì sao đầu lưỡi Lâm Vũ Nhàn như bị dính lại, đang ngồi dưới đất cũng quên đứng lên.
Tên đệ tử kia nhìn thấy Lâm Vũ Nhàn ngồi lỳ dưới đất không chịu đứng lên, có chút kì quái, liền đứng dậy định nâng nàng lên. Đúng lúc này, Lâm Vũ Nhàn tức thì phản xạ có điều kiện, phắt một cái từ mặt đất nhảy dựng lên, dường như nhìn thấy quỷ, thi triển công phu lẩn mất vào trong đám người.
Tên đệ tử bất minh có chút bĩu môi, lại ngồi trở lại.
Lâm gia đệ tử bốn phía trông thấy một màn này kinh ngạc không ngớt, hiếu kì nhìn tên đệ tử kia, nhưng khi nhìn thấy hình dáng tên đệ tử đó thì có người không khỏi bật cười ra tiếng, đây không phải là cuồng nhân tại dự tiền trắc thí mấy ngày trước ra sức đánh vào mông Nhị tiểu thư, Lâm Khiếu Đường hay sao, thảo nào Nhị tiểu thư như vừa nhìn thấy quỷ.
Đúng lúc này, giữa sân đột nhiên vang lên âm thanh: "Thành nhân đại điển lần thứ nhất tại Tân La thành bắt đầu!"
← Ch. 065 | Ch. 067 → |