Vay nóng Tima

Truyện:Đế Quân - Chương 0113

Đế Quân
Trọn bộ 1432 chương
Chương 0113: Tâm tư của Huyền Lăng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1432)

Siêu sale Shopee


- Ta rất vui vẻ, ngươi còn tin tưởng ta.

Huyền Lăng công chúa cười vui vẻ, Thần Dạ chắc là sẽ không lừa gạt nàng.

- Đừng nói nữa, ngươi trước nghỉ ngơi, ta tới tìm những hộ vệ kia của ngươi đi hỏi một chút.

Có thể ở trong hoàng cung đại nội đả thương người, còn có thể vô thanh vô tức mà rời đi, tên địch nhân này thật sự là cường đại, có lẽ cũng là hỏi không ra được cái gì, nhưng như thế nào cũng phải làm ra dáng một chút, chưa chắc không phải là trong cung có người nội ứng, Thần Dạ muốn xao sơn chấn hổ, tìm ra những người khác.

- Thần Dạ, ngươi đừng đi!

Huyền Lăng công chúa kéo Thần Dạ lại, nàng trọng thương giờ khắc này thế nhưng lại có khí lực rất lớn:

- Thần Dạ, không có địch nhân, người đả thương ta chính là người của ta, là ta cố ý.

Sắc mặt của Thần Dạ nhất thời biến đổi:

- Tại sao?

Trong lòng có tức giận, hắn lòng như lửa đốt mà chạy tới đây, trên đường đi lo lắng vô cùng, thì ra đây chỉ là một cái mưu kế của Huyền Lăng nàng mà thôi.

- Ngươi trước đừng nóng giận, nghe ta đem lời nói hết đã!

Lòng bàn tay của nàng ở bên trong tay Thần Dạ nhẹ nhàng phác thảo một chút, theo đó nói ra:

- Tất cả mọi người trên dưới đế đô hoàng thành đều biết bởi vì sau khi Huyền Lăng ta rơi xuống nước, chấn kinh quá độ, sau đó biến thành ngu ngốc. Hiện tại ta muốn trở lại bình thường rồi, đã nhiều năm như vậy rồi, vô số danh y xem qua vẫn là không tốt lên, ta thì không thể vô duyên vô cớ trở lại bình thường, tránh cho bị người hoài nghi, cái phương pháp này chính là tốt nhất.

- Tại sao muốn như vậy?

Mi tâm của Thần Dạ nhíu lại một chút, Huyền Lăng công chúa từng nói với hắn, nàng muốn chính là một hoàn cảnh tu luyện an tĩnh, do đó có thể sẽ nhảy ra cái gông cùm xiềng xích hoàng thất này, tại sao muốn trở lại bình thường vào lúc này?

Huyền Lăng công chúa cười một tiếng, ý xấu hổ vô hạn:

- Bởi vì ta muốn cùng ngươi giống như trước kia, muốn khi nào gặp ngươi liền có thể tùy thời đến gặp ngươi.

Tâm thần của Thần Dạ bỗng nhiên run lên, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Thanh Phi nương nương lại tìm hắn nói ra một phen như vậy, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ là vì quyết định của Huyền Lăng mà lo lắng, cũng không phải là vì thương thế của nàng.

- Muốn gặp ta, ngươi cũng không cần phải tự tổn thương chính mình a!

Thần Dạ thở dài nói.

- Nếu như dùng thân phận của mình đi gặp ngươi, chưa cần nói là người của Thần gia sẽ nghĩ như thế nào, ánh mắt cùng lời ra của những người khác cũng đủ để ta không dám đến gặp ngươi.

- Thần Dạ ca ca!

Huyền Lăng công chúa khẽ gọi:

- Ta muốn trở thành bình thường, ta muốn giống như trước đây, bất kể vui vẻ hay là không đều có thể ở chung một chỗ với ngươi.

- Trong những năm này không phải là ta có chuyện thì là chính ngươi có chuyện, giữa chúng ta bị một bức tường vô hình che kín, ngạnh sinh sinh phân cắt ra. Ta rất không vui, hơn nữa thời điểm nghe được ngươi gặp chuyện không may, ta suy nghĩ muốn xuất cung đi gặp ngươi, nhưng mà ta không ra được!

- Mỗi lúc trời tối ta đều đang lo lắng thời gian nhanh chóng rồi qua, cuối cùng có một ngày ngươi có quyên ta hay không, mà theo sự phát triển của hai nhà chúng ta, khi gặp mặt lần nữa cho dù ngươi không có quên ta, giữa chúng ta vẫn có thể giống như trước sao?

Ánh mắt của Huyền Lăng công chúa ảm đạm buồn bã nói:

- Quả nhiên lại gặp nhau lần nữa, ta đã có thể cảm nhận được xa lạ trong ánh mắt cùng thần sắc của ngươi. Thần Dạ ca ca, một ngày kia ta thấy được ngươi lạnh lùng đối với ta, nghe được ngươi giận dữ mắng mỏ ta, ngươi nhưng có biết trái tim ta đau đến như thế nào không?

Thần Dạ im lặng, vào giờ khắc này hắn có thể đủ cảm nhận được tâm ý cho tới tình ý của Huyền Lăng công chúa đối với hắn!

Nhưng mà hắn không cách nào đáp lại, Huyền Lăng công chúa có một câu nói không sai, cũng là chính bản thân hắn không thể quên, đó chính là quan hệ hôm nay của hai nhà.

Ở thời điểm đáp lại Thanh Phi nương nương, Thần Dạ nói, lựa chọn của nàng không có nghĩa là lựa chọn của Huyền Lăng công chúa.

Nhưng kỳ thật ở bên trong lòng Thần Dạ, Huyền Lăng công chúa là người của hoàng thất, điểm này không giả, nếu chính mình cố gắng làm cho nàng lựa chọn chính mình, đây đối với nàng mà nói không phải là một loại tàn nhẫn hay sao?

Người trong hoàng thất là địch nhân của mình, cũng là huyết mạch thân nhân của Huyền Lăng công chúa!

- Thần Dạ ca ca, ngươi tại sao không nói lời nào?

Huyền Lăng công chúa có chút gấp gáp rồi:

- Ngươi có phải hay không cho là ta làm như là có mục đích khác hay sao?

- Ta không lừa ngươi, ta là có mục đích, ta không muốn có bất kỳ một nữ tử nào đến gần ngươi, nhất là...

Huyền Lăng công chúa đột nhiên hận đến không được:

- Ta nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi còn cùng một cô nương rất đẹp đi ra bên ngoài dạo chơi một chuyến có phải không? Ta không cho phép, cho nên ta liền phải trở lại bình thường, sau này xem ai còn dám đến gần ngươi.

- Lăng nhi!

Thần Dạ nặng nề thở dài trong lòng, hắn không phủ nhận trong lòng của mình quả thật đối với Huyền Lăng công chúa có thêm một phần tình cảm đặc thù, có lẽ còn không liên quan đến tình yêu nam nữ nhưng cũng vượt xa tình huynh muội bình thường.

Vì chính mình, cái tâm tính cực mạnh này, thiếu nữ không ở trước mặt người khác lộ ra nửa điểm tâm tư có thể làm ra những chuyện như vậy... Thần Dạ không phải là một tên đầu gỗ, hắn không cách nào không cảm động.

- Thần Dạ ca ca, xưng hô như thế ta đã đợi rất nhiều năm rồi!

Huyền Lăng công chúa vui vẻ mà khóc.

Lông mày của Thần Dạ nhất thời nhảy lên, việc đã đến nước này liền không thể trốn tránh rồi, nhìn Huyền Lăng công chúa, hắn nghiêm nghị nói:

- Cho tới bây giờ vô luận ngươi thay đổi hay ta thay đổi, tình thế đều không thể thay đổi, có lẽ ta và ngươi đêu có thể vì vậy mà làm ra cố gắng của chính mình, nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta trên dưới không theo hoàng thất, mà ngươi đồng dạng cũng không ngăn cản được hành động của phụ hoàng ngươi.

- Lời mà ngươi đã nói với ta, ta đều nhớ kỹ trong lòng, lấy tư chất cùng hoàn cảnh của ngươi, cuối cùng có một ngày ngươi có thể nhảy ra hoàng thất, thậm chí nắm hoàng thất trong tay, nhưng mà chúng ta không thể phủ nhận chính là, ở trước khi một ngày đó đến, hoàng thất cùng Thần gia đã dùng máu tanh phân ra một cái thắng bại chân chính rồi.

Thần Dạ trầm giọng nói:

- Bất kể là một phương nào thắng bại, thân phận của ngươi và ta đều không thể coi như là không có chuyện gì. Đến lúc đó ta và ngươi phải tự xử như thế nào?

Theo trọng sinh của chính mình, chuyện đã thay đổi rất nhiều, vẫn là hoàng thất tranh đấu cới Thần gia, điểm này không thay đổi được, giữa hai nhà này liền vĩnh viễn là phía đối lập.

- Ta không thể bỏ xuống Thần gia mà không quan tâm, ta cũng không thể ích kỷ để cho ngươi đem hoàng thất không để ý.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1432)