← Ch.0125 | Ch.0127 → |
Đây là chuyện mà Thần Dạ không hiểu nổi.
- Bởi vì ta bị thương quá nặng!
Đao linh nói:
- Ở trước lúc chưa gặp được chủ nhân, linh trí của ta cơ hồ sắp tiêu tán hoàn toàn, cho nên ta một mực ngủ say, cho đến khi chủ nhân xuất hiện hoán tỉnh ta...
Lời này Thần Dạ lại nghe không hiểu rồi, chính mình có tài đức gì có thể hoán tỉnh khí linh của Hỗn Nguyên chi bảo?
- Chủ nhân, ngươi không biết, ngươi năm đó mặc dù thân thể hoàn hảo nhưng căn cơ tu luyện bị phế, đây đối với người bình thường mà nói có lẽ không có gì, nhưng ngươi từng là trời sinh tư chất yêu nghiệt, đột nhiên mất đi tất cả cũng là một loại tàn phá hoàn toàn! Mà ở trong lòng ngươi có không cam lòng rất lớn, những thứ này chính là ta cần có.
Thần Dạ ngây ra một lúc, không khỏi cười khổ nói:
- Đao linh, ngươi cũng quá kỳ quái đi, những Hỗn Nguyên chi bảo khác cần có là những loại năng lượng ở giữa thiên địa, mà ngươi hết lần này đến lần khác lại là cần không cam lòng cùng tàn phá của một người...
- Hỗn Nguyên chi bảo?
Nghe nói như thế, đao linh cũng là nhân tính hóa mà cười khổ một tiếng, nhưng ngay sau đó nói:
- Chủ nhân ngươi không biết, năm đó lão chủ nhân vẫn lạc, ngay cả hồn phách của hắn đều cơ hồ hoàn toàn tản mất, trạng thái lúc vẫn lạc của lão chủ nhân cơ hồ cùng vứi trạng thái lúc sinh tử một đường của chủ nhân ngươi là giống nhau như đúc, mà không cam lòng trong lòng người càng cùng với oán giận trong lòng ở ngày đó của lão chủ nhân không có khác biệt!
- Ta đi theo lão chủ nhân, làm bạn với hắn vô số năm, nhìn tận mắt hắn vẫn lạc, ta nhưng không thể ra sức, cho nên ta cần lực lượng, mà bởi vì ta tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được hết thảy trước khi lão chủ nhân vẫn lạc, cho nên ta muốn lực lượng, cùng với... Cùng với những Hỗn Nguyên chi bảo khác bất đồng!
- Lão chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?
Tiểu đao là Hỗn Nguyên chi bảo, vẫn có thể mang chính mình trọng sinh mà đến, như vậy chủ nhân trước kia của nó tất nhiên là nhân vật cường đại nhất trong thiên địa này, nhưng mà nhân vật như thế lại vẫn vẫn lạc, hơn nữa một kiện Hỗn Nguyên chi bảo cũng bởi vì bị thương quá nặng mà cần người khác tới hoán tỉnh.
Thần Dạ rất muốn biết năm đó rốt cuộc là phát sinh qua chuyện gì? Cũng không phải là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, chỉ có biết được quá khứ của tiểu đao, hắn mới có thể cùng tiểu đao cộng minh lại với nhau, tiến tới loại trạng thái thân mật không rời kia.
Thần binh cũng tốt, Hỗn Nguyên chi bảo cũng tốt, thu phục bọn nó liền có được thần phục của bọn nó, nhưng thần binh cùng Hỗn Nguyên chi bảo đều đã có linh tính, hơn nữa cái sau có linh trí càng thêm giống nhân loại, cho nên chỉ là thần phục vẫn là không đủ, như tay chân thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của bọn nó!
Nghe vậy thanh âm của đao linh nhất thời khổ sở lên rất nhiều:
- Chủ nhân, đó đã là chuyện của mấy vạn năm trước rồi, nói ra danh tự của lão chủ nhân ngươi cũng không biết. Chủ nhân yên tâm, là chủ nhân hoán tỉnh ta, đối với ta mà nói chủ nhân có ân cứu mạng, cho nên giữa chúng ta có thể bớt đi rất nhiều bước mà người khác phải tiến hành!
Quả nhiên linh trí không thua kém nhân loại!
- Như vậy ngươi hiện tại sau khi giác tỉnh sẽ không ngủ say nữa chứ?
Sau khi trầm mặc một lát, Thần Dạ vô cùng cẩn thận hỏi, nếu là đao linh không có ngủ say, vậy thì tương đương bên cạnh mình có một kiện Hỗn Nguyên chi bảo, đây đối với hắn mà nói là thiên đại hảo sự.
Vô luận là chuyện của gia tộc hay là chuyện của mẫu thân, có tồn tại của tiểu đao, hết thảy đều có thể làm ít mà công to!
Đao linh cười nói:
- Ta đã trải qua hai lần từ chỗ của chủ nhân hấp thu năng lượng cần có, tất nhiên không cần phải ngủ say nữa rồi. Bất quá chủ nhân cũng đừng cao hứng quá sớm, ta trọng thương quá nghiêm trọng, hiện tại ta đây chỉ là ở giai đoạn sơ sinh, không giúp được ngươi bao nhiêu, nếu không liền tồn tại như Vân Thái Hư thì cần gì năng lượng của ta, đơn giản là một đạo đao khí liền có thể đánh chết hắn.
Thần Dạ tự nhiên tin tưởng lời của đao linh, Hỗn Nguyên chi bảo ở thời kỳ toàn thịnh có được uy lực bực này! Nhưng mà ở giai đoạn trước mắt Thần Dạ quan tâm cũng không phải là uy lực của tiểu đao lớn đến bao nhiêu.
- Như vậy có biện pháp gì có thể để cho ngươi khôi phục nhanh một chút hay không?
Thần Dạ hỏi, chỉ có sau khi tiểu đao khôi phục đến đỉnh phong mới có thể đối với tương lai của hắn mang đến trợ giúp có tính quyết định.
- Có!
Đao linh nói như chém đinh chặt sắt, trong thanh âm đã tràn đầy vô tận khát vọng!
- Biện pháp gì?
Thần Dạ mừng rỡ vội hỏi, chẳng những đao linh vô cùng khát vọng, hắn cũng là có chờ đợi như vậy!
Ở giữa thiên địa có một cái hạp cốc cực kỳ kỳ quái, bên trái hạp cốc băng lãnh vô cùng, bên phải hạp cốc lại hỏa nhiệt chí cực, cho nên trong hạp cốc này tồn tại một loại lực lượng thần bí, nó đối với ta hữu dụng!
- Phía đông thế gian, dưới đáy biển rộng vô tận có một địa phương tên là Chúng Thần chi mộ, năng lượng tràn ngập xung quanh nơi này đồng dạng là hữu dụng đối với ta.
Quả nhiên là Hỗn Nguyên chi bảo, năng lượng cần có thật khác với vật thường quá lớn!
Nói tới đây, Đao linh nhìn Thần Dạ, nghiêm sắc mặt nói:
- Chủ nhân, trừ những thứ năng lượng trong trời đất này ra, biện pháp có thể để cho ta tăng thêm tốc độ khôi phục tốt nhất liền là tu vi của ngươi!
- Tu vi của ta?
Chân mày của Thần Dạ hơi nhíu lên.
- Đúng!
Đao linh nói:
- Ta đã cùng với chủ nhân ngươi triệt để tương dung, ở một trình độ nào đó mà nói ta với ngươi đã là nhất thể, chỉ cần tu vi của ngươi không ngừng đề thăng, ta là có thể từ đó thu hoạch được năng lượng cần để khôi phục, bởi vì chủ nhân ngươi chính là nguồn suối của ta, cho nên từ nay về sau chủ nhân ở trên việc tu luyện vẫn là phải chuyên tâm một chút.
- Ngươi yên tâm!
Thần Dạ kiên định đáp một tiếng, hạp cốc cùng chỗ sâu biển rộng theo lời của đao linh, Thần Dạ chưa từng suy nghĩ qua, bởi vì những địa phương kia cách hắn bây giờ quá mức xa xôi, không phải là trong thời gian ngắn ngủi có thể chạm đến được, tu luyện ngược lại là thứ chân thực nhất mà hắn tùy thời có thể chạm đến.
Hắn từng có quá nhiều tiếc nuối lưu ở trên thế giới này, hôm nay có một lần cơ hội sống lại, người nhà, bằng hữu, tất cả những người bên cạnh mình đều đáng giá để hắn quý trọng, những thứ này đều là động lực cùng chấp nhất để cho hắn phải liều mạng.
Dựa vào Hỗn Nguyên chi bảo cố nhiên là có thể trợ giúp chính mình rất nhiều, nhưng mà bất kỳ ngoại vật nào so ra đều kém sự cường đại của bản thân, thân thể chính mình mới chính là bảo tàng lớn nhất.
Huống chi tiểu đao trọng thương, chủ nhân trước kia của nó vẫn lạc, đây đều thuyết minh có Hỗn Nguyên chi bảo ở thời kỳ toàn thịnh vẫn không thể nào làm được vô địch thiên hạ.
← Ch. 0125 | Ch. 0127 → |