← Ch.0148 | Ch.0150 → |
- Đao Linh, cái này?
Đao Linh tận lực cười một tiếng, rồi nói:
- Chủ nhân, đây là chỗ ý chí còn sót lại của hai đại cao thủ. Mặc dù đã qua đi ngàn vạn năm, nhưng một hồi đại chiến của bọn hắn khi còn sống, nói vậy thì cũng là không được thoả chí đầm đìa, nên đều để lại quá nhiều tiếc nuối....
Những lời này của Đao Linh, Thần Dạ nghe hiểu được. Bởi vì tiếc nuối quá nhiều, hoặc làm cho đại chiến cũng không kết thúc đích thực. Với thực lực của hai đại cao thủ có thể thay đổi địa hình, như vậy khi biến thành thành ý chí, nếu so sánh với những người khác thì càng hung dữ mạnh mẽ hơn.
Chính mình ở chỗ này trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn còn cảm giác được ý nghĩ vẫn còn chưa hết. Chính là lúc như vậy, sự kích động của hai đại cao thủ còn sót lại có ý chí, do vậy liền có tình huống hiện tại như thế.
Thần Dạ cũng là cất tiếng cười gượng, cũng không dám có chút xíu phân tâm nào nữa. Sau khi tập trung tinh thần, tâm thần hắn từ từ chìm vào đáy lòng, phong bế giác quan bên ngoài, thể xác và tâm thần bắt đầu toàn lực đi tiếp thu chỗ ý chí của hai đại cao thủ!
Vẻn vẹn là thời gian qua mấy giây, chẳng những Thần Dạ tự chính mình cảm giác được bên trong thân thể của mình đã bị trở lại chiến trường lúc đầu như cũ, mà ngay cả trong ý thức hiện tại của hắn cũng đã hiện ra. Đó cũng không phải là trong cơ thể của mình, mà là.... Một chốn thiên địa mới tinh!
Liền ở chỗ này, Thiên Đao thân đang trong đan điền tựa hồ đã nhận ra cái gì. Vệt sáng trắng tức thì ẩn đi rồi biến mất bặt vô âm tín bên trong đan điền....
Chốn thiên địa này tràn ngập ý chí sắc bén vô cùng vô tận. Do khí tức này bao bọc mà thiên địa hoàn toàn mơ hồ, dùng mắt thường căn bản là vô phương nhìn rõ ràng tình hình bên trong.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thần Dạ, trong thiên địa mơ mơ hồ hồ vẫn còn có vài phần dấu hiệu quen thuộc ở chỗ này. Quả nhiên như Đao Linh nói, dãy núi nơi này trước khi hai đại cao thủ đại chiến thì vốn là khép lại tại một chỗ.
Hiện nay hai đại cao thủ còn chưa bắt đầu chiến đấu, nhưng toàn thân đã bắt đầu khởi động Khí Ki, liền đủ để tiêu diệt rất nhiều thành trì. Thần Dạ dám bảo đảm, tòa thành tương tự đế đô Hoàng Thành chỉ sợ ở dưới dạng Khí Ki này sẽ không duy trì được một phần mười canh giờ!
Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, Thần Dạ đồng dạng không thấy được bóng dáng của hai đại cao thủ. Hắn chỉ có thể đủ cảm nhận được, người bên trái hắn có khí tức tà đạo không bình thường, phảng phất từ nhỏ chính là Tà Chi Quân Chủ. Dưới sự bao bọc của đạo khí tức tà ác này, thiên địa vạn vật tựa hồ đều bị nhuộm dần, mà ngay cả Hư Vô không gian ở trong khí tức đó khống chế đã bắt đầu khởi động linh khí, biến thành làm cho không người nào có thể hấp thu.
Còn người bên tay phải Thần Dạ, chính là mênh mông như biển khơi. Mặc dù ngay cả Hư Vô không gian, đều bị khí tức tà ác tràn ngập, nhưng hắn thân ở trong đó mà không chỉ không hề bị chút xíu ảnh hưởng nào, ngược lại bởi vì có biển khơi vô biên vô hạn nên hắn vẫn có khả năng tự động sáng tạo năng lượng.
Bất kể là khí tức tà ác, hay là mênh mông biển khơi, cả hai loại cảm giác này đều khiến cho Thần Dạ thất kinh. Chúng thật sự là quá cường đại. Nhưng mặc dù như vậy, Đao Linh vẫn nói, tu vi của bọn họ vẫn còn không hơn được chủ nhân lúc đầu của Thiên Đao và Cổ Đế Điện.
Điều này làm cho Thần Dạ thập phần tò mò, hai vị gia hỏa chủ nhân cũ này rốt cuộc là tồn tại đẳng cấp như thế nào? Cao thủ như thế, không ngờ cũng ngã xuống?
Sau một lát, hai đại cao thủ cùng ra tay, tốc độ cực nhanh. Ngay cả ý thức của Thần Dạ cùng Linh Hồn Chi Lực đều không thể cảm ứng được. Hắn hiện tại, hình như là con gà con thân ở trong móng vuốt của hai chú hùng ưng đang vật lộn nên chỉ biết thương cảm chờ đợi vận mệnh của mình. Dường như bất kì lúc nào cũng đều có khả năng bị xé rách ở trong dư kình!
Đây là ý chí của hai đại cao thủ. Nếu như Thần Dạ không thể đủ sức chống đỡ qua được, như vậy, ý chí của hắn sẽ tan rã. Do đó ngay cả trường hợp sẽ không nguy hiểm cho tính mạng thì cả đời này, tu vi của Thần Dạ cũng rất khó có được tình trạng tăng lên thật lớn nữa.
Đạo lý này Thần Dạ hiểu lắm. Cho nên, vào lúc hai đại cao thủ bắt đầu động thủ, ý thức của hắn liền thu trở về, chỉ để lại Linh Hồn Chi Lực ở lại ben ngoài để cảm thụ được ý chí của hai đại cao thủ!
Hai ý chí lực này đều bởi vì còn có quá nhiều tiếc nuối, cho nên càng cường đại hơn. Bởi vậy đối với Thần Dạ mà nói, cũng là càng thêm nguy hiểm.
Cho nên, Thần Dạ tất nhiên thập phần khát vọng, hắn muốn lĩnh hội toàn bộ ý chí của hai đại cao thủ vào trong tâm hồn. Nhưng hắn cũng không phải là một người lỗ mãng, bởi chỉ hơi có sai lầm là kiếp nầy không được bước lên những đỉnh cao hơn, cái này quả là mất nhiều hơn được, sẽ khiến hắn hối hận cả đời.
Cho nên, sau khi thu hồi ý thức, hắn liền trong ý thức gọi Đao Linh ra, muốn mượn lực lượng của Thiên Đao trợ giúp để cùng hắn cộng đồng đi chống cự cơ duyên hiếm có này.
Nhưng Thần Dạ hoàn toàn thật không ngờ, Đao Linh vốn lấy việc nghe hắn là chính, lại cứ ở phía sau không để ý tới hắn. Cái này thật giống như, dường như trong thân thể của hắn chưa hề từng có Thiên Đao.
Đây là có chuyện gì?
Thần Dạ hơi ngây ra, lần thứ hai triệu hoán Đao Linh, nhưng nó vẫn không hề xuất hiện, cứ ở yên tại bản thể Thiên Đao trong đan điền, Thần Dạ lại cũng không hề phát hiện ra sự tồn tại của nó....
- Thực sự kỳ quái?
Không có thời gian để cho Thần Dạ suy nghĩ quá nhiều. Liền chỉ sau một cái chớp mắt này, một cơn đau nhói mãnh liệt trong nháy mắt đã chạy khắp toàn thân của hắn. Uy áp lúc nào cũng có thể tùy thời mà mang đến tử vong kia chính là nhanh chóng hiện lên ở trong đầu của hắn.
Loại cảm giác này, so sánh với lúc Thần Dạ đối mặt công kích cường đại của Vân Thái Hư thì không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần!
Không có biện pháp, chỉ có thể dốc sức kiên trì chống đỡ!
Thần Dạ cắn chặt hàm răng, lấy tính cách của hắn đã được tôi luyện nhiều năm mà trở nên cường đại cứng cỏi để đón nhận những công kích từ bốn phương tám hướng, không có lúc nào là ngừng tuôn trào dữ dội đang ập đến....
Đây là một chốn thiên địa yên tĩnh không tiếng động, bởi vì là nó ở trong ý thức của Thần Dạ cho nên, hắn có thể cảm ứng được, cũng là vô phương nghe thấy.
Cuồng phong không gian tàn phá bừa bãi, năng lượng hỗn loạn, khắp nơi đều là sự hủy diệt đủ để đẩy người ta vào chỗ chết. Thân ở trong đó thì đạo duy nhất để sinh tồn, là kiên trì!
← Ch. 0148 | Ch. 0150 → |