← Ch.0154 | Ch.0156 → |
- Người trẻ tuổi, ngươi rất khá!
- Tiền bối!
Thần Dạ vội vàng hạ xuống trong hư không, ôm quyền cung kính ân cần thăm hỏi.
Thiên Đao tiêu diệt ý chí tà ác, lại để lại ý chí người trước mắt này. Điều đó đã nói rõ, người trung niên kia đáng giá để chính mình tôn kính.
- Ha hả!
Người trung niên ôn hòa cười một tiếng, rồi nói:
- Lần này đây, phải đa tạ ngươi.
Thần Dạ lại ngây ra một lúc, người trung niên nói đến đa tạ, thiết nghĩ hẳn nguyên nhân là vì Thiên Đao đã diệt ý chí tà ác. Như vậy, ý chí này cũng cũng coi là một sự giải thoát.
Chỉ là, Thần Dạ có thể từ trong âm thanh của người trung niên mà nghe ra được một vài thứ càng ở mức độ sâu xa hơn. Ví dụ như.... Kính sợ, thậm chí sùng kính!
Như vậy xem ra, người trung niên đã nhận ra Thiên Đao....
- Tiền bối, ngài trước hãy nghỉ ngơi một hồi.
Thần Dạ trái lại cố tình, hắn muốn từ người trước mặt này để biết được được càng nhiều chuyện về Thiên Đao hơn. Thế nhưng trạng thái người đó thật sự cũng không chống nổi chút xíu bị gây sức ép, tiếp theo lão đều sẽ tiêu tan.
Người trung niên xua xua tay, trong thần sắc hư ảo hiện ra một vẻ có hơi kích động:
- Thiên Đao xuất thế lần thứ hai ở chỗ này. Nói vậy, ngươi hẳn là đã nhậm chức đệ nhị chủ nhân của nó....
- Tiền bối?
- Người trẻ tuổi, thời gian của ta không nhiều lắm, trí nhớ của ta cũng không hoàn chỉnh. Ngươi đừng quấy rầy ta, để cho ta nói thật tốt. Ngươi cứ để mặc cho ta nói rồi đều ghi nhớ tất cả.
Người trung niên nặng nề thở hổn hển lấy hơi, tiếp theo liền lập tức nói:
- Ta cùng với tên kia, không biết trước đây đã bao lâu có một trận đại chiến, rồi cùng nhau ngã xuống ở chỗ này. Lúc ấy ta cảm giác rất kỳ quái, tại sao hắn phải lựa chọn chiến trường ở một nơi hẻo lánh như thế này. Hiện tại mới hiểu được, thì ra là vì Thiên Đao.
Lời này, là đang nói cho Thần Dạ, mục tiêu đích thực của ý chí tà ác là Thiên Đao!
- Cho tới nay, ta cũng có nghi vấn. Nói về tu vi, tên kia cao hơn ta. Lúc ấy công bình đánh một trận, chúng ta không nên đồng quy vu tận mới phải. Thì ra, hắn thật sự là vì Thiên Đao!
Hai câu này đều là nhắc tới Thiên Đao!
Điều này làm cho Thần Dạ không khỏi suy đoán. Thiên Đao tồn tại, liệu có còn đại biểu cho ý tứ của hắn hay không?
Người trung niên không để ý tới vẻ mặt Thần Dạ, mà tiếp tục nói:
- Ngươi là chủ nhân Thiên Đao thế hệ này. Như vậy, ngươi cả đời này liền khó lòng tránh khỏi phải đi đuổi giết bang gia hỏa kia. Đồng thời, bởi vì Thiên Đao, bọn họ cũng sẽ là đối tượng ngươi phải giết!
Nghe đến đó, Thần Dạ cũng không nhịn được nữa, hắn hỏi:
- Tiền bối, rốt cuộc đạo ý chí kia đại biểu cho ai và thế lực nào? Cùng với Thiên Đao lại có liên hệ như thế nào? Còn nữa, ngài chính mình cũng nói là vô số năm trước đây. Tại sao ngài liền xác định như thế, rằng bọn họ đều nhất định vẫn còn tồn tại ở trong hậu thế?
Liên tiếp vấn đề được nêu ra, không chỉ có là trong lòng Thần Dạ cực kỳ tò mò. Thế nhưng sau khi người trung niên nghe xong, ở trong thần sắc của lão không ngờ cũng hiện ra một sự nghi hoặc để cho người ta nhìn thấy rõ ràng.
Người trung niên trầm tư rất lâu, từ từ, trên gương mặt hư ảo của lão đã tiêu tan nỗi nghi hoặc. Nhưng mà sự kinh ngạc càng ngày càng đậm, rồi đến cuối cùng đã hóa thành một sự băn khoăn vô phương kể rõ!
Thời gian phảng phất vào giờ khắc này, đã lập tức dừng lại vô số năm....
Đúng vào lúc này, Thần Dạ đột nhiên nhìn thấy, người trung niên lần thứ hai lại già nua đi. Hiện tại xem ra liền giống như là một ông lão cao tuổi.
- Người trẻ tuổi!
Người trung niên thở dài, hiện tại biểu hiện ra ngoài của lão tựa hồ đã hiểu rõ ràng đủ loại vấn đề của Thần Dạ.
- Nếu đã là như vậy, người trẻ tuổi, những lời khác ta cũng không muốn nói nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu nói. Thiên Đao đại biểu cho cường đại, đại biểu cho việc có thể cho ngươi một cuộc đời hoàn toàn không giống. Nhưng đồng thời, nó cũng ý nghĩa một phần trách nhiệm, mà nhận lấy trách nhiệm này....
Đang nói thì bởi vì trạng thái của người trung niên càng ngày càng kém mà bắt đầu trở nên Hư Vô lúc ẩn lúc hiện. Rồi tới cuối cùng những lời như thế này, người trung niên đều không có thời gian để mà nói thì đã bắt đầu chậm rãi tiêu tan....
- Chủ nhân, hấp thu ý chí của lão ta, lão ấy sẽ không chống cự.
Âm thanh của Đao Linh đột nhiên vang lên, Thần Dạ cũng không hề do dự. Lực lượng linh hồn cực kì nhanh chóng được phóng đi rồi bao bọc người trung niên vào. Mà người này quả nhiên cũng rất phối hợp, không cần Thần Dạ thi triển bất cứ thủ đoạn gì. Có thể cảm ứng được, ý chí của người trung niên bắt đầu dung hợp tiến vào bóng dáng của Thần Dạ được biến thành hình từ ý thức.
- Đều nói trời không thể nghịch, mệnh số không thể sửa. Chẳng lẽ, tất cả điều này đều là sự thật?
Những câu nói cuối cùng của người trung niên bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, Thần Dạ tỉnh táo lại mãnh liệt. Bản thân hắn vẫn đang ngồi xếp bằng trên một chốn vách núi đá tại hẻm núi Ưng Kiến Sầu, cả người hắn....
Tựa hồ là bởi vì đã trải qua quá nhiều ở chỗ này, trong con ngươi đen nhánh cũng không thấy được sự linh động và ánh sáng thường ngày. Thứ còn tồn tại được, là một mảnh mờ mịt sâu sắc. Cùng với nó là phảng phất như hắn cảm ứng được con đường sau này sẽ đầy gian nan trong tương lai. Nó cũng phản xạ ra sự nặng nề, cùng những tia kính sợ và bất an!
- Trời không thể nghịch, mệnh số không thể sửa! Những lời này, rốt cuộc là có ý tứ gì. Rốt cuộc lão muốn nói với ta mấy lời đó, đến tột cùng là cái gì?
Những âm thanh lẩm bẩm kết thúc, vẻ mặt quen thuộc mới từ từ trở lại trên gương mặt kiên nghị. Nhưng đồng thời, ở trong mắt Thần Dạ, sự nặng nề cũng là càng ngày càng đậm!
Trong khoảnh khắc Thần Dạ thức tỉnh, hai vách núi bên cạnh ở trong khe núi này phảng phất đã trải qua một hồi động đất kịch liệt. Mặc dù không hề có nửa tảng đá sụp xuống, nhưng cũng vẫn có khả năng cảm ứng ra được nơi này đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Ít nhất, Thần Dạ lại cũng không cách nào bỗng đột ngột cảm nhận được cỗ uy áp không giống người thường kia. Xem ra, dấu vết của hai đại cao thủ bắt đầu từ bước này đã vĩnh viễn tiêu tan ở trong chốn thiên địa này.
Đến sau khi không thấy hai đạo uy áp này, tất cả sinh linh ở trong khe núi tựa hồ cũng lúc nào cũng có thể phát triển tươi tốt hơn rất nhiều, chúng tỏa ra sức sống hừng hực không gì sánh kịp!
Nhưng tất cả điều này, đều không nằm trong sự chú ý của Thần Dạ, hắn một mực nghĩ lại những lời người trung niên đã nói trước khi rời đi, xem rốt cuộc che giấu điều gì?
← Ch. 0154 | Ch. 0156 → |